Quận Chúa Muốn Sủng Thê

Chương 25: Muội không tin ta?



Hai hàng lông mày của Cố Ly ngày càng nhướng cao. Chuyện xảy ra trước đó không ngừng hiện ra trong đầu nàng: Tần Tê nói nước trà có mùi, Cố Huyên cố ý đụng vào nàng, ngay lúc này tỷ muội Cố gia lại tới đây... Quả nhiên từng chuyện từng chuyện đều là âm mưu đã sắp xếp sẵn. Nhưng... có tác dụng không?

Cố Ly giao Tần Tê cho Đại Mễ Tiểu Mễ dìu, còn để Giang Mễ đi báo một tiếng với Lương Cầm Trăn: Phụng An quận chúa không được khỏe trong người, các nàng muốn quay về phủ trưởng công chúa. Nàng bước ra Thiên phòng, trâm ngọc cài trên đầu phát ra âm thanh nho nhỏ, cùng với gương mặt như phủ sương lạnh, vẫn đẹp chấn động lòng người như trước.

Cố Ly bước tới trước mặt tỷ muội Cố gia:

“Các ngươi nhìn thấy gì?”

“Ly tỷ tỷ... tỷ... tỷ làm... gì với Phụng An quận chúa?” Cố Nhân mặt đỏ bừng bừng, bộ dạng khó có thể mở miệng.

Cố Ly gật đầu: “Điều này chẳng phải các ngươi muốn thấy sao? Các ngươi đã thêm gì trong nước trà, bị Phụng An quận chúa uống nhầm nhưng hết lần này tới lần khác cũng không cam lòng bỏ qua ta, trực tiếp hất nước trà lên người ta. Nhân lúc ta thay quần áo, cùng lúc Phụng An quận chúa bộc phát thì đến đây múa trống khua chiêng.” Cố Ly cười: “Tính toán thật hay. Xem ra, đổi lại là ta đánh giá thấp các ngươi.”

Ánh mắt của Cố Ly vẫn luôn đảo qua trên mặt tỷ muội Cố gia, sau đó bất ngờ ra tay, tay trái tay phải nắm lấy cổ tay hai người kia. Cả hai đều kinh ngạc, vẫn chưa có động tác gì đã cảm thấy một luồng khí lạnh như băng chạy thẳng đến lục phủ ngũ tạng, hai người không ngừng rùng mình.

“Ly tỷ, ngươi...” Cố Nhân há miệng nhưng hàm răng không ngừng đánh vào nhau.

“Hai tỷ muội tốt của ta, Cố Ly ta trở về Cố gia là do các ngươi cầu xin ta về, đối với dòng dõi quý tộc Cố gia các ngươi ta không có hứng thú. Trước đó, các ngươi nhiều lần ngấm ngầm mưu tính hại ta ta đã không tính toán, bởi vì đó chỉ là trò bịp trẻ con, nếu như ta so đó thì quá mất mặt, không ngờ các ngươi lại chơi thành nghiện.” Cố Ly thu tay, gương mặt phủ sương hiện ra nụ cười lạnh lùng: “Các ngươi thật sự cho rằng chút tình thân này đủ để cho ta buông tha các ngươi? Hay các ngươi cho rằng cái gọi là dòng dõi Cố gia có tác dụng với ta?”

Cố Nhân cảm giác máu của mình sắp bị đông lạnh. Gương mặt cười trắng bệch, lập cập nói:

“Ngươi... ngươi... uy hiếp...chúng... chúng ta...”

“Cái này là uy hiếp sao?” Cố Ly lắc đầu, “Quản cái miệng các ngươi cho tốt, lát nữa sẽ không sao.” Nàng xoay người, một lần nữa ôm lấy Tần Tê đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bên cạnh hai người kia, nàng dừng bước nói: “Nể tình là tỷ muội, ta nói cho các ngươi một câu thật lòng, người như ta luôn không thích uy hiếp người khác, nếu như chuyện hôm nay các ngươi dám đi ra ngoài nói lung tung, phá hủy danh tiếng Phụng An quận chúa, ta sẽ khiến cho các ngươi cả đời không mở miệng được.”

Tỷ muội Cố gia vẫn không ngừng run cầm cập, nhìn theo đám người Cố Ly rời đi càng lúc càng xa. Lúc này họ rất muốn an ủi nhau vài câu hoặc cho nhau thêm chút can đảm nhưng chỉ cần mở miệng hàm răng đánh vào nhau phát ra tiếng cực kỳ rõ ràng. Đến cuối cùng, trước khi rời đi hai tỷ muội Cố Nhân và Cố Huyên chỉ đành cáo trạng với Lương Cầm Trăn.

Ở trên xe ngựa, Tần Tê bộc phát càng thêm kịch liệt, hai tay nàng vòng lên cổ Cố Ly không buông, miệng không ngừng gọi 'Ly tỷ tỷ'. Đầu đầy mồ hôi, vùng xung quanh chân mày nhíu chặt, Cố Ly nắm lấy cổ tay nàng, truyền chân khí hàn băng cho nàng, tạm thời áp chế dược tính trong cơ thể nàng, để cho nàng ổn định lại.

Đến phủ trưởng công chúa, Đại Mễ Tiểu Mễ đi bẩm báo tình hình cho trưởng công chúa hay. Cố Ly thì ôm Tần Tê trực tiếp trở Khang Viên. Trưởng công chúa nghe nói nữ nhi trúng mê tình, sợ đến sắc mặt thay đổi. Vừa sai người đi mời thái y ngụ trong phủ, vừa dẫn theo nha hoàn đi Khang Viên xem tình hình của nữ nhi.

Trong phòng ngủ của Tần Tê, thái y đã bắt mạch qua, xác định là bị hạ dược, cũng không quá nghiêm trọng. Chỉ cần dùng mấy thang thuốc sẽ tốt lên, khi nhận được xác nhận liên tục của thái y, mọi người trong phòng mới yên tâm.

Trưởng công chúa vừa định nói vài lời cảm ơn với Cố Ly thì phát hiện cánh tay phải của nàng có máu tươi hiện ra trên y phục:

“Cố cô nương, ngươi bị sao vậy?” Nàng đưa tay vén ống tay áo của Cố Ly, phát hiện da thịt bên đã sớm máu thịt lẫn lộn. Mọi người ở xung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh cũng bởi vì suốt dọc đường trở về không nghe thấy Cố Ly nói tiếng nào về vết thương.

“Ở Thụy Vương phủ bị nước trà nóng hất trúng, dọc đường trở về quá sốt ruột nên quên xử lý, không sao, đắp ít thuốc lên là ổn thôi.” trái lại Cố Ly không quá để ý.

Đúng lúc này thái y đứng ngay trước mặt, vội vàng lấy thuốc thoa lên mặt vết thương, rồi cẩn thận giúp nàng băng bó kỹ càng, xong xuôi mới lui ra ngoài.

Trưởng công chúa để Đại Mễ Tiểu Mễ chăm nom Tần Tê, nàng kéo tay Cố Ly quay về phòng Cố Ly: “Đứa trẻ ngoan, ngươi vừa cứu Tê Tê một lần nữa. Ta thấy ngươi chính là phúc tinh trong mệnh của Tê Tê.” Trưởng công chúa nói đến đây liền dùng khăn lau khóe mắt, “Cố cô nương, tuy rằng thân phận ta là trưởng công chúa nhưng cả đời ta chỉ có một đứa con là Tê Tê, nếu như nàng có việc bất trắc, ta cũng không muốn sống.”

“Điện hạ...” Cố Ly muốn khuyên lại không biết nên khuyên thế nào.

“Ngươi là một đứa trẻ tốt. Ta biết trước đó hoàng huynh muốn phong ngươi làm Huyền Quân* nhưng bị ngươi cự tuyệt. Ngươi vốn không để ý những hư danh này, nhưng đối với ân cứu mạng của ngươi với Tê Tê nhất định phải cảm ơn. Cố cô nương, lệnh đường** qua đời sớm nếu như ngươi không ngại, ta muốn nhận người làm nghĩa nữ của ta, ý của ngươi thế nào?” Trưởng công chúa hỏi rất thận trọng.

*Huyện quân (县君): thường được ban cho con gái của Bối tử (xưng hô thời Mãn Thanh)

**Tiếng chỉ cha mẹ người đối diện

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Cố Ly là từ chối, nàng không muốn dính dán quá nhiều với người nơi này, tương lai nàng nhất định quay về thư viện Phi Diệp Tân. Vinh hoa phú quý với nàng không có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng nhìn dáng vẻ thận trọng của trưởng công chúa, nàng không khỏi nghĩ đến ngay lúc này con thỏ nhỏ đang nằm ở phòng bên cạnh. Lại nghĩ tới hôm nay Cố Nhân Cố Huyên muốn dùng chuyện của nàng và Tần Tê để đi rêu rao, không khỏi tăng thêm vài phần do dự.

Trưởng công chúa là người khéo hiểu lòng người, cười nói:

“Ngươi không cần vội vàng trả lời ta, cứ suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời. Giờ ngươi bị thương ở lại trong phủ trưởng công chúa dưỡng thương cũng là điều hợp lý. Về phần Cố gia bên kia, để ta lên tiếng.”



Ban đêm, Cố Ly nằm trên giường suy nghĩ về lời của trưởng công chúa. Làm nghĩa nữ của trưởng công chúa, nàng và Tần Tê chính là tỷ muội, như vậy cử chỉ thân mật giữa nàng và Tần Tê sẽ không có người nói ra nói vào. Nàng ở trong phủ trưởng công chúa cũng là điều hiển nhiên. Chỉ là... Cố Ly cười khổ, bản thân nàng biết leo lên vị trí danh vọng cao thì phải hoàn toàn lún sâu vào, nhưng vậy thì đã sao? Ánh mắt của những kẻ xung quanh liên quan gì đến nàng.

Lúc Tần Văn Bác hồi phủ nghe nói Tần Tê trúng độc, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt:

“Công chúa có tính toán gì không?”

Vẻ mặt trưởng công chúa lạnh như băng:

“Dám dùng thủ đoạn bỉ ổi hại Tê Tê, thiếp quyết không bỏ qua.”

Tần Văn Bác biết rõ ái thê đau lòng Tê Tê chịu đủ nỗi khổ vì Viêm Độc, chuyện lần này lại liên quan đến danh tiết Tê Tê, hắn nghe xong trong lòng cũng run sợ, huống chi là thê tử.

“Có lẽ các tiểu cô nương kia hồ đồ, ta không cho rằng họ nhắm vào Tê Tê.”

Nghe xong phân tích của phu quân, trưởng công chúa ngạc nhiên nói:

“Ý của phò mã... chuyện này không nhắm vào Tê Tê? Vậy... chẳng lẽ là nhắm vào Cố cô nương?”

Tần Văn Bác nắm lấy tay trưởng công chúa:

“Cố cô nương mới tới kinh thành đã được Tê Tê che chở, chẳng biết dẫn tới đố kỵ của biết bao người. Việc này bất luận nhắm vào ai cũng vậy, dù sao đã làm hại Tê Tê, trưởng công chúa đừng nóng vội, chuyện này để ta xử lý.”

Trưởng công chúa tò mò:

“Chàng...”

Tần Văn Bác cười nói:

“Nàng không tin ta?”

Trưởng công chúa đỏ mặt. Phu thê nhiều năm, Tần Văn Bác nho nhã xuất trần, vẫn như trước câu dẫn tâm hồn thiếu nữ ban đầu của nàng:

“Lời chàng thiếp tất nhiên tin tưởng.”

Tần Văn Bác ôm lấy ái thê, đôi mắt phượng dài nhỏ híp lại. Dám động tới nữ nhi của hắn, hắn cũng muốn mở mang kiến thức một chút.

Sáng sớm, Tần Tê tỉnh lại, nhìn thấy Đại Mễ, canh giữ bên giường, đang ngủ thiếp đi. Nàng chớp mắt, cố gắng nhớ lại những chuyện trước khi ngất đi, chợt nhớ tới chuyện Cố Ly bị phỏng. Điều này khiến cho nàng ngay lập tức bật dậy, Đại Mễ dựa vào giường ngủ gật, giường khẽ động liền tỉnh.

“Quận chúa, ngài từ từ đã!” Tần Tê vừa tỉnh lại đã muốn xuống giường, Đại Mễ vội vàng đè nàng lại.

“Ta muốn đến xem vết thương của Ly tỷ tỷ.” Tần Tê giùng giằng muốn xuống giường.

“Vết thương của ta không sao, muội ngoan ngoãn một chút.”

Đúng lúc này Cố Ly xuất hiện kịp thời, thành công làm cho Tần Tê ngoan ngoãn lại. Con thỏ nhỏ cắn môi, vẻ mặt chột dạ giống như làm sai bị người ta bắt gặp, vừa nhìn đã làm cho người ta yêu thương.

“Ly tỷ tỷ, để muội nhìn vết thương trên cánh tay tỷ.” Nàng duỗi tay nắm lấy ống tay áo Cố Ly, để Cố Ly ngồi bên giường, sau đó vén ống tay áo bên phải của Cố Ly lên, đập vào mắt chính là cánh tay bị từng lớp từng lớp vải trắng quấn lấy.

Tay Tần Tê run lên, muốn chạm vào lại không dám: “Sao lại biến thành thế này?” Nước mặt từng hàng chảy xuống.

“Không sao. Thái y cẩn thận nên mới bó thành thế. Thật ra không nghiêm trọng.” Cố Ly nói ra lời nói dối một cách chân thành đến không tưởng.

“Thật sao?” Tần Tê hít hít mũi, mở to đôi mắt đỏ âu hỏi.

“Muội không tin lời ta?” Cố Ly giả vờ muốn đứng lên nhưng bị Tần Tê ôm cổ.

“Ta tin, Ly tỷ tỷ nói gì ta đều tin.” Tần Tê cẩn thận không chạm vào cánh tay phải của Cố Ly, nhưng vẫn như gấu con ôm lấy Cố Ly: “Xin lỗi Ly tỷ tỷ. Nếu như không phải cùng ta đi Thụy Vương phủ, tỷ sẽ không bị thương, đều là lỗi của Tê Tê, lần nào cũng hại tỷ bị thương.” Nàng vừa nói nước mắt lại bắt đầu rơi.



Cố Ly có chút đau đầu, nàng không quen dỗ dành một người thích khóc:

“Tê Tê, chuyện này không liên quan đến muội, Nguyên nhân là do Cố Huyên và Cố Nhân nhắm tới ta. Xem như không đi Thụy Vương phủ thì cũng sẽ có những trường hợp khác để bọn họ giở những thủ đoạn này.”

Quả nhiên lời này vừa nói ra con thỏ nhỏ đã ngừng khóc. Nàng lau khô nước mắt, bắt đầu tích trữ sức lực, dáng vẻ muốn xuất đại chiêu.

“Chuyện Cố gia vẫn nên để ta tự xử lý. Muội không cần lo lắng cho ta.” Cố Ly nhìn thấy Tần Tê có vẻ tức giận, nhịn không được chọt chọt gò má của nàng.

Tần Tê ngẩng đầu: “Ly tỷ tỷ rốt cuộc là người Cố gia. Nếu như tỷ muốn ra tay giáo huấn các nàng sẽ bị người ta nói tỷ không niệm tình thân, cho nên chuyện này để ta xử lý.” Nàng nhìn thấy sự không tán thành trong ánh mắt của Cố Ly, tay càng ôm chặt hơn, mặt dán vào bờ vai của Cố Ly: “Ly tỷ tỷ không hứa với muội, muội sẽ không buông tay, có được không?”

Cố Ly cũng bất đắc dĩ:

“Được, muội tới xử lý đi. Ta hứa với muội, muội còn chưa buông tay?”

Tần Tê ăn vạ:

“Không muốn, ôm Ly tỷ tỷ rất thoải mái, muội muốn ôm nhiều hơn.”

Đại Mễ cùng Tiểu Mễ vừa mới bước hầu hạ mang vẻ mặt 'Nô tì không thấy gì hết', cố gắng cúi đầu.

Cố Ly ngẩng đầu nhìn hai nha hoàn ở bên cạnh không được tự nhiên, dặn dò: “Hầu hạ quận chúa rời giường.” Nói xong nàng cảm thấy đôi tay nhỏ bé trên người ôm chặt hơn: “Tê Tê, chờ lát nữa ta có lời muốn nói với muội.”

Quả nhiên, đôi tay nhỏ đã thả ra, ngoan ngoãn để cho Đại Mễ và Tiểu Mễ hầu hạ bản thân rửa mặt thay y phục.

Cố Ly ra khỏi phòng Tần Tê, Giang Mễ ở cửa cười nói:

“Người có thể để cho quận chúa ngoan ngoãn nghe lời sợ là chỉ có mình tiểu thư đây.”

Trưởng công chúa nghe nói nữ nhi đã tỉnh, cố ý tới thăm một phen, nhìn thấy Tần Tê hoạt bát chạy nhảy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng của thuốc lúc này mới yên tâm. Nàng sai người đưa cơm nước đến Khang Viên, để cho Tần Tê và Cố Ly cùng nhau dùng bữa.

Dùng điểm tâm xong, Tần Tê ngồi nghiêm túc trên ghế, chờ Cố Ly nói chuyện với nàng.

“Trưởng công chúa nói muốn nhận ta làm nghĩa nữ, muội thấy thế nào?” Cố Ly không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp vào vấn đề.

Tần Tê lại ngoài ý muốn, sau khi kịp phản ứng thì mỉm cười, nhào vào lòng Cố Ly:

“Thật tốt quá! Như vậy Ly tỷ tỷ thật sự trở thành tỷ tỷ của ta!”

Cố Ly đỡ trán, nàng nên sớm nghĩ đến kết quả này. Ngẫm lại hai tỷ muội Cố gia, nghe nói nàng nhận tổ quy tông thì vẻ mặt bất đắc dĩ, lúc này nhìn nụ cười nhe cả răng chưa từng thấy qua của con thỏ nhỏ, quả nhiên duyên phận của con người rất kỳ diệu.

Chuyện này tuy rằng nói Cố Ly đã quyết định, nhưng xuất phát từ tôn trọng Cố gia, Cố Ly vẫn muốn quay về phủ nói một tiếng. Ý của trưởng công chúa là để trưởng công chúa nói, nhưng Cố Ly lại kiên trì muốn tự mình trở về mở lời. Nguyên nhân chủ yếu là vì Cố Ly vẫn không biết rõ rốt cuộc Cố gia ôm mục đích gì với nàng.

Cố gia, Hoa Vinh Trai.

Lão phu nhân vừa ăn xong chén cháo tổ yến, nhìn thấy Cố Ly bước vào, chỉ về hướng bên cạnh, nói:

“Ngồi đi.”

Cố Ly nói trưởng công chúa muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, phật châu luôn chuyển động trong tay lão phu nhân chợt dừng lại. Bà nhắm mắt hờ hững nói:

“Ly Nhi, chuyện này không được.”