Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 36: Bánh Da Hổ





Sau cơn mưa, rửa sạch sẽ tất cả.
Viên cử nhân về đến nhà thì trong miệng còn xướng một tiểu khúc, rung đùi đắc ý lắc đầu.
Ha ha, hắn còn chưa bị Đường lão đầu bắt được.
Trong lúc mọi người đang say mê tiếng ca của Liễu nương tử, hắn lập tức men theo mép tường chuồn ra, ai cũng không kinh động.
Một đường hát lên tiểu khúc, trước khi Viên cử nhân bước vào thư phòng, im bặt đi.
“Lão gia, Tần chưởng quỹ ở phòng sách Hoàng Kim đến đã lâu rồi, vẫn cứ phải đợi ngươi trở về.” Một vị quản sự mặt mày ủ rũ, nhẹ giọng nói.
Viên cử nhân vừa nghe liền cuống lên, người này làm sao lại đến nhà?
Hắn lập tức bỏ lại đám đầy tớ to nhỏ phía sau chạy về phía thư phòng, hai ba bước vào thư phòng.

Chỉ thấy này Tần chưởng quỹ của phòng sách Hoàng Kim quả nhiên ngồi ở chỗ đó, thấy hắn lại đây, một mặt mừng rỡ: “Viên lão gia, ngươi cuối cùng cũng trở về.”
Viên cử nhân hai tay lôi kéo cánh cửa, hướng ra ngoài nhìn chung quanh, xác nhận không ai rồi mới đóng cửa lại, vội la lên:
“Tần chưởng quỹ, ngươi làm sao có thể tới cửa tìm ta được?”
Nhắc đến việc này, Tần chưởng quỹ ôm quyền cầu xin tha thứ: “Viên lão gia, vẫn là việc《 Liên Nguyệt bình 》…”
“Nhỏ giọng chút!” Viên cử nhân liếc nhìn ngoài phòng, một ngón tay để trên miệng, khí thanh xuỵt xuỵt: “Nếu như người bên ngoài biết được 《 Liên Nguyệt bình 》 là ta viết, khuôn mặt già nua này của ta có còn hay không? A! Khuôn mặt này của ta có cần không!”
Tần chưởng quỹ quan sát biểu hiện của hắn, không khỏi đem eo sụp xuống, học tư thế như trộm vào nhà của Viên cử nhân.
“Viên lão gia, ta thực sự là không có cách nào, 《 Liên Nguyệt bình 》của ngươi trong hai mươi tháng cuối, năm trước liền nói phải cho ta.

Tháng chạp nói tháng giêng đưa, tháng giêng nói hai tháng cho, đến hiện tại, đến một trang giấy ta cũng chưa được nhìn thấy! Đám người mua sách hận không thể đập phá quán của ta!”
“Xin ngươi thương xót, bên trên ta có ông chủ thúc, phía dưới có người mua sách mắng, ngươi nhìn xem tóc ta đều đã rụng rồi!”
Viên cử nhân không có chút ý định nào là sẽ nhìn tóc hắn, chau mày, nghĩ thầm ta còn có hai chương chưa viết xong đây này, lấy cái gì cho ngươi.

Liền qua loa noi: “Dễ bàn dễ bàn, ta viết xong trước đưa cho ngươi.”
Tần chưởng quỹ một chữ cũng không tin, đem con mắt trợn tròn nhìn hắn: “Biết Viên lão gia thông cảm ta, tiểu nhân liền đứng ở ngoài thư phòng, lúc nào lấy được giấy, lúc đấy mới đi.”
“Ha, ngươi người này!” Viên cử nhân cuống lên: “Ta lẽ nào sẽ nói láo sao?”
“Giả hay không giả thì không biết, ngược lại từ tháng chạp năm trước cho đến hiện tại, ta sắp bị người ép đến đi giả chết rồi!” Tần chưởng quỹ đứng ở trước cửa: “Ta lần này nếu như tay không quay về, vậy thì không làm nữa, cả nhà ra đường uống gió Tây Bắc Đi.

Một bên uống gió tây bắc một bên xướng, 《 Liên Nguyệt bình 》 là Viên lão gia viết!”
Nghe được câu cuối cùng, Viên cử nhân giơ chân nói: “Ta sợ ngươi rồi! Ta nhất định sẽ viết cho ngươi!”
Tần chưởng quỹ đứng, bất động.

“Làm cái gì? Ngươi không phải là muốn nhìn chằm chằm ta viết đấy chứ?” Viên cử nhân mài mực, giọng tức giận nói
Tần chưởng quỹ nhìn thấy hắn sắp viết, liền lùi ra ngoài cửa, vẫn cứ đứng đấy canh.
Gặp người đi ra ngoài, Viên cử nhân thở dài một hơi, hắn lúc đó bị điên hay gì mà lại muốn viết 《 Liên Nguyệt bình 》loại sách phong nguyệt bực này đâu?
Đề bút lên giấy, một hồi lâu sau mới di chuyển.
Nên viết cái gì đây?
Hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ tới điểm tâm ở quán Tiêu mỹ nhân!
Viên cử nhân nghĩ đến đây, bỗng nhiên linh cơ hơi động.

Đúng rồi, hắn có thể viết đại quan nhân vì muốn khiến Bình nhi vui, cố ý đi mua điểm tâm ở quán nhỏ của Tiêu mỹ nhân!
Ngược lại của hắn là tình đời tiểu thuyết, liền viết tạm tạm như thế thôi.
Lấy được bản thảo, Tần chưởng quỹ cuối cùng cũng hài lòng rời đi.

Trong lòng hắn tính toán ngày tháng, tính cả đóng bìa, in sách, nhanh nhất ước chừng phải đầu tháng ba có thể đem cchương mới của《 Liên Nguyệt bình 》bán ra ngoài.
Mùa xuân trời tháng ba, hạnh hoa mở đầy cành cây.
Sân nhỏ của Hạnh Hoa quán phủ đầy cánh hoa, đặc biệt là mấy bàn gần gốc cây Hạnh hoa, ngửi thấy mùi hoa nồng nặc nhất.

Khách đến thăm, đều muốn ngồi ở đây.
Ngoại trừ mấy ngày mới khai trương hơi hỗn loạn, bây giờ Hạnh Hoa quán cũng không để cho khách phải chờ lâu.

Nguyệt Nha Nhi đưa cho hàng xóm láng giềng quanh hẻm Hạnh Hoa, mỗi nhà đưa đi một phần điểm tâm nhỏ, hi vọng bọn họ chăm sóc nhiều hơn, thuận tiện hỏi họ có muốn đến làm thêm hay không.
Có ba bốn nữ nhân, rất vui mừng đồng ý đến hỗ trợ, dù sao vào lúc này cũng không vội vàng thiêu thùa hay may vá, cũng thong thả giặt quần áo.

Hài tử của các nàng cũng lớn, không cần chăm sóc mọi lúc.

Đến làm việc nửa ngày ở Hạnh Hoa quán, vừa có tiền lương cầm, có chuyện gì đi hai bước liền về đến nhà, rất dễ dàng.
Nguyệt Nha Nhi cũng không chỉ nhìn các nàng làm việc nặng, có điều là rửa bàn rửa chén, đón khách mang món ăn các loại việc nặng khác.

Việc làm điểm tâm, các loại đều là một mình nàng làm, chờ Lỗ Đại Nữu bên kia thu xong sạp, từ dưới hiên Song Hông lâu đến đâym, sẽ giúp nàng phụ một tay.

Việc nhập hàng, Lỗ Bá sẽ đến giúp đỡ, Nguyệt Nha Nhi không chỉ có quản cơm, còn kết toán tiền một tháng, có thể so với khách hàng lúc trước của hắn đã tốt hơn rồi.

Vì phòng ngừa khách mời chờ lâu, mà tình huống Hạnh Hoa quán lại chậm chạp không đưa món ăn lên phát sinh.

Nguyệt Nha Nhi đơn giản đem giờ hẹn đặt mua ra, giờ Tỵ ba khắc bắt đầu nhận đơn, một ngày chỉ có năm mươi đơn.

Số đơn lấy được tương đối thấp, khách mời đều sẽ ngồi trong vườn, hoặc là đến bờ sông nhìn hạnh hoa.

Nguyệt Nha Nhi còn chuyên môn chỉ định một vị phụ nhân chờ vị khách mời thiêm nước trà, đưa mai đậu.

Nếu là phải chờ quá một canh giờ, Nguyệt Nha Nhi liền cấp khách mời giá ưu đãi.
Thấy chủ quán chiêu đãi chu đáo như vậy, khách mời ngồi chờ cũng không tiện nói gì, huống hồ trà lúa mạch cùng mai đậu của Hạnh Hoa quán đều ăn rất ngon, bình thường lại không bán ra bên ngoài.

Chờ lâu một chút, có thể ăn không ít thứ, cũng rất tốt.
Coi như có những cử động này, Nguyệt Nha Nhi những ngày qua vẫn như cũ bận bịu đến xoay quanh, vẫn muốn vội vàng mời người đến xướng hai lần, nàng mới có thể ngủ đi.

Chờ sáng sớm ngày thứ hai lúc gà gáy, lại cần phải dậy rất sớm.

Tính toán một chút, nàng một ngày tổng cộng ngủ không tới ba canh giờ.
Cũng may tuổi trẻ, đáng tin, nhưng nếu để lâu, cũng khẳng định không được.
Ăn qua thiệt thòi lần trước, lúc này tìm đầu bếp, Nguyệt Nha Nhi có thể nói cực kỳ thận trọng.
Bởi vì Lương trù là Song Hồng lâu Vu Vân Vụ hỗ trợ xem xét, ra chuyện như vậy, Vu Vân Vụ cũng tự mình đến Hạnh Hoa quán đến một chuyến, cố ý xin lỗi Nguyệt Nha Nhi.
“Tiêu muội tử, không nghĩ tới lạ xảy ra chuyện như vậy.

Lương trù này tay nghề đúng là rất tốt, ta khi còn bé liền nghe nói qua hắn.

Cũng không ngờ được lại là người như vậy, tay nghề cho dù tốt thì có ích lợi gì?”
Hắn lấy ra hai bao trà long tỉnh tốt nhất, vẫn cứ muốn Nguyệt Nha Nhi nhận lấy.
“Ngươi yên tâm, lúc này ta nhất định giúp ngươi tìm một người đáng tin cậy, muốn nhân phẩm cùng tay nghề đều tốt! Tìm không được, ta từ Song Hồng lâu chọn một đầu bếp cho ngươi.”
Nghe hắn nói như vậy, Nguyệt Nha Nhi vội nói: “Những người này vốn biết mặt nhưng không biết lòng, thỉnh Vu đại ca hỗ trợ, vốn là phiền phức.


Ra việc này, ai cũng không nghĩ tới.”
Nàng đem lá trà nhét trả lại: “Ta nhờ ngươi làm việc, sao có thể thu lễ của ngươi?”
Đẩy tới đẩy lui, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng chỉ có thể nhận lấy lá trá, xoay người đưa cho Vu Vân Vụ một túi điểm tâm mới làm xong, muốn hắn mang về cho vợ con ăn.
Trước khi đi, Vu Vân Vụ nhỏ giọng hỏi: “Lương trù này, có phải là học trộm công thức của ngươi, học được rồi mới đi?”
Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Ta vốn dĩ định để hắn chậm rãi học, vì thế chỉ dạy ba, bốn dạng đồ ăn đơn giản.

Thời gian họ tới không lâu, loại giống như bánh khoai môn chà bông này các bước đặc biệt khó làm, ta cũng không rảnh dạy.”
“Nếu ngươi nói Lương trù là người có tay nghề tốt lại thông minh, này khoảng chừng mì vằn thắn, hắn cũng đã học được cách làm.

Có điều cũng không lo lắng, không phải là loại công thức quý giá gì.

Loại điểm tâm đơn giản như vậy vốn dĩ không cần phương thức bí mật gì, xem hết tay nghề cá nhân thôi.”
Vu Vân Vụ thở phào nhẹ nhõm: “May là vậy, không phải vậy thì buổi tối ta ngủ cũng không yên.”
Hắn đối việc này hiện tại rất để bụng, trong một tháng, tìm không dưới bốn người cho Nguyệt Nha Nhi xem.

Nguyệt Nha Nhi sau khi phỏng vấn từng người, cũng không quá hài lòng.
Vu Vân Vụ so với nàng còn sốt ruột hơn, hôm nay lại đến một người, là nữ nhân, gọi ngũ tẩu.
Lúc ngũ tẩu tới được, đã sắp tối, sắc trời do màu da cam dần dần biến thành màu tím đậm, chen lẫn với ánh nắng chưa tan.
Nguyệt Nha Nhi bận bịu một cả ngày, động cũng không muốn động, chỉ ngồi ở bàn đá trong tiểu viện tiếp đãi nàng.
Là một phụ nhân chừng ba bốn mươi tuôi, màu da hơi có chút đen, nhìn bộ dạng có vẻ rất có thể làm việc.
“Nam nhân của ta trước kia là đầu bếp hương lý, bất luận hôn sự hay việc tang lễ, hương lý mọi người tranh cướp giành giật hắn về làm đầu bếp chính.

Còn về ta đều đi theo, làm trợ thủ cho hắn, các loại điểm tâm như màn thầu, đều là ta làm.

Mọi người cũng đều nói, nói ta làm điểm tâm tốt lắm.”
Bên người nàng còn mang theo một ít điểm tâm, đưa cho Nguyệt Nha Nhi xem.
Là một hộp đào mừng thọ cùng với bánh quế phủ đường trắng, dáng vẻ đều rất ưa nhìn, Nguyệt Nha Nhi cầm thử một miếng, gật gật đầu: “Tay nghề là không sai.”
Nàng trầm ngâm chốc lát, cùng ngũ tẩu nói: “Ngươi đến trong nhà bếp lấy một lồng sinh phôi đến, tại dựa vào cạnh cửa kệ bếp.

Nơi này có cái bếp lò với chảo nồi, ngươi đốt lửa bếp lò, không cần đổ dầu, khiến cho bốn mặt sinh phôi vàng óng ánh.”
Ngũ tẩu gọn gàng đáp ứng một tiếng, quay đầu đi vào phòng.
Thấy bóng người của nàng biến mất ở phía sau rèm, Vu Vân Vụ đi tới với nàng ta nói nhỏ: “Là thân thích phương xa ở nông thôn của nhà mẹ đẻ phu nhân ta, nàng tay nghề là rất tốt, người cũng vẫn được.


Nhưng bát tự của nàng không tốt, mấy năm trước nhi tử chết, năm ngoái trượng phu lại mất.

Đại bá của nàng muốn gả nàng đi để đổi lấy tiền, ngũ nương không muốn, suốt đêm mang theo nữ nhi mười ba tuổi của nàng chạy trốn, trước kia vẫn bày sạp ở cửa Nam Thành.”
“Ta vốn dĩ không muốn đem người đến cho ngươi xem, sợ nhà nàng nhiều chuyện, sau đó nàng nghe thấy tiếng gió, tự mình tới cửa đến tìm ta.

Nói tình nguyện thiêm giấy bán thân, tử khế.

Nàng cùng với nữ nhi tình nguyện làm việc đàng hoàng cho ngươi, cũng không muốn bị tóm lại lập gia đình.

Ta vừa nghĩ, cũng được, liền mang đến cho ngươi xem xem, nếu như không được thì thôi.”
Nguyệt Nha Nhi nghe xong, có chút tức giận: “Làm sao từng cái từng cái đều thích bức quả phụ phải lập gia đình? Tật xấu gì vậy.”
“Còn không phải là vì một chữ tiền.” Vu Vân Vụ nói: “Quê nhà bên kia của ngũ tẩu, gả đi một quả phụ là sẽ lấy được tiền lễ hỏi, toàn thôn đều có phần.

Lại không phải là gia đình giàu có, làm sao có thể lập đền thờ trinh tiết để miễn giảm thuế”
Lúc này ngũ tẩu đã mang một lồng điểm tâm sinh phôi ra, một hồi liền nhen lửa bếp lò, tay chân lanh lẹ bắt đầu làm điểm tâm.
Lỗ Đại Nữu cũng từ trong nhà đi ra, cúi người nói nhỏ bên tai Nguyệt Nha Nhi: “Nàng cầm điểm tâm sinh phôi liền đi, bánh khoai môn chà bông bên cạnh cũng không thèm liếc mắt nhìn.”
Nguyệt Nha Nhi gật đầu, tỉ mỉ nhìn ngũ tẩu làm việc.
Trước khi nàng lấy điểm tâm còn cố ý rửa sạch tay, toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm lửa bếp.

Chờ hương vị bay ra, điểm tâm rán xong rồi thì bỏ ra đĩa, xếp gọn gàng với nhau, dáng vẻ rất ưa nhìn.
Nguyệt Nha Nhi cầm một cái, cắn một miếng, trên mặt có ý cười: “Ngũ tẩu, ngươi nếm thử.”
Ngũ tẩu chọn một cái nhỏ hơn một chút, cầm lấy đến xem.

Điểm tâm ấy vuông vức, nhìn mới mẻ.

Vừa mới Tiêu cô nương nói không muốn dùng dầu ran, nàng còn có chút bận tâm đây, không nghĩ tới vẫn còn có thể làm ra màu vàng óng ánh, còn không dính dầu.
Nàng cắn một cái, biểu bì mềm mại, bên trong lại càng mềm mại, hẳn là nhân bánh đậu xanh, thanh mát lạnh, lộ ra một chút vị ngọt.

Này nếu như ăn vào ngày trời nắng nóng đầu đầy mồ hôi mùa hạ, cảm giác mát mẻ có thể từ miệng có thể lan tỏa đến tận tim! Bởi vì không phải dùng dầu ran, vì thế đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái, một điểm chán ngấy cũng không có.
Ngũ tẩu muốn hỏi một câu tên của điểm tâm ấy, lại sợ nói sai, chỉ có thể hung hăng gật đầu, nói: “Ăn ngon!”
Nàng ăn một miếng, liền không ăn nữa, nôn nóng hỏi: “Tiêu cô nương, còn lại nửa cái này, ta có thể mang về cho nữ nhi của ta nếm thử sao?”
Nguyệt Nha Nhi hơi sững sờ, cười nói: “Có thể, điểm tâm này tên là bánh da hổ, còn có nhân bánh bí đỏ, ngươi cũng cầm một cái đi.”
Nói xong, nàng nhìn phía Vu Vân Vụ: “Vậy để cho nàng ta ở lại chỗ này của ta thử một lần đi.”