Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 368: Hướng Thiên Xuất Thủ





Hướng Thiên bên cạnh đang xem cuộc chiến cũng hơi kinh ngạc.

Đúng là chiến thuật biển người.

Khi đối đầu với kẻ địch quá mạnh, tất có kẻ phải hy sinh để tạo cơ hội cho đồng đội.

Tên to con này làm rất tốt, vì toàn cục mà hy sinh mình, thấy thì đáng nhưng nghỉ lại hơi ngu một chút.

Nếu kẻ định không quá mạnh, như Ngư Thần bây giờ, đó là một hành động anh hùng.

Nhưng kẻ địch có đẳng cấp cao hơn bọn hắn quá nhiều, lao lên ôm lấy kẻ địch như thế chỉ có bỏ mạng một cách phí phạm.

Bên kia, Ngư Thần lâm vào thế bí, hắn vùng vẫy thoát ra nhưng tên to con này lực không kém, với lại đang liều mạng ôm chặt thế nên Ngư Thần khó thoát.
Phía trước, hai tên học viên có tốc độ nhanh nhất lợi dụng cơ hội mà lao lên, quyền tụ hết lực, thậm chí trên quyền còn xuất hiện năng lượng phép thuật lượng lờ.

-Hừ
Ngư Thần thấy tình hình bất hảo thì hừ lạnh một tiếng.


Hai chân hắn đứng tấn, trụ vững như bàn thạch.

Hai tay hắn ôm chặt hai tay của tên to con đang ở trước ngực, cả người hắn gồng lên, dùng hết sức lực vật tên to con sang bên cạnh.
-Ầm
Lực lượng ngưng tụ của Ngư Thần cực lớn, cú vật cực mạnh, tên to con như một ngọn núi va chạm với mặt đất tạo thành tiếng va đập lớn.

-Phụt,
Chịu một đấm lúc nãy, tên to con đã nín nhịn không phun máu, nhưng giờ bị đập mạnh trên đất, hắn phun ra một búng máu nằm bất động.

Vô lực chiến đấu.
Ngư Thân vật ngã tên to con xong cũng không dừng tay mà một chân giẫm mạnh xuống đất, hai tay hóa thành song quyền cùng đối quyền với hai tên đang lao đến.

-Bộp Bộp
-Ah...
Tứ quyền va chạm trên không, cả ba bị đẩy lùi ra sau.

Một tên trong hai tên công đến quyền bị nắm đấm của Ngư Thần đánh gãy, các ngón tay méo mó đến khó xem.

Hắn ôm tay lăn trên đất la hét, có vẻ rất đau đớn.

Tên còn lại tay cũng run lên, tay trái nắm tay phải, hình như tay bị thương không nhẹ.

Ngư Thần ổn định thân hình, đứng thẳng dậy, phong cách vẫn phiêu dật nhưng có vẻ khá chật vật.

Hắn thu hai tay đang run rẩy ra sau lưng, liên tục nắm thả để dễ chịu hơn.

Dù sao một đối mười, đánh gục năm, bị thương một đã rất khá.
Bốn tên còn lại nhìn Ngư Thần, thấy hắn chật vật một chút mà không có thương tổn lớn cũng không dám liều mạng xông lên.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại không nhìn Ngư Thần mà nhìn về Hướng Thiên.
Không chút do dự, hướng về Hướng Thiên lao đến.

Bọn hắn quyết định như vậy cũng là do Ngư Thần quá mạnh.

Một đối mười, hạ năm bị thương một.

Hắn xứng đáng được ở phòng đơn cấp cao.


Mục tiêu tiếp theo chính là phòng đơn bình thường.

Mà nãy giờ Hướng Thiên không tốn chút sức, vì thế, bốn người bọn hắn phải hạ Hướng Thiên trước, sau đó mới tính toán giữa bốn người.

Ngư Thần kinh ngạc nhìn bốn tên học viên đang lao đến Hướng Thiên.

Hắn không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này.

