Xa xa, trên một nóc nhà cao, Mộc Nhân cùng một đám pháp sư trong đó có đám người thư viện từ xa xôi nhìn về phía chiến trường, nhíu chặt mày.
Phía cổng thành, nơi hai người kia giao chiến đất đá bay tứ tung, mà bầu không khí huyết tinh cùng phép thuật va chạm làm cho mọi người ở đây mặt mày ngưng trọng, bề ngoài thì nhìn bình tĩnh nhưng nội tâm thì dậy sóng khó thể lấp bằng.
- Thực lực của bọn hắn không ngờ lại vượt xa chúng ta nhiều như vậy, nếu mấy hôm nay chúng ta tấn công bọn hắn sợ rằng kết quả không được tốt. – Mộc Nhân trầm ngâm nhìn về phía trước nói.
- Tên bịt mặt kia càng đáng sợ hơn, không biết thuộc thế lực tà ác nào mà cở tuổi đó lại có chiến lực ghê gớm đến thế.
Mộc Lan bên cạnh ngẫm nghĩ nói. Dù là bịt mặt và có năng lượng hắc ám bao quanh nhưng không thể che đậy được là tên sử dụng phép thuật huyết này còn khá là trẻ tuổi. Mập mạp thì lại nhìn qua đám Tuyết Nhạn hỏi nhỏ:
- Các ngươi thấy bóng dáng tên kia nhìn rất quen không.
- Ngươi nói tên điều khiển máu kia? Ta cũng cảm thấy vậy nhưng không thể nhớ ra là ai.
Tuyết Nhạn, Tuyết Dung và Lan gật gật đầu.
- --------------------------------
Trở lại cuộc chiến, tên pháp sư chiến sĩ thân ảnh nhanh chóng lao về phía Nhất Thành, hơn 10 mét khoảng cách bị hắn tại cực hạn ngắn thời gian rút ngắn, tư thế y tựa như một con Phong lang vồ mồi, cự kiếm mang theo tiếng xé gió đâm thẳng vào ngực Nhất Thành.
- Baa….a…
Nhất Thành hướng bên cạnh di động một bước né tránh, đồng thời bước chân phải lùi ra sau một bước, lấy chân trái làm trụ lên gối vào ngực tên chiến sĩ. Kinh nghiệm tên chiến sĩ cũng không kém, thay đổi thế trụ, dùng vai phải húc vào bụng Nhất Thành.
- Ầm
Hai người va vào nhau phát ra tiếng vang trầm thấp thanh âm.
Chỉ thấy hai người lúc lùi lại, Nhất Thành thì khom người xuống, có vẻ như bị thương ở phần bụng. Tên chiến sĩ thì đứng thẳng vươn vai, xương sườn của hắn cũng trúng đòn của Nhất Thành.
Vừa rồi, khi tên chiến sĩ thấy Nhất Thành tránh thoát đòn đâm thẳng, hắn đã vui mừng tay trái đã nắm sẵn chủy thủ. Thường thì người khác sẽ lùi hai bước huyết kiếm chém xuông hoặc xuất một chiều kiếm chí mạng nào đó. Nhưng lúc xuất kiếm tất sẽ có sơ hở, y sẽ có cơ hội áp sát người hắn, dùng chủy thủ công kích tầm gần. Không ngờ Nhất Thành lại không làm như vậy, tránh thoát đòn đâm thẳng lại dùng đòn lên gối vào phần ngực đang cúi xuống của y. Hắn chưa thấy ai chiến đấu kiểu đó.
Cái này thì không trách Nhất Thành được, hắn không biết kiếm pháp gì cả, với lại lúc đó hai người quá sát nhau và lại di chuyển cực nhanh. Cây kiếm thì dài trở nên vướng víu, thế nên dùng đòn gối. Kiếp trước làm một học sinh cá biệt, vật lộn kỹ thuật thì đã tiếp xúc qua nên lúc đánh nhau tầm gần, Nhất Thành vẫn mang theo phong cách kiếp trước. Lên gối, cùi chỏ, và các đòn đánh hiểm cũng mang theo đến.
Tên pháp sư lại công đến lần nữa, lần này thì Nhất Thành không dám cận chiến, dùng Huyết Kiếm đón đầu công kích tên kia.
- Cheng! Cheng! Cheng!
