Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 32: Bạch Tư Thường trọng thương



Đúng lúc này, Tuyết Nhạn thấy tên chiến sĩ pháp sư đang xong đến, nàng nhanh trí, phóng ra ma pháp đạn bắn về tên Vương Gia kia, tên chiến sĩ nhanh chóng rút kiếm sau lưng lùi lại đón đỡ đạn ma pháp, bảo vệ Vương Gia.

Xa hơn một đoạn, pháp sư tự do thấy đám Nhất Thành bất ngờ bị tấn công. Pháp sư ngoại phóng nhanh chóng kết ấn, chia ra tấn công về phía hoả và phong pháp sư, nhằm giải vây cho đám Nhất Thành.

Nhất Thành thấy tình hình không ổn, ba tên này mạnh hơn hắn nghĩ nhiều. Xuất thủ cũng cực nhanh, hắn không nghĩ tên Vương Gia lại hạ lệnh công kích bất ngờ như vậy, ba người này lại phối hợp ăn ý nếu tên pháp sư chiến sĩ vừa rồi tiến lên giáp công, thì bọn hắn sẽ gặp nguy hiểm. Tay hắn nhanh chóng thi phép.

- Zoom

Nhất Thành dịch chuyển bọn hắn lùi lại phía sau, vừa rồi hắn đã phán đoán sai. Không nghĩ tới ba người này mạnh như vậy với lại phép thuật đánh ra cực nhanh. Nếu Mập Mạp với Tuyết Dung không kịp phản ứng, hắn chắc chắn không cứu được mọi người.

Mặt Nhất Thành lạnh dần đi, không nghĩ tới vì sơ xuất của mình mà làm đồng bạn bị thương. Hắn đã quá khinh thường pháp sư ở thế giới này rồi. Toàn đánh nhau với kẻ yếu, thậm chí dùng thủ đoạn để trục lợi. Hắn đã trở nên quá kiêu ngạo, khinh suất. Mỗi lần đều là hắn xuất kỳ bất ý chiếm thiên cơ, nhưng lần này đúng là đùa với chó có ngày chó liếm mặt. Nhất Thành tự nhắc nhở bản thân mình phải cẩn thân hơn, đây chính là bài học, may mắn giá của bài học này không cao vì hắn vẫn không sao cả. Khà khà.

Nhất kích không thành công nhưng hai tên pháp sư không dám truy đuổi vì lúc này có một nhóm pháp sư khác đi tới.

- Vương Gia, nên dừng tay đi, nếu không đừng trách chúng ta.

Một lão già trong nhóm mới đến lên tiếng, khuôn mặt với những vết nhăn rõ ràng, chóng một cây gậy gỗ, phía sau lão là năm vị pháp sư, nam có, nữ có. Bọn họ mang theo một người bị thương bất tĩnh được một nữ và một nam hai bên nâng đỡ đi tới.

- Bạch Sư Huynh.

Đám Nhất Thành thấy người bị thương liền nhận ra là Bạch Sư Huynh của bọn hắn, đang cảng hậu phía sau.

- Các ngươi quen người này?

- Đây là sư huynh của chúng ta, đang ở lại phía sau bọc hậu. Vị tỷ tỷ này, không biết đây là chuyện gì?

Đám Nhất Thành đến gần xem xét, thấy bạch sư huynh đã ngất xỉu. Trên người chi chít vết thương, áo quần rách tơi tả, có vết cháy xém rõ ràng. Nặng nhất là bên vai phải có một lỗ máu. Đã có người dùng phép thuật cầm máu nhưng không thể khép lại vết thương. Đặc biệt, một số vết thương lại có vết cháy xém của hoả phép thuật, da thịt lại bị cháy đen. Một số các vết thương khác, thì nhiễm đen, như trúng độc, máu đen vẫn từ từ rỉ ra. Có thể thấy được, Bạch Tư Thường chưa chết thật là may mắn. Bọn Nhất Thành lửa giận trong lòng bùng phát, với những vết thương này, không thể nào gây ra bởi bọn quái dị cấp thấp được. Nhìn sơ có thể thấy được là bị tấn công bởi pháp sư và quái dị cấp cao.

Đúng lúc này, tên vương gia lạnh lùng quát lớn:

- Mộc Nhân, ngươi lại cản trở việc của ta. Hôm nay, ta muốn mạng mấy thằng nhóc kia, ngươi có thể cút...

Lão già đứng đầu gọi Mộc Nhân kia hừ lạnh

- Vương Gia, làm người đừng nên quá đáng, nếu không đừng trách chúng ta hợp sức chống lại ngươi. Ngươi chiếm giữ cổng thành, chỉ vì cấm chế mà không ai có thể ra vào, nếu không phải sợ hao tổn thực lực, ngươi nghĩ chúng ta sợ ngươi sao? Chúng ta đi.

Mộc Nhân quay người rời đi, cũng không thèm liếc nhìn tên Vương Gia kia, bảo mọi người theo hắn. Nhất Thành cũng không từ chối, đè nén lửa giận trong lòng. Bây giờ tính hình khá là phức tạp. Bạch sư huynh đã bị thương, mập mạp cùng Tuyết Dung tay cũng đã phế cần phải chữa trị. May mắn đây là thế giới phép thuật, vết thương trên tay Mập Mạp với Tuyết Dung có thể chữa trị. Mà nhìn Bạch Sư Huynh có lẽ đã bị thương nặng cần được cứu chửa gắp nếu không với thực lực của y không thể vô duyên ngất đi. Bây giờ kiếm chổ nghỉ ngơi mới là trên hết.

- Tiền bối, sư huynh ta xảy ra chuyện gì?

Mộc Nhân liếc mắt Nhất Thành đang diều Mập Mạp, tên mập mạp này quá nặng, dù tỉnh táo đi lại nhưng cơ thể hắn như một con gấu trúc cỡ lớn, làm hắn phải vận sức tay mới giữ vững được tên này. Phía sau hắn là Tuyết Nhan và Làn đang đỡ Tuyết Dung. Cả đám chỏng tai lên lắng nghe, muốn biết chuyện gì xảy ra với Bạch Tư Thường. Lão mặt mày trầm trọng nói:

- Lúc nảy chúng ta từ xa thấy nhóm trăm người của ngươi đi đến, thế nên chia nhau ra xung quanh do xét xem có nguy hiểm gì bám theo không. Không nghĩ là lúc đến phía sau thì thấy vị sư huynh của ngươi đang chiến đấu với hai nữ biến dị quái nhân. Chúng ta xong đến tiếp ấn, ngay khi thấy chúng ta, hai nữ biến dị quái dị liền rút lui. Tu vi của bọn chúng không cao bằng sư huynh ngươi, nhưng vì biến dị, linh trí không kém. Vị sư huynh này rất mạnh, một mình mà chóng nổi hai nữ quái dị kia, nếu chúng ta sợ là không chịu nổi. Nhưng trước khi chúng ta đến, hắn trước đó đã bị thương, vừa nói tìm nhóm các người thì ngất đi.

- Trên thân sư huynh ta có vết cháy xém của hoả phép thuật? Ngài có thấy ai ngoài hai nữ biến dị ko?

Lão liền hiểu ý câu hỏi của Nhất Thành:

- Không có, khi chúng ta đến nơi không có pháp sư nào khác.

Đám Nhất Thành rơi vào trầm mặt, bọn họ không biết sư huynh gặp phải chuyện gì nhưng có thể thấy hắn đã trải qua một trận khổ chiến. Mà càng ác liệt hơn là điều kiện dung hợp giữa quỷ hồn cùng quái dị nhân rất khắt khe, vậy mà mới rời khỏi thư viện bọn hắn đã gặp hàng hiếm này. Nếu bọn chúng trở nên điên cuồng, săn người sống thì rất rắc rối.

- Tiền bối, trong nhóm ngài có trị liệu sư không? Nếu có thì xin tiền bối giúp đỡ.

- Có, lúc trở về, ta sẽ gọi họ đến giúp các ngươi chữa trị.

- Đa tạ.

