Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 356: Khảo Hạch 1





Ngày khảo hạch phép thuật,
Hướng Thiên, Thiên Nhi, Nhạc Phong, cùng một thiếu niên đang hướng đến Hương Sơn thành.

Hôm nay là ngày quan trọng của Hướng Thiên, thức tỉnh phép thuật ngày.
Thiếu niên đi cùng Hướng Thiên là người mà hắn mang về từ nghĩa trang.

Thanh niên này tên là Ngư Thần.

Hắn chính là người trong quả trứng, có điều hắn dùng một loại phép thuật cấm kỵ để giữ mạng.

Hắn như phượng hoàng vậy, dục hỏa trùng sinh, cũng vì thế mà mất hết phép thuật, thân thể trở lại thời niên thiếu, phải tu luyện tại từ đầu.

Hướng Thiên nghe đến việc này cũng không quá bất ngờ.

Dù sao kiếp trước, một số phép thuật thật sự rất thần kỳ, như các loại phép thuật hắn từng tu luyện, đều là kỳ dị và hiếm có.

Lý do Ngư Thần hôm này đi cùng hắn chính là để thức tỉnh phép thuật.

Loại cấm kỵ phép thuật này khiến hắn dục hỏa trùng sinh nhưng thường không đến mức thảm như vậy, phải tu luyện lại từ đầu.

Nói đến chuyện này đều do Hướng Thiên hắn, hôm đó hắn hút sạch năng lượng của quả trứng khiến cho Ngư Thần không có đủ năng lượng để hoàn thành dục hỏa thành công.


Khiến xuất hiện biến chứng, may là biến chứng nhẹ, chỉ là mất hết phép thuật, thân thể vẫn còn nguyên.

-Hướng Thiên, Ngư Thần, các ngươi sẵn sàng chưa? Ta biết hôm nay là ngày quan trọng của hai đứa, nhưng cố gắng đừng quá căng thẳng ảnh hưởng việc thức tỉnh.
Nhạc Phong vừa đi vừa dặn dò.
-Gia gia yên tâm, con đã sẵn sàng.

-Đa tạ ngài quan tâm, con cũng đã chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng.

Hướng Thiên và Ngư Thần liếc nhìn nhau rồi hướng về Nhạc Phong nói.

Bọn hắn trong lòng thật ra đã nắm chắc 100% việc thức tỉnh phép thuật.
Hướng Thiên biết rõ thân phận của Ngư Thần, nếu hắn không thức tỉnh được thì sợ rằng cả thế giới này không ai thức tỉnh được.

Ngư Thần thì biết Hướng Thiên rất quái, không phải một tiểu tử bình thường.

Một con Quỷ Thần khiến hắn suýt chết lại bị tiểu tử này nuốt sạch, thậm chí còn hút gần hết năng lượng phép thuật của hắn.

Người bình thường thì đã nổ tung mà chết, thế mà tiểu tử này chỉ mất một lúc đã tỉnh lại nhảy nhót, còn vác hắn về tận nhà.

Thật sự quá quái.

Bốn người không chút khó khăn tiến vào thành Hương Sơn.

Nhanh chóng đi đến một quảng trường lớn.

Nơi đây tập trung rất đông người, phần lớn đều là thanh niên 15 tuổi.

Gia gia hắn trước đó mấy ngày đã tìm hiểu tin tức về địa điểm khảo hạch.

Quảng trường này là một trong những nơi mà việc khảo hạch sẽ diễn ra.

Thật ra phần lớn thanh thiếu niên tập trung ở đây chỉ thử vận may.

Tỷ lệ người thức tỉnh quá thấp, một đế quốc rộng lớn chỉ có một học viện phép thuật, phải biết tỷ lệ đó thấp đến mức nào.

Giữa quảng trường là một đài cao, nơi đó đang đứng một nhóm người mặc đồng phục.

Tất cả đều mặc áo khoác phù thủy màu đen, tay rộng, áo kéo dài đến mắt cá chân.

-Harry Potter?
Hướng Thiên kinh ngạc thốt lên.

-Ca ca, Harry Po..

là gì?

Thiên Nhi vì sợ bị lạc mà đang được hắn cổng ở trên lưng.

-Không có gì! Hi hi hi..

Ca ca chỉ bị kinh ngạc một chút mà thôi.

Hướng Thiên lắc đầu, sau khi nhìn kỹ thì chỉ có cái áo khoát là giống, mọi thứ còn lại đều hoàn toàn trái ngược.

