Nàng dùng tốc độ nhanh nhất lùi thêm vài lần nữa. Vừa tránh thoát trảo thủ của Hắc Quái, nàng lấy trong người ra một viên đá màu đen. Nàng khảm viên đá lên một lỗ hổng trên vũ khí của mình. Lưỡi hái tử thần bỗng nhiên bùng cháy dữ dội Hắc khí. Magic Plate của nàng cũng xuất hiện đánh vào vũ khí. Đôi mắt của nàng trở nên ma mị đen nhanh hơn rất nhiều, nở một nụ cười rất quái dị. Nếu người ngoài nhìn vào thì cảm giác thấy lúc này Như Như đã trở thành một người hoàn toàn khác lúc trước.
Nàng phóng người lên cao, lưỡi hái tử thần đang bùng cháy hắc khí biến lớn gấp trăm lần. Bổ trên cao xuống Hắc Quái thân thể phía dưới.
- Xoat
Hắc Quái cơ thể bị chém làm đôi, máu đen phun trào dữ dội. Hai tay đang kéo dài chuẩn bị đánh về phía Như Như trên không cũng mền đi, rớt xuống đất. Vừa chém chết quái dị, vũ khí của nàng cũng biến mất. Silver Plate của nàng trở lại trong người, vừa rớt xuống đất, nàng phun ra mấy ngụm máu tươi lớn. Nhưng vẫn gắng gượng đứng vẫn, đánh ra một ngọn lửa hồng về phía xác quái dị. Xác quái dị bốc cháy dữ dội một lúc thì chỉ còn tro tàn.
Chỉ có thể diễn tả hắn bằng hai từ,...Bạo Lực. Cự chuỳ chí cương chí mãnh, dưới sức mạnh thể chất vượt trội của Nhất Thành, nó đã trở thành một loại vũ khí lợi hại chưa từng thấy bao giờ.
Lợi dụng địa hình như một cái đường hầm nhỏ của cổng thành, Nhất thành có thể đánh bật lùi tất cả các đợt tấn công của thi quái. Thi Quái đổ về bên này thì đông nhưng chúng lại không có linh trí, chỉ có khoản vài chục tên chen chúc nhau mà đến. Việc di chuyển của bọn chúng thông qua cổng thành quá khó khăn, lợi dụng điểm này, Nhất Thành cự chuỳ hết nện lại vung. Mỗi lần nện xuống thì ít nhất có ba bốn tên Thi quái “banh xác", mỗi lần vung chùy thì có cả đám Thi quái bị đánh bật lùi ra sau.
Cổng thành giờ đây đã bị nhuộm đen bởi máu của Thi Quái. Nói đúng hơn thì máu chảy thành sông, nếu pháp sư bình thường sẽ gặp nguy hiểm vì máu Thi Quái có độc. Nhất Thành thì không, thế nên hắn càng điên cuồng đồ sát Thi Quái. Thậm chí có mấy tên thi quái bị hắn đánh găm vào trên tường cổng thành.
Bây giờ Nhất Thành như một A Tu La, cả người nhuốm máu đen. Áo quần đã không còn chỉnh thể, tay nắm cự chuỳ chém giết. Năng lượng hắc ám trong cơ thể hắn tràn khắp kinh mạch và các bộ vị của cơ thể, làm hắn trở thành một tên mình đồng da sắt, dù chém giết lâu như vậy nhưng không có một chút vết thương nào trên người. Trán đã lắm tắm mồ hôi, các cơ bắp trên cơ thể bắt đầu mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn thâm thuý có hồn như thường, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhếch môi như đang hưởng thụ việc chém giết.
Phía ngoài cổng thành, Mộc Nhân và pháp sư tự do nhìn trợn mắt há hốc mồm, quả thực không dám tin tưởng vào hai mắt của mình. Thế hệ trẻ tuổi của thư viện đây sao, từ lúc nào trở nên cường đại như thế rồi? Một mình chắn vạn Thi Quái, hắn còn là người sao.
- Yên tâm, tên này là dị số, nghìn năm khó gặp.
Mộc Nhân như hiểu được ý nghĩ của mọi người thì nói lời an ủi. Thật ra lão cũng tự hỏi mình “Thật là dị số sao?” Nếu là không thì mấy chục năm qua lão đang tu luyện cái quái gì? Thôi thì kiếm vách núi nào đó tự vẫn cho xong.
- Phanh, Phanh, Phanh
Tiếng cự chuỳ nện vào người Thi Quái vang lên liên hồi. Không biết qua bao nhiêu lâu, xác đám thi quái đã chất đầy cổng thành. Nhất Thành đang phải giẫm đạp lên thi thể Thi Quái mà chém giết. Thấy nơi đặt chân sắp chôn vùi bởi thi thể của Thi Quái, Nhất Thành quyết định vừa đánh vừa tiến lên. Đúng vậy, tiến lên chứ không lùi lại. Hắn muốn biết trận chiến của mọi người sao rồi, lúc nảy nghe thấy tiếng quát lớn của Tiểu Bưu, có vẻ lão không dễ dàng kết thúc chiến đấu bên kia.