Muốn ngăn lại cũng không kịp, mà hắn cũng muốn xem Hướng Thiên sẽ đánh như thế nào.

Không chỉ hắn kinh ngạc mà mọi người đều kinh ngạc, sau đó thì nhìn về Hướng Thiên, tên này đang đứng xỏ tay trong bọc quần, trên mặt cũng hiện lên kinh ngạc.
-Bốp
-Bốp, Bốp
-ẦM
Ngay sau mấy tiếng va đập vang lên, mọi người mắt mở lớn, trợn trừng trừng nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt.

...
Trở lại mấy giây trước, bốn tên lao đến Hướng Thiên với tốc độ cực nhanh.

Hướng Thiên đầu tiên là hơi kinh ngạc sau đó thì hai mắt híp lại thành một đường.

Bốn tên này xong đến như một mũi tên, tên tốc độ nhanh nhất xong lên trước, hai tên có tốc độ chậm một chút phía sau hai bên, tên chậm nhất sau cùng.

Hướng Thiên không lùi mà tiến, hắn khác biệt Ngưu Thần, nhanh nhẹn, độ bền, và sức mạnh đều cân bằng.

Hắn vọt lên trước, đón đánh tên đầu tiên.

Tên học viên kia thấy vậy thì vừa đến liền xuất quyền.

Chân phải Hướng Thiên dẫm mạnh xuống đất làm trụ, đầu gối gập lại, cả người ngã ra sau như đang năm trên một mặt phẳng, tránh đi quyền của tên học viên đầu tiên.
-Vèo
Tên học viên đánh hụt thì kinh ngạc, khi nhìn xuống thì thấy một cái bóng chân cực nhanh từ dưới đá thẳng lên cằm của hắn.

-Bốp
Cả người hắn như rời khỏi đất, đầu óc choáng váng, bất tỉnh tại chỗ.

Hai tên đồng bạn phía sau lúc này cũng lao đến, Hướng Thiên không chút hoảng loạn khi ở thế khó.


Dùng hai tay chống xuống đất làm trụ, hai chân Hướng Thiên hóa thành hai cái bóng chia ra, đá thẳng vào đầu hai tên học viên vừa đến.

-Bốp, Bốp
Hai tên học viên xông đến với tốc độ cực nhanh, khó có thể dừng lại đột ngột để tránh đòn, bị Hướng Thiên trong tư thế chổng ngược đá trúng ngã ngửa ra sau.

Tên thư ba chậm một chút, thấy cảnh này thì khiếp sợ khựng người lại tại chỗ.

Bọn hắn đều không phải là kẻ chưa từng học qua võ thuật, cũng không phải lần đầu giao thủ người.

Đều là thiên tài, người nào lại kém nhưng hắn chưa bao giờ gặp loại người như vậy.

Tốc độ, kỹ thuật, và kinh nghiệm đều có, hơn thế nữa tính thời gian cực chuẩn.

Cơ thể hoàn mỹ đến khó tin, độ mềm dẻo, sức lực phân bố và tốc độ đều cân bằng đến mức khó tin.

Làm sao ở tuổi này lại có một kẻ như vậy.

Hướng Thiên bên kia cũng chưa dừng lại.

Hắn như vòng quay chổng ngược, dùng tay làm trụ, xoay một vòng, bật người bay đến tên cuối cùng.

-Ầm
Hắn lấy đầu gối làm vũ khí, đáp thẳng vào ngực tên thứ tư học viên đang đứng sững sờ kia.

Tên kia chỉ hự lên một tiếng, cả người đổ ầm trên đất, Hướng Thiên thì ngồi đè lên người hắn.

Hướng Thiên đứng lên từ dưới đất, tránh sang một bên, phủi phủi áo quần, lạnh nhạt nói.
-Tấn công ta, các ngươi chưa đủ tuổi đâu.

Cả phòng như chết lặng, nhìn cảnh vừa rồi thì chỉ có trợn mắt há hốc mồm.