*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]
Chương 29: Đồng thoại 1
Tạ Nhất chỉ cảm thấy cổ tay phát đau, nhưng một lát sau, thoáng cái đã không đau nữa, trong đầu cậu choáng váng một lúc, trời đất quay cuồng, chờ ổn định lại, mở choàng mắt ra.
"Tạ Nhất! Tạ Nhất? Mau tỉnh lại!"
Có người ở bên tai gọi tên Tạ Nhất của cậu, âm thanh rất trong trẻo, mang theo một luồng nghiêm túc, Tạ Nhất có hơi không phản ứng kịp, nhanh chóng nhìn bốn phía một chút, trần nhà, tủ đầu giường, còn có đèn tường, lại là trong nhà Thương Khâu.
Tạ Nhất cũng chờ đầu mình hết choáng, chợt ngồi dậy, nói: "Đây là chuyện gì thế?!"
Cậu ngồi dậy một cái, lập tức thấy được người mới vừa nói chuyện, lại là Thanh Cốt.
Sắc mặt Thanh Cốt tái nhợt, thoạt nhìn hết sức yếu ớt, Thanh Cốt bình thường cũng rất hoạt bát, Tạ Nhất vẫn là lần đầu tiên thấy hắn héo úa như thế này.
Thanh Cốt vội đỡ cậu, nói: "Thương Khâu nói cậu gặp nguy hiểm, để ta lập tức đem các người đổi lại, cậu cảm thấy sao rồi? Thuật pháp thế này ta cũng là lần đầu tiên dùng thử."
Tạ Nhất đã bất chấp những lời nói phía sau của Thanh Cốt, liền vội vàng nói: "Đổi lại?! Thương Khâu đâu? Vậy chẳng phải Thương Khâu gặp nguy hiểm rồi? Tôi muốn đi tìm anh ấy..."
Tạ Nhất nói xong, vội vàng leo xuống giường, cậu xuống giường một cái, chân hơi mềm, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ trên đất, vội vàng dùng tay chống mép giường.
Tạ Nhất thực sự quay trở về rồi, là thân thể của chính mình, mặc dù vóc người không thấp, thế nhưng cũng không tính cao to, hai tay cũng không mang bao tay da màu đen, chuyện quan trọng hơn là, cổ tay của cậu không bị rạch trúng.
Thanh Cốt vội chạy sát theo sau, nói: "Tạ Nhất, cậu đừng có vội, tên Thương Khâu kia sẽ không dễ gặp nguy hiểm đâu."
Tạ Nhất còn rất vội, rất sợ, dù sao thư ký nhỏ kia thoạt nhìn chính là người điên, phát khùng, cậu sợ Thương Khâu qua chưa chuẩn bị kịp, lỡ như bị thua thiệt thì sao giờ?
Hơn nữa nhìn thư ký kia cũng không hề đơn giản, trước đây Thương Khâu còn nói hơi thở của Amy bị người xóa bỏ, như thế nhất định là thư ký nhỏ xóa bỏ, dù sao thư ký nhỏ đang tìm cánh chim vàng, rất có thể là giáo đồ của Đại Bồng giáo.
Vừa nghĩ tới Đại Bồng giáo phát điên kia, Tạ Nhất liền càng không bình tỉnh nổi.
Thanh Cốt còn nói: "Vả lại, cậu biết Thương Khâu ở đâu không?"
Những lời này ngược lại đem Tạ Nhất chặn lại, cậu không biết Thương Khâu ở đâu, lúc đó là thư ký nhỏ đem cậu đánh ngắt sau đó mang đi, có phải còn ở nhà tang lễ hay không, Tạ Nhất căn bản không biết được.
Tạ Nhất sửng sốt một lát, nói: "... Vậy làm sao bây giờ?"
Thanh Cốt nói: "Đừng có gấp, cậu không nhìn ra sao? Tên Thương Khâu kia không đơn giản."
Mặc dù Tạ Nhất cũng biết Thương Khâu không đơn giản, thế nhưng Thương Khâu vừa qua cổ tay đã bị thương, điều này làm cho trong lòng Tạ Nhất vẫn là không dễ chịu, huống chi Thương Khâu lợi hại hơn nữa, đó cũng là người mà, Tạ Nhất vẫn cảm thấy lo lắng.
Tạ Nhất đứng ngồi không yên, đi đi lại lại ở trong phòng, cuối cùng rốt cuộc không chờ được nữa, nói: "Không được, tôi muốn đi tìm anh ấy."
Thanh Cốt cũng ngăn không được Tạ Nhất, vội theo sát Tạ Nhất đi ra ngoài.
Một tiếng "Răng rắc!".
Tạ Nhất vừa muốn đem cửa mở ra, kết quả cửa kia đã tự mở ra, cửa chính đột nhiên được mở ra, từ bên ngoài đi vào một người.
Người nọ mặc quần áo màu đen, từ đầu tới chân đều là đen toàn thân, trên tay còn mang bao tay da màu đen, chẳng qua bao tay da màu đen của tay phải bị rách hư, có hơi lộ ra một chút bàn tay, vị trí cổ tay còn hơi đổ máu, nhuộm đỏ cổ tay áo, đem tay áo màu đen nhuộm càng thêm âm trầm.
"Thương Khâu!"
Tạ Nhất chợt sửng sốt, lập tức hô to một tiếng.
Chính là Thương Khâu, Thương Khâu đứng ở ngoài cửa, mở rộng cửa đi vào, trên người cậu có rất nhiều vết máu, thoạt nhìn cũng không có chuyện gì lớn, nét mặt vẫn rất lãnh đạm, nhìn thấy Tạ Nhất gật đầu một cái.
Tạ Nhất nhất thời kích động, chợt liền nhào qua, cho Thương Khâu một cái ôm thật lớn, ôm xiết chặt, Thương Khâu bị đụng phải lui về phía sau một chút, lập tức có chút sững sờ, chẳng qua chỉ là thoáng qua một chút, nâng tay lên vỗ vỗ sau lưng của Tạ Nhất, nói: "Sao hôm nay nhiệt như thế?"
Thanh Cốt bên kia thấy Thương Khâu đã trở về, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cũng may động tác ngươi nhanh, Tạ Nhất cũng vội muốt chết rồi, vừa rồi cứ loay hoay ở trong nhà."
Tạ Nhất liền vội vàng nói: "Mau vào, còn chỗ nào khác bị thương không?"
Thương Khâu nâng nâng lên tay phải, ý bảo chỉ có cổ tay phải của mình bị thương, còn nói: "Chỗ khác không phải máu của tôi."
Tạ Nhất vội vàng đem hòm thuốc lấy ra, lần trước Thương Khâu dùng hòm thuốc băng bó mảnh thủy tinh rạch bị thương cho Tạ Nhất, cho nên Tạ Nhất biết hòm thuốc ở đâu.
