Huyết Nguyệt Thành đón một lượng lớn pháp sư của các thế lực khác nhau. Có điều tất cả đều mang danh nghĩa của liên minh pháp sư mà đến. Họ đến mục tiêu là vết nứt không gian kia.
Ngay khi đến nơi biết tin đợt đầu người liên minh bị diệt thì gây nên rung động lớn. Cả thành đi vào cấm bế, không ai xuất nhập, điên cuồng tìm kiếm người áo đen xuất thủ ba hôm trước. Chỉ là tin này vào tai mọi người thì trở thành trò người, ba ngày, người ta giết người ba ngày trước, ba ngày sau các ngươi mới phóng thành. Phong cái tấm nửa, người áo đen kia đã không chừng đến quốc gia khác. Ngươi phong cái rắm chó nữa à?
Nhất Thiên nghe tin thì quá sức tưởng tượng, trong lòng hắn chỉ có thể nói một chữ, ‘Ngu, liên minh người toàn là người ngu sao?’ Bây giờ phong thành thì bắt được ai nữa, giờ chỉ khiến các pháp sư khác ghét bỏ mà thôi.
Nhất Thiên bây giờ đang nằm trên một cái ghế dựa lười nhác mà ngáp dài phơi nắng. Lâu lâu lại lấy một chén trà bên cạnh nhấm nháp. Giờ nhìn hắn không khác gì một Phú nhị đại lười nhác đến không thể nói nên lời.
‘Nhất Thiên, nhóc con ngươi lại làm biếng sao?’
Lão trưởng thôn không biết từ lúc đã xuất hiện kế bên hắn, ngồi xuống một cái ghế dựa bên cạnh rót một ly tra nhấp miệng nói.
Nhất Thiên cười cười nhìn lão, lão trưởng thôn giờ nhìn trẻ hơn rất nhiều so với lúc trước, pháp lực cũng có tiến bộ, giờ lão chỉ cần ổn định cảnh giới và chờ đợi cơ hội đột phá lên cấp S.
- Trưởng thôn, ngài cảm thấy thế nào? Đã thích ứng với biến hoá mới chưa?
Nhất Thiên cười nhìn lão nói. Trên thế này, lão trưởng thôn chính là người duy nhất nhận ra hắn là ai cũng le người quan tâm hắn nhất ở thế giới này. Lúc lão tĩnh lại, dù khuôn mặt hắn đã biến đổi nhưng lão trưởng thôn vẫn đoán được và nhận ra hắn. Nhiều lúc hắn cảm thấy lão trưởng thôn như là ẩn thế pháp sư cường giả, có mắt âm dương nhìn xuyên thiên địa.
- Ta đã tốt lên rất nhiều, thậm chí còn trẻ lại hơn rất nhiều. Cái này phải cám ơn ngươi nhóc con, không nghĩ đến, mấy năm qua ngươi đã phát triển đến mức này.
- Lão trưởng thôn đừng khách sáo như vậy, việc này là việc tiểu tử nên làm. Thế mọi người trong thôn sao rồi!
Nhất Thiên lười nhác cười nói.
- Mọi người đã tốt rồi, người thương nhẹ hoặc nặng đều được trị liệu tốt. Còn về nhưng người tàn phế thì không thể hồi phục hoàn toàn nhưng cũng đã ổn định. Nhất Thành đã để lại một số tiền lớn cho họ, một đời này họ không cần lo lắng điều gì nữa. Thế đã là hoàn hảo rồi.
Nhất Thiên gật đầu, ở thế giới nào miễn có tiền là có thể sống tốt. Tất nhiên ở thế giới này cần phải cẩn thận một chút, đừng chọc đến pháp sư là được.
- Ồ, mà ta thấy người thư viện của ngươi đã đến. Nhất Thành đang gặp bọn họ trong kia. Nhóc con, ngươi không qua xem một chút sao?
Lão trưởng thôn nằm xuống phơi nắng bên cạnh Nhất Thiên nói.
