Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 28: Thiên Long Thành Thất Thủ



Đám Nhất Thành mặt mày âm trầm rời khỏi Mộng Lâu. Nhất Thành tiến lên vỗ vỗ vai Bạch Tư Thường, bình tĩnh nói:

- Đi uống rượu, luôn tiện kiếm cái gì ăn đi?

- Uống rượu? Bạch Tư Thường gật đầu, gượng cười kéo mọi người đi về phía tiểu lâu đối diện.

Đây là một căn phòng đóng kín, trên bàn đã xếp đầy các loại món ăn màu sắc hương vị có đủ. Nhất Thành ngồi đối diện với Bạch Tư Thương, mà đám Mập Mạp thì chia nhau trái phải ngồi thành một bàn tròn. Ở thư viện, bọn hắn được ăn những loại thức ăn có năng lượng phép thuật, giúp đỡ cho việc tu luyện. Giờ nhìn sơn hào hải vị trên bàn, cũng cảm thấy hứng thú.

Bạch Tư Thường một tay cầm chén rượu, một tay cầm bầu rượu, mỗi lần rót đầy đều nốc một ngụm xuống, cũng không ép bọn Nhất Thành uống cùng y, tự rót tự uống, nhìn qua là một tên mê rượu. Nhất Thành cũng không để ý đến y, hắn hiểu Bạch Tư Thường lần này chủ yếu là đánh giá bọn hắn. Dù là lần này nhiệm vụ xảy ra một chút việc ngoài ý muốn, nhưng từ cách xử lý của bọn hắn có thể đánh giá kiểm tra lần này. Nhất Thành cùng đám Mập mạp ăn uống, nói chuyện vừa rồi,

- Mập Mạp, thấy chuyện Thái gia thế nào?

- Ta..Ta thật sự khó hiểu. Chẳng nhẽ đúng như Thái gia chủ kia nói, chỉ sơ ý gửi nhầm nhiệm vụ đến hai nơi.

Mập mập miệng ngậm thịt, vội vàng ăn như ai dành của hắn, cách ăn uống rất mất lịch sự nhưng sảng khoái.

Nhất Thành nhìn về phía Tuyết Nhạn, Tuyết Dung và Lan hỏi,

- Các nàng nghĩ thế nào?

Các nàng nhìn nhau, rồi Tuyết Nhạn lên tiếng, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

- Ta thấy việc này không đơn giản, có ba điểm nghi vấn. Thứ nhất, Thiên Long Thành thuộc quản lý của thư viện, tại sao lại gửi nhiệm vụ cho Pháp Tông. Thứ hai, công tử Thái gia vì sao không vào thư viện, mà gia nhập Pháp Tông. Thứ ba, ta thấy tên gia chủ kia đối với bọn Pháp Tông khá là khách sáo, còn không tiếc đắc tội thư viện.

Lan bổ sung,

- Ta thấy việc này cực kỳ quái, đệ tử Pháp Tông dám đến địa bàn của Thư viện, thậm chí dám xuất thủ với chúng ta. Dù có đệ tử Pháp Tông kêu ngạo thế nào đi nữa cũng không dám làm như vậy.

Tuyết Dung lạnh lùng nói,

- Ta nghỉ, bọn họ có chỗ dựa. Có thể ở Thiên Long thành này có thứ gì đó hấp dẫn Pháp ông bọn hắn. Thậm chí không tiếc đắc tội thư viện.

Nhất thành suy nghĩ một chút nói với Bạch Tư Thường,

- Sư huynh, chúng ta bây giờ không thể rời đi khỏi Thiên Long Thành. Sư huynh có cách nào liên lạc với thư viện không?

- Haizz, cách liên lạc thì có nhưng mất rất lâu thời gian mới đến thư viện. Trong thành có một căn cứ bí mật của thư viện, chúng ta có thể liên lạc người ở đó để truyền tin. Nhiệm vụ lần này của ta là giám sát đánh giá các ngươi, nhiệm vụ dễ dàng. Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như thế này. Bạch Tư Thường thờ dài nói.

- Ý hai người là sao? Sao chúng ta không lập tức trở về thư viện.

Lan khó hiểu hỏi,

- Sợ rằng chúng ta vừa rời khỏi thành sẽ bị người ám toán. Không biết mục tiêu của Pháp Tông ở Thiên Long Thành này là gì nhưng chắc chắn bọn hắn sẽ không cho chúng ta cơ hội thông báo cho thư viện phá huỷ kế hoạch bọn hắn. Với lại, ta không tin chỉ có một thế lực đang ở trong Thiên Long Thành này.