Thương Khâu ngồi ở trên ghế sa lon, Tạ Nhất vội vàng băng bó cổ tay cho anh ta, động tác rất cẩn thận, mà còn rất nhanh, rửa sạch bôi thuốc lại tỉ mỉ quấn lên băng gạc, đừng bó chặt quá để không bị bí hơi, lại không thể quá lỏng không bảo vệ được vết thương.
Tạ Nhất băng bó kỹ vết thương trên cổ tay cho anh ta, thấy được cái bao tay da của Thương Khâu cũng bị rách hư, liền vội vàng đem cái bao tay da của anh ta lấy xuống, kiểm tra bàn tay của Thương Khâu một chút.
Thương Khâu hơi có chút chống cự, dù sao bao tay của anh ta còn chưa từng được lấy xuống, lần trước Thương Khâu cũng đã nói, lòng bàn tay của anh ta có một dấu ấn cánh chim vàng, đôi khi sẽ cháy bỏng không lí do, nhất là lúc nhìn thấy ánh nắng.
Tạ Nhất cũng nghĩ đến việc này, vội vàng đem đèn bên cạnh tắt đi, bốn phía thoáng cái đã tối xuống, Thanh Cốt ngồi ở bên cạnh trêu ghẹo nói: "Ôi chao? Sao tắt đèn rồi, tôi còn ở bên cạnh đấy, các người đừng tối lửa tắt đèn làm một số chuyện không phù hợp nha."
Tạ Nhất liếc trắng mắt, nhanh chóng kiểm tra bàn tay của Thương Khâu một chút, cũng không cắt bị thương, thoạt nhìn rất bình thường, thế nhưng cậu từng nhớ lúc mình và Thương Khâu trao đổi, dấu vết cánh chim vàng trên bàn tay phát ra một trận ánh vàng.
Tạ Nhất không nhịn được đưa tay vuốt ve dấu vết trong bàn tay của Thương Khâu, bởi vì sợ anh ta đau, cho nên động tác rất nhẹ, giống như là lông chim quét vào trong lòng bàn tay của Thương Khâu, nhẹ nhàng, hơi ngứa.
Thương Khâu cảm nhận được vuốt ve của Tạ Nhất, đột nhiên hô hấp căng thẳng, "Bộp" một tiếng, chợt nắm chặc lấy tay của Tạ Nhất.
Bàn tay của Thương Khâu rất lớn, ngón tay nhỏ dài, khớp xương rõ ràng, cả bàn tay giống như là một tác phẩm nghệ thuật, tác phẩm nghệ thuật khiến thủ khống thét chói tai, ngày thường mang bao tay màu đen, thấy không rõ nguyên dạng của bàn tay, giờ lấy xuống bao tay, liền càng khiến người ta cảnh đẹp ý vui.
Thương Khâu trước đây cũng chưa từng lấy bao tay xuống, coi như là một loại tự vệ, giờ đã không còn bao tay, tay của hai người còn nắm với nhau, loại cảm giác tương đối ngay thẳng này khiến Tạ Nhất rất kinh ngạc, cậu vẫn là lầu đầu tiên nắm tay của Thương Khâu, loại cảm giác hoa văn của da thịt, nhiệt độ cơ thể hơi cao này, Tạ Nhất cảm nhận được rõ ràng.
Còn có, nhịp tim của bản thân...
Tạ Nhất không biết chuyện gì xảy ra, tim đập rất nhanh.
Thương Khâu cầm tay cậu, trong nháy mắt hai người cũng không lên tiếng, cứ như vậy trôi qua một giây, hai giây, ba giây...
Dường như thời gian ngừng lại, ở trong bóng tối ánh mắt của Thương Khâu phát sáng, nhìn chằm chằm Tạ Nhất, Tạ Nhất bị anh ta nhìn tới tê dại cả người, cổ họng không khỏi khô khốc, cậu muốn lấy tay của mình ra, thế nhưng bị Thương Khâu nắm rất chặt.
Dường như có hơi thở mập mờ nào đó chuyển động ở giữa hai người...
Qua khoảng chừng năm giây, Thương Khâu mới buông lỏng tay ra, biểu tình rất nhạt nói: "Có thể."
Tạ Nhất liền vội vàng nói: "Ừm ừm... Được, vết thường đừng dính nước, lúc rửa tay chú ý một chút."
Thanh Cốt ở một bên không để ý mập mờ giữa hai người, cười híp mắt nói: "Đây có là gì, cậu tắm giúp hắn ta à!"
Tạ Nhất liền ầm một cái đỏ mặt, vội lau mặt của mình một cái, cậu cảm giác có thể mình không quá đúng, không thì tại sao phải đỏ mặt á!
Tạ Nhất nhanh chóng mở đèn lên, đổi chủ đề nói: "Hung thủ sao rồi? Còn đứa bé kia nữa."
Thương Khâu nói: "Yên tâm, đã giao cho cảnh sát rồi, cha mẹ của đứa bé kia có thể nhận được thi thể rất nhanh."
Tạ Nhất nghe được việc này, thở dài, cho dù cha mẹ tìm được thi thể rồi, vậy cũng có ích gì, dù sao đứa bé đã chết, hơn nữa chết thảm thế kia.
Tạ Nhất thấp giọng nói: "Thực sự là mất trí."
Thương Khâu không lên tiếng, chỉ nâng tay lên, từ trong túi lấy ra một thứ, "Cồm cộp" một tiếng đặt lên bàn.
Tạ Nhất nhìn một cái, là một nhánh cây gỗ đào, nhánh gỗ đào này của thư ký nhỏ khống chế, giống như có tà thuật vậy.
Thương Khâu bấm đốt ngón tay gõ gõ bàn, nói: "Xem ra thú dữ này và Đại Bồng giáo cũng có quan hệ."
Tạ Nhất: "Đúng đúng, cô ta còn ép hỏi tôi cánh chim vàng ở đâu, cánh chim vàng đã vậy còn được tranh đoạt như thế."
Thanh Cốt ngồi ở một bên, nói: "Cánh chim vàng là thứ gì?"
Tạ Nhất nói: "Không phải cậu là quỷ lớn sao? Ngay cả cậu cũng không biết, tôi càng không biết rồi."
Thanh Cốt ngồi ở trên ghế sa lon, lắc chân nhỏ, nói: "Cậu không biết rồi, quỷ nhưng không giống người, có khả năng ghi nhớ rất mạnh, quỷ là không có tồn tại của dương khí chỉ có âm khí, âm khí là thứ kiên cố hấp thu không ngừng, cho nên hình thái của quỷ lơ lửng bất định, chúng ta lưu lại ở Dương phủ, mỗi ngày mỗi lúc đều phải tiêu hao âm khí của mình, đến tận hồn phi phách tán, cho nên ký ức sẽ tiêu tán từng chút một, đến lúc chúng ta ngay cả chấp niệm của bản thân lưu lại ở Dương phủ đều quên không sạch mới thôi..."
