Quán Ăn Sáng Của Bà Ngoại

Chương 2: Hệ Thống



Hôm sau là cuối tuần, sáng sớm Khương Tiêu Tiêu tỉnh dậy, ma xui quỷ khiến rời giường đi đến chợ rau của tiểu khu, mua một túi hoành thánh và thịt heo, về nhà bắt đầu tự mình làm hoành thánh.

Cô nấu nướng không giỏi lắm, loay hoay nửa ngày, cuối cùng cũng gói được mười mấy cái hoành thánh nhỏ, gần một tiếng trôi qua, trong nhà cũng không còn rong biển với tôm khô, Khương Tiêu Tiêu đành phải làm canh rong biển ăn liền, sau đó nấu hoành thánh rồi cho chúng vào canh, cắn thử một miếng thì liền cau mày.

Nhân hoành thánh thì dắt răng, hương vị thịt heo cũng không ngon, còn có mùi tanh, canh rong biển ăn liền cũng thua xa mùi vị canh rong biển tôm khô ở trong trí nhớ, có thể nói là thất bại toàn tập.

Khương Tiêu Tiêu thở dài, đặt chén sang một bên, cô muốn tìm việc gì đó cho bản thân phân tâm, song ngay cả phim truyền hình cô luôn theo dõi cũng không xem vào, cuối cùng cô quyết định nghe theo tiếng lòng mình, đi đến trấn nhỏ xem thử.

Trấn nhỏ cách thành phố S không xa, lái xe tầm hơn một giờ là tới, trong nội thành cũng có xe buýt chở khách, cách một tiếng là có một chuyến, Khương Tiêu Tiêu ăn ổ bánh mì, lên mạng mua vé rồi ra bến xe.

Trên giấy tờ có địa chỉ cửa hàng, Khương Tiêu Tiêu bật định vị lên, sau khi xuống xe khách, cô chuyển sang xe buýt, sau đó đi theo định vị tiến thẳng về trước, cuối cùng dừng lại ở một khu thương mại nhỏ tương đối sầm uất, nghe thấy âm thanh thông báo phát ra từ điện thoại di động của mình: “Đích đến nằm ở bên tay phải, kết thúc điều hướng.”

“Kết thúc điều hướng rồi sao?” Khương Tiêu Tiêu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn một vòng, lâu lắm rồi cô không trở lại trấn nhỏ, nhưng mà nhìn thế nào thì chỗ này cũng không giống như là có quán ăn sáng.

“Cô gái trẻ, định ăn cơm trưa à?” Có người ở quán ăn bên cạnh lên tiếng chào mời.

Khương Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện là một quán ăn nhẹ, thoạt nhìn cũng sạch sẽ, gần đến giờ cơm, Khương Tiêu Tiêu bước vào trong quán, định bụng ăn bữa cơm trưa, thuận tiện hỏi thăm một chút về chuyện của quán ăn sáng.

“Cô gái ăn món gì?” Bà chủ tiệm nhanh chóng đi ra hỏi nàng.

Khương Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn menu dán trên tường: “Một dĩa cơm trứng cà chua.”

Vẫn chưa tới giờ cơm, trong tiệm không đông khách lắm, bà chủ tiệm quay sang báo món ăn Khương Tiêu Tiêu gọi cho đầu bếp rồi ngồi ở bên cạnh bắt đầu nhặt rau, vừa nhặt rau vừa trò chuyện với cô.

“Cô gái trẻ, trước kia bác chưa từng gặp cháu, chắc cháu không phải người ở đây đúng không?”

“Dạ, cháu tới đây tìm một tiệm ăn cũ.” Khương Tiêu Tiêu nói. “Bác có biết tiệm ăn sáng trước kia ở đây bây giờ dời đi đâu không?”

“Cháu tìm tiệm ăn của bà Khương sao?” Bà chủ tiệm thờ ơ nói. “Cửa tiệm đó đã đóng cửa từ lâu rồi, lúc đó bà Khương cũng lớn tuổi, việc kinh doanh trong tiệm càng lúc càng sa sút, đã đóng cửa được vài năm, trước kia cháu từng đến đó à?”

Khương Tiêu Tiêu xấu hổ lắc đầu: “Cháu là cháu ngoại của bà Khương, bà ấy để lại cửa hàng này cho cháu nên cháu đến xem thử.”

