Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!

Chương 4: Phần 4



Hách Liên Chương thu tay về sau khi búng trán ta, bất đắc dĩ nói: "Biết rồi biết rồi, ban Tạ Du cho muội phải không? Nhưng nam thần của muội cũng sắp rời kinh đấy."

Chuyện này ta cũng biết, An Định lão Hầu gia tuân theo chỉ dụ của Thánh thượng đến biên cảnh Tây Nam bình loạn. Tạ Du từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, đương nhiên cũng bị tổ phụ mang theo.

7

Cuộc sống trong thâm cung không dễ dàng, không phải về vật chất, mà là tinh thần.

Ta không thể như Quý phi nuôi dưỡng ta, tâm lặng như nước, suốt ngày chỉ có thanh đăng cổ Phật làm bạn. Khi đã biết bầu trời bên ngoài cung tường xanh biếc tự do đến nhường nào, lòng người sẽ trở nên phóng khoáng.

May mà cữu cữu 'từ trên trời rơi xuống' thương xót danh tiếng tài nữ ta vun đắp từ nhỏ, thêm vào đó danh tiếng của Hách Liên Chương ngày càng hiển hách trong triều, âm thầm vận động tìm được một vị Tế Tửu dạy học.

Mỗi tuần ta có hai ngày được từ nội đình đến Văn Hoa thiên điện ngoại đình, nơi có phu tử dạy ta thi thư. Tuy chỉ là những từ ngữ điểm tô thái bình thịnh thế, hoặc thiên văn địa lý và các môn học không dính dáng đến triều chính.

Nhưng không bắt ta học nữ giới đã khiến ta mừng thầm trong chăn.

Những ngày còn lại, ta có một hai ngày được đến trường đua cưỡi ngựa, hoặc đá cầu vui đùa cùng phi tần trong hậu cung.

Khi ta sắp đến tuổi cập kê mười lăm, Quý phi nuôi dưỡng ta bệnh nặng. Nữ nhân cả đời không được hoàng đế sủng ái, suốt ngày bầu bạn với Phật này, câu nói cuối cùng trên giường bệnh là khẩn cầu hoàng đế cho ta ra cung lập phủ.

Cẩu hoàng đế chẳng nói được hay không, chỉ nắm tay Quý phi nói một câu những năm qua vất vả rồi.

Ta quỳ bên giường, dập đầu một cái thật mạnh, khi trán chạm đất, nước mắt ta trào ra.

Cữu cữu 'hời' quả nhiên là cữu cữu 'hời', chẳng có mấy phần thật lòng. Nuôi ta trong thâm cung đến năm mười bốn tuổi, chẳng qua chỉ muốn dùng ta làm quân cờ liên hôn với phiên vương.

"Con mẹ nó, chắc chắn là tên vương bát đản Trấn Nam Vương." Sau tang lễ của Quý phi, Hách Liên Chương tìm riêng ta, vừa mở miệng đã chửi thề.



"Lão già gần đất xa trời!" Hách Liên Chương nghiến răng ken két, "Để muội qua đó làm kế thất, lão già đó thật biết tính toán, đáng đời lão con cái thưa thớt."

Đã hai ba năm ta chưa gặp hắn, thư từ qua lại không bằng gặp mặt, ta thở dài: "Huynh cao lớn hơn nhiều rồi."


So với ta, hắn đã có dáng vẻ của một nam tử trưởng thành.

"Muội cũng cao lên nhiều." Hách Liên Chương cảm thán, "Cảm giác chuyện thay tã cho muội như mới ngày hôm qua!"

Nói câu này với một thiếu nữ yểu điệu, huynh lịch sự quá nhỉ?

8

Những năm qua Hách Liên Chương làm không ít việc thực tế, đầu tháng ba Thánh thượng ra lệnh hắn cùng Lễ bộ Thị lang đồng thời điều hành đợt thi hội.

Đúng vào tiết xuân hàn, Hách Liên Chương vì các cử nhân tham gia mà ngược xuôi bận rộn, qua lại giữa Công bộ, Lễ bộ. Lại nhiều lần dâng sớ tu sửa công viện, đích thân giám sát công trình hai tuần, cung cấp than lửa, quần áo giữ ấm cho các cử nhân. Một loạt động thái này, từ trên xuống dưới đều được lòng người, nhận được không ít lời khen ngợi, ngay cả cữu cữu 'hời' kia cũng nhắc đến khi trò chuyện với ta.

Hách Liên Chương đã cao hơn ta gần một cái đầu, có chút mới lạ xoa đầu ta: "Muội yên tâm, hôn sự này sẽ không thành đâu, Trấn Nam Vương không phải người thật thà, khả năng làm phản rất cao."

Ta cũng không ngạc nhiên, những năm qua thư từ qua lại Hách Liên Chương chưa từng giấu ta biến động chính sự, nghe nhiều cũng có chút nhạy cảm chính trị.

"Ai chẳng có giấc mộng hoàng đế!" Ta đùa vài câu, đột nhiên hỏi, "Nếu làm phản, cữu cữu 'hời' kia sẽ phái ai đi?"

Hách Liên Chương nhướng mày, cười như không cười mà nhìn ta: "Nam thần mà muội nhớ nhung, Tạ Doãn Chấp."

Ta ngẩn người mất vài giây mới phản ứng Tạ Doãn Chấp chính là Tạ Du.