Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 5: Thẩm Vấn



Nghe thấy giọng nói  kia, Mạc Ngạn cùng tiểu cảnh sát quay đầu lại, liền thấy phía sau bọn họ vài người đang đi tới, dẫn đầu là một cô gái với vẻ mặt lạnh lùng.  Mạc Ngạn liếc nhìn một cái rồi thả tay tiểu cảnh sát kia, nắm tay cậu bé kia nhìn về hướng người đang đến.
Tiểu cảnh sát được giải thoát lập tức chạy nhanh tới chỗ cô gái kia khuôn mặt hiện lên vẻ đề phòng nhìn chằm chằm Mạc Ngạn, cuối cùng cũng không dám làm gì?
"Kiều đội trưởng, cô .....cô ta..." Tiểu cảnh sát vẫn còn hoảng sợ nên nửa ngày vẫn chưa nói hết câu, thật không biết hắn được huấn luyện kiểu gì nữa, bị một cô gái dọa sợ đến như vậy.
Kiều Thanh Vũ vẻ mặt  nghiêm túc nhìn hướng hai người một lớn một nhỏ, chậm rãi mở miệng :"Mang về đi" Nói xong nàng khoát tay liền xoay người, đi tới hướng tên bắt cóc lúc nãy bỏ chạy.
Mặc Ngạn nhìn  cô gái kia nhíu mày ,  ra là  một mỹ nữ lạnh lùng. Thật là, Mạc Ngạn nắm tay cậu bé đi theo tiểu cảnh sát. Đành chịu vậy, bây giờ người ta là quan mình chỉ là dân làm sao thắng được.
Sở cảnh sát Dạ Thành, bây giờ đã hơn nửa đêm, bên trong chỉ còn  vài người mặc cảnh phục đi qua. Mạc Ngạn theo tiểu cảnh sát lên lầu đứng trước cửa một căn phòng, trên đó hiện lên ba chữ "Phòng Thẩm Vấn", Mạc Ngạn nhíu mày tính nói gì đó lại bị tiểu cảnh sát đẩy vào bên trong. Mạc Ngạn cảm nhận được ánh mắt giận dữ của tiểu cảnh sát. Cô bĩu môi nhìn xung quanh căn phòng nhỏ, sau lại cúi đầu nhìn tiểu cảnh sát đang bên cạnh cô, hắn đã khôi phục lại bộ dáng bình thường bộ dạng hiểu biết hơn.
Mạc Ngạn vừa ngồi xuống, bên ngoài một nữ cảnh sát đi vào,  đánh giá Mạc Ngạn một chút không nói gì liền kéo cậu bé ra khỏi cửa.Trong phòng chỉ còn lại Mạc Ngạn như chìm trong  sương mù không biết bây giờ là tình huống gì? Cô xem đồng hồ ở cổ tay không phải là muốn thẩm vấn sao? tại sao lâu vậy không có ai đến ghi chép gì.
Cửa phòng  bị đẩy ra, hai người mặc cảnh phục bước vào, Mạc Ngạn liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi tựa lưng vào chiếc ghế đang ngồi chờ bọn họ hỏi.
"Danh tính?"
"Mạc Ngạn!"
"Tuổi?"
"27!"
"Quê quán?"
"Dạ Thành!"
"Chứng minh thư?" Nãy giờ Mạc Ngạn trả lời mà không ngẩng đầu khiến người cảnh sát không hài lòng, hắn vươn tay hướng Mạc Ngạn gõ bàn.
"A..." Mạc Ngạn nhíu mi ngẩng đầu, nhìn người cảnh sát  kia nói :"Tôi không có."
"Không có." Người  cảnh sát lặp lại hơi to câu nói của Mạc Ngạn , sau đánh giá Mạc Ngạn một chút hỏi   :"Cô đã làm mất?"
Mạc Ngạn lắc đầu, cô há miệng thở dốc băn khoăn không biết giải thích như thế nào? Cô ở trong quân đội nên  chứng minh thư đối với cô thật sự rất lạ lẫm. Mạc Ngạn có chút bất đắc dĩ nhìn nam cảnh sát  trước mặt, trong lòng nghĩ ngày mai phải tới đây làm việc  mà giờ còn ở đây  thật có chút bất lực.
"Tôi  muốn gặp cấp trên  của các anh." Mạc Ngạn nhìn cửa sổ, cô  quyết định "tốc chiến tốc thắng.", sợ trời sắp sáng. 
"Vậy khai báo về lí lịch của cô trước đi." Phải trực đêm hai người cảnh sát cũng mệt mỏi lắm rồi, bọn họ nhìn nhau thản nhiên nói.
Mạc Ngạn vẻ mặt hắc tuyến bất đắc dĩ, cô châm trước một chút vừa định mở miệng thừa cửa phòng bị mở ra .
Ba người nhất quay đầu nhìn, hai người  cảnh sát kia thấy người bước vào kia lập tức đứng lên, cung kính hô :"Kiều đội trưởng."
Nữ nhân đi vào gật đầu, liếc Mạc Ngạn một cái lấy bản ghi chép từ tay một người  cảnh sát rồi nói :"Các anh về nghỉ ngơi đi, nơi này đã có tôi lo liệu."
Hai người cảnh sát kinh ngạc nhìn Kiều Thanh Vũ rồi lại nhìn nhau, gật đầu vội lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Kiều Thanh Vũ ngồi vào ghế không vội hỏi Mạc Ngạn, chỉ nhìn chằm chằm vào bản ghi chép.
Mạc Ngạn lúc này cũng không gấp gáp, cảm thấy chán muốn chết cô bắt đầu đánh giá cô gái trước mặt.  Mạc Ngạn đoán cô gái này  dáng người cao, gầy, thân khoác lên bộ cảnh phục xanh bó sát tôn lên đường cong càng làm tăng thêm khí chất lạnh lùng của nàng, khuôn mặt hình trái xoan với ngũ quan xinh xắn, khuôn mặt không trang điểm làm người khác cảm thấy ghen tị.
Mạc Ngạn nhìn chằm chằm không biết từ bao giờ miệng khẽ cong lên, người này  quả là mẫu bạn gái lý tưởng của cô.
"Ngắm đủ chưa?"
Đến khi một chất giọng trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, Mạc Ngạn mới khôi phục lại tinh thần, cô híp đôi mắt cười nhìn người  kia.
"Cô mới xuất ngũ?" Kiều Thanh Vũ không để ý ánh mắt nhìn mình của Mạc Ngạn , mở miệng hỏi.
Mạc Ngạn gật đầu, từ chối cho ý kiến.
"Lí do chọn Dạ Thành làm công tác?" 
Kiều Thanh Vũ vừa nói xong, Mạc Ngạn nhìn nàng có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút rồi nói :"Làm nhiệm vụ bị chấn thương nên xuất ngũ."  Mạc Ngạn có chút mặt dày tiến về phía trước nói :"Về phần vì sao chọn nơi này công tác, thật sự bản thân tôi cũng muốn biết."
"A!" Mặt Kiều Thanh Vũ  hiện lên một nụ cười, nàng khép lại bản ghi chép đứng lên đi đến trước mặt Mạc Ngạn vươn tay ra nói :"Hoan nghênh cô gia nhập đội hình cảnh của chúng tôi, hi vọng về sau chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."
Mạc Ngạn không nghĩ Kiều Thanh Vũ sẽ nói như vậy, có chút kinh ngạc bắt tay nàng, cảm nhận được bàn tay lạnh của nàng, Mạc Ngạn cúi đầu nhìn tay của Kiều Thanh Vũ mềm mại làm cho Mạc Ngạn cảm thấy yêu thích.
Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn nắm tay mãi không chịu buông cảm thấy cô có chút "không lịch sự" liền cảm thấy có chút phản cảm, vội rút tay về nói :"Không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai đúng tám giờ đến đây báo danh."
Đối với vẻ mặt của Kiều Thanh Vũ Mạc Ngạn cũng không để ý, cô khẽ  cười sau khi nghe mỹ nữ nói , liền có chút mặt dày không để ý hình tượng làm vài động tác giãn cơ, cô quả thật có chút mệt mỏi.
Kiều Thanh Vũ nói xong liền hướng về phía cửa phòng đi , Mạc Ngạn có chút lười nhác đi theo phía sau còn chưa đi ra khỏi cảnh cục thì điện thoại trong túi vang lên.
Mạc NGạn nhìn số trên điện thoại bất đắc dĩ thở dài bắt máy không chút nghĩ ngợi nói:"Tiếu cục, ngài thật sự là thần thông quảng đại a."
Từ trong điện thoại vang lên giọng cười sang sảng của một người đàn ông trung niên, sau đó là một giọng trầm thấp :"Các cô các cậu đều do một tay của tôi huấn luyện mà trưởng thành lên, tuy rằng hiện tại cô đã xuất ngũ nhưng tôi hi vọng cô biết, bây giờ cái gì cũng theo lệnh mà làm."
Mạc Ngạn mếu máo, nhìn trời đang mưa nhưng cũng không dừng cước bộ lại. Lại nói :"Tôi  chỉ là không biết ngài  từ lúc nào lại tinh thông như vậy, ngài làm sao biết tôi bị nhốt ở cảnh cục?"
"Trùng hợp mà thôi, tôi gọi điện thoại chính là muốn nói với  cô là  Tiểu Võ Tử cũng tới đó , cũng là người mới đến Dạ Thành, cô cũng biết tính tình của hắn , tôi hi vọng cô sẽ không liên lạc với hắn, tôi sợ cậu ta  đem bất mãn ở trong quân ngũ ra xã hội bêu rếu."
MẠc Ngạn nghe đến đó thì dừng cước bộ,  cau mày nói :"Vì sao anh ta cũng  tới đây."
"Là cậu ta  kiên quyết muốn đến."
"Ngài an bài anh ta ở đâu?"
"Tôi đang tranh thủ."
"Tranh thủ?" Mạc Ngạn có chút kích động đề cao âm thanh rống lên, vừa nói xong thì thấy   Kiều Thanh Vũ đang đứng trước cửa văn phòng nhìn mình , cô vẫn như cũ ổn định  tinh thần bước chân xuống.
"Tôi  đã biết, hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai tôi sẽ cho người đi tìm cậu ta ."
Sau lời nói kia của Tiếu cục thì cái gì Mạc Ngạn cũng nghe không lọt, cô có chút lo ngại về Tiểu Võ Tử , cô không biết mục đích tới Dạ Thành của anh ta  là gì, ấn tượng của Mạc Ngạn về lý tưởng của anh ta  không tốt lắm. Cô lo lắng đám người kia làm chuyện điên rồ, hoặc bị kích động khiến bọn họ nhiều năm phục vụ nhân dân lại muốn xuất ngũ.
Sáng sớm hôm sau mặt trời lên cao, ánh sáng cũng nóng lắm chiếu xuống dòng xe cộ trên đường, nhiều người cũng đang đổ xô ra đường.
Mạc Ngạn vẫn uy phong như trước lái chiếc motor vi hành qua các con đường đeo một cái kính râm, hôm nay nàng không đeo mũ bảo hiểm to kia nên  tóc dài mềm mại tùy tiện tung bay, vạt áo trên người theo gió mà chuyển động.
Chiếc motor rất nhanh đã đậu trước cảnh cục, Mạc Ngạn nhẹ nhàng cước bộ hướng vào bên trong. Bởi vì hôm qua "dò đường"ngoài ý muốn nên nàng đi thẳng lên tầng ba, đi vào một gian  văn phòng. Văn phòng không tối giống hôm qua, còn chưa tới 8 giờ mà mọi người mặc cảnh phục đã bù đầu vào công việc, điện thoại trên bàn không  ngừng reo lên.
Mạc Ngạn vốn quen với sự yên tĩnh nên loại hoàn cảnh ầm ĩ này làm cô có chút đau đầu.
Xuyên qua gian văn phòng ồn ào kia là văn phòng của đội trưởng , treo ở trên cửa là bảng tên "Kiều Thanh Vũ". Mạc Ngạn đứng trước văn phòng nhìn một hồi lâu, trong lòng nói thầm hai câu liền gõ cửa.