Thanh Cốt nói xong, trên mặt khó có được mang theo một ít bi ai, Tạ Nhất hơi do dự nói: "Vậy cậu... Chấp niệm ở lại Dương phủ là gì?"
Thanh Cốt bĩu môi, nói: "Có thể trước đây còn nhớ, thế nhưng bây giờ không nhớ rõ."
Thanh Cốt là thuộc về loại lang thang ở Dương phủ thờì gian quá dài kia, đã không nhớ rõ chấp niệm của mình.
Thanh Cốt nói: "Ta chỉ nhớ rõ ta muốn tìm một người, hắn rất quan trọng với ta, ta mắc nợ hắn... Thế nhưng người kia là ai, hình dạng thế nào, quan hệ thế nào với ta, rốt cuộc ta mắc nợ hắn cái gì, thậm chí là nam hay nữ, ta cũng không nhớ rõ."
Tạ Nhất vỗ vỗ bờ vai của hắn, coi như làm an ủi, Thanh Cốt bình thường hi hi ha ha, khó có được một lần mày ủ mặt ê, xem ra thật đúng là không quen.
Tạ Nhất định thúc đẩy bầu không khí một chút, dù sao chuyện của công viên trò chơi cuối cùng giải quyết xong rồi, cũng buông xuống một tảng đá lớn trong lòng, thư ký nhỏ sống lại ba năm, nếu như không phải là bọn họ, không biết còn muốn làm bao nhiêu chuyện mất trí, còn có bao nhiêu người sẽ bị lấy sạch tim gan phèo phổi nữa.
Tạ Nhất nở nụ cười một tiếng, nói: "Ai, đáng tiếc, ba trăm ngàn đồng Euro, cuối cùng tan thành bọt biển."
Trước khi bọn họ bảo vệ Amy, Amy đồng ý đòi hỏi lớn của Thương Khâu, tổng cộng ba trăm ngàn đồng Euro, cho dù dựa theo tỉ giá thấp nhất, cũng có thể đổi hơn hai tỷ đồng, đó cũng không phải con số nhỏ.
Chẳng qua giờ Amy đã chết, còn là một trong những hung thủ, cũng không ai có thể cho tiền bọn họ rồi.
Thương Khâu lại cười một tiếng, chỉ nâng khóe miệng, nói: "Việc này không cần lo lắng, có người sẽ đến trả tiền."
Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Hả? Là ai? Chẳng lẽ là trợ lý Tôn? Cũng không đúng á, tôi đoán chừng giờ trợ lý Tôn bận rộn nữa, cảnh sát đã đến chỗ bọn họ rồi.
Tạ Nhất lại suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ tới rốt cuộc ai sẽ đến trả cho bọn họ ba trăm ngàn đồng Euro.
Làm phiền Thanh Cốt, Thương Khâu và Tạ Nhất đổi trở lại, Tạ Nhất lại biến về thành chính mình, cho dù vóc người không cao lớn, cũng không có bắp thịt, mặt còn không khốc khốc của Thương Khâu, chẳng qua Tạ Nhất vẫn tương đối thích làm chính mình hơn.
Thương Khâu toàn thân đều là máu, cần thay quần áo tắm rửa, Tạ Nhất cũng liền quyết định đi tắm, tuy rằng giác quan của cậu không thể nào nhạy cảm, nhưng từ loại địa phương như nhà tang lễ này trở về, cần phải tắm.
Thời gian Tạ Nhất tắm rửa nhìn về cái gương một lát, cảm giác có chút không chân thật, liền đưa tay sờ sờ, sau khi sờ xong mới cảm thấy cách làm của mình rất tự kỷ, dù sao tự sờ gì gì đó...
Tạ Nhất đổi trở về thân thể của chính mình, kỳ thực vẫn rất vui mừng, từ hôm nay trở đi, bản thân lại là Tạ Nhất rồi, chỉ có một việc, cậu không quá vui vẻ, đó chính là ——
Chim to lớn vô địch của Tạ Nhất không thấy nữa, dù sao đó là của Thương Khâu người ta, Tạ Nhất nghĩ thầm, không thì tìm một cơ hội tham khảo với Thương Khâu một chút, rốt cuộc ăn cái gì có thể to lớn thế kia? [Big dick:v]
Hai người tắm thay quần áo, thời gian đã cũng không xê xích nhau, chuẩn bị đi quán cơm đêm khuya, sắp phải mở tiệm rồi.
Thanh Cốt theo bọn họ xuống lầu, cùng nhau đến quán cơm đêm khuya, A Lương đã tới rồi, A Lương luôn luôn cần cù chân thành, cuộc sống của cậu ta dường như chỉ có quán cơm đêm khuya, chưa bao giờ xin nghỉ, đúng giờ tới nơi, hơn nữa thời gian làm việc vô cùng nhiệt tình chân thành, cũng chưa từng đi chơi nơi nào, ngoại trừ Thanh Cốt, Tạ Nhất cũng chưa từng nghe nói A Lương qua lại với bạn trai bạn gái gì cả, ngay cả một người bạn bình thường cũng không có.
Bọn họ đi tới, A Lương lập tức thấy được, cười nói: "Ông chủ."
Tạ Nhất trong lòng có chút vui mừng, bởi vì tiếng gọi ông chủ này của A Lương cuối cùng hướng về mình mà gọi, không phải gọi về phía Thương Khâu nữa.
A Lương lại nói với Thương Khâu: "Anh Thương."
Thương Khâu gật đầu thản nhiên, coi như là chào hỏi xong, A Lương lại hồ nghi trong lòng, anh Thương gần gũi người dân mấy ngày nay, đột nhiên lại đổi thành cao thâm khó lường thế...
Thanh Cốt nhảy nhảy nhót nhót chảy tới, treo ở trên lưng A Lương làm thảm treo tường, cười nói: "Tỉnh đại ca!"
A Lương thấy Thanh Cốt thân mật với mình, quả thực rất vui vẻ, chẳng qua có hơi ngượng ngùng, Thanh Cốt thấy bên tai cậu ta đều đỏ, thì càng muốn chọc ghẹo A Lương.
Chẳng qua Thanh Cốt giờ còn suy yếu, hắn mới vừa dùng linh lực đem Tạ Nhất và Thương Khâu đổi trở về, đối Thanh Cốt mà nói, còn có chút miễn cưỡng.
Đầu Thanh Cốt đột nhiên choáng váng, lực độ trên tay chợt buông lỏng, trong nháy mắt đã muốn ngã xuống từ trên lưng A Lương.