- Bây giờ tiểu tử không còn là người của thư viện. Nhất Thành mới là tiểu sư tổ của thư viện, hắn chắc giờ đang bận giải thích tình hình cho mọi người. Ta chỉ tò mò, không biết lần này ai đến đây?
Nhất Thiên lắc lắc đầu cười nói. Từ lúc quyết định trở thành Nhất Thiên, hắn đã không còn là người của bất cứ thế lực nào. Hắn đã tự do, và không cần lo lắng người khác bị ảnh hưởng đến việc hắn làm nữa.
- Ta nghe nói là vì người Dị Giáo xuất hiện nên lần này tập trung rất nhiều cường giả! Nhất Thành nói với ta là có một số lão bất tử đột phá đến Pháp Sư Khởi Nguyên cũng xuất hiện.
- Ồ
Nhất Thiên ồ lên kinh ngạc, không nghĩ chỉ là một vết rách nhỏ mà dẫn đến mấy lão bất sử xuất hiện. Dị Giáo cũng rục rịch động đậy, hắn ngửi thấy lần này chắc chắn sẽ có đại chiến lớn với Dị Giáo, đám người này thật biết chơi lớn.
- Huyết Nguyệt Thư Viện người vào thành gặp mặt.
Đúng lúc hai người đang lười biếng phơi nắng thì một bóng người xẹt qua trên không, dừng lại trước thôn nói lớn. Người này là một trung niên nhân, mặt mày âm trầm, hai mắt trừng lớn, giọng nói ồm ồm. Trên mặt xuất hiện một chùm râu đen bao quanh miệng, nhìn rất bẩn bựa.
Người này vừa nói xong thì cũng không đợi đáp lời mà đã quay người hướng trong thành bay đi. Nhất Thiên nhìn người kia thì nhíu chặt mày, thật sự là quá kiêu ngạo. Câu vừa rồi nhìn như khách sáo nhưng không khác gì ra lệnh. Trong lòng Nhất Thiên cười lạnh, ‘M... nó chứ, chết một đám còn chưa đủ sợ sao?’
Nhất Thiên nhìn bóng lưng kia đang dùng tốc độ cực nhanh bay trở lại thành. Nhưng hắn vừa tiến hai bước, thì từ trong thôn bay ra một ngọn đao phát ta Quang mang dữ dội dùng tốc độ cực tốc đuổi theo.
Người trung niên vừa quay lưng liền cảm thấy một luồng pháp lực cực mạnh từ sau lưng hắn truyền đến. Lão biến sắc, vội vàng quay người thì thấy một ánh đao phát ra quang mang sắc bên tấn công đến.
- Ầm
Đao đến quá nhanh, trung niên vừa thi triển pháp lực phòng ngự thì đao cũng đã đến. Một vòng ánh sáng xanh bao phủ lão nhưng ngay lập tức bị đao kia đánh vỡ. Có điều, ngọn đao ánh sáng kia cũng bị hủy diệt theo nhưng cũng khiến trung niên kia phải lùi lại mấy bước trên không.
Nhất Thiên thấy hết thảy chuyện phát sinh thì nở một nụ cười. Đúng là một nhân bản khác của mình, tính cách giống nhau như đúc.
Lúc này, Nhất Thành từ trong thôn bay ra, sau lưng hắn là hai người. Nhất Thiên nhìn qua liền phát hiện đó là Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ. Thấy hai người này thì Nhất Thiên hai mắt sáng lên, hai người này đã hồi phục, thư viện bây giờ đã có ba Khởi Nguyên Pháp Sư. Thực lực cũng không kém chút nào rồi.
Nhất Thành bay đến trước người trung niên thì cũng không nói nhiều mà Ma Huyết xuất hiện trên tay. Khi thế hắn kéo lên điên cuồng, cả người như hoá thành một thanh đao sắc bén. Khí thế hắn trùng lặp đè nén khiến không gian xung quanh như có ngàn cân đè lên.
- Ngươi là ai? Thư viện các ngươi dám chống đối mệnh lệnh của liên minh sao?