Bạch Tư Thường kinh nghiệm làm nhiệm vụ cũng không kém. Hắn tất nhiên nhận ra điều không bình thường trong lần nhiệm vụ này. Sợ rằng, Thiên Long Thành sẽ xảy ra biến cố lớn.

Nhất Thành ngẫm nghĩ một lúc nói,

- Bây giờ chúng ta cần tìm nơi dừng chân. An toàn chúng ta là chính. Sư huynh, tí nữa Mập mạp sẽ cùng ngươi đến căn cứ bí mật của thư viện. Nhanh chóng gửi tin cho thư viện. Hy vọng thư viện sẽ phái người đến kịp.

Mọi người cũng không phản đối với ý kiến Nhất Thành. Cảm thấy hắn rất đáng để tin tưởng. Cả đám quyết định ở lại, gọi tiểu nhị thuê phòng nghỉ tại tiểu quán này. Bạch Tư Thường và Mập Mạp nhanh chóng rời đi.

Trong long mọi người ai nấy cũng hơi trầm trọng, việc này không đơn giản. Nếu sơ suất có thể mất mạng như chơi. Thế giới này là vậy, nếu không gặp chuyện thì thôi nếu gặp chắc chắn sẽ có nguy hiểm. Dù bọn hắn có mạnh bao nhiêu, biến cố luôn hiện hữu quanh bọn hắn.

Bạch Tư Thường là đã liên lạc với thư viện nhưng cũng mất năm ngày mới đến được thư viện. Mà người thư viện muốn đến được Thiên Long Thành nhanh nhất cũng mất năm ngày nữa. Nhất Thành thấy thời gian này quá dài, biến cố chắc chắn xảy ra trước lúc người thư viện đến nơi. Hắn cần chuẩn bị một số thứ trước khi có nguy hiểm ập đến.

Đúng như Nhất Thành dự đoán, đến ngày thứ sáu, bầu trời Thiên Long thành u ấm, âm trầm như địa ngục. Một khí thế đáng sợ đè ép trong lòng mỗi người. Người dân trong thành trở nên khẩn trương, tiếng khóc của trẻ con, tiếng la hét làm cả Thiên Long Thành nhộn nhào hẳn lên. Càng kỳ dị hơn, phía hoàng cung của Thiên Long Thành lại không có một chút động tĩnh. Không có cấm vệ quân hay binh lính gì đi lại trên đường trấn an hay là giữ trật tự.

Sự chuyển biến trong nháy mắt này cùng với khí thế đáng sợ khiến đám người Nhất Thành trở nên bất an. Nhanh chóng cả đám tập trung trong phòng của Mập mạp. Mới ngồi xuống đã nghe Mập Mạp than thở.

- Lần này, tai họa thật sự ập đến trên đầu chúng ta. Mới nhiệm vụ đầu tiên mà đã thế này rồi. Thật sự là không may mà.

- Bốp, chưa gì đã than thở. Đừng làm mất tinh thần mọi người.

Tuyết Nhạn trừng mắt vỗ vào đầu Mập Mạp làm mập mạp hít hà xoa đầu không thôi. Nhất Thành trong lòng thì đang tính toán, ‘mình nên chạy bây giờ hay không. Nhưng có thể đây có thể là cơ hội thu thập điểm vật chất.’ Hắn liên tục tranh đấu trong lòng. Bạch Tư Thường lên tiếng,

- Chúng ta phải lập tức rời đi Thiên Long Thành. Giờ này biến cố sắp xảy ra, sẽ không ai chú ý đến mấy người chúng ta nữa. Cơ hội chạy khỏi thành của chúng ta là đây. Mấy học đệ nghĩ sao?

- Đồng ý

Cả đám không ai phản đối ý kiến của Bạch Tư Thường, Nhất Thành cũng đành thở dài rồi cũng đồng ý. Bây giờ, an toàn mới là quan trọng. Không biết chuyện quái gì xảy ra, nhưng cái không khí khó chịu này làm hắn cũng không an tâm lắm.

