Sáng sớm ở quảng trường lớn,
- Ca Ca, nhớ sớm về thăm ta.
Thiên Nhi khóc lớn vẫy vẫy tay với Hướng Thiên.
Từ khi sinh ra, Hướng Thiên ngày ngày đều bên cạnh nàng, hôm qua biết Hướng Thiên sắp rời đi thì khóc một đêm.
Không chịu đi ngủ mà chỉ ôm lấy hắn không cho hắn đi.
Sáng sớm lúc rời giường, Nhạc Phong khuyên hết nửa ngày Thiên Nhi mới chịu buông tha cho Hướng Thiên đến học viện.
- Uh, ca ca sẽ trở lại sớm.
Thiên Nhi ở nhà nhớ chăm sóc gia gia thay ta.
Thiên Nhi gật gật đầu, nước mắt vẫn chảy như mưa.
Hướng Thiên trong lòng có chút không nỡ nhưng cuối cùng cũng quay người tiến sau vào trong quảng trường.
Theo phía sau hắn còn có Ngư Thần.
Hai người bọn hắn vừa đến thì thu hút hết tất cả ánh mắt của mọi người trên quảng trường.
Biểu hiện hôm qua của cả hai quá sức nổi bật khiến mọi người nhớ kỷ.
Hơn thế nữa, hôm nay Ngư Thần mặt một bộ đồ trắng từ đầu đến chân, nhìn rất có phong độ thư sinh.
Còn Hướng Thiên thì một bộ đồ đen từ trên xuống dưới, thêm một cái đầu trọc phản xạ ánh sáng khiến mội ánh mắt chú ý đến.
Hai người như hai thái cực, song song cùng nhau đi đến trước mặt Huyền Anh lão sư.
- Lão sư.
Hai người cúi chào nàng.
Huyền Anh gật đầu cười nói.
- Uh, đến là tốt rồi, vào trong chờ đi.
Một chút nữa chúng ta lên đường.
…
Bên trong lều vãi,
- Hai tiểu ngươi đến rồi, đến đến, ngồi ăn sang đi.
Lão sư Cuồng Sinh cười lớn đi đến vỗ vai hai người.
Hướng Thiên và Ngư Thần kinh ngạc nhìn Cuồng Sinh.
Hôm qua mới kích thích nhau như vậy, bây giờ đã nhiệt tình như lửa.
Thật sự khó hiểu.
Cuồng Sinh hắn dù sao cũng là lão sư của thư viện.
Hôm qua chỉ là một chút việc nhỏ, đối với tính cách của Cuồng Sinh, hắn sẽ nhanh chóng quên đi cũng không để ý đến.
Tư cách của một lão sư sẽ không chấp nhặt chuyện nhỏ như hôm qua.
Hướng Thiên và Ngư Thần ngồi xuống bàn ăn.
Trên bàn đủ các món, rất đa dạng, mùi vị cũng không tệ chút nào.
Hướng Thiên vừa ăn được mấy miếng thì bên ngoài lại truyền đến tiến huyên náo.
Huyền Anh lão sư nhanh chóng đi vào bảo mọi người chuẩn bị lên đường.
Vừa ra khỏi lều thì Hướng Thiên kinh ngạc phát hiện trên quảng trường đang lơ lửng một chiến thuyền cực lớn.
Phía trên cạnh thuyền đứng rất nhiều thiếu niên cùng tuổi với hắn.
- Đây là chiến thuyền, lên thôi.
Chúng ta lên đường trở về thư viện.
Một tấm ván rỗ cực lớn từ trên chiến thuyền hạ xuống, tạo thành một con đường nối quảng trường với chiến thuyền trên không.
Cuồng Sinh bên cạnh nói với mọi người.
Hướng Thiên và Ngư Thần dẫn đầu, theo sau là Địch Thiên Trụ, Như Nhi, …
Vừa đến nơi, Hướng Thiên phát hiện chiếc chiến thuyền này không gian rộng lớn.
Bên trong chiến thuyền là các phòng nhỏ, mỗi phòng có bốn chiếc giường nằm thiết kế theo kiểu giường tầng.
Ở giữa là một cái bàn dài nhỏ, trên có nước giải khát đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Chiến thuyền được chạy từ ma hạch, vì thế mà rất ổn định, không có rung lắc như hắn tưởng.
Hướng Thiên, Ngư Thần, Địch Thiên Trụ, Và Nhu Nhi một phòng.
- Từ đây đến học viện mất bao lâu?
Hướng Thiên hiếu kỳ hỏi, với tốc độ chiến thuyền này.
Không biết sẽ mất bao lâu để đến nơi.
