Điền Thanh xách chiếc túi triệu phú của mình: “Được rồi, tớ cũng đi đây, đi giao vải thiều cho anh chàng của cậu, cần gì cứ liên lạc với tớ.”
Lâm Hoài Hạ cảnh cáo cô ấy: “Đừng nói lung tung trước mặt Lục Nghiễn.”
“Yên tâm, chị em ta thân thiết như vậy, sao có thể quay lưng với nhau chứ.”
Điền Thanh lên xe, đạp ga chạy mất.
Lâm Hoài Hạ cảm thấy có chút bất an, do dự một chút, vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Lục Nghiễn, nói với anh mình đã nhờ người đưa một thùng vải tới cho anh.
Âm thanh thông báo cài riêng cho người nào đó vang lên, Lý Soái, người đang báo cáo công việc lập tức hiểu chuyện ngậm miệng.
Lục Nghiễn cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn cũng không nhịn được mỉm cười, gửi lại biểu tượng cảm xúc Q cảm ơn cô.
“Sếp, bảy giờ tối nay tiệc sẽ bắt đầu, chúng ta…”
Lục Nghiễn ngắt lời anh ta: “Không đi, lát nữa tôi có việc bận.”
“Nhưng anh đã hứa với tổng giám đốc Hứa…”
“Lát nữa tôi gọi điện thoại xin lỗi sau!”
Quyết định của ông chủ là không thể nghi ngờ, Lý Soái nuốt lại những lời chưa kịp nói ra miệng.
Một tiếng sau là giờ tan sở cao điểm, các nhân viên tập đoàn Lục thị nhìn thấy ông chủ bề ngoài đẹp trai cuốn hút nhưng thực chất là ma vương mặt lạnh của mình đứng ở ngoài sảnh, giống như đang đợi ai đó.
Hơn nữa, tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cả người toát ra cảm giác ấm áp khiến những nhân viên quen nhìn vẻ mặt lạnh lùng của sếp đều cảm thấy kỳ lạ.
Thế là, những nhân viên thường ngày tan làm là chạy vội trốn khỏi công ty, đều túm tụm lại, giả vờ trò chuyện, gọi điện thoại để không rời khỏi đại sảnh.
Chó săn Lý Soái, trợ lý của tổng giám đốc điên cuồng nháy mắt với bọn họ, nhưng tất cả mọi người đều giả vờ không hiểu.
Vài phút sau, một chiếc BMW nhỏ màu trắng đậu trước cửa công ty, một cô gái xinh đẹp bước xuống xe.
“Lục Nghiễn.”
Lục Nghiễn đi qua: “Chào cô Điền.”
Mọi người trong đại sảnh trợn tròn mắt, chẳng lẽ đây là vợ tương lai của tổng giám đốc?
Điền Thanh liếc nhìn đại sảnh náo nhiệt, cười nhẹ.
Cô ấy mở cốp xe, quay người nói lớn với Lục Nghiễn: “Vải thiều Hạ Hạ cho anh, sáng nay cậu ấy chưa kịp đưa anh đã đi, cậu ấy nhớ đến anh nên nhờ tôi mang tới giúp.”
Dưới ánh mắt âm thầm hóng chuyện của đám nhân viên, khoé miệng Lục Nghiễn nhếch lên, lộ ra nụ cười: “Cảm ơn cô đã đặc biệt đi một chuyến, vừa vặn bạn tôi tặng rất nhiều rượu vang đỏ, hôm khác tôi sẽ mang đến cho Hạ Hạ để cảm ơn cô ấy.”
Điền Thanh liếc anh một cái, ra vẻ sói già vẫy đuôi?
Còn gọi người ta là Hạ Hạ ở sau lưng, có giỏi thì gọi ở trước mặt đi?
Điền Thanh xem xét quần áo trên người anh: “Anh làm nghề gì? Nghe Lâm Hoài Hạ nói anh là quản lý công ty à?”
“Ừ đúng rồi, chỉ là một quản lý nho nhỏ mà thôi.”
Hina
Các nhân viên Lục thị im lặng nhìn nhau, nho nhỏ này tương đương với một tỷ điểm sao.
Điền Thanh sờ cằm, chậc chậc, cái khí thế này nhìn chẳng giống chút nào!
Mà thôi, để Lâm Hoài Hạ tự hỏi đi! Cô ấy là đại tiểu thư nhà họ Điền chứ không phải mật thám.
Hơn nữa, cũng không phải người đàn ông của mình, quan tâm làm cái gì!
Điền Thanh: “Được rồi, đồ đã giao tới, tôi đi trước.”
“Cô Điền đi thong thả.”
Lý Soái biết ông chủ của mình đang nghĩ gì, anh ta cũng biết Điền Thanh là ai.
Cũng bởi vì Điền Thanh không can thiệp vào việc kinh doanh của gia đình, chưa từng gặp Lục Nghiễn trên thương trường. Nếu là anh cả hoặc chú bác của Điền Thanh, cái tên Lục Nghiễn này nhất định sẽ như sấm bên tai.
Lý Soái bước vài bước tiến lên: “Sếp, để tôi chuyển đi.”
“Không cần, cậu lái xe của tôi qua đây.”
“Được sếp.”
Xe của Lục Nghiễn dừng trước cửa công ty, mở cốp xe ra.
Tất cả nhân viên công ty nhìn thấy ông chủ ngày thường tự phụ của mình ngồi xổm xuống, ôm chiếc thùng giấy không mấy cao cấp lên rồi bỏ vào cốp xe.