Cuối cùng thì Hải An cũng chấp nhận cùng Di Yến và Dương An Phong trở về hoàng cung. Nhưng nàng sẽ chẳng ở lại lâu bởi nàng chẳng muốn nhớ lại chuyện đau lòng năm xưa. Năm nàng lên 15 tuổi, ngay trong ngày sinh thần của nàng, mẫu hậu nàng bỏ nàng ra đi vì cứu phụ hoàng nàng, tiểu đệ đệ của nàng vì mẫu hậu nàng qua đời mà trở nên khờ khạo rồi cũng qua đời vì bệnh. Một đứa bé như nàng thì làm sao có thể chịu đựng được những mất mát đó?
" Phong Phong mau theo Di Yến đến Phong Tuệ cung, ta về cung của ta trước" Hải An đeo vào tay Dương An Phong một sợi chỉ đỏ cười tươi
" Lát nữa ta sẽ đi tìm ngươi a~" Dương An Phong đảo mắt nhìn quanh rồi lén hôn lên má Hải An, đoạn nhanh chân chạy đi nếu không Vương Hải An chắc chắn không tha cho hắn.
Dương An Phong cùng Di Yến bước đến trước cửa Phong Tuệ cung, Di Yến từ từ mở cửa bước vào. Di Tuệ lúc này đang cầm trên tay thanh sáo trúc của hắn, nàng thực sự rất nhớ hắn
Di Tuệ quay lưng lại nhìn nữ nhân bản thân thương nhớ bấy lâu kia, cánh môi hồng run run, đôi mắt chợt đỏ hoe như muốn khóc. Nàng thật muốn chạy thật nhanh lại ôm hắn nhưng e rằng không thể, bởi Dương An Phong bây giờ một chút kí ức về Di Tuệ quận chúa cũng chẳng có. Ông trời đến bao giờ thì thôi trêu ngươi?
" Phong Phong, ta biết là lời ta nói với ngươi lúc này rất vô dụng, nhưng mà... Bổn quận chúa rất nhớ ngươi, ta đã tìm ngươi rất lâu rồi, ta chưa bao giờ thôi tìm kiếm ngươi và chưa bao giờ tin là ngươi đã chết. Ngươi nhìn xem, tất cả đồ đạc của ngươi ta đều giữ rất cẩn thận... Bây giờ ngươi trở về rồi... Không nhớ gì cũng chẳng sao cả, chỉ cần ngươi biết... Ta vẫn sẽ ở đây và yêu ngươi" Di Tuệ nhẹ nhàng bước đến trước mặt Dương An Phong, từ từ nói ra hết những lời trong lòng, có như vậy nàng mới thấy nhẹ nhõm được
" Tên đần, ta nhỏ tuổi hơn ngươi đấy..." Di Tuệ nhíu mày, chẳng lẽ Dương An Phong mất trí đến không nhận thức được tuổi tác rồi sao? Hay do hắn đã hóa thành một đứa trẻ trong hình hài người lớn?
" Vậy kêu ngươi là Tuệ nhi ngốc ~ Ta đi gặp Hải An tỷ tỷ" Dương An Phong thè lưỡi định bỏ đi nhưng không ngờ vừa quay lưng ra cửa đã bị Di Tuệ quận chúa chặn cửa lại. Nàng nhíu mày khó chịu với thái độ hờ hững của Dương An Phong
" Ta hay Di An mới là nương tử của ngươi ?"
" Là Di Tuệ quận chúa" Dương An Phong hiếp mắt cười tươi đáp lại, ít nhất thì Di Yến quận chúa đã nói điều này cho Dương An Phong nghe, nếu không thực sự hắn sẽ bị nàng đánh cho không ngồi dậy nỗi
" Hải An a~"
Dương An Phong đẩy nhẹ Di Tuệ quận chúa sang một bên nhanh chóng chạy đến chỗ Hải An quận chúa. Di Tuệ nhíu mày tức giận liền hạ lệnh " Tất cả các ngươi mau bắt Trung thân vương lại cho bổn quận chúa"
" Tuệ nhi ~ Ta đi rồi ta sẽ về hầu hạ ngươi mà... không được sai người bắt tiểu Phong nha" Dương An Phong đã trốn đi khỏi rồi nhưng vẫn quay lại cửa nói vọng vào làm cho Di Tuệ quận chúa đỏ mặt. Cái gì mà hầu hạ chứ???
Đến tối, vì mừng Dương An Phong và Di An quận chúa trở về hoàng cung, hoàng thượng đã hạ lệnh tổ chức yến tiệc tại Dưỡng Tâm Điện. Hoàng Thái Hậu từ sớm đã cùng Di Yến quận chúa đến Dưỡng Tâm Điện để chuẩn bị chu đáo cho bữa tiệc quan trọng này. Di Yến nếm thử từng món ăn trên bàn gật nhẹ đầu hài lòng, nhìn qua nhìn lại không thấy hồ lô đường cho Dương An Phong liền đến Ngự Thiện phòng căn dặn
" Các ngươi mau chuẩn bị cho Trung thân vương hồ lô đường... bổn quận chúa muốn các ngươi xếp thành chữ Phong Tuệ, sau đó mang đến Phong Tuệ cung để đích thân Di Tuệ quận chúa mang đến cho Dương An Phong"
" Tuân lệnh quận chúa"
Buổi tiệc rượu được diễn ra rất thành công. Hoàng Thái Hậu nhìn gia đình hoàng tộc đoàn tựu như vậy không khỏi vui mừng. Khi tiệc tàn, trên đường trở về Mẫu Nghi cung Hoàng Thái Hậu bỗng dưng trúng độc mà ngất đi...
" Người đâu.. Hoàng Thái Hậu trúng độc"
=============================================