Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 267: Biến hoá



Từ lúc Lão làm minh chủ của chính phái thì đủ chuyện phiền phức tìm lão. Chủ yếu là nội đấu khiên lão sức đầu mẻ trán. Nhiêu lúc thậm chí còn muốn xuất thủ thịt hết đám người này. Lúc nãy, áp lực kia như nhắm vào lão khiến lão muốn quỳ trên đất thế mà giờ đám này còn nội đấu nữa. Thật sự muốn giải quyết đám này luôn cho nhanh gọn.

Minh chủ của ma đạo thì chỉ lạnh lùng liếc nhìn qua đám người ma đạo. Ánh mắt hắn nhìn đến đâu thì mọi người đều cúi đầu như đã hiểu. Ma đạo bọn hắn không có quá nhiều quy tắc ước thúc mọi người, chỉ có một luật duy nhất, thực lực vi tôn. Không giết người bừa bãi nhưng nếu ngu ngốc thì bỏ mạng chỉ là chuyện thường.

Nhất Thành nhìn lên bầu trời thở ra một hơi. Hắn không biết rõ đang xảy ra chuyện gì nhưng nhìn bầu trời kia và những tin tức nhận được thì biết chuyện này cực kỳ rắc rối. Nhưng hắn tin tưởng Nhất Thiên, bản thể của hắn chính là người mang đến cho hắn niềm tin cao nhất. Dù có chuyện gì chắc chắn Nhất Thiên cũng sẽ giải quyết được. Nhưng hắn đâu có biết, đến lúc này, Nhất Thiên cũng đang sức cùng lực kiệt cố gắng tìm cách giải quyết việc này.

Phía trên bầu trời càng lúc càng đỏ rực, áp lực đã biến mất nhưng một loại cảm giác khó chịu truyền ra từ sâu trong linh hồn bọn họ. Mọi việc hình như chỉ mới bắt đầu, cảm giác càng lúc càng điên cuồng.

- ---------------

Ở trong một không gian khác,

Nhất Thiên vẫn nhắm mắt ngồi trước hạch tâm thế giới. Hai tay hắn đặt trên đầu gối, lòng bàn tay ngửa ra hướng lên trên. Lúc này đây, trên hai tay hắn đang có hai quả cầu màu đen kỳ quái xuất hiện. Nhìn thì như quả cầu nhưng nếu nhìn kỹ lại là một vòng xoáy kỳ quái màu đen truyền ra lực hút xung quay.

Phía xa, một bóng mờ xuất hiện, hắn nhìn chằm chằm vào hai vòng xoáy màu đen trên tay Nhất Thiên.

- Thứ sức mạnh gì thế này? Quá kỳ quái, nhìn như một hắc động, lại truyền ra cảm giác nguy hiểm cực kỳ đáng sợ. Người này lại tưởng tượng ra sức mạnh quái dị gì thế này không biết, cảm giác rất mạnh cũng rất đáng sợ. Nếu như ta dính lấy hắc động này, sợ là cũng thoát không được.

Đúng lúc này, bên cạnh bóng mờ xuất hiện một bóng mờ nhạt như nắm tay, giọng nói của Trí Tuệ Thẻ truyền ra từ trong đó.

- Linh hồn hắn không thuộc thế giới này. Hắn đến từ một thế giới mà con người không có sức mạnh lớn nhưng lại có trí tuệ cao. Tuổi thọ của họ không cao vì thế mà sức sáng tạo và phát triển rất nhanh. Ngoài ra loài người ở đó rất chịu khó tìm hiểu sức mạnh của thiên nhiên, học hỏi và cố gắng tiếp thu, thậm chí là cố gắng thay đổi nó. Thứ sức mạnh kia trên tay Nhất Thiên không đơn giản, đó là sức mạnh bản nguyên của vũ trụ, dù con người chưa tìm hiểu thấu đáo, nhưng đã có một phần nào đó hiểu biết về nó. Nhất Thiên đang dựa trên những kiến thức đó để sáng tạo ra pháp thuật của chính mình. Ngươi nói xem, có đáng sợ không?

- Đúng là như vậy. Nếu ta mang bất cứ người nào của thế giới này đến đây. Cho bọn hắn cơ duyên như vậy. Ta chắc chắn họ cũng không tưởng tượng ra được sức mạnh gì hay ho cả.

