Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 320: Định Hẳn Thất Bại





Cách xa chiến trường vạn dặm bên ngoài,
-Tiểu tử, đừng lại đi.

Đi tiếp chỉ có chết.
-Ai? Là Ai?
Nhất Thiên đang hướng về chiến trường mà đi bỗng nhiên khựng lại.

Rùng mình một cái rồi quát lớn.
Giọng nói kia không phải của trí tuệ thẻ.

Người này có giọng nói cực kỳ cổ xưa, như từ viễn cổ vọng lại, đánh thẳng vào linh hồn của hắn, khiến hắn giật mình không thôi.

-Trí Tuệ Thẻ, là ai đang lên tiếng?
Hắn vội vàng hỏi trí tuệ thẻ.
-Không biết, nhưng nó phát ra từ sâu trong linh hồn của ngươi.

Lúc ta tìm kiếm nguồn gốc lại không thể phát hiện ra bất cứ điều gì.

Cứ như nó từ hư vô truyền ra, không có điểm phát ra.


Trí Tuệ thẻ giọng nói run run, hình như nó cũng đang sợ hãi.
-Không cần tìm kiếm, các ngươi không bao giờ tìm được ta.

Nhất Thiên nghe thế thì giật mình, nhưng cũng nhanh chóng ổn định lại tâm thần.

Đây không phải lần đầu gặp chuyện này, Vật Chất Bí Ẩn, Trí Tuệ Thẻ, rồi cả Thiên Đạo Đại Hoang nữa.

-Xin hỏi, ngài là ai?
Nhất Thiên lấy lại tinh thần, dùng kính ngữ hỏi người lên tiếng.

Một giọng nói như từ viễn cổ vọng lại, một tồn tại không phải hắn có thể đùa.

Thế nên cung kính là phải có.
-Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi muốn thắng trận chiến này không…?
Nhất Thành lâm vào trầm mặt.


Quay lại chiến trường,
Bàn Cổ nhìn tình cảnh mọi người thì lắc đầu thở dài.

Chí tôn là tôn tại cao cao tại thượng, nhưng giờ nhìn tình cảnh mọi người thì chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Ai cũng mang theo thân thể tàn tạ, cả người tổn thương nghiêm trọng, một người lành lặng cũng không có, chiến lực giảm đến mức kém nhất.

-Những người khác đâu?
Vô Danh nhìn số lượng chí tôn có mặt ở đây thì nhíu mày hỏi.

-Ta nghĩ chỉ còn chúng ta.

Lúc ta chém giết cùng nữ chí tôn kia, ta cảm nhận được pháp lực bạo động ở chiến trường bên cạnh.

Sau đó chính là một tiếng nổ lớn, cả không gian hoàn toàn tan vỡ.

Bạch y nữ chí tôn thở dài nói.
-Tự Bạo?
Vô Danh liền thốt lên, nhìn về Bạch y nữ chí tôn thì thấy nàng gật gật đầu.

Thấy Bạch y nữ chí tôn gật đầu thì mọi người liền biến sắc, sau đó chỉ có thể thở dài thương tiếc.


Có điều, bên đối địch không có thêm chí tôn xuất hiện, nghĩa là những chí tôn kia tự bạo cũng là xứng đáng.

-Chúng ta sống đến bây giờ thật ra cũng là may mắn.

Nói thật chứ lúc ta đối đầu với ba tên kia một chút nắm chắc cũng không có.

Nếu không có Vô Danh cùng vài vị bằng hữu trợ giúp, sợ rằng bây giờ ta cũng không còn đứng ở đây.

Bàn Cổ thở dài nói.

Hắn nhìn chiến cuộc thì đã nhận ra bọn hắn đã thất bại toàn diện.

Cuộc chiến của các chư thần cùng đế giả cũng đã thất bại hoàn toàn, người sống sót đã bắt đầu hướng bên này mà tụ họp lại.

Cuối cùng, thấy số lượng người sống sót tụ họp thì khuôn mặt ai ai cũng run rẩy.

Bọn hắn giờ đây còn không đến 500 người.

Còn địch nhân đối điện thì chí ít cũng là một vạn tên, còn chưa kể đến đám quái vật vô tận từ trong hắc khí trường hà.

Bọn hắn đã hoàn toàn bị nghiền ép về số lượng.

Hơn nữa, đám chí tôn kia đang ở trong hắc khí trường hà lại nhanh chóng khôi phục pháp lực và thương thế.

-Bây giờ phải làm sao?
Phật y nam tử nhìn mọi người rồi hỏi.

Trên khuôn mặt từ bi kia hai hàng lông mày đã nhíu chặt lại, hiện lên vẻ lo lắng rõ rệt.
-Làm gì nữa chứ? Chúng ta thất bại rồi! Liều mạng thôi, giết một là huề vốn, chém hai là lời.

Dù có chết ta cũng sẽ kéo theo một tên chi tôn đi cùng.

Vô Danh thân thể tả tơi không thể ta.

Thế nhưng chiến ý vẫn không giảm, khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười không chút sợ hãi.
-Chiến thôi! Chiến đến giọt máu cuối cùng.


Bàn Cổ cười ha hả nói, hắn vung búa lớn.

Bá khí lan tỏa.

Phật y nam tử cùng những vị còn lại nhìn hai người này thì chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Đúng là hai tên cuồng chiến.
Phật Y nam tử ngửa đầu nhìn lên trên không, nơi mà hai tồn tại đến bọn hắn cũng không chạm đến đang chiếu đấu trên kia.

-Đừng nghĩ nhiều, tồn tại như vậy chiến đấu thì biết đến lúc nào mới kết thúc.

Với lại, bất cứ ai trong bọn họ muốn đi, kẻ kia cũng khó cản được.

Có khi chúng ta ngã xuống hết, bọn họ vẫn chưa đánh ra chân hỏa.

Bạch y nữ nhân cũng nhìn lên hư không nói.

-Ta không phải hy vọng vị kia bây giờ liền có thể chiến thắng mà ta muốn là cuộc chiến trên kia lang đến bên này.

Đến lúc đó, nơi này sẽ được thanh tẩy hết.

Chúng ta cũng được giải thoát.
Mọi người trợn trừng mắt nhìn vào Phật Y nam tử.

Khuôn mặt từ bi nhưng suy nghĩ lại cực kỳ nguy hiểm.

Mọi người sợ hãi bước lùi một bước, giữ khoảng cách với Phật Y nam tử.

Có điều mọi người trong lòng đều hiểu rõ … Đây là một hồi kinh thế cuộc chiến, kết quả, bọn hắn định hẳn thất bại.

Có thể những gì Phật Y nam tử mong muốn chính là bọn hắn hy vọng.