Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 84: Hoa Ngọc Lan Chiên





Vườn hoa Giang Nam trong ngày xuân, rất thơm.

Mùi thơm này đều là từng làn một, bay theo hướng gió,
hoa trạng nguyên bên kia nở rộ, chỗ thì đậm chỗ thì nhạt lộ ra mùi hương ngào ngạt.
Nguyệt Nha Nhi đi dưới một gốc cây ngọc lan, cùng hoa thương lớn nhất ở bản địa Dương lão thái
thái, vừa đi vừa nói.
Cũng là kết giao tình từ lần làm bánh hoa tươi lần trước, Nguyệt Nha Nhi mới đến nhà, Dương lão
thái liền tự mình đi ra tiếp.
“Ngươi là muốn hoa nhài tốt nhất?” Dương lão thái nhất thời có chút khó khăn: “Có là có, nhưng có
một phần, Cố gia đã đặt từ năm trước mất rồi.” Cố gia trong miệng nàng, chính là trà thương lớn
nhất ở bản địa, bây giờ ở Kim Lăng Thành là quán trà có tiếng, nhiều là lá trà của Cố gia.

Hạnh hoa
quán dùng một phần trà, cũng đến từ Cố gia.
“Lại không đúng dịp như vậy?” Lông mày Nguyệt Nha Nhi cau lại.
“Bởi vì hoa trà đặc biệt được làm thành hoa trà, có chút khác cách bán bình thường.” Dương lão thái
giải thích: “Năm rồi bộ phận bình thường đều là Cố gia đính hàng chiếm đầu to, vì thế hôm nay cũng
là nhiều loại như vậy.

Lẽ ra vì giao tình của ta với ngươi, ta có thể giúp được tự nhiên sẽ giúp
ngươi, chỉ là cái này đã hẹn trước, thay đổi thì thật sự không tốt lắm.” Nguyệt Nha Nhi gật đầu,
không tỏ rõ ý kiến, trước tiên theo Dương lão thái trong vườn hoa quay một vòng, lựa chọn một số
loại hoa.

Loáng một cái, liền đến lúc dùng cơm trưa.
Một tiểu cô nương nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, hô: “Bà bà, có thể dùng thiện.”
Dương lão thái cười xoa nhẹ tóc nàng nói với Nguyệt Nha Nhi: “Như vậy thì mời dời bước, ăn cơm
trước thôi.”
“Không cần, như vậy quá quấy rầy ngài.” Nguyệt Nha Nhi nói: “Một lúc nữa ta còn có việc.”
“Không quá mất thời gian đâu.” Thái độ Dương lão thái thái rất kiên quyết.

“Vị nương tử này, bà bà
đã đặt biệt dặn đầu bếp làm hoa ngọc lan chiên đấy! Bỏ qua hôm nay thì sẽ không được thử lần nữa
đâu!” Tiểu cô nương bổ sung.
Hoa ngọc lan có thể chiên lên ăn?
Nguyệt Nha Nhi hứng thú, hơn nữa Dương lão thái nhiều lần mời, không ở lại dùng cơm thực sự cũng
không tốt lắm, liền đi theo Dương lão thái đi về hướng nội viện.
Một bàn đầy ắp món ăn, Nguyệt Nha Nhi cảm thấy hứng thú nhất không gì bằng hoa ngọc lan chiên.

Dương lão thái nhìn bộ dạng kia của nàng, đơn giản đem một đĩa hoa ngọc lan chiên này để trước mặt
nàng
Bên trong đĩa sứ nhẵn nhụi, bày từng cánh từng cánh hoa ngọc lan đã chiên qua, bên ngoài còn phủ

một lớp nước tương, bị chiên đến vàng óng, nhưng vẫn là hình dạng cánh hoa.

Nguyệt Nha Nhi gắp một
mảnh hoa ngọc lan chiên, nhẹ nhàng cắn.

Bên dưới lớp vỏ giòn, là cánh hoa ngọc lan mềm mại, mới vào
miệng thì cảm giác hơi lạ, nhưng trong lúc đó mùi thơm của hoa ngọc lan chiên liền tỏa ra khiến
người cảm thấy kinh diễm.
Dương lão thái cười giải thích: “Hoa ngọc lan chiên này, bắt tay vào làm cũng dễ dàng, chúng ta
hàng năm đều làm.