Nhất Thành kéo theo trăm người phía sau đi về phía bên trái cách không xa cổng thành lúc nảy. Vừa tiến đến có một trung niên pháp sư chạy đến đón:

- Mộc Nhân tiền bối, bọn họ là?

- Uh, bọn họ là nhóm người sống sót từ trong thành chạy đến đây. Ngươi xuống dưới sắp xếp cho trăm người phía sau đi. Gọi Mộc Lan tiểu nữ tới, có người bị thương cần nàng cứu chữa.

Nhất Thành định theo lão nhân tiến vào trong thì nghe phía sau trăm người hô lớn,

- Cám ơn mấy tiểu huynh đệ, cám ơn đã giúp chúng ta đi đến đây. Chúng ta sẽ không quên ơn các người.

Nhất Thành quay đầu nhìn thì thấy trăm người lớn tiếng hô hào, đám nhóc thì vẩy vẩy tay chào bọn hắn. Nhóm Nhất Thành nghe thấy những lời này cũng cảm thấy vui lên một chút. Đến Mập Mạp cùng Tuyết Dung bị thương đau đớn cũng gượng cười. Ít nhất bọn họ cũng giúp được đám người này chạy thoát đến đây. Giờ có thể nói là đám người này an toàn một chút. Mấy vị Pháp Sư tự do cũng chắp tay cảm tạ, dù sao trên đường bọn hắn chỉ cần đi sau, dọn dẹp một ít quái dị, phần lớn đều là vị tiểu huynh đệ kia chém giết mở đường.

Mộc Nhân kỳ dị nhìn đám Nhất Thành, trong lòng hơi rung động. Bọn họ thấy mấy pháp sư tự do trong nhóm, cứ nghĩ là bọn họ hợp tác với nhau mở đường bảo vệ đám nhóc này. Tưởng đám nhóc này có thân phận cao quý gì đó. Từ biểu hiện của đám người kia, có thể thấy là chính mấy thằng nhóc này bảo vệ họ đi đến đây.

Nhất Thành chắp tay đáp trả một tiếng rồi theo Mộc Nhân vào một cái lều nhỏ. Bạch Tư Thường được đặt nằm trên một số lớp vải thô, còn Mập Mạp và Tuyết Nhân ngồi dựa vào góc lều.

- Ta đi xem xung quanh đây một chút, trong thành người biến thành quái dị quá nhiều. Thậm chí có một số cấp cao quái dị vì thể không thể thả lỏng được. Các ngươi nghĩ ngơi ở đây đi, ta đã cho người gọi trị liệu sư đến giúp các ngươi.

Mộc Nhân nói xong liền mang theo các pháp sư còn lại rời đi. Nhất Thành cũng hiểu, giờ này tình hình trong thành trầm trọng, cổng thành thì không thể ra, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm. Hắn nhìn về phía Mập Mạp và Tuyết Dung áy náy nói:

- Xin lỗi, lúc nãy sơ ý đã làm các ngươi bị thương. Ta không nên khiêu khích tên vương gia kia.

- Ngươi nói gì vậy? Chúng ta là một nhóm, với lại cũng không thể trách ngươi việc này được. Tên Vương Gia kia chắc chắn có vấn đề, mà nếu là ta, ta cũng vậy thôi. Đang gấp rút rời thành, lại có kẻ cản đường làm sao mà chịu được.

- Nhờ ngươi mà chúng ta mới đến đây an toàn, nếu không có ngươi, chúng ta chắc chắn không chịu được lâu. Pháp lực hao hết có khi đã bỏ mạng cả đám.

Mập Mạp và Tuyết Dung gắn cười nói, đám nữ nhân Tuyết Nhạn cũng gật đầu đồng ý. Bọn họ thật sự không trách Nhất Thành. Nhất Thành cũng thờ dài, nhưng trong lòng cảm thấy không tốt, vừa rồi, thật sư do hắn khinh xuất, đánh giá thấp đối thủ làm đồng bạn mình bị thường. Hai mắt hắn bỗng trở nên lạnh lùng, không thể bỏ qua việc này như thế này được.