Tuy Ôn Đình Trạm chưa chuẩn bị tâm lý đối với sự khảo nghiệm bất ngờ của Dạ Dao Quang nhưng lúc Dạ Dao Quang phân tích cậu đã ngồi nghe rất chăm chú, cho nên khi Dạ Dao Quang hỏi xong cậu bắt đầu chậm rãi nhớ lại những phân tích lúc trước, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh rồi trả lời:
“Ta nghĩ chắc là hư hoa.”
“Không sai, nơi này chính là hư hoa, như vậy long mạch thật vẫn còn ở bên trong, chúng ta quay về long mạch là có thể tìm được.” Dạ Dao Quang gật gật đầu. Phong thủy là một môn học vô cùng khó hiểu và phức tạp, trong đó tầm long chính là điều khó nhất nhưng Ôn Đình Trạm chỉ dựa vào mấy lời chỉ điểm của cô mà đã phân tích ra được chứng tỏ tư chất rất tốt. Đáng tiếc Ôn Đình Trạm là người mang thiên mệnh, nếu không Dạ Dao Quang cũng muốn nhận Ôn Đình Trạm làm đồ đệ.
Mấy người thấy sắc trời không còn sớm nữa nên chọn một nơi có nước để nghỉ ngơi. Bọn họ không mang theo hành lý nên Dạ Dao Quang liền chém một gốc cây trúc làm ống múc nước, Ôn Đình Trạm đi bắt vài con thú hoang, Vệ Kinh đi bắt cá, Kim Tử đi hái quả dại, có thể nói bữa cơm tối nay cũng rất phong phú. Bởi vì mấy ngày hôm nay bọn họ đều bôn ba mệt nhọc vô cùng nên ăn bữa tối xong Dạ Dao Quang bảo Vệ Kinh và Kim Tử đi nghỉ ngơi trước.
“Dao Dao, chẳng lẽ những người đó cũng tới tìm long mạch sao?” Ôn Đình Trạm ngồi bên cạnh đống lửa, ánh lửa trong bóng đêm hắt lên mặt cậu khiến gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
“Tìm long mạch làm gì?” Dạ Dao Quang cảm thấy vô cùng buồn cười. Long mạch này nằm ẩn sâu bên trong núi lớn, phàm là sơn mạch thì đều có rồng trú ngụ nhưng chỉ có điều là phân chia thành rồng lớn, rồng bé, rồng sống, rồng chết mà thôi. Đám người kia làm sao lại sốt sắng đến mức chạy đến nơi đây tìm long mạch được. Tìm long mạch chỉ là chuyện của địa sư như bọn nàng, liên quan gì đến mấy người tu luyện kia…
Thế nhân thường có hiểu lầm đối với long mạch, họ cứ nghĩ cả thiên hạ chỉ có một long mạch, hơn nữa mỗi khi loạn thế thì chỉ cần một long mạch nhỏ cũng có thể khiến cho quần hùng tranh chấp, nhưng thật ra đối với địa sư như Dạ Dao Quang thì những thứ kia không được tính là long mạch. Long mạch thật sự sẽ ẩn ở trong những dãy núi cao, ở nơi thâm sơn cùng cốc không dễ gì phát hiện được. Còn vì sao Dạ Dao Quang lại đi tìm long mạch, là bởi cô cần dùng long mạch để bổ sung linh khí cho pháp khí khiến cho pháp khí càng trở nên mạnh mẽ hơn. Mặt khác chính là do chấp niệm của bản thân, vì kiếp trước cô đã chết trên đường đi tìm long mạch…
Đối với người tu luyện thì long mạch cũng không phải là chỗ tu luyện tốt nhất, sao lại phải tới đây tranh giành cơ chứ. Vì vậy Dạ Dao Quang có thể khẳng định đám người ngoài kia không phải đến đây vì long mạch!
“Mặc dù không phải đến vì long mạch nhưng muội cảm thấy việc này nhất định có liên quan với long mạch!” Đây là do trực giác của Dạ Dao Quang mách bảo, còn vì sao có trực giác như vậy thì chính cô cũng không giải thích được.
“Dao Dao, vì sao bây giờ bọn họ vẫn chưa đuổi theo?” Nếu chuyện đã có quan hệ với long mạch thì vì sao đám người kia chưa đuổi theo đến đây, dù sao lúc bọn họ tìm được long mạch cũng đã gây ra chấn động rất lớn.
“Thời gian quá ngắn!” Dạ Dao Quang khẳng định: “Hơn nữa long mạch cũng không phải dễ tìm như vậy!”
Ôn Đình Trạm suy nghĩ một chút cũng hiểu được vấn đề này.
Dạ Dao Quang ném khúc gỗ trong tay vào trong đống lửa rồi đứng dậy: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi. Còn vì sao đám người đó đến đây thì chờ chúng ta tìm được long mạch sẽ hiểu rõ ràng.”
Nói xong, Dạ Dao Quang nhảy đến một tàng cây cô đã nhắm từ trước, Kim Tử đang cuộn tròn ngủ say trên đó cũng bị cô kéo ra làm gối đầu, sau đó Dạ Dao Quang nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đối với Dạ Dao Quang thì việc Kim Tử tăng cấp có một lợi ích lớn nhất chính là bộ lông xù của nó càng thêm mềm mại, dùng làm gối đầu vừa thư thái vừa tiện lợi vô cùng, thoải mái hơn nhiều so với việc trước đây cô toàn phải tự gối vào hai cánh tay của mình.