A Lương hết hồn, vội vã vòng tay ra nâng Thanh Cốt, nói: "Làm sao vậy? Có phải là không khỏe hay không?"
Sắc mặt Thanh Cốt không tốt lắm, linh lực thiếu sót giống như người thường thiếu máu vậy, chóng mặt mệt mỏi đều là hiện tượng bình thường, dù sao linh lực là hơi thở lưu lại của âm hồn.
Sắc mặt Thanh Cốt tái nhợt, nói không ra lời, A Lương vội ôm chặt hắn vào quán cơm đêm khuya, đem hắn đặt ở trên ghế.
Tạ Nhất và Thương Khâu cũng vội vàng theo vào, A Lương để Thanh Cốt ngồi xuống, bản thân đi sau bếp rót cho hắn một ly nước ấm.
Tạ Nhất nói: "Cậu sao rồi?"
Thanh Cốt từ từ, nói: "Không sao, là quá hư nhược thôi, nếu như cậu thật sự lo cho ta, thì hôn ta một cái đi, tặng ta chút tinh khí."
Tạ Nhất nghe thấy Thanh Cốt cũng có thể cười đùa cợt nhả rồi, nhất định là không sao, nói: "Cậu đi hôn A Lương đi."
Thanh Cốt cười híp mắt nói: "Không muốn, cậu thơm hơn, người ta muốn hôn cậu thôi!"
Thanh Cốt nói xong, còn làm nũng, một giọng nói buồn nôn, Tạ Nhất nghe tới nổi da gà cục cục, chẳng qua mặt mũi Thanh Cốt tinh xảo xinh đẹp, đoán chừng rất nhiều người sẽ đồng ý.
Thanh Cốt mới vừa nói xong, cũng cảm giác bên cạnh phóng tới một đường nhìn sâu kín, ngẩng đầu nhìn lên, là Thương Khâu.
Thương Khâu đứng ở bên cạnh, ôm cánh tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thanh Cốt.
Thanh Cốt ho khan một tiếng, nói: "Ta thiếu chút nữa quên mất, đây còn có một muộn tao canh giữ Tạ thơm thơm đấy."
Tạ Nhất lờ mờ, nói: "Tạ thơm thơm là quỷ gì chứ?"
Thanh Cốt cười nói: "Cậu a, cả người thơm ngào ngạt, liền gọi Tạ thơm thơm rồi."
Tạ Nhất bất đắc dĩ nói: "Nhìn cậu không có chuyện gì, cũng biết cho người ta biệt hiệu rồi, tên này quá quê mùa nữa."
A Lương rất nhanh từ sau bếp đi ra, bưng một ly nước ấm cho Thanh Cốt, Thanh Cốt cười híp mắt nói: "Cảm ơn."
A Lương nhíu mi lại, vẻ mặt nghiêm túc sờ sờ trán của hắn, nói: "Đừng khách sáo, cơ thể em khó chịu thì về nhà trước đi, trán rất lạnh."
Tạ Nhất nghĩ thầm, Thanh Cốt là quỷ đó, không lạnh mới không bình thường đấy...
Thanh Cốt lắc đầu nói: "Không muốn không muốn, ta muốn ở cùng với Tỉnh đại ca."
A Lương nói: "Vậy em ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi."
Thanh Cốt lập tức ra vẻ nhu thuận, gật đầu, giống như một con thỏ trắng nhỏ vậy.
Quán cơm đêm khuya rất nhanh thì đông khách, lúc đầu đều là một số người thường, thực khách lâu năm của tiểu khu bên cạnh và đối diện tiểu khu, khách hàng thân thiết, tới ăn cơm, còn có một số bác trai bác gái về hưu, bình thường lười làm cơm cứ tới đây đóng gói hai loại rồi đi về nhà, thực khách nối liền không dứt, càng ngày càng náo nhiệt.
Thanh Cốt xung phong nhận đi tới cửa tiếp khách, Tạ Nhất cho rằng không tệ, dù sao mặt mũi Thanh Cốt thực sự là tương đối xinh đẹp, so với những hot girl trên mạng nhưng tự nhiên hơn nhiều rồi, vừa đứng ở cửa, đương nhiên mời chào thực khách.
Ở một mặt khác cũng là bởi vì hiện giờ Thanh Cốt thiếu hụt linh khí, đứng ở cửa người đến người đi, thời điểm bước vào quán cơm đêm khuya Thanh Cốt cũng có thể hít một hớp một cái, đối với Thanh Cốt mà nói cũng tốt nhanh hơn.
Thanh Cốt đứng ở cửa, ước chừng hơn mười một giờ, sắc mặt đã khôi phục gần như bình thường, thoạt nhìn không khác với lúc thường nữa.
A Lương sợ hắn mệt mỏi, nhất định muốn Thanh Cốt trở về ghế ngồi, không cho hắn ở bên ngoài bận rộn tiếp khách nữa.
"Leng keng ——"
Cửa của quán cơm đêm khuya lại được đẩy ra, theo tiếng vang của chuông gió, có người từ bên ngoài đi vào, là khách hàng thân thiết, người quen cũ của Tạ Nhất.
Âu phục sang quý toàn thân, tây cầm gậy thân sĩ, được một đám tiểu đệ vô cùng đen tiền hô hậu ủng, đương nhiên chính là Tất Bắc rồi.
Tất Bắc không giống giám đốc của công ty bảo hiểm, ngược lại như là một lão đại vậy.
Tất Bắc đi tới, cười híp mắt nói với Tạ Nhất và Thương Khâu: "Ông chủ, khách tới rồi."
Tạ Nhất vội vàng đi qua, đem thực đơn đưa cho hắn, Tất Bắc nhận lấy thực đơn nhìn một lát, lập tức phất phất tay.
"Rầm!!" một tiếng, tiểu đệ vô cùng đen đứng phía sau đem một cái rương lớn đặt lên bàn.
Tạ Nhất cứ cảm thấy tình cảnh này giống như đã từng thấy, tiểu đệ kia đem cái rương "Kẽo kẹt" hai tiếng mở ra, lộ ra đồ vật bên trong, quả thế, cọc tiền!
Toàn bộ cái rương đều đầy cọc tiền, từng cọc từng cọc xếp lên nhau, giống như là một bức tường dày được xây bằng tiền vậy, xem ra quả thực thổ hào không bạn bè.
Tạ Nhất nhìn những cọc tiền kia, "Ừng ực" nuốt nước miếng một cái, chẳng qua việc buôn bán vẫn coi trọng chữ tín, liền vội vàng nói: "Tiền trả lần trước để chỗ tôi còn đủ ăn được nhiều lần."
