Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 255: Ta muốn bay



Nhất Thành áo trắng gật đầu, rồi đứng dậy rời đi. Còn bản thể vẫn ngồi trên tảng đá nói:

- Trí Tuệ Thẻ, sức mạnh thể chất đã đến cực, muốn đột phá có cách nào không?

Trí Tuệ Thẻ lên tiếng:

- Không! Đã đến cực hạn cấp S, không thể tăng thêm được nữa. Cơ thể túc chủ cũng được phần lớn hắc khí năng lượng chiếm giữ. Không thể tiếp tục tăng lên giới hạn nữa, ta sợ nếu thêm nữa túc chủ linh hồn sẽ bị năng lượng hắc ám xâm nhập lúc đó sẽ rất nguy hiểm.

Nhất Thành gật đầu hiểu nói:

- Thế giờ ta nên tập trung thăng cảnh giới! Ta có đủ điểm đột phá cấp 7 sao Thiên Long pháp sư không?

- Đủ, túc chủ có thể đột phá.

- Vậy đột phá đi thôi, ta muốn bay, sau đó đi trả thù.

Nhất Thành nhắm mắt, bên trong cơ thể hắc ám năng lượng sôi sục lên. Năng lượng trong vòng một dặm quanh người Nhất Thành hội tụ lại bên này, tất cả năng lượng tràng vào cơ thể hắn.

Năng lượng hội tụ cực nhanh và tan đi cực nhanh, mấy pháp sư tập kết trong thôn gần đó cảm nhận được nhưng cùng nhanh chóng quên lãng đi.

Nhất Thành bản thể tỉnh lại, kỳ diệu là hắn đang ngồi lơ lửng trên không. Bừng tỉnh liền phát hiện mình đã đột phá thành công, cả cơ thể trở nên nhẹ nhàng, dễ dàng câu thông thẳng với thiên địa vì thế hắn rất dễ dàng cảm nhận mọi thứ xung quanh.

- Đây là cảnh giới đại pháp sư sao?

Trí Tuệ Thẻ trả lời hắn:

- Đúng vậy! Cơ thể túc chủ đã mở, năng lượng ma pháp và Magic Plate trong cơ thể đã câu thông trực tiếp với thiên địa, từ lúc này trở đi, cảnh giới càng cao thì khả năng mượn dùng thiên địa lực lượng càng ngày càng nhiều.

Nhất Thành hiểu, thì ra đây là cảm giác Đại Pháp Sư. Nhất Thành bỗng nhiều mày hỏi:

- Ta có việc khó hiểu. Lúc trước nghe nói sau khó đột phá Đại Pháp Sư là có thần chúc phúc. Ta vì sao Đột Phá lại rất nhẹ nhàng nhưng lại không có ai chúc phúc?

- Ai dám chúc phúc túc chủ? Túc chủ là một người thuộc hai thế giới, ngoài quy định của thế giới này. Vì thế nếu chúc phúc túc chủ sẽ có nguy cơ bị mạt sát. Mà hơn thế nữa không phải ai đột phá Đại Pháp Sư là cũng được chúc phúc. Phần lớn người đột phá đều là những kẻ tầm thường, vì thế không được để mắt đến, chỉ có những người thiên Phú tuyệt luân mới có cơ hội được các vị thần để mắt đến.

Nhất Thành hiểu ý, đúng như hắn nghĩ hắn đặc biệt vì thế mà không được chúc phúc, hơn nữa cũng như trí tuệ thẻ nói chỉ có tài năng vượt trội mới nhận được chúc phúc từ thần. Mà hắn đoán là thần có câu thông rất mạnh với thiên địa của thế giới này vì thế ai đột phá có thể thông qua nguyên tố năng lượng để phát hiện những thiên tài đó. Mà hắn là người mang hắc ám năng lượng thuần khiết nhất, sợ rằng thế giới này rất khó có vị thần nào mang một loại hắc ám năng lượng thuần khiết đến như vậy.

Nhất Thành đạp không bay lên dưới ánh trăng, lúc thì lướt trái lướt phải, lúc thì đứng trên các ngọn cây tạo dáng cao thủ. Hắn lần đầu được bay, sau khi bay chán mới dừng lại.