Kim Tử nằm mơ thấy nó thành công vào bếp trộm được một con cá kho, sau đó vì phòng ngừa nữ chủ nhân vô lương tâm của mình nên nó đã tìm được một chỗ ẩn thân rất kín đáo nhưng đúng lúc nó đang chuẩn bị ăn cá thì giật mình tỉnh lại. Trong lúc nó còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì chủ nhân vô lương tâm kia đã gối đầu lên người nó.
Đáng tiếc, tuy nó có ý tốt nhưng chủ nhân vô lương tâm lại không thèm cảm kích, lập tức cầm cái đuôi nó hất ra ngoài. Trời nóng như thế này nó còn đắp thêm một lớp lông lá cho cô, nghĩ rằng cô không nóng sao?Kim Tử nhất thời phẫn nộ, giấc mộng cá kho của nó cũng coi như bị hủy rồi. Sau đó nó lập tức cuộn tròn người lại, vô cùng có tâm lấy đuôi mình che trên người chủ nhân, không thể để cho chủ nhân bị trúng gió được.
Kim Tử cảm thấy trái tim pha lê của nó vỡ vụn, vì sao chủ nhân của nó lại là người lạnh lùng vô tình như vậy, đúng là không hiểu chuyện…
Sáng sớm hôm sau Dạ Dao Quang tỉnh dậy lập tức tu luyện rồi ăn bữa sáng. Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh sau khi luyện công xong cũng ăn một chút, sau đó mọi người lập tức lên đường đi đến một ngọn núi khác.
Nhưng lần này bọn họ đi vòng theo đường sông, dọc theo đường đi không có chút vướng bận nào. Thật không giống như đi tìm long mạch mà giống như đang đi du sơn ngoạn thủy vô cùng nhàn nhã vui vẻ, cứ gặp cảnh đẹp nào là mấy người bọn họ lại dừng chân thưởng thức một lúc.
Bọn họ có thể nhàn nhã như vậy bởi vì Dạ Dao Quang đã hoàn toàn khẳng định là sẽ không có ai đuổi theo kịp bọn họ.
Đi thêm khoảng hai ngày nữa, sáng sớm ngày thứ ba bọn họ đã đi đến một khúc quanh của con sông. Dạ Dao Quang dừng bước, Ôn Đình Trạm cũng dừng lại.
“Dao Dao, chân khí ở đây thật mạnh mẽ!” Ôn Đình Trạm cảm thán nói.
Dạ Dao Quang lấy la bàn ra, nhanh chóng chuyển động phương hướng một lúc, sau đó cô dừng lại nhìn về sơn mạch phía trước: “Ở phía trước!”
Đỉnh núi phía trước được tinh quang chiếu sáng, có long hổ vây quanh vừa tương trợ vừa đối lập nhau, xác thực chính là chỗ bọn họ cần tìm.
Ôn Đình Trạm cuối cùng cũng cảm nhận được chênh lệch giữa long mạch thật sự và hư hoa giả huyệt. Vừa đi đến nơi đây Ôn Đình Trạm đã cảm nhận được một luồng khí ôn nhu rót thẳng vào trong linh hồn cậu, bao phủ xung quanh người cậu giống như muốn gột rửa sạch sẽ những thứ dơ bẩn ẩn giấu trong linh hồn và cơ thể cậu…
“Ôn tiểu công tử…”
Ôn Đình Trạm hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của chính mình, không biết rằng cậu đột nhiên đứng đó giống như hóa đá, hơn nữa trên mặt còn mang theo biểu cảm thư thái khiến cho Vệ Kinh sợ hãi. Vệ Kinh đang muốn kêu lên lại bị Dạ Dao Quang ngăn lại.
Sau đó Dạ Dao Quang dùng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm.
Đây chính là long khí thanh tẩy, không phải bất cứ ai cũng có thể có kỳ ngộ. Nếu như cô có được long khí thanh tẩy này thì tất nhiên sẽ nạp khí vào trong cơ thể, không những có thể tăng cao tu vi mà sau này cũng có lợi vô cùng, đáng tiếc…
“Người so với người đúng là tức chết người mà!” Dạ Dao Quang khẽ hừ một tiếng, sau đó cô lập tức lấy Thiên Lân, la bàn và ngọc khí ra. Cũng may mấy khối ngọc này cô luôn mang theo bên người, nếu không thì đã bị trận lốc xoáy lúc nãy cuốn đi mất rồi.
Dạ Dao Quang lấy ra toàn bộ sau đó để vào trong long mạch, chuẩn bị mượn long khí để nâng cấp mấy pháp khí này thì đột nhiên phát hiện bên trong long mạch lại có chỗ sương mù tràn ra, mà làn sương mù này còn ẩn chứa linh khí vô cùng nồng đậm. Dạ Dao Quang vươn tay ra, từng giọt sương trong suốt đọng lại trên mu bàn tay.
Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn những giọt sương trên mu bàn tay, phát hiện toàn bộ đều không phải là nước bình thường. Đột nhiên hô hấp của cô ngừng lại, cả người giống như hóa đá. Ôn Đình Trạm vừa được thanh tẩy tỉnh lại nhìn thấy cảnh này lập tức đi lên hỏi: “Dao Dao, nàng sao vậy?”
Dạ Dao Quang lấy lại tinh thần, kích động ôm chặt lấy Ôn Đình Trạm: “Trạm ca, là long tiên dịch, là long tiên dịch (*)!”