Bà chủ tiệm sửng sốt, lập tức có hơi xấu hổ: “À, phải rồi, cửa tiệm đó đối diện với nhà hàng kia, lát nữa cháu có thể qua xem, có điều từ đầu năm nay làm ăn cũng không dễ dàng gì, không bằng tìm cách cho thuê lại đi.”

Ăn xong dĩa cơm, Khương Tiêu Tiêu đi theo phương hướng mà bà chủ tiệm chỉ, cuối cùng nhìn thấy đối diện một nhà hàng cũng có phần đông đúc là quán ăn sáng mà cô được thừa kế, quán ăn nằm khuất ở một vị trí khó thấy, lúc cô đến gần, trong lòng nhất thời cảm thấy mất mát.

Đúng là có một quán ăn ở đây, nhưng trong khu thương mại có lượng người qua lại khá đông đúc này, quán ăn này giống như đã bị thời gian bỏ quên, sân trước cũ kỹ, cửa lớn mục gỗ, từ bên khe cửa sổ có thể nhòm vào trong sẽ thấy mấy chiếc bàn đã hỏng, một trận gió thổi qua, tấm biển treo lưng chừng liền kêu cót két, khiến cảnh tượng càng thêm thê lương.

Khương Tiêu Tiêu khẽ thở dài một cái, cảm thấy chỉ mỗi chi phí sửa sang cửa hàng thôi là cô cũng không chi nổi rồi, vừa mới tự nhủ sẽ quay về trao đổi với luật sư Diêu về chuyện bán cửa hàng thì trong đầu cô đột nhiên vang lên một âm thanh.



“Cảm ứng được người thừa kế, hệ thống quán ăn chuẩn bị khởi động.”

Cái gì vậy? Khương Tiêu Tiêu nhìn trái nhìn phải, xung quanh không một bóng người, hơn nữa cô cũng xác định được, âm thanh này không phải truyền từ lỗ tai mang là trực tiếp xuất hiện trong đầu cô, chẳng lẽ cô ăn trúng nấm độc sinh ra ảo giác?

“Hệ thống quán ăn đã khởi động, người thừa kế Khương Tiêu Tiêu, mời xác nhận thân phận.”

“Hả? Tôi sao?” Khương Tiêu Tiêu kinh ngạc lên tiếng.

“Thân phận được xác nhận.”

Sao mà tự nhiên được xác nhận rồi? Khương Tiêu Tiêu nhất thời luống cuống, nhưng mà bây giờ tranh cãi với ảo giác trong đầu mình thì thật giống bệnh nhân tâm thần, cô thật sự không biết làm sao.

“Xin chào người thừa kế, tôi là người quản lý hệ thống, Thất Thất, hoan nghênh sử dụng hệ thống quán ăn, sau đây tôi xin được tóm tắt về hệ thống quán ăn, để người thừa kế tân nhiệm cũng có thể nắm bắt.” Một giọng nói trong trẻo của con gái vang lên trong đầu Khương Tiêu Tiêu, Khương Tiêu Tiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có được lời giải thích.

“Hệ thống quán ăn là hệ thống độc quyền mà gia tộc Khương thị sở hữu, chỉ có thể kế thừa bởi nữ nhân đời sau của Khương thị, sau khi kế thừa hệ thống, người thừa kế có trách nhiệm quản lý và cải tiến quán ăn, đồng thời hệ thống cũng sẽ tận lực hỗ trợ người thừa kế, giúp người thừa kế hoàn thành nhiệm vụ, xin hỏi người thừa kế có còn thắc mắc nào không?”

Chỉ có nữ nhân đời sau mới được thừa kế? Chuyện này cũng giải thích lý do bà ngoại nhất quyết muốn để lại quán ăn cho cô, hậu bối nhà họ Khương chỉ có cô với anh hai, bà ngoại ắt là biết được ca ca không có khả năng kế thừa hệ thống, cho nên mới lập ra di chúc như vậy.

“Quản lý và cải tiến sao?” Khương Tiêu Tiêu ngồi trên bậc thềm trước cửa quán ăn, đối thoại với âm thanh trong đầu. “Nói vậy thì tôi nhất định phải mở quán rồi?”

“Đúng rồi, trước mắt cô là người thừa kế duy nhất còn sống của nhà họ Khương, nếu cô nói ra mình không điều hành quán ăn, hệ thống quán ăn sẽ biến mất.” Giọng nữ kia lên tiếng.

