Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!

Chương 14: Phần 14



Ta hơi nheo mắt lại, mới nhìn rõ được viên ngọc trong ao rượu bên dưới.

Ta:". . . ."

Không muốn bán thì cứ thẳng thắn nói ra.

Ta nhìn sang Hách Liên Chương.

Hách Liên Chương thẳng thắn đáp: "Ta cũng không biết, ta không có năng lực đó."

Ta lại nhìn Hạ Lĩnh, gương mặt tên nhóc đó đỏ bừng: "Kẻ hàn võ nghệ không tinh."

Có người võ nghệ tinh tường đấy, nhưng người ta không muốn để mặt mũi cho ta, ta cũng không muốn tự làm mình trông thật ngu ngốc.

Hơn nữa, cô nương sắp được định thân với Tạ Du cũng đang ở đây, mở miệng thêm lần nữa sẽ quá thô lỗ, không biết chừng mực.

Ta thu lại vẻ mặt, cúi đầu nhìn vào thực đơn, định gọi bừa một loại rượu, nhưng lại nghe Hách Liên Chương nói: "Ta đã nghe danh Doãn Chấp tinh thông b.ắ.n tên, mỗi phát đều trúng đích, nổi danh là Bách Bộ Xuyên Dương. Không biết hôm nay có may mắn được thưởng thức tài nghệ của ngươi không?"

Ta nhìn Hách Liên Chương, Hách Liên Chương vẫn bình thản, gập quạt lại, nhẹ nhàng nói: "Cũng muốn nếm thử xem Thập Niên Xuân có thực sự danh bất hư truyền không."

Không nói thêm lời nào, ta rót trà cho đại ca.

20



Tạ Du đứng dậy hành lễ: "Vinh hạnh của Tạ mỗ."

Ta chuyển ánh mắt sang biểu muội Tạ gia.

Nàng ta và nữ quyến ngồi ở xa, nghe Tạ Du lên tiếng, sắc mặt không hề thay đổi, dáng vẻ và thần sắc đều không thể chê vào đâu được.

Một tiểu thư khuê tú chuẩn mực.

Hách Liên Chương nâng chén trà lên uống, nhìn ta đầy ẩn ý.

Làm được rồi đấy nhé.

Mục đích thực sự của ta chính là muốn nhờ Tạ Du giành được thùng rượu này giúp ta.

Không có được người, có một thùng rượu làm kỷ niệm cũng không tệ, ta chẳng ngượng chuyện này chút nào.

Tạ công tử đứng dậy, tiếp nhận cung tên từ tay tiểu tư. Hắn rất cao, ít nhất khoảng một mét chính, vai rộng eo nhỏ. Trước mặt Hách Liên Chương, khí thế của hắn vẫn thường bị thu lại, nhưng khi cầm cung tên trên tay, cả người như đột nhiên thay đổi, áp lực và hơi thở lạnh lùng từ chiến trường trào dâng.

Mũi tên sắc bén xuyên gió mà đi, xẻ qua viên ngọc, xuyên qua ly rượu, cắm chặt vào vách tường, phát ra tiếng vo ve.

Tửu lâu lặng ngắt, sau đó vang lên tiếng hoan hô rền trời, vô số khách trong tửu lâu vỗ tay reo hò, bầu không khí sôi sùng sục.

Tiểu đồng gõ chuông, giữa tiếng hò reo vang lên: "Quý khách ở tầng hai được tặng một thùng Thập Niên Xuân. Trăm năm chẳng tiếc ngàn lần say, một chén có thể tiêu tan muôn nỗi sầu."

Chẳng bao lâu sau, thị nữ bưng khay rượu lên lầu, các ly rượu trên khay được làm rất tinh xảo, nàng ta cung kính chắp tay, rót rượu cho mọi người.



Quả nhiên Thập niên Xuân không phụ danh tiếng, ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mọi người cùng Hách Liên Chương chạm ly, giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, ta thì thầm nói với Tạ Du: "Chén rượu này kính tạ công tử."

Tạ Du không từ chối, thong dong nhấc chén: "Vinh hạnh cho Tạ mỗ."

Đèn sáng rực rỡ, tiếng người ồn ào, chúng ta chạm ly với nhau, rượu thơm nồng nàn, cháy từ cổ họng tới tận lồng ngực.

Sau khi uống xong Thập Niên Xuân, những ý muốn của ta về hắn cũng biến mất.

21

Những ký ức cuối cùng về buổi dạo chơi Trung Thu đó cũng đã mơ hồ.

Hách Liên Chương giải thích rằng đó là do ta uống quá nhiều rượu, cuối cùng lên cơn mê sảng, não ta tự động xóa bỏ những ký ức xấu hổ.

Ta rót trà cho hắn, không đồng ý hay bác bỏ giải thích.

Hách Liên Chương im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: "Tiểu muội, muội thực sự thích Tạ Du sao?"

"Không phải huynh đã biết từ lâu rồi sao? Từ lúc bốn tuổi muội gặp hắn, trong lòng muội đã có tâm tư đó rồi." Ta nói: "Một con ch.ó cũng có thể luyến lưu suốt mười năm, huống chi là một con người."

"Hôm đó về cung, muội say rượu, ta ôm muội lên xe ngựa, trên đường về, muội cứ òa khóc trong lòng ta."

"Vậy thì sao? Ta thích, chẳng lẽ còn làm gì khác được sao?"