Tất Bắc cười cười, nói: "Ông chủ cậu còn thật biết điều, ta đưa tiền tới cho cậu, cậu sẽ không muốn đi."
Tạ Nhất nghĩ thầm, tôi muốn chứ, cũng không thể đập bảng hiệu của mình.
Tất Bắc khoát tay áo, không nói giỡn với cậu nữa liền nở nụ cười, nói: "Đây không phải là đưa phí tiền cơm trả trước cho cậu, mà là ta đại diện Âm phủ khen thưởng tiền cho cậu."
Tạ Nhất càng thêm mờ mịt, nói: "Tiền khen thưởng?"
Tất Bắc cười híp mắt nói: "Các vị vừa giúp Âm phủ bắt được đào phạm cấp một."
Tạ Nhất còn chưa hiểu rõ, lúc này Thương Khâu đi tới, ôm cánh tay đứng ở bên cạnh, nói thản nhiên: "Hung thủ mua bán cơ quan kia, giết rất nhiều người đều là người sống lâu trăm tuổi trên sổ sinh tử của Âm phủ, bọn họ đảo lộn quy định, bóp méo sách sinh tử, chính là tội lớn của Âm phủ."
Tất Bắc nói: "Đúng vậy, hai vị lần này giúp đại ân, cho nên đây là tiền khen thưởng, cần phải nhận lấy."
Tạ Nhất nhìn cái rương, nếu có thể so với ba trăm ngàn đồng Euro thì quá nhiều rồi, trách không được Thương Khâu nói có người sẽ đưa tiền cho bọn họ, thật đúng là đưa tiền tới rồi!
Thương Khâu cũng không khách sáo, trực tiếp đem cái rương đậy lại, sau đó xách qua đưa cho Tạ Nhất, nói: "Nhận đi, cậu nên được."
Tạ Nhất không nghĩ tới bản thân lại muốn biến thành phú hào, đây quả thực là tiết tấu của một đêm đã phất lên, khu ma nhân quả nhiên kiếm được rất nhiều, có điều là nguy hiểm cũng rất lớn.
Tất Bắc là tới đưa tiền, đương nhiên hắn cũng thèm món ăn của quán cơm đêm khuya, cho nên đã tự mình chạy tới một chuyến.
Tất Bắc tặng nhiều tiền như vậy, Tạ Nhất đương nhiên muốn mời khách để bày tỏ một chút, để Tất Bắc chờ, tự mình vào sau bếp, chuẩn bị tự tay xào hai phần đồ ăn cho Tất Bắc.
Tất Bắc cười híp mắt nhìn Tạ Nhất và Thương Khâu rời đi, Thanh Cốt nhảy nhảy nhót nhót tới rót cho Tất Bắc nước chanh, rót xong sau đó nhảy nhảy nhót nhót muốn rời khỏi.
Chẳng qua Thanh Cốt còn chưa đi, Tất Bắc đột nhiên nâng tay lên một cái, nắm giữ lại bả vai của Thanh Cốt.
"A..."
Thanh Cốt chỉ cảm thấy bờ vai phát đau, đừng xem vóc người Tất Bắc cao gầy, dáng vẻ cũng không hề cao to, thế nhưng lực tay lại không nhỏ, hơn nữa trên người hắn âm khí mười phần, dù sao cũng là Biện Thành vương điện thứ sáu của Thập điện Diêm vương.
Thanh Cốt lại càng hoảng sợ, quay đầu nhìn Tất Bắc, Tất Bắc híp mắt cũng đang nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ta có thể nói riêng với ngươi hai câu không?"
Thanh Cốt hoài nghi nhìn Tất Bắc, nói: "Ta không biết ngươi."
Tất Bắc nghe những lời này của hắn, sắc mặt nhất thời có chút hổ thẹn, cười lạnh một tiếng, nói: "Thật khéo, ta biết ngươi."
Thanh Cốt càng hoài nghi nhìn lại, hắn không nói dối, hắn không biết Tất Bắc, dù sao thời gian Thanh Cốt phiêu đãng Dương phủ quá dài, trí nhớ của hắn đã sớm buông lỏng rồi, phiêu đãng theo linh khí cần tiêu hao mà tiêu tán, đến tận có một ngày, Thanh Cốt sẽ ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ...
Tất Bắc híp mắt, thấp giọng, nói: "Ngươi muốn giả vờ ngây ngốc với ta sao? Ngươi có chút tài năng, ta có thể không biết, chúng ta biết nhau cũng không phải là một năm hai năm, mà là hơn một ngàn năm."
Thanh Cốt càng nghe càng không hiểu, kinh ngạc nói: "Người biết ta?"
Tất Bắc hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi còn giảo hoạt như thế."
Hắn nói xong, trầm mặt, thấp giọng nói: "Ta cảnh cáo ngươi, cách cậu ta xa một chút."
Thanh Cốt nói: "Ai?"
Vấn đề của Thanh Cốt dường như chọc giận Tất Bắc, Tất Bắc lạnh giọng nói: "Ta mặc kệ ngươi tại sao muốn giả vờ ngây ngốc, ngươi làm hại cậu ta còn chưa đủ thảm sao? Cách cậu ta xa một chút, bằng không ta không khách sáo với ngươi, cũng đừng trách ta không nhìn ở phần đồng liêu." [bạn đồng sự.]
Thanh Cốt vẫn nghe không hiểu, hơn nữa càng nghe càng không hiểu, thế nhưng hắn nghe lời nói của Tất Bắc, đột nhiên có một loại cảm giác hoảng sợ, loáng thoáng có thứ gì đó ở nơi sâu bên trong đã phủ đầy bụi đang rung động, muốn chui lên, nhưng làm sao cũng nghĩ không ra, hỗn độn một mảnh.
Thanh Cốt cau mày, sắc mặt cũng nghiêm túc, thu lại dáng vẻ đẹp đẽ của nụ cười híp mắt thường ngày, thoạt nhìn còn thật sự là có vài phần uy nghiêm không hiểu, nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Vừa lúc đó, thình lình nghe được tiếng kêu "Thanh Cốt!".
Thanh Cốt lập tức quay đầu lại, A Lương từ sau bếp đi ra, bưng cái mâm, gọi hắn một tiếng.
Tất Bắc thấy A Lương đi tới, liền buông lỏng tay giữ lấy vai của Thanh Cốt, nhìn thoáng qua Thanh Cốt thản nhiên, lập tức đứng dậy nói: "Ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Hắn nói xong, chỉnh sửa lại tây trang của mình một chút, nói: "Đi."
Các tiểu đệ vô cùng đen sau lưng hắn tất cả đều vội vã đi theo Tất Bắc rời khỏi.
Tạ Nhất mới từ sau bếp đi ra, làm xong món đầu tiên, liền thấy Tất Bắc phải rời đi, kinh ngạc nói: "Này, anh không ăn cơm nữa sao?"
Tất Bắc nhìn thoáng qua Thanh Cốt, nói: "Tức cũng tức no rồi, lần sau lại ăn đi."
Hắn nói xong, tiểu đệ đẩy ra cửa chính của quán cơm đêm khuya, tiền hô hậu ủng Tất Bắc rồi rời đi.
Tạ Nhất không biết xảy ra chuyện gì, Tất Bắc mới vừa rồi còn vừa nói vừa cười, lúc đi mặt đen lại, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
A Lương vội vàng qua đây, nói: "Thanh Cốt, em không sao chứ?"
Thanh Cốt cười nói: "Không sao không sao, ta mới vừa có hơi choáng, là khách nhân kia đỡ ta, không sao."
A Lương không có hoài nghi, nói: "Em khó chịu thì mau tới đây nghỉ ngơi, một mình anh có thể lo được."
Hôm nay là ngày đầu tiên Tạ Nhất và Thương Khâu đổi trở lại, tâm tình không tệ, cũng không chú ý những việc này, quán cơm đêm khuya kinh doanh khoảng chừng tới hơn mười hai giờ, Tạ Nhất quyết định ngày hôm nay lười biếng, cho mọi người nghỉ ngơi, dọn quán về nhà sớm một chút.
Kỳ thực Tạ Nhất chuẩn bị chút thức ăn làm đồ nhắm cho hai người, đền đáp Thương Khâu một chút, dù sao Thương Khâu cứu cậu một mạng, nếu như không phải là Thương Khâu đúng lúc, mình sẽ trúng kế, cho dù biết ai là hung thủ, cũng không làm được chuyện gì.
Tạ Nhất nói muốn dọn quán sớm, mọi người cũng không có ý kiến, A Lương vừa lúc lo lắng cho thân thể của Thanh Cốt, vì vậy mọi người liền đóng cửa sớm.
A Lương đóng cửa quán cơm đêm khuya, khóa lại xong, mọi người liền chuẩn bị đều tự về nhà, Thanh Cốt mấy ngày này đều ở trong nhà A Lương, chẳng qua hôm nay lại có chút "ngượng nghịu", không lập tức rời đi cùng A Lương, mà là nắm lấy tay của Tạ Nhất.
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn Thanh Cốt, Thanh Cốt nắm lấy tay của mình, giấu ở sau lưng mình, mặc dù dáng dấp thật đáng yêu, thế nhưng Tạ Nhất xin thề, mình đời này cũng chưa từng có ý định là tiểu tam nha...
A Lương: "Thanh Cốt, chúng ta đi về thôi, lúc đi ngang qua tiệm thuốc anh mua cho em ít thuốc cảm."
Thanh Cốt lắc đầu, hai tay nắm lấy cánh tay của Tạ Nhất, ló đầu, nói: "Tỉnh đại ca, ta ngày hôm nay muốn ở trong nhà của Tạ Nhất, mình anh về đi."
Tạ Nhất: "..." Tình huống gì đây? Tình cảm trục trặc? Mình liên quan gì tới chuyện này!?
Thương Khâu ở một bên cũng không lên tiếng, chỉ ôm cánh tay nhìn thoáng qua Tạ Nhất, Tạ Nhất lập tức ném qua ánh mắt vô tội, thực sự không liên quan tới mình, rõ ràng là tai bay vạ gió!
A Lương cũng có chút kinh ngạc, chẳng qua cũng không ép buộc, mà nói: "Vậy em tự chăm sóc tốt, nếu không khỏe nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ đắp kín chăn, giờ đầu đêm lạnh rồi, cẩn thận gió."
Tạ Nhất không thể không nói, A Lương thật sự là một người đàn ông ấm áp, kiểu đàn ông trong nhà, đừng xem bình thường khờ khạo, thế nhưng thời điểm mấu chốt dịu dàng săn sóc thế kia.
Thanh Cốt gật đầu, nói: "Ta biết rồi, anh mau trở về đi."
A Lương cũng không nói gì nữa, chỉ nói là: "Có việc gọi điện cho anh, anh mở máy suốt."
Thanh Cốt lại gật đầu một cái, A Lương lúc này mới xoay người rời đi, vẫn phất phất tay với Thanh Cốt.
Thanh Cốt nhìn bóng lưng A Lương, cũng phất phất tay, vẻ mặt lưu luyến không rời.
Tạ Nhất thấy A Lương đi xa, liền rút tay của Thanh Cốt đang nắm tay mình, bất đắc dĩ nói: "Nếu cậu luyến tiếc, sao không theo A Lương đi về?"
Thanh Cốt thở dài nói: "Ta cũng muốn a, thế nhưng ta vừa mới vận dụng linh lực đem hai người các ngươi đổi lại, giờ linh lực trống rỗng, ta sợ nếu như theo A Lương trở về, ta sợ bản thân nhịn không được..."
Tạ Nhất nói: "Nhịn không được cái gì?"
Thanh Cốt bĩu môi nói: "Đương nhiên là nhịn không được làm tình a!"
Tạ Nhất: "..."
Thanh Cốt thấy cậu không hiểu, còn nói: "Giờ linh lực của ta trống rỗng, ta sợ bản thân không chú ý liền đem A Lương hút khô mất, cậu hiểu không?"
Nói thật thì, Tạ Nhất thực sự không hiểu, bọn họ tuyệt đối ở trước mặt mọi người, nơi công cộng thảo luận loại chuyện làm tình và hút khô này, hình tượng quả thực cay mắt rồi.
Thương Khâu lại bình tĩnh hơn, trực tiếp cất bước đi, cũng không để ý tới bọn họ.
Tạ Nhất vội đuổi theo, nói: "Thương Khâu, chờ tôi!"
Thanh Cốt cũng nhảy nhảy nhót nhót theo ở phía sau, lúc mọi người đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Thương Khâu đi mua thức ăn cho mèo, Tạ Nhất đi mua một ít bia và nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị về nhà làm bữa ăn khuya, Thanh Cốt thì vẻ mặt ngây thơ đáng yêu nhìn "áo mưa" trên kệ của cửa hàng tiện lợi, một hơi cầm lấy mười hộp...
Mọi người trở về nhà, Tạ Nhất đem nguyên liệu nấu ăn của mình mua được, còn có nguyên liệu nấu ăn mang về từ quán cơm đêm khuya thu dọn lại một cái, đều ôm tất cả vào phòng bếp, sau đó để Thương Khâu và Thanh Cốt nghỉ ngơi một lát, bản thân vào phòng bếp đi làm bữa ăn khuya.
Lần trước Thương Khâu muốn ăn macaron, kỳ thực Tạ Nhất đã bắt đầu để ý rồi, liền chuẩn bị làm macaron cho anh ta ăn, chẳng qua nguyên liệu vẫn còn thiếu, giờ vừa lúc làm lần thử coi sao.
