Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực

Chương 10: 10




Dịch: Y Na


Buổi tối nhà bọn họ ăn mì, Từ Thanh Trúc bị đuổi ra vườn hái rau.


“Muốn ăn gì không để tớ hái cho.”

Ở điểm giao vườn rau nhà họ Từ và nhà họ Lâm trồng một hàng tường hoa hồng cao hơn một mét, Lâm Hoài Hà đứng trong vườn rau nhà mình lắc đầu: “Hôm nay không cần, mai tớ muốn hái một ít rau dền.”


“Được rồi, thế mai cậu gọi tớ, để tớ hái cho.”


“Không cần, tớ tự sang hái, còn phải quay lại nữa.”


“Hả?” Từ Thanh Trúc không hiểu: “Cậu muốn chia sẻ khoảnh khắc Wechat à?”


Lâm Hoài Hạ lườm anh ấy một cái: “Tớ phải làm video.”


“À, hiểu rồi.

Quay cái này làm gì, người ta toàn quay thịt cá, ai thèm xem cậu nấu rau.”


“Kệ, tớ thích.” Lâm Hoài Hạ ngắt một nắm rau hẹ trong vườn nhà mình rồi quay người rời đi.


“Ơ, đừng đi mà, mèo dragon li nhà chồng dì hai tớ nuôi vừa sinh, cậu có muốn bắt một con về nuôi không?”


Lâm Hoài Hạ có chút động tâm: “Dễ nuôi không?”


“Mèo dragon li không phải mèo cưng quý giá, có gì khó nuôi chứ.

Lúc chúng ta còn nhỏ nhà cậu cũng nuôi một con mà?”


Đúng là từng nuôi một con, nhưng nó đã chết vì già khi bọn họ học cấp hai.

Con mèo kia cả đời ăn uống ngon lành trong quán ăn, cuộc sống vô cùng thoải mái hạnh phúc.


“Có ảnh không cho tớ xem thử.”


Từ Thanh Trúc lấy điện thoại ra cho cô xem ảnh.


Lâm Hoài Hạ lập tức bị con mèo có chùm lông trắng trên chóp tai hấp dẫn: “Nhìn cưng quá!”


“Tớ biết cậu sẽ thích con này mà, chờ đến chiều tớ bắt về cho.”


“Vậy trước khi đi cậu nói với tớ một tiếng, tớ chuẩn bị cho ít đồ.”


“Được.”

Lâm Hoài Hạ chuẩn bị một phần thịt khô cho dì Từ Thanh Trúc, đồng thời bọc một bao lì xì đỏ trị giá hai mươi đồng.

Đây là tục lệ bắt mèo ở đây.


Trời còn chưa tối, Từ Thanh Trúc đã bắt mèo mang về, con mèo con nhảy ra khỏi thùng giấy, không hề sợ hãi cọ cọ vào chân cô, còn ngẩng đầu lên nhìn cô.


Ngoan quá, đáng yêu chết đi được.

Từ Thanh Trúc cầm chìa khóa xe cười nói: “Xem ra con mèo này có duyên với cậu rồi, nhớ chăm sóc nó thật tốt đấy, tớ về đây.”


“Đi thong thả không tiễn.”


“Hừ, có hai bước chân không cần cậu tiễn!”


Từ Thanh Trúc biết cách làm việc, còn đưa cả cát mèo và đồ ăn cho mèo để cô tiện chăm sóc.



Mèo con nhỏ kêu meo meo khiến trái tim cô tan chảy.


“Bé cưng, để mẹ mua đồ hộp cho con, muốn ăn cái gì chúng ta mua cái đó.”


Con mèo nhỏ xíu, cất trong túi đáng yêu chết mất.


“Nên đặt tên gì cho con đây? Phú Quý với Chiêu Tài con chọn cái nào.”


“Meo meo~”


“Con kêu hai tiếng, vậy gọi là Chiêu Tài nha! Bé con đáng yêu làm tim mẹ mềm nhũn cả rùi! Moa~”


Vừa ôm mèo bước vào bếp thì một cơn gió thổi qua, cô vô thức nhắm mắt lại, mèo con nhảy ra khỏi vòng tay cô.


“Chiêu Tài đừng nhảy!”

Con mèo nhỏ đứng trên bếp mắng cô: “Mấy giờ rồi mà còn chưa nấu cơm nữa!”


Nghe thấy giọng điệu quen thuộc, Lâm Hoài Hạ ngó qua ngó lại: “Bà Táo?”


“Không phải ta thì còn ai nữa, mau nấu cơm đi!”


Trong lòng Lâm Hoài Hạ có một tiểu nhân giậm chân khóc lóc, trả mèo sữa nhỏ lại cho tôi!

Bây giờ bà cụ đã có chân thân, có thể rời khỏi tượng Táo quân, thật là kinh người.



Trước đây chỉ dùng miệng, giờ đây chẳng những hùng hùng hổ hổ, còn tung cú mèo khi tức giận.


Lâm Hoài Hạ: “Chiêu Tài…”


Bà Táo: “Chiêu Tài cái rắm, gọi là tổ tông.”


Lâm Hoài Hạ: “Được rồi tổ tông, bà phải ăn thức ăn cho mèo.”


“Không ăn thức ăn cho mèo, ta muốn ăn thịt!”


Tôi chỉ có thể ăn mì, bà còn đòi ăn thịt, ở đấy mà mơ.

Nửa tiếng sau, trên bàn có một bát mì trứng gà rau hẹ, và một đĩa thức ăn cho mèo.

Trong chạng vạng tối bình thường ấm áp, tất cả mọi người đều có một bữa ngon miệng, thật tốt biết bao.


Bà Táo: “Ngày mai ta muốn ăn thịt.”

Lâm Hoài Hạ tùy ý nói: “Bà là thần tiên, đừng ham đồ ăn phàm nhân như vậy.

Ngoan, uống miếng nước đi cho khỏi táo bón.”