Không thấy đũa phép, hay chổi bay, chỉ thấy đao, kiếm, và súng.

Chả có Harry Potter nào lại cầm mấy thứ đó để thi phép cả.

-Sắp bắt đầu rồi! Hướng Nhi, giao Thiên Nhi cho ta.

Nhạc Phong thấy khảo hạch sắp bắt đầu, lão liền nắm tay Thiên Nhi rời khỏi quảng trường lớn.

Hướng Thiên thấy đám người học viện tụng niệm cái gì đó thì kinh ngạc.

Hắn không hiểu khảo hạch này sẽ diễn ra như thế nào vì số thanh niên ở đây rất đông, nếu khảo hạch từng người thì đến sang năm cũng không xong.

Tô Như và Gia Gia hắn từng bảo, thức tỉnh là dùng một luồng năng lượng tự nhiên phép thuật đánh thẳng vào thân thể.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của nguồn năng lượng tự nhiên này mà kích thích năng lượng phép thuật trong mỗi người.

Gọi là năng lượng tự nhiên nhưng thực ra là một loại ma thạch đặc biệt được chính phủ khai thác.

Chính phủ nắm quyền khống chế, sử dụng loại ma thạch này.

Mỗi năm, bọn họ sẽ tổ chức một lần khảo hạch, tạo cơ hội cho bất cứ người trẻ tuổi nào thức tỉnh.

Vì thế mà việc tranh giành loại ma thạch đặc biệt này đều không cần thiết.

Ngay đúng lúc này, toàn quảng trường bị bao phủ bởi một trận pháp rất lớn.

Tứ phía xuất hiện bốn viên ma thạch hình thoi rất lớn, phải đến ba bốn người ôm.

Bốn viên ma thạch tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, từng tia năng lượng nhỏ từ trong ma thạch bay ra trong không khí.

Hàng vạn tia năng lượng nhỏ nhập vào từng người thanh niên trên quảng trường.
Hướng Thiên giật mình hiểu ra, thì ra đây là cách thức tỉnh phép thuật.

Một tia năng lượng nhỏ từ trong ma thạch xâm nhập thân thể hắn.

Hắn có thể cảm nhận nhỏ tia năng lượng đỏ này đang di chuyển trong kỳ kinh bát mạch của hắn.


Cuối cùng nó dừng lại ở trái tim của hắn.
Ngay đúng lúc này, Hướng Thiên cảm thấy lòng ngực mình nóng rực như có ngọn lửa bên trong đang thiêu đốt trái tim mình.

Khuôn mặt hắn nhăn lại, loại cảm giác nóng rực này không mang đến đau đớn nhưng lại ngứa ngáy khó chịu đến tột cùng.

Hắn nhắm chặt mắt, cố gắng giữ vững tinh thần để cảm nhận biến hóa trong cơ thể hắn.
-Crack
Một tiếng vỡ vụn cực nhỏ từ trong lòng ngực hắn truyền ra, cả người hắn run lên.

Tim hắn như muốn ngừng đập,
-Crack
Lại một tiếng vỡ vụn nữa từ lòng ngực hắn truyền đến, thân thể hắn lần này run rẫy dữ dội hơn.

-Crack, crack,...
Không biết bao nhiêu lần tiếng võ vụn vang lên từ lòng ngực, thần thể của Hướng Thiên bị trùng kích liên tục, mồ hôi túa ra như tấm.


Trên quảng trường lúc này,
Có mấy chục cột sáng chiếu thẳng lên trời, đủ loại màu sắc khác nhau khiến cả quảng trường sáng rực rỡ nhưng dù vậy chúng cũng không thể áp chế ánh sáng của bốn viên ma thạch.
-Haizz, lần này chỉ có mấy chục người ở chỗ chúng ta.

Tỷ lệ thức tỉnh quá thấp.

Một vị giáo sư từ học viện phép thuật nói.
-Đúng vậy, tỷ lệ thức tỉnh năm nay quá thấp.

Cả Hương Sơn Thành, chưa đến 50 người.

Quá thấp rồi.

Một giáo sư khác lên tiếng, trên tay hắn đang nằm giữ một cái thẻ nhỏ.

Hình chiếu nhỏ xuất hiện ở trên tấm thẻ với những con số khảo hạch của các khu vực khác nhau.

Nếu Hướng Thiên nhìn thấy tấm thẻ này, hắn sẽ thốt lên ba chữ, ‘Thẻ Ma Pháp’.