Lấy hoa ngọc lan mới nở, đem cánh hoa dùng nước suối trên núi rửa sạch, nhúng vào
trong trứng gà với bột mì đã pha với nước, đặt cánh hoa vào trong trảo rán là được.”
Nguyệt Nha Nhi lại gắp một mảnh hoa ngọc lan chiên, thở dài nói: “Uống sương sớm trên hoa mộc, buổi
tối lại thu hoa cúc ăn.

Dương lão thái, mỗi ngày ngài trôi qua thực sự là cuộc sống của thần tiên.”
Tất cả mọi người vây quanh bàn đều cười lên, chủ và khách đều vui vẻ.

Dùng hết ngọ thiện, Dương lão
thái thái lao thẳng đưa Nguyệt Nha Nhi đến cửa vườn hoa, nói: “Nếu như ngươi muốn lượng lớn hoa
nhài tốt nhất, nhiều như vậy nhất định phải nói trước với ta hai tháng, dù sao trồng hoa cũng cần
thời gian.”
Nguyệt Nha Nhi vuốt cằm nói: “Đây là tự nhiên, sau khi quay về thương lượng với người xong, lập tức
cho ngài câu trả lời chắc chắn.”
Sau khi rời đi từ vườn hoa của Dương lão thái thái , Nguyệt Nha Nhi ngồi trên kiệu nhỏ, trực tiếp
đi tới Song Hồng Lâu.
Từ năm ngoái, Vu lão gia tử liền triệt để giao Song Hồng Lâu cho Vu Vân Vụ, bây giờ hắn đã là
chưởng sự của Song Hồng Lâu.

Công phu của một
năm này, Song Hồng Lâu lại mở ra một cửa tiệm, sát vách với hàng bánh ngọt của Hạnh Hoa quán,
chuyện làm ăn cũng rất náo nhiệt.
Thấy Nguyệt Nha Nhi, Vu Vân Vụ vội vàng đi ra đón, cười mời nàng tiến vào phòng ngăn ngồi.
Sau một lúc hàn huyên, Nguyệt Nha Nhi liền đem ý đồ đến của mình nói ra.

Vu Vân Vụ nghe xong, nói:
“Cơ duyên tốt như vậy, làm khó ngươi vẫn còn nhớ tới ta.

Có thể có như thế, tuy ta cũng biết chút
chế trà với nhận biết trà, nhưng chủ yếu tâm tư vẫn là đặt ở kinh doanh trà lâu.


Chân chính chế trà
là trà thương, sợ là hiểu được càng nhiều.”
“Ví dụ như —— Cố gia?” Nguyệt Nha Nhi tay nâng chén trà, hơi nhấp một ngụm trà, hỏi.
Vu Vân Vụ gật đầu: “Không sai, giống như Cố gia nhà bọn họ tự có trà điền, cũng có sư phụ chuyên
môn xào trà.

Nếu nói trong ngoài Giang Nam, ai có thể giúp đỡ cải tiến công nghệ chế hoa trà này,
Cố gia nói thứ hai, không ai dám xếp số một.”
“Ngươi cùng Cố gia có giao tình gì không?” “Có là có, nhưng cũng không mật thiết.”
“Không sao, trước tiên ta đưa cho Cố gia bái thiếp, mời bọn họ dùng bữa, đến thời điểm ngươi đến
tiếp khách.”
“Đây tuyệt đối không thành vấn đề.”
Ngoại trừ bái thiếp, Nguyệt Nha Nhi còn viết một phần thư kế hoạch liên quan tới bán hoa trà, cũng
tìm người đưa đến Cố gia.
Hai ngày sau, Cố gia đưa thiếp mời lại, đồng ý đến hẹn.
Địa điểm yến hội tự nhiên là chọn ở Hạnh Hoa quán, Nguyệt Nha Nhi tự mình thử làm một lần hoa ngọc
lan chiên với mấy món ăn khác.
Đến dự tiệc chính là Cố gia nhị thiếu gia, khoảng ba mươi tuổi, trong tay mang theo một cái lồng
chim, bên trong có một con vẹt.
“Tới vừa đúng lúc, nhìn thấy có người bán vẹt, nhìn màu lông rất đẹp, ta liền mua lại, mong Tiêu
lão bản thông cảm nhiều hơn.” Cố nhị thiếu một bên đùa với vẹt trong lồng vừa nói.
Con vẹt này cũng nói theo: “Thông cảm nhiều hơn, thông cảm nhiều hơn.” Nguyệt Nha Nhi đến gần nhìn:
“Thật có chút ý tứ, mang chút mai đậu đến, xem nó có ăn không.”
Chuyện cười một lúc, mọi người nhập tịch, món ăn mang lên từng đĩa.

Thấy đĩa hoa ngọc lan chiên
này, Cố nhị thiếu ngạc nhiên nói: “Đây là món ăn mới của Hạnh Hoa quán các ngươi à, lúc trước ta
đến cũng chưa từng thấy cái này.”
“Là ta học được cách ăn này từ chỗ Dương lão thái thái.

Ngươi thử xem, xem mùi vị ra sao.”
Cố nhị thiếu nghe thấy tên “Dương lão thái thái”, liền biết ý tứ Tiêu Nguyệt là muốn nói rõ nàng
cùng Dương lão thái quan hệ thân cận.

Trước khi hắn
tới, Cố mẫu đã nói Tiêu Nguyệt có lẽ là vì đám hoa nhài kia mà đến, bây giờ vừa nhìn, quả nhiên
không sai.
Hắn cười nhưng không nói, gắp một mảnh hoa ngọc lan chiên ăn: “Quả nhiên không sai.”
Trên bàn cơm đàm luận, vốn là truyền thống từ xưa tới nay.


Một bên ăn, Nguyệt Nha Nhi một bên nói
tới chính sự.
Cố nhị thiếu thỉnh thoảng nói vào vài câu, sau vài câu, có khi lại đi chọc vẹt, nhưng cũng không
chịu cho câu trả lời chắc chắn.
Đây là không thấy thỏ không thả chim ưng à, Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm.

Nàng cũng thiếu kiên nhẫn
cùng Cố nhị thiếu đi lại vòng quanh, đi thẳng vào vấn đề hỏi: ” Việc chế biến hoa trà này, Cố gia
có đồng ý tham dự không?”
Cố nhị thiếu cầm một viên mai đậu, chọc vẹt một lúc, mới đưa mai đậu đút cho nó.

Sau đó, Cố nhị
thiếu mới không nhanh không chậm nói: “Mẫu thân ta kể, thương nhân cầu lợi.

Chuyện này, hoàn thành
tên là ngươi, lợi cũng không nhiều.”
Bồi tọa Vu Vân Vụ nghe xong, trên mặt tuy rằng mơ hồ có vẻ không vui, nhưng đáy lòng không phải
không thừa nhận.

Nếu như hắn ở vị trí Cố gia, cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ cân nhắc muốn dính vào
chuyện này không.

Dù sao nhìn vào tình cảnh lúc này, cho dù cách chế hoa trà mới thành công, Thiên
gia thu lợi nhiều nhất, mà Tiêu Nguyệt cũng nhất định sẽ làm náo động lớn, nhưng tên tuổi cùng với
lợi nhuận cũng sẽ không liên quan lắm tới bọn họ.
Thâm hụt tiền buôn bán, thương nhân tự nhiên sẽ không muốn làm.

Nguyệt Nha Nhi vẻ mặt như thường,
chậm rãi nói: “Chúng ta nhọc nhằn khổ sở làm ăn, không phải vì danh cùng lợi sao? Chữ ‘Lợi’ còn
muốn thả ở phía trước.

Ta cũng sẽ không làm gì các vị, làm thâm hụt tiền buôn bán không?”
Nàng cầm trong tay lục lạc lắc lắc, không lâu lắm, một thị nhi liền nâng một bộ màu trà cụ Thanh
Thiên Nhữ đến.
Đây là định làm gì? Lẽ nào là nàng đã làm ra ấm chế hoa trà? Không có khả năng lắm? Cố nhị thiếu
trong lòng nghi hoặc, không tiếp tục trêu chọc vẹt, nghiêm túc cẩn thận nhìn xem nàng định làm gì.
Trước tiên Nguyệt Nha Nhi dùng lò đất đỏ đun sôi một ấm nước, đem chén trà hâm nóng qua.

Sau đó mới
từ trong bình trà nhỏ chọn ra một ít lá trà.
Cố nhị thiếu nhìn chằm chằm lá trà này, cảm giác cũng không khác gì trà bình thường, là thuần trà,
cũng không có hoa.