Đúng lúc này,

Cơ thể Nhất Thiên có sự biến hoá kỳ quái. Bắt đầu từ trái tim của Nhất Thiên, các đường mạch máu màu đen trồi lên như rễ cây, lan khắp cơ thể của Nhất Thiên. Những rễ cây kia từ từ xâm chiếm khắp cơ thể, cuối cùng bao bọc toàn diện Nhất Thiên.

- Chuyện gì thế?

Bóng mờ giật mình lên tiếng hỏi.

- Không biết, dù ta cùng Nhất Thiên có mối quan hệ cực kỳ đặc thù nhưng biến hoá của hắn quá kỳ quái. Ta cùng với hắn trải qua rất nhiều chuyện, mỗi lần như vậy cơ thể hắn càng lúc càng biến thái, nó như đang tiến hoá, nhiều lúc ta cũng tự hỏi, hắn còn là người hay không? hay là một tồn tại đặc thù của vũ trụ này.

- Ta cũng theo dõi hắn từ xa, biến hoá của hắn cũng làm ta rất giật mình. Thứ năng lượng hắc ám tinh khiết kia xuất hiện trên người hắn đã từng khiến ta rất sợ hãi. Phải biết năng lượng đó không đơn giản chút nào, chỉ cần tâm trí không ổn định, linh hồn không đủ mạnh mẽ hoặc tinh khiết, chỉ cần một cái chớp mắt, người thường sẽ biến thành quái vật đáng sợ. Dù pháp sư mạnh nhất hay là ta cũng không dám tiếp xúc quá nhiều hay có thể nắm giữ nó đến mức như Nhất Thiên.

- Uh, giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi, xem Nhất Thiên có thể đạt đến mức nào?

- --------------------------------

Trở lại với Nhất Thành,

Nhất Thành bây giờ đã đến trước cổng thành cùng với nhóm người Chính đạo và Ma đạo. Bên ngoài thành thành lúc này chính là một cảnh tượng kỳ dị. Cả thành bị bao quanh bởi một lớp sương mù màu đỏ, chúng lượn lờ nhưng không tán, cảm giác như huyết khí bời vì trong không khi đang nhè nhẹ lan tỏa mùi huyết khí khá nhạt nhưng mọi người vẫn có thể ngửi thấy.

- Nhất Thành, ngươi nói xem đây là gì?

Lão minh chủ chính phái nhìn vào sương mù hỏi Nhất Thành.

- Ta không biết nhưng có một điều chắc chắn, sương mù này không thuộc về thế giới chúng ta. Ngài nhìn hướng kia, nơi đó sương mù khá là dày hơn những nơi khác. Đó chính là hướng của Huyết Nguyệt Cốc, nơi có vết nứt không gian nối liền với Quái Dị thế giới. Ta nghĩ chắc chắn đã có chuyện xảy ra với vết nứt kia.

Nhất Thành nhìn hướng Huyết Nguyệt Cốc nói. Hắn chắc chắn hướng kia đã có chuyện gì đó kỳ quái xảy ra.

- Đúng là như vậy, hướng kia sương mù dày hơn và huyết khí nặng hơn. Bầu trời bên kia đã hoàn toàn đỏ rực, đỏ đến mức khiến lòng người sợ hãi.

Lão minh chủ ma đạo bên cạnh cũng lên tiếng, lão là ma đạo người, cũng là một pháp sư mạnh nhất trong đám người, đối với huyết khí và hắc ám, lão rất nhạy cảm.

- Nhất Thành, người bạn kia của huynh đi đâu rồi. Không phải trong sương mù kia chứ?

Linh Lung không biết từ lúc nào đã đến phía sau Nhất Thành lên tiếng. Nàng cũng không ngần ngại mà nắm lấy tay Nhất Thành. Mấy năm xa cách, nàng không bao giờ quên thời gian ngắn kia cùng Nhất Thành, dù là rất ngắn nhưng lại ghi rõ trong tim nàng, đến giờ nàng không thể dứt ra được, nếu vậy vì sao không tiến lên một bước. Nhất THành quay sang nhìn nàng nở một nụ cười ấm áp. Nếu Linh lung đã có tình cảm với hắn thì hắn cũng không ngần ngại đáp lại. Hắn không phải là Nhất Thiên, hắn bây giờ chính là người của thế giới này. Linh Lung sẽ là người thân của hắn ở thế giới này, Thư viện chính là nhà của hắn. Và có thể nàng là người đầu tiên nhưng không phải duy nhất...Kha Kha Kha.