- Ta nghe nói, với tốc độ chiến thuyền thì khoảng chiều tối thì đến nơi.
Địch Thiên Trụ sau khi tiếp xúc với Hướng Thiên thì tính cảnh giác cũng hạ xuống.
Bây giờ còn không dám nhìn thẳng Hướng Thiên, nhưng đã nói chuyện bình thường.
- Ngư Thần, ngươi có tính toán gì khi đến thư viện không?
Ngư Thần nhìn Hướng Thiên, hắn hiểu ý câu hỏi của Hướng Thiên.
Hắn thật sự không cần đến học viện vì trong đầu hắn đã có đủ kiến thức để dùng.
Có điều, hắn cần tài nguyên và vật dẫn.
Tài nguyên ở con đường tu luyện rất quan trọng, trong trận chiến trước.
Tài nguyên của hắn đã bị tiêu hao hết.
- Ta cần tài nguyên.
Để trở lại thời đỉnh cao, ta cần rất nhiều tài nguyên.
Lần này đến thư viện, ta sẽ không diệu thấp, phải trở nên nổi bật, chiếm được càng lớn tài nguyên.
- Vậy ngươi thì sao? Tối qua, ta không tính nghe lén nhưng ta nghe gia gia ngươi nói đến một số việc liên quan đến thân thế của ngươi! Đến lúc đó, người muốn xuất thủ, nói ta một tiếng, ta sẽ toàn lực hỗ trợ.
Ngư Thần nghiêm túc nói.
Sau đó hỏi chuyện Hướng Thiên.
Tôi qua, nữa đêm hắn đi vệ sinh thì loáng thoáng nghe thấy Hướng Thiên gia gia giọng nói.
Hắn dừng lại thì nghe đến một số tin tức về thân phận của huynh muội Hướng Thiên.
Thân thế đúng là không nhỏ, nghĩa là kẻ thù cũng không kém.
- Không sao! Nghe rồi thì nghe thôi.
Bây giờ, ta chưa có tính toán xa như vậy.
Khi có đủ thực lực, mấy việc kia là việc nhỏ thôi phải không?
Hướng Thiên lắc đầu cười nói.
Ngư Thần bên kia gật gật đầu nhìn hắn cười.
Mập mạp và Nhu Nhi thì không hiểu hai người đang nói chuyện gì! Có vẻ như chuyện quan trọng nhưng trong lời nói bọn hắn lại mang theo sự thờ ơ, hờ hững không có vẻ quá quan tâm.
Hướng Thiên bỗng nhiên nhìn về phía mập mạp và Nhu Nhi.
Sau đó nhìn Ngư Thần nói.
- Nếu ngươi muốn tài nguyên.
Tất cần quyền lực và thực lực.
Ngươi xem hai người bọn họ đều là thiên tài.
Ngươi muốn mang bọn họ theo lăn lộn không?
Ngư Thần suy nghĩ một lúc rồi gật gật đầu.
Hắn nhìn Hướng Thiên, sau đó nhìn mập mạp và Nhu Nhi, hỏi.
- Các ngươi có muốn theo ta? Theo ta sẽ có rất nhiều nguy hiểm, nhưng chỗ tốt cũng sẽ rất nhiều.
Thậm chí ta chắc chắn khiến các ngươi trở thành cường giả một phương.
Không biết các ngươi nghĩ như thế nào?
Hai ngươi mập mạp và Nhu Nhi đầu tiên là kinh ngạc.
Sau đó thì trầm mặc suy nghĩ, nhưng chỉ một lúc thì mập mạp liền đồng ý.
Tên mập mạp này lần đầu gặp Ngư Thần thì đã muốn theo hắn lăn lộn.
Như Nhi thấy vậy thì khuôn mặt có chút mất tự nhiên.
Ngư Thần cũng không hối thúc, hắn cho nàng một cơ hội, nắm bắt hay không là quyền của nàng.
- Đừng suy nghĩ nhiều, ta cho ngươi biết một bí mật.
Hắn từng đã rất rất mạnh, đi theo hắn chỉ có chỗ tốt không hại.
Với lại, theo người lăn lộn chứ không phải bảo đi liều mạng.
Ngươi theo hắn một thời gian thì sẽ hiểu quyết định hôm nay của ngươi đã đúng đắn như thế nào.
Hướng Thiên nhìn Nhu Nhi cười nói.
Cô gái này xuất thân không cao quý, tính cách hiền dịu nhưng lại cực kỳ thông minh.
Người như vậy đáng được bồi dưỡng.
Nhu Nhi nghe thế thì kinh ngạc nhìn hắn sau đó nhìn Ngư Thần, gật gật đầu.
- Ta đồng ý.
Sau này xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn..