Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 49: Đậu Phụ Thối Xào





Lâu Ngoại Lâu, cũng xem như là quán rượu có tiếng lâu năm trong thành, ở bên cạnh sông Tần Hoài.

Cửa sổ tầng hai của họ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy nước sông chậm rãi chảy xuôi, cùng với thuyền chầm chậm đi qua như mây.
Tòa tửu lâu này nội tình cũng rất thâm hậu, có người nói lão bản phía sau là phú hào số một số hai ở Kim Lăng Thành, bởi vậy thực phẩm với rượu bán ra đều vô cùng đắt.

Lâu Ngoại Lâu địa phương lớn, ánh sáng cũng rộng thoáng.

Người trong thành muốn bàn chuyện, đều thích nói ở đây, bởi vì cảm thấy có thể biểu hiện ra sự xa hoa.
Chỉ là Dư Hoành cảm thấy có chút kỳ quái, muốn nói chuyện, vì sao không nói ở Hạnh Hoa quán? Hắn suy nghĩ một chút, ở trong lòng suy nghĩ, vậy đại khái là người khác tìm Tiêu lão bản hỗ trợ, cho nên mới đặc biệt hẹn ở Lâu Ngoại Lâu.
Hắn mới đi vào Lâu Ngoại Lâu, liền có tiểu nhị chạy tới cười rạng rỡ tiến lên đón, một đường đưa hắn đến trên lầu ngồi.
Tiêu lão bản đã đến, đang ngồi thảnh thơi uống trà.

Bên người nàng còn có một tiểu cô nương đang đứng, trang điểm rất phú quý, chỉ là lạ mặt, không có gặp qua ở Hạnh Hoa quán.
Ngồi ở bàn đối diện, là một lão bản bụng phệ.

Sắc mặt có chút không vui, hiển nhiên là bộ dạng không quá cao hứng.
Nhìn bầu không khí này, hình như hai bên đã nói qua một số việc.
Nhìn thấy Dư Hoành đến rồi, Tiêu lão bản cười hướng hắn giới thiệu:
“Vị này chính là nhứ nhân cô nương.”
Nàng vừa chỉ chỉ người ngồi đối diện: “Đây là Trương lão bản.”
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, từ từ vào chỗ, đem bàn tính đặt ở trên bàn.
Trái lại cũng không cần Tiêu lão bản giới thiệu nhiều hơn, vừa thấy bàn tính này, liền biết hắn là tiên sinh quản lý thu chi.
Khách mời đến rồi, hầu bàn đưa lên một ấm trà mới, vẫn là chén sứ trắng tinh đựng long tỉnh.

Hắn lại thay mọi người rót một lượt trà mới, rồi mới nhẹ nhàng khép cửa lại.
Âm thanh huyên náo ngoài phòng lập tức biến mất.
Nguyệt Nha Nhi đầu ngón tay nhẹ nhàng đập vào trên mặt bàn, hỏi: “Nói nhiều như thế, mua hay không mua, Trương lão bản nên nói một lời chắc chắn đi, ta còn có việc.

Quản lý thu chi này của ta mới vừa xử lý xong một việc, chạy tới.”
Trương lão bản cười khổ nói:
“Ta thành tâm muốn mua một cửa hàng ở dưới này.


Nhưng là giá tiền này cũng không tránh khỏi có hơi đắt.

Tiêu lão bản, ta đã tìm người nghe qua, ngươi lúc đó ở hẻm Hạnh Hoa mua lại này mấy chỗ nhà này, nhiều nhất khoảng chừng trăm lượng bạc một ngôi nhà.

Làm sao bây giờ bán đi, ngược lại muốn hai, ba trăm lạng bạc ròng một chỗ.

Giá tiền này, có thể nói là gấp mấy lần liền.”
Nghe đến đó, Dư Hoạn có chút rõ ràng.

Bọn họ đang nói chuyện mua bán nhà ở hẻm Hạnh Hoa.

Nghe cơn giận này, tựa hồ như Tiêu lão bản ở hẻm Hạnh Hoa còn có mấy căn nhà?
Nguyệt Nha Nhi uống một hớp trà, không nhanh không chậm nói:
“Món tiền này không thể tính toán như vậy.

Thời điểm mà ta mua lại mấy gian nhà đấy, hẻm Hạnh Hoa chỉ là một ngõ dân cư bình thường.

Mà hiện tại, nơi này vừa nghe tên là biết phố mỹ thực của toàn thành Kim Lăng, giá phòng sao có thể giống như ngày thường được?”
“Ngươi cảm thấy nhà ở chỗ này của ta quá đắt, nhưng là một bên sông Tần Hoài này, tuyệt đối có thể bán chí ít bảy, tám trăm lạng bạc ròng.

So sánh như vậy, ta cảm thấy giá ta ra, đã tính toán phi thường công bằng.”
Nàng nói xong hai câu này, cũng không làm ngôn ngữ, chỉ là cười tươi tắn nhìn Trương lão bản.
Lúc này nghe thấy ngoài cửa có người đang gọi: “Tiêu lão bản, công việc của ngươi đã bàn xong xuôi chưa? Sát vách còn có người đang đợi.”
Nghe xong lời này, Nguyệt Nha Nhi kính ngồi dậy, nói: “Chuyện làm ăn như vậy chú ý chính là ngươi tình ta nguyện, Trương lão bản Như cảm thấy như vậy tính không ra, vẫn là suy nghĩ nhiều một chút.

Dù sao cửa hàng có thể làm ăn uống cũng rất nhiều.”
Thấy nàng đứng dậy muốn đi, Trương lão bản ngược lại có chút cuống lên, vội vàng đi theo đến, nói: “Chờ một chút, ta cũng không nói không mua.”
Hắn vừa tỏ thái độ này, sự tình coi như đã làm được rồi.
Song phương quyết định giá tiền một hồi, cuối cùng quyết định lấy giá ba trăm hai bán ra phòng ốc này.
Đàm xong giá, Trương lão bản thẳng thở dài, thở dài nói: “Tiêu lão bản còn nhỏ tuổi, làm ăn lại thực sự rất lợi hại.”
Tính toán xong, Dư Hoành theo Nguyệt Nha Nhi đi đến một phòng riêng khác ở Lâu Ngoại Lâu.

Đẩy cửa nhìn vào, ngồi bên trong vậy mà lại là Lỗ Đại Nữu cùng với Lỗ Bá.

Lỗ Đại Nữu lập tức đứng lên, thân thiết hỏi:
“Thế nào? Hắn đến cùng có chịu hay không mua?”
Nhứ nhân vẫn luôn không lên tiếng, lúc này cuối cùng cũng mở miệng, hoảng hốt giống như người đang nói mớ: “Này thành công rồi.”
Lỗ Đại Nữu vừa nghe, liền biết sự tình thành, vui vẻ ra mặt gọi tiểu nhị mang món ăn đến.
Lỗ Bá cũng rất vui vẻ, quay về Lỗ Đại Nữu nói: “Ngươi nhìn, ta đã nói cái gì rồi? Việc mà cô nương muốn làm, còn có không làm được? Ngươi chính là lo lắng thừa thãi.”
Trên mặt tất cả mọi người đều là vui vẻ.

Dư Hoành không rõ ý tưởng, chỉ là yên tĩnh nghe.
Nhứ nhân tay vịn trước bàn ngồi xuống, vẫn nghĩ thầm: “Tiêu cô nương, không, Tiêu lão bản.

Lúc đó ngươi tìm nương tử nhà ta vay số tiền lớn như vậy.

Ta còn mắng ngươi.

Lần này ta mới rõ ràng, hóa ra ta mới là người ngu ngốc.

May mà có nương tử nhà chúng ta anh minh, không nghe ta nói chuyện, không phải vậy thì chẳng phải đã bỏ qua một khoản tiền lớn sao?”
Nguyệt Nha Nhi chỉ cười không nói, nói: “Vốn là do thỉnh cầu này rất đột ngột.

Khi đó nhứ nhân cô nương không hiểu cũng là đương nhiên.”
Nàng suy nghĩ một chút, thở dài: “Kỳ thực mấy chỗ nhà này, hiện tại không nên bán đi, ta nghĩ sau này giá vẫn tăng cao hơn.

Chỉ là không có cách nào.

Trong tay ta thực sự không quay vòng ra được, tiền mượn lúc trước cũng nên trả lại.

Lúc này mới làm cọc buôn bán này.

Không phải vậy, bây giờ tất cả đều giữ lại, thu tiền thuê, chờ lại quá mấy năm.

Giá phòng tăng cao, lại bán đi, đó mới là gấp mấy lần lợi nhuận.”

“Như vậy đã rất được rồi, ai biết được sau này đâu, giá là tăng hay là không đây?” Lỗ Đại Nữu trong tay nâng chén trà, cung cung kính kính, đặt trên bàn trước mặt Nguyệt Nha Nhi.
“Xa không biết, thế nhưng mấy năm qua, giá đất hẻm Hạnh Hoa nhất định sẽ tăng lên.” Nguyệt Nha Nhi nhắc nhở: “Ngươi đừng quên, Lý Tri phủ liên hợp với mấy vị quan nhân ở huyện nha, đều mua nhà ở Hạnh Hoa, bọn họ mới sẽ không trơ mắt nhìn giá phòng nơi này cứ vậy mà tụt xuống.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn về phía Dư Hoành, hỏi: “Dư tiên sinh thấy thế nào đấy?”
Dư Hoành đem chuyện hôm nay nghe thấy, ở trong lòng nghĩ lại một lần, khẽ vuốt cằm: “Ván cờ này của Tiêu lão bản, sợ là đã bày ra từ rất sớm rồi.”
Hắn lần đầu đường hoàng mà đánh giá thiếu nữ trước mắt này một lần, hoàn toàn không nghĩ ra nàng lớn tuổi như vậy, tại sao lại nghĩ ra loại biện pháp kiếm tiền này? Lẽ nào nàng thực sự là người trời sinh đã biết làm ăn?
Nguyệt Nha Nhi không tỏ rõ ý kiến, chỉ là hỏi hắn: “Tiên sinh nghĩ như thế nào vậy?”
“Giá đất hẻm Hạnh Hoa, gần nhất nhất định sẽ không dừng.” Dư Hoành như chém đinh chặt sắt nói: “Không trách ta nghe nói đằng trước hẻm Hạnh Hoa, còn muốn xây dựng lại một đạo quan khác.

Sợ là cũng đã sớm thương lượng kỹ càng rồi, vì hấp dẫn càng nhiều người đi tới nơi này.”
“Là ý này, Dư tiên sinh là người thông minh.”
Từ lúc ở hẻm Hạnh Hoa, lần đầu tiên nhìn thấy Yến Vân lâu.

Nguyệt Nha Nhi trong lòng đã có ý nghĩ nâng giá phòng lên như khu này, giống như dây leo ngày xuân không ngừng sinh sôi.
Nói đến cái này cũng là gia truyền bản lĩnh, gia gia của Nguyệt Nha Nhi, lúc trước chính là làm bất động sản mà lập nghiệp.
Tưởng phải hoàn thành cái kế hoạch này, cần rất nhiều rất nhiều bạc, Nguyệt Nha Nhi trong tay lại không có nhiều tiền như vậy.

Nàng chỉ có thể khắp nơi đi gom góp tài chính, những ngày đó ở bên ngoài chạy khắp nơi, chính là vì chuyện này.
Nhận tiền dư của người quen làm vốn khởi nguồn, thuyết phục Tiết Lệnh Khương thêm vào một bút đầu tư lớn là một việc khó khác, ngoài ra, Nguyệt Nha Nhi còn phân biệt hướng Liễu Kiến Thanh cùng Đường tiên sinh tranh thủ đầu tư.
Sau khi gom đầy đủ tiền, vì cho mình nhiều tranh thủ một phần bảo đảm, Nguyệt Nha Nhi còn hoàn hoàn chỉnh chỉnh viết lại bản kế hoạch này, nộp cho Lý Tri phủ xem.
Triều đại bổng lộc cũng không cao, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Lý Tri phủ nhận ý nghĩ này của nàng.

Trong bóng tối, cho Nguyệt Nha Nhi rất nhiều chống đỡ.

Lúc này mới có Hạnh Hoa Đăng hội và tiết mỹ thực thanh thế lớn như vậy.
Nhà mua lại, tiếng tăm cũng đánh ra ngoài.

Nguyệt Nha Nhi liền trăm phương ngàn kế muốn gây nên nhiệt tình đầu tư mở cửa hàng ở hẻm Hạnh Hoa của mọi người.
Vào lúc này, bảng hiệu Yến Vân lâu đã đổi thành chữ rời.
Vốn là Yến Vân lâu chưởng quỹ, cũng là một người thích khoe người, há mồm ngậm miệng chính là: “Đầu bếp nhà ta là đi ra từ Hạnh Hoa quán.

Ở nơi đó mở cửa tiệm không bao lâu, ta liền kiếm lời rất nhiều tiền…”
Nguyệt Nha Nhi liền căn cứ hắn, nho nhỏ đổ thêm dầu hỏa vào, quán ăn bán đồ ăn ở hẻm Hạnh Hoa bắt đầu lan truyền tin tức ra ngoài.
Cùng lúc đó, nàng cũng trợ giúp những quán nhỏ tự tới hẻm Hạnh Hoa, tổ chức bọn họ thành nhóm có kích thước cô định.
Lúc Hạnh Hoa Đăng hội, Nguyệt Nha Nhi lại cố ý lập một trò thu thập con dấu khắp hẻm, thu thập đủ có thể nhận thưởng.
Phải biết, chỗ du khách thu thập những con dấu kia, chính là ở những cửa hàng đang chờ bàn ra.
Vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ kém gió đông.
Mọi người tán đồng với mỹ thực ở hẻm Hạnh Hoa, chính là làn gió cổ động này.
Nguyệt Nha Nhi lại kiên trì đợi một tháng, lúc này mới đem phòng ốc bán ra cùng tin tức cho thuê thả ra.


Nàng bán ra mấy tòa nhà thu lại vốn, còn lại liền giữ lại, thu tiền thuê.
Ngày hôm nay bán ra, chính là một cửa hàng định bán ra cuối cùng.
Mấy ngày liền khổ cực, cuối cùng giai đoạn tính toán này cũng hạ dấu chấm kết, cũng coi như là có một cái kết quả tốt.
Mượn tới tiền trả hết nợ, Nguyệt Nha Nhi về đến nhà, chỉ cảm thấy một thân ung dung.
Đừng thấy nàng ở trước mặt thề son sắt nói giá phòng ở hẻm Hạnh Hoa nhất định sẽ tăng lên.
Kỳ thực trong lòng Nguyệt Nha Nhi cũng không chắc chắn.
Những ngày qua nàng đến cả ngủ cũng ngủ không ổn, chớ nói chi là tự mình xuống bếp cấp nấu ăn cho bản thân.
Bây giờ có thời gian rảnh rỗi, Nguyệt Nha Nhi ở bên trong nhà bếp nhỏ, tìm trái tìm phải, nhìn có nguyên liệu gì để nấu ăn.
Nàng tìm ra một cái bình nhỏ, mới vừa mở ra nhìn, đã ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc.
Suýt chút nữa đã quên, nàng lúc trước còn làm đậu phụ thối.
Nói tới là đậu, màu sắc ở các nơi cũng không giống nhau.

Giống như đậu ở Thiệu Hưng, chính là màu vàng, mới nhìn là màu sắc đậu đã chiên; mà màu sắc đậu Trường Sa lại là đen thùi, điều này là bởi vì do nước đã nhuộm màu qua.
Nguyệt Nha Nhi ướp muối đậu phụ thối, chính là loại đậu phụ vỏ ngoài màu đen này.
Sau khi lấy đậu phụ thối ra, ngâm trong chậu nước sạch, rửa sạch lớp nước muối dư đi, để ở một bên chuẩn bị.
Đun nóng một chảo dầu, chờ đến khi dầu cực nóng thì dùng đũa trúc gắp từng miếng từng miếng đậu vào.

Từng bọt dầu nổi lên, vỏ ngoài đậu phụ cũng theo đó mà dần vàng và giòn.

Đậu phụ bắt đầu dần dần phồng to, không ngừng xoay vòng trong chảo dầu.

Đậu phụ đã rán xong, lấy ra cho dóc dầu.

Để ở trong bát, dùng chiếc đũa đâm ra một cái lỗ nhỏ, lớp bên trong vẫn là màu trắng trẻo non nớt.
Rót vào một thìa nước ấm đã pha qua, lại vẩy lên một ít hành lá hoa, lá rau thơm.

Chỉ tiếc lúc này cây ớt vẫn không phổ biến, không có cây ớt đỏ làm nền, thoáng khuyết thiếu một phần hương vị.
Nguyệt Nha Nhi cắn một miếng đậu phụ rán, cũng không tệ lắm, ngoài giòn trong mềm, nước ấm cũng thấm vị vào.
Lúc nàng đang ăn, ngũ tẩu cùng Lục Cân vây quanh ở bên ngoài nhà bếp nhìn, không nói được là do mùi thối kéo tới hay do mùi thơm kéo tới
Nguyệt Nha Nhi cho các nàng mỗi người gắp vài miếng.

Ngũ tẩu có chút ăn không quen, nhưng Lục Cân lại ăn được sạch sành sanh.
Đến cuối cùng, thành ngũ tẩu nhìn Nguyệt Nha Nhi cùng Lục Cân ăn.
Nàng thấy Nguyệt Nha Nhi còn mặc một bộ váy cũ, cười nói: “Cô nương bây giờ đã có tiền rồi, nên mua bộ đồ mới thôi.”
Nguyệt Nha Nhi nghĩ tới một chuyện: “Đúng đấy, ta ngày mai muốn đi lên phố.”
Nàng xác thực có một thứ muốn vội vã mua, nhưng cũng không phải xiêm y.


— QUẢNG CÁO —