Nhất Thành truyền một luồng năng lượng vào cự chuỳ, giẫm lên trước một bước. Vận hết toàn lực ở hai tay, cự chuỳ như biến thành một quả đạn pháo, đánh về phía Thi Quái chen chúc xông về phía hắn.
- Oành!
Một tiếng nổ lớn vang lên, bụi đất bắn lên tung tóe, sóng khí cuồng bạo hướng về bốn phương tám hướng phóng đi. Ngay khi bụi đất qua đi, giữa cổng thành đã có một cái hố lớn xuất hiện. Thi Quái kẻ thì tan xương nát thịt, kẻ thì bị đánh bay lên không trung bay lùi lại phía sau.
Cổng thành Thiên long như một cái đường hầm nhỏ được đánh thông. Nhất Thành thở hổn hển tiến về phía trước. Ngay khi mới tiến vào trong thành, một tiếng quát vang lên:
- Băng Phong Vạn Lý.
Nhất thành cảm thấy một luồng năng lượng ma pháp bên cạnh truyền đến, nhiệt độ xung quanh cổng thành cấp tốc giảm xuống. Một tầng băng sương trong nháy mắt bạo động mà lên, hóa thành bông tuyết đầy trời, quát nổi lên mãnh liệt phong tuyết!
Thấu xương lạnh lẽo truyền vào tận sâu trong não của Nhất Thành, hắn cảm thấy linh hồn đều có loại muốn bị đông lại cảm giác!
- Cái quái, thật lạnh!
Nhất Thành thầm nghĩ trong lòng, không dám do dự, lập tức ném cự chuỳ xuống đất. Năng lượng hắc ám đổ dồn về hai chân, Nhất Thành đậm mạnh chân nhảy lùi người, lăn mấy vòng trên đất lùi ngược ra ngoài cổng thành.
Vừa đứng dậy, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cổng thành, một cảnh tượng khó có thể tin được xuất hiện. Đúng như tên của băng phép thuật này, mọi thứ trước cổng thành đều bị băng phong. Hai thanh cự chuỳ bị một lớp băng sương bao phủ, không chỉ cự chuỳ mà tất cả Thi Quái ở cổng thành dù sống hay chết đề bị đóng băng. Mấy chục ngàn quái dị lúc này còn lúc nhúc trước cổng thành, giờ tất cả đã trở thành băng điêu.
Nhất Thành rùng mình một cái, nghĩ thầm:
- May quá, lúc đó phản ứng nhanh, nếu hắn dính phải băng thuật đó không chết cũng bị thương năng. Không biết tên nào thất đức như vậy, thi triển phép thuật mà không nhìn địch ta.
Nhất Thành từ từ tiếng đến biên giới băng ở cổng thành, thò đầu nhìn ra ngoài thấy một lão lùn cằm kiếm mặt mày hơi tái nhợt nhìn về phía hắn.
- oh đ..t, lão lùn.
Nhất Thành hô thầm trong lòng, hắn tiến đến bên cạnh lão rồi hỏi:
- Lão sư không sao chứ? Ngài tiêu diệt tên quái dị cầm đầu kia rồi sao? Vừa rồi chính lão sư thi triển băng thuật phải không? Quá Mạnh! Nhưng lần sau chú ý đệ tử của mình một chút, tí nữa là ta đi cũng đám thi quái kia luôn rồi.
Tiêu Bưu gật đầu lại lắc đầu cười nói:
- Ha..ha..ha... ta tiêu diệt tên quái dị kia rồi. Hắn mới biến dị không lâu nên không phải đối thủ của ta. Vừa rồi thi triển ‘Băng Phong Vạn Lý’ hao tốn hết năng lượng phép thuật nên giờ ta đang ở thời kỳ suy yếu. Ta biết ngươi không dễ chết vậy đâu, vừa rồi tốc độ của ngươi không chậm chút nào. Làm ta có chút bất ngờ.
Nhất Thành nhếch mép cười:
- Trước khi học phép thuật, đệ tử rất chăm chỉ học chạy trốn. Ở cái thế giới quái dị khắp nơi này, có nhanh chân mới sống sót được. Chậm chân thì xong.
- Ha..Ha..Ha.. Ngươi nói đúng. Phải nhanh chân mới có thể sống sót được. Chết là hết, không thể mạnh lên được nửa. Trong bất cứ nghịch cảnh nào, cũng phải sống sót, sống mới có hy vọng sau này.