Nàng làm việc này động tác như nước chảy mây trôi, rất là vui tai vui mắt.
Hắn càng ngày càng không làm rõ được ý tứ của Nguyệt Nha Nhi.
Mãi đến tận nước sôi rót vào ấm trà, đem lá trà ngâm, Nguyệt Nha Nhi tay cầm ấm trà, rót trà vào
chén.
Cố nhị thiếu nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, bởi vì nước trà trong chén trà, vậy mà lại là màu hổ phách
đậm!

Hắn nâng chung trà lên, không để ý còn nóng, hơi thổi thổi, liền thưởng thức.
Chén trà này so với lá trà bình thường có khác biệt, vị trà nồng nặc, là hương vị mà hắn chưa bao
giờ được uống thử.
“Đây là trà gì?” Cố nhị thiếu không thể chờ đợi được nữa hỏi.
Nguyệt Nha Nhi đem nước trà rót ra, nhợt nhạt nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói: “Đây là ‘Hồng Trà’.

Nếu như ngươi có thể giúp ta làm được ấm chế hoa trà, vậy công nghệ chế tác Hồng Trà này, ta cũng
dạy cho ngươi, lợi ích đoạt được, chia đều cho cả hai.”
Cố nhị thiếu suy nghĩ chốc lát, ngẩng đầu lên cao giọng nói: “Việc này quan trọng, một mình ta
không làm chủ được, phải hỏi quá ý tứ của nương ta, mong Tiêu lão bản hiểu cho.”
Nguyệt Nha Nhi cười khanh khách từ trong tay áo lấy ra một phần bái thiếp: “Đây là bái thiếp của
trà thương Hứa gia, chuẩn bị ngày mai quá buổi trưa đưa đi, nhị thiếu gia nhìn mà làm đi.”
Nói xong, nàng ngồi dậy, bưng lên một chén Hồng Trà: “Ta còn có chút việc phải xử lý, mong các vị
hiểu cho.

Nơi này lấy trà thay rượu, kính chư vị một chén.”
Nàng đem trà uống một hơi cạn sạch, cười cợt, cũng không quay đầu lại mở ra.
Hoa ở Kinh Thành, nở muộn hơn so với Giang Nam chút.
Phương đông se se, nụ hoa mới tỉnh.

Nhưng đường đến bên ngoài Tử Cấm Thành đã có rất nhiều xe ngựa
của quan, dẫn tới các bách tính trước ngõ cũng náo nhiệt hơn.

Tiểu gia nhà nghèo khuê nữ vội vàng
soi gương trang điểm, đổi bộ đồ mới.

Mà đại gia khuê tú bên trong lớp lớp đình viện, cũng không
nhịn được thúc giục nha hoàn đỡ chân tường nhìn ra, không muốn làm lỡ các nàng xem náo nhiệt ngoài
đường.
Chỉ vì hôm nay là ngày Kim Điện truyền tin, chờ lúc hoàng bảng đề ra, nhất định phải thấy được quan
ngự khai.
Ngoài Tử Cấm Thành, rất rất nhiều lục bào Tiến Sĩ tâm tình thấp thỏm chờ đợi , đều là đầu đội mũ
cánh chuồn, ăn mặc lam la bào, rất đáng chú ý.
Thủ phụ Trương Khiêm đi qua bọn họ, không khỏi nghỉ chân nhìn ngó, xoay người cùng thứ phụ bên cạnh
trò chuyện vui vẻ: ” ‘Lục bào sạ trước quân ơn trọng, hoàng bảng sơ khai ngự mặc tiên.’ mỗi khi vào
lúc này, thật khiến người ta hoài niệm.”
Thứ phụ nhìn ngó, ánh mắt dừng trên một người, cảm khái không thôi: “Lão nhân gia ngài còn chưa đọc
thơ xong, xem thiếu niên kia, không phải là ‘Người đương thời mạc nhạ đăng khoa sớm, tất nhiên là
Hằng Nga yêu thiếu niên.’ “
Theo ánh mắt của hắn, thủ phụ Trương Khiêm một chút trông thấy Ngô Miễn bên trong tân khoa Tiến Sĩ.
“Một chút cũng không sai.”
Bọn họ đang cảm khái, chỉ nghe thấy tiếng chuông Cảnh Dương vang lên.

Đi kèm tiếng chuông này, Đại
Minh môn từ từ mở ra.
Tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua tầng mây, chiếu vào đinh tán trên cửa cung, hơi lóng
lánh.
Mười năm đóng cửa lạnh, cuối cùng cũng thấy được Kim Loan Điện..


— QUẢNG CÁO —