“Nhưng tôi thật sự không thể mở tiệm hay nấu đồ ăn sáng đâu.” Khương Tiêu Tiêu có hơi khó xử. “Tôi hoàn toàn không kế thừa trù nghệ của bà ngoại.”

“Xin người thừa kế yên tâm, về mặt trù nghệ hệ thống sẽ cung cấp trợ giúp cho cô, chắc chắn sẽ giúp cô trở thành đầu bếp giỏi nhất.” Có vẻ Thất Thất cũng nhận ra Khương Tiêu Tiêu có phần không thích quán ăn này, nó nói tiếp. “Chỉ cần người thừa kế hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống bố trí, hệ thống còn có thể cung cấp thăng cấp quán ăn, bao gồm thăng cấp món ăn và nội thất trong quán.”

“Nội thất trong quán?” Khương Tiêu Tiêu mở to mắt. “Nói chính xác là tôi không cần tốn tiền sửa sang quán ăn, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, đúng không?”

“Đúng vậy, tuỳ thuộc vào trình độ hoàn thành nhiệm vụ của người thừa kế, quán ăn sẽ tiến hành thăng cấp nhiều lần.” Thất Thất rành mạch giải thích. “Xin hỏi người thừa kế có đồng ý mở ra nhiệm vụ quán ăn không?”

“Mở, mở!” Khương Tiêu Tiêu hoàn toàn bị viễn cảnh mà hệ thống miêu tả thuyết phục, nôn nóng muốn xem thử hệ thống quán ăn này có thể làm được cái gì, chỉ với chuyện giúp cô cải thiện trù nghệ và có thể sửa sang quán ăn cũng đủ cho cô ở lại mở quán.

“Xong, hệ thống quán ăn đã mở, mời người thừa kế hoàn thành nhiệm vụ số một, kế thừa quán ăn hợp pháp.”

Phải rồi, cô còn chưa trao đổi với Diêu Vân Lạc xong, Khương Tiêu Tiêu vội vã lấy di động ra, nhắn tin cho Diêu Vân Lạc, hẹn cô ấy tối nay gặp mặt ở quán cà phê cũ.

Nhắn tin xong, Khương Tiêu Tiêu hỏi Thất Thất: “Cô nói cô là hệ thống của gia tộc Khương thị, vậy còn có hệ thống khác nữa sao?”



“Bọn tôi từng có tám hệ thống, chia ra ngành nghề riêng biệt, nhưng hiện tại do người thừa kế đến từ gia tộc khác nên không hợp lệ, hoặc vì vấn đề tranh chấp trong gia tộc, bây giờ chỉ còn lại mình tôi.” Giọng nói Thất Thất có chút cô đơn.

“Không sao, không sao, cô đừng lo lắng, tôi chắc chắn sẽ giúp cô tiếp tục được truyền thừa mà.” Khương Tiêu Tiêu nhanh nhảu an ủi.

“Thật ra lúc người thừa kế tiền nhiệm rời đi, tôi đã tưởng mình cũng sẽ như mấy chị em khác, sẽ hoàn toàn biến mất.” Thất Thất nói. “Nhưng mà không ngờ, hôm nay tôi lại cảm ứng được người thừa kế đi tới nơi này, thật sự cảm ơn cô đã bằng lòng đến đây một lần.”

Thật ra thì cô vốn muốn đem cửa hàng bán lại, Khương Tiêu Tiêu có hơi áy náy, may là đồ ăn sáng ở thành phố S khó nuốt tới nỗi cô không thể buông bỏ chấp niệm với chén hoành thánh kia, đúng là miếng ăn cứu vớt thế giới!

Trước khi rời khỏi thị trấn, Khương Tiêu Tiêu đến thăm mộ bà ngoại, gia đình cậu cũng không chào đón cô, sau tang lễ Khương Tiêu Tiêu cũng không còn qua lại với họ, cô đặt một bó hoa tươi trước mộ bà ngoại: “Bà ơi, cảm ơn bà đã cho cháu quán ăn và hệ thống, bà yên tâm, cháu sẽ điều hành quán ăn thật tốt.”