Tạ Nhất ở trong bếp bận rộn, trong lúc rảnh làm macaron phải đi lấy chút đồ nhắm rượu, ốc nhồi, tôm hùm đất cay, bạch quả nướng, sò biển cay, đậu phộng chiên, đậu nành ngâm muối vân vân, mặc dù đều là một số món ăn vặt để làm đồ nhắm, nhưng vô cùng phong phú.
Tạ Nhất đem sò biển cay dọn ra, đặt lên trong mâm, lúc này chợt nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, Thương Khâu đứng ở sau lưng mình, ôm cánh tay tựa ở trên cửa phòng bếp nhìn mình.
Không thể không nói, Tạ Nhất đã lâu cũng không nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thương Khâu rồi, dù sao trước đó mình còn chui vào thể xác của Thương Khâu.
Mặt của Thương Khâu thực sự là cảnh đẹp ý vui, soái ca tiêu chuẩn. Nhất là lúc anh ta không nói lời nào cau mày lại, hơi nheo mắt lại, loại dáng vẻ nghiêm túc giống như sẽ bộc lộ ra hormone, đẹp trai hết sức, cho dù Tạ Nhất cũng là đàn ông, cũng phải thừa nhận, Thương Khâu đích thật là đẹp trai hết sức, thật khiến người ta đố kỵ.
Tạ Nhất bận rộn, nói; "Sắp xong rồi sắp xong rồi, anh đi ra ngoài chờ đi, nơi này khói dầu nhiều lắm."
Thương Khâu không hề động, dựa vào cửa, nói thản nhiên: "Bên ngoài quá ồn."
"Ồn?"
Trong nhà Thương Khâu sao có thể ồn?
Thương Khâu nhún vai, nói: "Thanh Cốt uống say, một mực mượn rượu làm bậy."
Tạ Nhất: "..." Mới vừa mua bia tới, đồ nhắm còn chưa có nấu xong, Thanh Cốt lại đã uống say rồi.
Thương Khâu lại bổ sung một câu, nói: "Đẳng cấp rượu còn kém hơn cậu."
Tạ Nhất liền bị chọc giận rồi, xác thực mà nói là Thương Khâu, bởi vì khi đó tình huống tương đối phức tạp, thân thể của Thương Khâu và Tạ Nhất còn đang trao đổi, cho nên trên ý nghĩa nào đó chính là Thương Khâu liếm vành tai của "mình", trên một loại ý nghĩa khác...
Chính là Tạ Nhất liếm vành tai Thương Khâu?
Bùm!
Tạ Nhất cảm giác đầu mình cũng muốn bốc khói rồi, không không không, không phải là mình làm, mình mới không làm lưu manh thế kia đâu.
Vậy khi thay đổi ý nghĩ, lúc đó ở trong phòng nghỉ ngơi của dạ tiệc từ thiện, chẳng phải là mình tường bùm Thương Khâu, còn thiếu chút nữa hôn ở trên miệng Thương Khâu?
Bùm bùm bùm!
Đỉnh đầu lại bắt đầu bốc khói, hình ảnh kia khẳng định cay mắt!
Thương Khâu không biết Tạ Nhất bổ não nhiều như thế, chỉ là đứng ở phía sau cậu, nhìn Tạ Nhất làm bữa ăn khuya, nói: "Thật ngọt."
Tạ Nhất nghe anh ta nói thế, vội quay về thần, cười nói: "Mũi của anh còn thính, tôi làm macaron, sắp nướng xong rồi, ừm... còn có doughnut, anh thích ăn doughnut không? Cũng là ngọt."
Thương Khâu đột nhiên nở nụ cười một tiếng, thanh tuyến tô khủng khiếp, tự có một loại phong cách mê người, Tạ Nhất nghi ngờ quay đầu nhìn thoáng qua Thương Khâu, không biết vì sao anh ta đột nhiên vui vẻ như thế, chẳng lẽ là bởi vì lập tức có thể ăn được macaron sao?
Thương Khâu lại nhìn cậu, nói: "Tôi nói mùi vị của cậu, thật ngọt."
Bùm bùm bùm bùm bùm...
Đầu lại bắt đầu bốc khói rồi, Thương Khâu lại chọc ghẹo xong liền bình tĩnh đi mất, trực tiếp đi ra phòng bếp, như không có chuyện đi ra phòng khách.
Tạ Nhất lại sửng sốt một lát, vội vỗ vỗ mặt mình một cái, sau đó chuyên tâm làm bữa ăn khuya.
Tạ Nhất liền đem bữa ăn khuya làm xong rất nhanh, macaron ra lò, màu sắc trắng trắng mềm mềm thoạt nhìn còn thật xinh đẹp, mặc dù là lần đầu tiên làm, chẳng qua tay nghệ của Tạ Nhất luôn luôn tốt.
Còn có doughnut, đem doughnut chiên xong, Tạ Nhất nặn ra ở phía trên chút bơ, rắc lên lớp đường trắng và vụn chocolate.
Tạ Nhất bưng bữa ăn khuya đi ra, tất cả đều đặt ở trên khay trà của phòng khách, đem TV mở lên, tùy tiện mở ra một kênh điện ảnh, mọi người liền chuẩn bị ăn bữa khuya xem TV, sau đó uống hai chai bia.
Thanh Cốt quả nhiên đã uống say, hắn uống năm chai bia, ngã xuống ghế sa lon, ôm một cái gối, dẩu môi lẩm bẩm, có thể là bởi vì uống quá mau, cho nên say rồi khó chịu, gương mặt đỏ au, đá cái chân trắng nhỏ, bộ dáng kia thực sự là ai nhìn vẫn thương.
Chẳng qua gân xanh trên trán Thương Khâu cũng muốn nhảy ra, dù sao Thương Khâu có hơi khiết phích, Thanh Cốt lăn lộn ở trên ghế sa lon của anh ta, đệm dựa bị đá đầy đất đều là.
Tạ Nhất vội vàng ngăn Thương Khâu lại, để anh ta ngồi xuống, đem bia đưa cho anh ta, cười nói: "Tới tới tới, ăn bữa khuya."
Thanh Cốt cũng không biết, sau khi hắn uống say, Tạ Nhất đúng là cứu hắn một mạng.
Thanh Cốt uống say cũng không thành thật, cứ lẩm bẩm, như mượn rượu làm bậy, nói: "Ừm... Nhất Nhất, Nhất Nhất!"
Tạ Nhất nghĩ thầm, rất tốt, bản thân lại thêm một nhũ danh, chẳng qua so với Tạ thơm thơm êm tai hơn nhiều, tạm thời chấp nhận.