Đúng lúc này, Nhất Thành áo trắng cũng không biết từ đâu bay đến bên cạnh kinh ngạc nhìn bản thể nói:

- Ngươi đột phá Đại Pháp Sư rồi?

Nhất Thành bản thể cười gật đầu. Bản sao chỉ biết há to miệng mà nhìn bản thể, sau một lúc thì cười khổ ném cho nhất thành bản thể một quả cầu kỳ quái. Hắn nói:

- Đây là những người đã gây thương tích cho người trong thôn. Tôn đã dùng phép thuật sao chép ghi lại khuôn mặt người đó trong quả cầu này. Ngươi chỉ cần thúc đẩy chút pháp lực vào quả cầu là có thể thấy.

Nhất Thành thúc giục quả cầu trên tay, không ngờ là phía trên quả cầu xuất hiện mấy chục khuôn mặt, hắn liếc mắt ghi nhớ những khuôn mặt này. Sau đó nói với bản sao:

- Tí nữa ngươi xuất hiện trong thành. Để mọi người biết rõ chuyện tối nay không liên quan gì đến ngươi.

Nhất Thành áo trắng hiểu ý, làm như vậy là để hắn có nhân chứng hắn không liên quan đến chuyện Nhất Thành bản thể sắp làm. Làm gì thì hắn cũng không cần nói rõ. Nhất Thành áo trắng gật đầu rồi đi. Hắn về đến thôn thì dẫn đám người Bá Nhân và Tôn cùng hắn vào thành. Bá Nhân vết thương đã đỡ rất nhiều, biết tin Sở Bá đã thoát nạn, còn nhân họa đắc phúc nên tâm lý cũng tốt hơn rất nhiều. Cũng đồng ý đi theo, còn Tôn thì kiên quyết đi theo, hắn sợ Nhất Thành đi gây chuyện nên muốn đi theo cho chắc chắn.

Nhất Thành bản thể thấy Bản sao rời đi thì cười lạnh, tay nắm lấy chiếc mặt nạ, thúc dục hắc khí truyền vào nó. Mặt nạ kia không nghĩ lại thay đổi hình dáng ban đầu. Chiếc mặt nạ trở thành một khuôn mặt ma thần, trên đầu mọc hai cái sừng nhỏ, miệng cười ngoác đến mang tai. Người ngoài nhìn vào thì cảm giác khủng bố và tà ác.

Nhất Thành mang mặt nạ lên, thấy một bộ áo quần màu đỏ, rồi nhắm Huyết Nguyệt Thành lướt đi.

Hắn không vào bằng cổng thành mà tạo thành một vệt sáng đỏ lướt vào trong thành. Mục tiêu lần này là trang viên lớn nhất của Huyết Nguyệt Thành. Đây là nơi tập trung của đám người liên minh cũng là nơi bị ác ma nhắm đến hôm nay.

Nhất Thành dừng lại trên không của trang viên. Sát khí trên người hắn phát ra mãnh liệt khiến trang viên đang yên tĩnh trở nên hỗn loạn. Một tiếng hét truyền ra từ trong phủ:

- Không biết người nào lớn gan nhắm vào liên minh pháp sư chính đạo chúng ta?

Một trung niên nhân mặt mày âm trầm từ dưới bay lên. Trên người bùng lên pháp lực và sát khí áp về phía Nhất Thành.

Nhất Thành nhìn khuôn mặt kia thì sát khí bùng lên càng dữ dội, đó là một trong những khuôn mặt được ghi lại. Nhưng Nhất Thành vẫn không xuất thủ vì hắn vẫn còn cảm thấy phía dưới có mấy khi tức mạnh mẽ. Đều là đại pháp sư.

Đúng như hắn nghĩ, ba bóng người khác bay ra. Tổng cộng đang có bốn Đại Pháp Sư đang đứng đối diện với Nhất Thành. Khi bốn người này xuất hiện, Nhất Thành thấy rõ hai trong số bốn người này nằm trong danh sách phải giết. Tiếc thay trong số đó lại có một thanh niên trẻ tuổi. Có thể là nhân tài của chính đạo, Nhất Thành lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay thiên tài ngươi phải nằm lại ở đây.

Một lão già đứng đầu liền chắp tay trước ngực nói:

- Không biết tiền bối là ai, vì sao nhắm vào liên minh chúng ta?