“Cô đã đi xem quán ăn sáng rồi sao?” Đến tối khi đi gặp Diêu Vân Lạc, cô ấy có hơi kinh ngạc. “Tôi cứ tưởng sau khi cô nhìn thấy tình trạng quán ăn kia thì sẽ lựa chọn từ bỏ đó chứ.”

“Dù sao cũng là quán ăn bà ngoại để lại cho tôi.” Khương Tiêu Tiêu nhận lấy giấy tờ mà cô ấy đưa qua. “Tôi muốn thử vớt vát lại một chút.”

Diêu Vân Lạc gật gù: “Cô có tấm lòng thế này, cũng không uổng cô bà Khương trước khi lâm chung cứ lặp đi lặp lại nhắc nhở tôi, lần sau tôi có lên trên trấn, nhất định sẽ ghé quán ủng hộ cô.”

Vừa ký hợp đồng xong, trong nháy mắt, trong đầu cô đã vang lên giọng nói của Thất Thất: “Hoàn thành nhiệm vụ số một, kế thừa quán ăn hợp pháp, thưởng một điểm thành tựu, có thể dùng để tu sửa quán ăn, có muốn sử dụng hay không?”

Không ngờ nhiệm vụ lại hoàn thành nhanh như vậy, Khương Tiêu Tiêu lập tức đồng ý.

“Tu sửa quán ăn có thể mang quán ăn trở lại trạng thái ban đầu, không bao gồm thăng cấp nội thất, việc tu sửa sẽ hoàn thành vào sáng mai.”

Không biết có phải là Khương Tiêu Tiêu hiểu lầm hay không, sau khi ký hợp đồng, giọng nói của Thất Thất trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, cô đang chuẩn bị hỏi lại mấy câu, Diêu Vân Lạc thấy cô không động đậy hồi lâu, có chút lo lắng hỏi: “Cô Khương, hợp đồng này có vấn đề gì không?”

“À, không có không có.” Khương Tiêu Tiêu ý thức được bản thân trông giống như đang ngẩn người, nhanh nhẹn đem hợp đồng đã ký xong đưa lại cho cô ấy. “Như vậy là xong rồi à?”

“Xong rồi.” Diêu Vân Lạc đưa một phong bì tài liệu cho cô. “Đây là quyền sở hữu tài sản quán ăn và các loại giấy chứng nhận an toàn thực phẩm, cô xem qua đi, tất cả đều có trong đó.”

Cầm lấy phong bì tài liệu, Khương Tiêu Tiêu vẫn có cảm giác không chân thực, một ngày trước cô vẫn là một bé gái mồ côi thực tập ở công ty điều chế dược phẩm, một ngày sau bản thân đột nhiên sở hữu một quán ăn, tuy rằng quán ăn kia cũng chưa là gì, nhưng đó là quán ăn của gia đình cô, hơn nữa có hệ thống giúp đỡ, cô tin mình sẽ nhanh chóng đưa quán ăn sáng đi vào quỹ đạo.

Hôm sau là chủ nhật, sáng sớm Khương Tiêu Tiêu liền bắt xe đến trấn nhỏ, theo đường cũ đến trước quán ăn sáng. Sau một đêm, quán ăn sáng cũ kỹ nát bét đã rực rỡ hơn hẳn, bản hiệu nghiêng ngả đã được treo lại ngay ngắn ở trước cửa chính, cửa giõ mục nát cùng với cửa sổ vỡ kính cũng được tu sửa lại, Khương Tiêu Tiêu lấy chìa khoá mà hôm qua luật sư đưa lại cho cô, mở cánh cửa gỗ ra, phát hiện bàn ghế thiếu tay thiếu chân ngày hôm qua cũng đã được sửa lại, mặc dù vẫn cũ kỹ như trước, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với hôm qua, chí ít có thể ngồi xuống được.

“Thần kỳ quá đi.” Khương Tiêu Tiêu sờ lên mặt bàn trơn bóng. “Đúng là chỉ sau một đêm mà đã sửa sang xong rồi.”

“Hiện tại quán ăn theo phong cách của ba mươi năm trước, nếu muốn thay đổi phong cách khác, người thừa kế cần phải tiếp tục nỗ lực.” Thất Thất ở trong đầu cô lên tiếng.

Khương Tiêu Tiêu siết tay thành nắm đấm: “Được! Ngày mai tôi sẽ đến công ty từ chức!”

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.