- Ah….Ah…

Đúng lúc bọn hắn chuẩn bị rời đi, phía ngoài có tiếng la hét gào khóc liên tiếp vang lên. Tiếng hàng chục, không hàng trăm người hét lên đau đớn. Đám Nhất Thành lao ra khỏi phòng quan sát từ lầu hai của tiểu điếm.

Nhất Thành thấy cảnh phía dưới thì tái mặt, cái gì đây? Trước mắt là một đám người đang lao về phía bên này, chạy như điên. Phía sau lại một đám người khác máu me đầy mình, lao nhanh đuổi theo. Người bị tóm thì bị cả đám người máu bao vây, cắn xé điên cuồng, tiếng hét đau đớn đứt gân đứt ruột vang lên liên tiếp. Tay chân rơi đầy đất, máu chảy tràn khắp cả đường lớn của Thiên Long Thành. Phía xa thì khói lửa bốc lên nghi ngút, Thiên Long Thành không có chỗ nào yên tĩnh. Nhất Thành thấy cảnh này liền nhớ đến mấy bộ phim zombies kiếp trước hắn từng xem, chẳng khác là bao.

- Bọn họ bị lây nhiễm độc quái dị.

Bạch Tư Thường nhìn sơ qua liền nhận ra vấn đề. Đây là điều đáng sợ của quái dị nhân. Khi đạt đến một cấp bật nhất định, quái dị nhân có thể phát động sự lây nhiễm cực cao. Tai nạn và huỷ diệt mà bọn chúng mang đến cực kỳ lớn.

Những việc này không thường xảy ra, cấp thấp quái dị nhân sẽ không có linh trí như quỷ vật. Mà cấp cao quái dị nhân có lính trí thì không muốn bị những pháp sư mạnh của loài người nhắm đến. Trừ khi có biến dị quái dị, quỷ vật dù ở cấp thấp cũng có linh trí cao cùng quái dị nhân ở cấp thấp không có linh trí kết hợp lại với nhau mới xảy ra đại họa nhưng điều kiện biến dị lại rất khắc nghiệt. Không phải muốn biến dị là biến dị.

Nhất Thành rùng mình một cái, Mập Mạp, Tuyết Nhạn, Tuyết Dung với Lan thì run rẩy không thôi, dù sao đây là lần đầu thấy cảnh này.

- Cứu người.

Bạch Tư Thường hét lớn, liền từ lầu hai nhảy xuống. Triệu hồi Magic Plate đánh thẳng xuống đất.

- Tường Đất

Một bức tường đất xuất hiện giữa đường lớn, ngăn cách người và đám quái dị phía sau. Đám Nhất Thành cũng bình tĩnh lại lướt trên nóc nhà rồi nhảy xuống nhưng không phải phía sau cùng với Bạch Tư Thường mà phía trước đám người đang xô đẩy không dám tiến lên kia. Bọn họ đã bị bao vây, phía trước cũng đang tràng đến một đám quái dị. Trăm người bị vậy lại đây, không ai dám tiếng lên. May mắn lúc nãy có một số pháp sư giải quyết quái dị trong đám người, không thì đám người này đã loạn. Nhất Thành đang trên không hét lớn,

- Sư huynh, ngươi bọc hậu. Bọn đệ sẽ mở đường tiến đến cổng thành.

- Được

Nhất Thành xong đến phía trước đám người đang xô đẩy. Một đám quái dị đã từ từ tiến về bên này khi thiếu thốn thức ăn. Nhất Thành muốn để trăm người này bình tĩnh mà di chuyển về phía trước, hắn vận lực hét lớn,

- Yên Tĩnh, Phía sau quái dị đã bị sư huynh ta ngăn lại. Chúng ta đến từ Huyết Nguyệt pháp tắc thư viện, nếu mọi người muốn thoát thì hãy nghe ta. Mù quáng lao về phía trước thì chỉ có làm mồi cho đám quái dị kia.

Đám người phía sau thấy một thanh niên đang đứng trên tường đất ngăn quái dị, phía trước có người tự xưng là người thư viện thì yên tĩnh lại. Dù sao danh tiếng của thư viện không tệ, với lại người thư viện là cơ hội thoát thân của bọn hắn. Không ai dám lộn xộn.

- Quái dị phía trước đang tiến đến, người có tu luyện phép thuật tiến lên chiến đấu, mở đường máu thoát hiểm. Còn lại nam nhân bình thường lập một vòng tròn bao vây phụ nữ và trẻ em vào giữa.