Nhất Thành nhận thấy mỗi lần dùng huyết kiếm đón đỡ cự kiếm kia, trong lòng bàn tay truyền đến đau đớn nhưng huyết kiếm ngưng thực hơn một chút. Vết vỡ khi va chạm trên huyết kiếm nhỏ lại qua từng kiếm. Hắn cảm thấy năng lượng hắc ám trong người cũng thông thuận hơn. Thế nên giờ đây, Nhất Thành chỉ thủ không công, dùng tốc độ đón đỡ từng kiếm của tên kia.
Bên ngoài nhìn vào, công kích của tên pháp sư đè ép lên Nhất Thành hết lần này tới lần khác, không hề ngừng nghỉ. Một kiếm, một kiếm, một kiếm… Một kiếm nặng hơn một kiếm, tên chiến sĩ như điên cuồng, ở trước mắt hệt như cừu nhân không đội trời chung của hắn. Nhưng Nhất Thành trước sau vẫn tránh né, dùng huyết kiếm trên tay để đỡ đòn.
Lúc này, hồng quang trên người Nhất Thành càng lúc càng đậm, khí thế vẫn đang tăng cường rất nhanh, áp lực từ công kích tên pháp sư mang tới cũng giảm đi qua từng đợt. Thanh huyết kiếm trên tay hắn càng lúc càng ngưng thực. Hắn cảm nhận được năng lượng hắc ám thông thuận truyền vào trong cơ thể, làm tăng lên độ thuần thuật sử dụng với phép thuật của hắn. Đây là lần đầu hắn sử dụng Black Magic Plate trong chiến đấu, nhìn thì như rất thuần thục nhưng thực ra mỗi lần điều khiển hắn cần phải tập trung tinh thần cực lớn. Hắn bây giờ cần thực chiến, mài dũa cơ thể và phép thuật của mình.
Nhưng đúng lúc này tên chiến sĩ hét lớn:
- Cửu Bát Kiếm
Người tên chiến sĩ bổng nhiên lớn hơn một vòng, sức mạnh cũng tăng lên, chín chiêu kiếm được tên chiến sĩ nhuần nhuyễn xuất ra. Lúc nảy tên chiến sĩ này chỉ chém loạn xạ không dùng chiêu thức gì. Bỗng nhiên, kiếm pháp trở nên sắc bén, mỗi kiếm nặng nề hơn một kiếm. Nhất Thành liền luống cuống tay chân, vội vã đón đỡ tám kiếm, đến kiếm thứ chín thì một áp lực như núi đè áp lên người hắn.
- Rầm!
Thân thể Nhất Thành bị đánh trúng bay ngược ngược ra sau, đập mạnh xuống đất. Tên chiến sĩ âm trầm nói:
- Một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng không có mà đòi thắng ta sao? Ngươi nghĩ ta không tu luyện bất cứ kiếm pháp nào cả ah.
Nảy giờ tên này chỉ muốn ru ngủ đối thủ, đánh loạn xạ. Sau đó, bỗng nhiên xuất chiêu sắc bén làm đối thủ trở tay không kịp. Mà Nhất Thành thì không có kinh nghiệm chiến đấu, thấy phép thuật của mình có tiến triển thì sung sướng càng lúc càng lún sâu vào cạm bẫy của tên kia.
Nhất Thành vùng đậy hét lớn:
- Hôm nay… là ngươi chết, mà không phải ta chết!!
Hắn dùng tốc độ cự hạn rút ngắn khoản cách, lúc đến gần Huyết Kiếm vẽ lên một đường cong màu đỏ…
Tên pháp sư nhanh chóng nghênh đón thế kiếm của Nhất Thành, nhẹ nhàng hất ra một kiếm… Quỹ tích cây kiếm to lớn kia hất ra vô cùng chậm chạp, Nhất Thành có thể dễ dàng nhìn rõ quỹ tích của nó. Song, một kiếm chậm chạp rành rành này, lại phảng phất như khiến thời gian xung quanh cũng biến chậm theo, Nhất Thành công kích trước còn chưa hoàn thành động tác chém ra, thì thanh kiếm lớn kia đã mang theo một cỗ khí thế mênh mông trời long đất lở đi tới trước mắt, tiếp đó trước mắt hoa lên, một thanh kiếm biến thành ba thanh, rồi lại biến thành mười thanh… vô số thanh…
Trong lòng Nhất Thành hoảng sợ, ý niệm tránh lui còn chưa sinh ra thì trước ngực, trên cánh tay đã truyền tới cơn đau dữ dội, lực lượng khổng lồ lại lần nữa đánh bay thân thể hắn ra ngoài. Nhất Thành lộn vài vòng trên không trung mới lảo đảo đập xuống đất, ngực phải và tay phải đã máu chảy như suối. Trong lòng hắn thì thở dài: