Di Tuệ ngẫng mặt nhìn đáy mắt si tình của nữ nhân cao cao tại thượng kia. Càng như càng thấy thực khác lạ mọi khi. Trong đôi mắt huyền ảo dấy lên một khát vọng thiêu đốt Dương An Phong. Đưa tay kéo hơi thở hai người lại gần nhau, phả vào mặt Di Tuệ hương thơm anh đào thơm ngát cuốn hút. Đi sâu vào nụ hôn, Dương An Phong liếʍ ɭáρ cánh môi hồng khép chặt kiên nhẫn chờ đợi cánh cửa ở môi khẽ mở để chào đón chiếc lưỡi nóng ấm linh hoạt vào trong khuấy đảo khoang miệng quận chúa.
Di Tuệ nhắm mắt mặc cho Dương An Phong càn rỡ phía bên trong miệng mình. Cơ thể nóng ran lên làm cho khung cảnh hữu tình xung quanh phút chốc hóa thành một màu của khoái lạc. Luyến tiếc rời môi Di Tuệ quận chúa, Dương An Phong cắn nhẹ lên môi nàng khiến nàng rên khẽ vì đau.
Di Tuệ nhíu mày. Dương An Phong như vậy là có ý gì, có phải đang đùa giỡn với nàng không? " Phong Phong~"
" Ta muốn~" Di Tuệ nhăn mặt bám lấy cơ thể ấm áp của Dương An Phong mà cất thanh âm nũng nịu câu dẫn
" Nàng muốn gì nào?" Dương An Phong hóa thành con quỷ thèm khát cơ thể Di Tuệ, đưa đôi tay ma mị di chuyển từ khuôn mặt thanh tú đến vầng cổ trắng ngần, những ngón tay linh hoạt đi qua khe hở giữa ngực rồi luồng qua phía sau lưng mà hoạt náo.
Di Tuệ nóng ran cơ thể từ trên xuống đến tận gót chân. Nàng cảm nhận được đôi chân mình đang run rẩy không ngừng, hạ thân cựa quậy khó chịu đến tận cùng xương tủy. Nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng khác nào nàng sẽ sống không bằng chết mất " Ta muốn Phong Phong a~"
" Ta vẫn chưa thành thân mà" Dương An Phong bế sốc Di Tuệ quận chúa lên người mình cười tươi" Nếu cứ như vậy chẳng khác nào làm trái luân thường đạo lý"
" Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Dương An Phong càng lúc càng thích thú với việc trêu đùa nữ nhân trên tay, thấy nàng càng khổ sở trong du͙ƈ vọиɠ hắn càng thích thú trêu hoa
"Về cung" Di Tuệ nhăn nhó khó chịu lườm Dương An Phong."Phong Phong đáng ghét, bổn quận chúa sống không bằng chết là tại ai kia chứ?"
" Hảo! Hảo! Là tại ta, ngoan ta đưa nàng về tẩm cung"
Dương An Phong cứ như vậy bế nàng về Phong Tuệ Cung, và tất nhiên đi đến được Phong Tuệ Cung phải đi qua rất nhiều cung khác. Đến trước Hòa Bảo Cung gặp phải Di Đình quận chúa đang cùng Hà Khiết trò chuyện. Di Đình liền cười tà mị bước đến
" Di Tuệ tỷ tỷ, có phải tỷ đang rất làm nũng với An Phong rồi không? Tỷ là đang muốn nằm dưới sao?"
" Phải phải" Dương An Phong mỉm cười bao che cho Di Tuệ mà không để ý đến khuôn mặt có phần biến sắc của Hà Khiết. " Ta bế nàng ấy về cung trước"
" Chúc hai người đêm nay du xuân vui vẻ, muội không làm phiền đâu" Đình Đình sau khi hai người kia đi khỏi còn cố tình trêu chọc.
Hà Khiết đăm đăm chiêu chiêu nhám nhi tách trà nhỏ suy nghĩ. Nàng giữ một phần tư của bức họa, còn Dương An Phong chắc chắn cũng sẽ giữ một phần, Hoàng đế giữ một phần, thì chắc chắn phần còn lại nằm trong ba vị quận chúa, nhưng Di Tuệ được Hà Khiết bên cạnh bảo vệ lâu như vậy cũng chẳng tìm thấy một phần tư của họa đồ đâu cả... Rốt cuộc thì Hoàng Thái Thượng đã đưa một phần tư còn lại cho ai?
Dương An Phong đưa Di Tuệ về tẩm cung liền khép cửa lại, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường mỉm cười. Di Tuệ kéo Dương An Phong trở lại với nụ hôn sâu vừa rời khỏi không lâu, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau chẳng rời như hai chủ nhân của nó đang bám chặt vào nhau nửa bước không rời. Dương An Phong đưa tay kéo đi sợi dây của y phục Di Tuệ, lộ ra trước mắt một khung cảnh tuyệt mỹ không phải ai cũng có thể nhìn thấy
Trong nụ hôn ngắt quãng kia, đôi tay Dương An Phong nhẹ nhàng mà nhanh chóng cởi những lớp y phục vướng víu trên người Di Tuệ rời khỏi người nàng. Rời nụ hôn trên môi, Dương An Phong rút sâu vào hõm cổ Di Tuệ và đặt lên đó một nụ hôn để lại đâu ửng đỏ đánh dấu chủ quyền cơ thể. Nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới, đưa tay xoa nắn bầu ngực căn tròn bên trái, bên phải không ngừng liếʍ ʍúŧ nhủ hoa đang cưng cứng chờ đợi những hành động kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiếp theo. Tay phải linh hoạt của Dương An Phong di chuyển qua từng thớ thịt nóng ran của Di Tuệ mà xuống đến hạ thể
" Di Tuệ quận chúa, nàng không có ý định hầu hạ ta sao?"
=======