Quái Vật Chiếm Hữu

Chương 3: Chủ Nhân Lâu Đài Abert Artiers



"Xin lỗi, có ai ở đây không?"

Bỗng cô trở nên lạnh sống lưng khiến cô rất sợ hãi và hoảng loạn. Sau đó, một giọng nói ở phía sau cô đột nhiên cất lên: "Tôi có thể giúp gì được cho tiểu thư không?"

Vì giọng nói ấy quá đột ngột khiến cô giật mình và ngã ra sàn cùng với đống hành lí trong túi bị rơi ra.

Đó là một người đàn ông trung niên, trông ông ấy rất nghiêm túc và gương mặt rất âm u, quỷ dị.

Vì rất lâu không có ai ghé thăm lâu đài nên ông trở nên rất niềm nở và cũng một phần là do cô rất xinh đẹp nên ánh mắt ông ta cũng vui vẻ hơn: "Tiểu thư có sao không? Tôi xin lỗi tiểu thư vì đã làm cho cô sợ. Tôi là quản gia của lâu đài này, tôi có thể giúp gì được cho tiểu thư không?"

Cô tự động đứng lên và có cảm giác rất ấm áp. Vì lần đầu tiên cô cảm thấy có người quan tâm cô đến vậy. Bởi lúc cô ở nhà, hầu như phải chịu ánh mắt khinh thường của cha và anh đồng thời cả những người làm trong gia đình cô. Nên từ nhỏ cô chỉ có được tình yêu thương ngắn ngủi của mẹ dành cho cô.

Cô không nghĩ nhiều và lập tức đưa cho quản gia chiếc thư mà cha đưa cho cô: "Cha của tôi Rostat Kiltans, đã nhờ tôi đưa bức thư này cho..."

Cô thực sự cũng không biết đưa bức thư đó cho ai. Bởi ...cô không biết chữ, chính vì điều này khiến cô rất xấu hổ vì bản thân. Điều này cũng không thể trách cô vì cha cô không cho cô học hành đàng hoàng. Ông ấy luôn khinh thường con gái và cũng không muốn tốn tiền cho đứa con gái như cô.

Ông quản gia cũng hiểu ý: "Dạ, chắc bức thư đó gửi cho chủ nhân của chúng tôi. Để tôi đi nói với ngài ấy. Và tiểu thư cần tôi chuẩn bị nước tắm cho tiểu thư không?"

Nghe vậy, cô liền trở lên xấu hổ vì bản thân nhem nhuốc của mình. Trời mưa lên bùn đất bắn lên chiếc váy trắng của cô. Khiến cho cô cũng muốn tắm rửa: "Dạ, làm phiền ông "

Bỗng một giọng nói ma mị cất lên: "Có chuyện gì mà ồn ào lên vậy" vì trên lầu quá tối không thể thấy được người đàn ông ấy. Bỗng sắc mặt quản gia thay đổi trở nên tái nhợt trông rất sợ hãi: "Dạ, xin lỗi đã làm phiền Ngài. Có bức thư gửi đến cho ngài". Quản gia kính cẩn bước lên trên lầu và cúi mặt đưa cho người đó. Có lẽ ông ấy rất sợ chủ nhân của căn nhà này.



Khi nhìn thấy bức thư thì tâm trạng hắn trở nên tốt hơn: "Là Rostat Kiltans gửi sao, xem ra ông ta cũng biết giữ lời hứa đó chứ!" giọng nói quỷ dị lần nữa cất lên khiến cho cô trở nên sợ hãi.

Có lẽ cô không biết được rằng mối nguy hiểm dành cho cô. Và Via cũng không biết được rằng người cha kính yêu đã bán con gái của mình cho chủ nhân nơi này.

Hiện giờ trong cô rất đói và đặc biệt cô sợ vì không được phép ở lại đây.

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi thì hắn đã bước đến gần cô và nói: "Nàng thật đẹp" rồi hắn lấy nắm tóc của cô lên và hôn trực tiếp vào đó.

Động tác ấy khiến cô hoảng sợ và ngại ngùng: "Sao ạ?"

Đó là một chàng trai khoảng 27 tuổi, thân hình to lớn. Lớn hơn cô rất nhiều cùng với gương mặt rất đẹp trai, thật sự lần đầu cô thấy một người đẹp như vậy. Đặc biệt điểm nhất trên gương mặt là đôi mắt màu đỏ của máu, Via chưa từng thấy ai có đôi mắt như vậy. Đôi mắt mấy toát ra sự quyền lực và chết chóc.

Hắn bỗng mỉm cười nhẹ nhàng nói với cô: "Có thể cho ta biết tên nàng là gì không?"

Câu hỏi đột ngột khiến cô hoảng loạn: "D...Dạ là Rostat Via..."

Hắn cười mãn nguyện: "Còn ta là Abert Artiers. Rất vui được gặp nàng"

Via lấy hết can đảm ngại ngùng hỏi: "Ta có thể ở lại nơi này vài ngày không ?"

Đôi mắt ấy của hắn bổng nheo lại: "Được chứ, bất cứ khi nào. Chắc hẳn nàng đang rất đói nhỉ? " vẻ mặt nhẹ nhàng quan tâm cô biến mất sau khi ra lệnh cho quản gia chuẩn bị bữa tối cho cô.

Sau đó cô lên lầu theo sự chỉ dẫn của quản gia, ông ta dẫn cô vào một căn phòng. Thật sự ngôi biệt thự này rất cổ kính và lâu đời nhưng trong phòng ngủ lại rất hiện đại và sang trọng. Via không ngờ căn phòng này lại dành cho cô. Khiến cho cô có cảm giác căn phòng này làm sẵn trước chỉ để dành riêng cho cô mà thôi.



Quản gia nhẹ nhàng lui xuống. Bỗng một người đàn bà trung niên lại bước vào: "Xin lỗi tiểu thư, nước của cô đã được chuẩn bị xong"

Lúc này cô thực sự rất biết ơn những người ở đây, họ trông rất nhiệt tình: "Dạ cảm ơn bà"

Bước vào bồn tắm cô cảm thấy thật nhẹ nhàng, thư thái. Bỗng nhiên bà giúp việc bước vào: "Thưa cô, nước còn ấm không? Hay để tôi thay nước giúp cô nhé!"

Cô cảm thấy rất ngại ngùng vì khi cô tắm lại có người bước vào và cô cũng cảm thấy bất ngờ vì sự quan tâm và nhiệt tình của những người trong toà lâu đài này: "Dạ không cần đâu. Cảm ơn vì đã quan tâm ạ".

Rồi bà giúp việc nhẹ nhàng lui xuống.

Hiện giờ cô cảm thấy người mình rất sảng khoái. Bước ra khỏi bồn tắm, cô đã thấy một chiếc váy được đặt ở giường (có lẽ bà ấy đã chuẩn bị cho mình).

Sau khi mặc vào cô chỉ biết cảm thán rằng nó quá đẹp ,nó rất vừa vặn với cô. Chiếc váy bồng bềnh màu xanh cùng với những hoạ tiết rất đẹp. Kiểu dáng này rất thịnh hành vào thể kỉ trước.

(Nhưng có điều sao họ lại có chiếc váy này? Đã từng có người con gái nào từng ở đây sao?) cô thực sự rất thắc mắc.

Đang suy nghĩ thì bỗng bà giúp việc gọi cô: "Tiểu thư, bữa tối đã được chuẩn bị xong. Chủ nhân chúng tôi đang đợi cô".

----------------

Cảm ơn mọi người đã đọc ạ:333