Tạ Nhất nghe thấy Thanh Cốt lại bắt đầu gọi mình bằng biệt hiệu quê mua kia, nhất thời liếc trắng mắt, chẳng qua nghe được câu hỏi của hắn, Tạ Nhất không khỏi liếc mắt nhìn Thương Khâu.
Lúc này ánh mắt của Thương Khâu vừa lúc cũng nhìn chăm chú vào Tạ Nhất, ánh mắt của hai người trong nháy mắt đụng vào nhau, Tạ Nhất giật mình một cái, vội vàng thu lại ánh mắt của mình, ho khan một tiếng, nói: "Cậu không thích A Lương sao?"
Thanh Cốt nói lẩm bẩm: "Thích... Thích a, rất thích... Thế nhưng, thế nhưng ta cũng chưa bao giờ biết cảm giác thích là gì, chính là loại cảm giác này sao? Lúc ở chung với A Lương, lòng ta thật đau, tim lúc nào cũng đập nhanh, giống như muốn chết vậy..."
Thương Khâu uống xong, gắp một miếng sò biển bỏ vào trong miệng, nhai đầy ưu nhã, nói thản nhiên: "Yên tâm, ngươi sẽ không chết lại."
Tạ Nhất: "..." Chuyện cười này quá lạnh.
Thanh Cốt lại bắt đầu lẩm bẩm, ôm lấy cái gối, lăn qua lộn lại trên ghế sa lon, cũng là do vóc người hắn nhỏ nhắn xinh xắn, đổi thành Tạ Nhất cũng không có cách nào lăn lộn ở trên ghế sa lon, nhất định sẽ té trên đất mất.
Thanh Cốt ôm gối, lẩm bẩm trong miệng: "Ừm... Thơm quá a, thơm quá..."
Tạ Nhất quay đầu nhìn lại, Thanh Cốt đang ở phi lễ đệm dựa của Thương Khâu, gân xanh trên trán Thương Khâu cũng lồi lên.
Thanh Cốt còn nói: "Tỉnh đại ca, hôn hôn ta, ta muốn Tỉnh đại ca hôn hôn... Tỉnh đại ca thật hung nha."
Tạ Nhất: "..."
Tạ Nhất và Thương Khâu vừa xem ti vi vừa ăn khuya, Thanh Cốt ở trên ghế sa lon một người mượn rượu làm bậy, phi lễ đệm dựa, còn đem đệm dựa trở thành A Lương, còn hôn tới hôn đi với đệm dựa, dùng sức cọ đệm dựa, khiến cho vẻ mặt Thương Khâu khinh bỉ ghét bỏ.
Tạ Nhất vì để tránh cho Thương Khâu giết quỷ, vội vàng lột cho Thương Khâu con tôm hùm đất, Thương Khâu tuy rằng rất lợi hại, chẳng qua thoạt nhìn không thể nào ăn được con tôm hùm đất, không biết lột vỏ thế nào.
Tạ Nhất liền cần cần khẩn khẩn lột vỏ cho Thương Khâu, ngay cả sò biển cũng cạy ra, đưa vào trong chén của Thương Khâu.
Tạ Nhất uống hai lon bia, cậu đối với rượu rất mẫn cảm, nhất thời đỏ mặt tía tai, đã say rồi, tôm hùm đất lột xong loang lổ, chỉ còn dư lại một cái đuôi tôm hùm, nhỏ tới đáng thương.
Thương Khâu thấy cậu say, đem bia của cậu lấy xuống, để ở một bên, nói: "Đừng uống."
Tạ Nhất "ừm ừm" hai tiếng, rất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó thì yên lặng ngồi ở một bên xem TV, chẳng qua ánh mắt cứ nhìn thẳng, trong màn hình chiếu quảng cáo, Tạ Nhất đã chăm chú nhìn quảng cáo.
Thương Khâu không uống bao nhiêu rượu, dù sao Thương Khâu hiểu thể chất của mình, sau khi anh ta uống rượu cảm quan sẽ càng thêm mẫn cảm, đơn giản mà nói chính là phóng túng bản thân, nói thật ra, Thương Khâu chưa từng phóng túng, cho nên không biết bản thân thật sự sẽ làm gì.
Thương Khâu ăn cay rất nhiều, vì vậy cầm lấy macaron của Tạ Nhất làm, đặt ở bên mép cắn nhẹ một cái, màu sắc trắng trắng mềm mềm, mùi của dâu tây, trong nháy mắt tràn ngập ở trong khoang miệng, rất thơm ngọt, cũng không ngấy, là mùi Thương Khâu thích.
Thương Khâu một hơi ăn hết năm macaron, sau đó lại nhìn lên bánh doughnut của Tạ Nhất làm.
Tạo hình của doughnut nhìn cũng đẹp, bơ kẹp ở giữa, phía trên là vụn chocolate và áo lớp đường, ngọt ngọt tròn tròn, chỉ nhìn đã cảm thấy có một loại cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, chỗ tốt của đồ ngọt là chỗ này, ăn vào sẽ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Thương Khâu cầm lấy một cái doughnut, trước nhìn một cái, còn cầm lên điện thoại di động có dán sticker hình con mèo, chụp một bức với chiếc doughnut trong tay.
Tạ Nhất nghe được tiếng "Rắc", say bí tỉ mà quay đầu nhìn Thương Khâu, liền thấy Thương Khâu chụp một tấm hình của doughnut, sau đó một tay nhấn hai cái lên điện thoại di động, còn đem ảnh chụp của doughnut làm thành hình nền.
Lần này tốt rồi, cái điện thoại di dộng màu đen kia sau lưng thì dán sticker con mèo, trên màn hình còn là doughnut đầy bơ, quả thực đáng yêu tới cực điểm, rất khó tưởng tượng chủ nhân của nó là một mặt liệt cao to.
Thương Khâu cài đặt hình nền xong, liền đem điện thoại di động để ở một bên, bắt đầu tiến công chiếm đóng doughnut, Tạ Nhất làm doughnut cũng không phải chỉ bên ngoài là có thể so sánh, tràn đầy bơ, trong doughnut kẹp đầy bơ.
Thương Khâu cắn xuống một cái, bơ "Phụt ——" một cái liền xịt ra ngoài, có chút dính trên ngón tay của Thương Khâu, may là bởi vì cổ tay của Thương Khâu đang bị thương, sau khi về nhà liền đem cái bao tay lấy xuống rồi.
Tạ Nhất nhìn bơ trên đầu ngón tay của Thương Khâu, đột nhiên cảm thấy những miếng bơ này nhất định rất ngọt, vô cùng ngon miệng, cùng những bơ khác không giống nhau, bởi vì... Dính phải mùi của Thương Khâu.
Thương Khâu không chú ý ánh mắt của Tạ Nhất, anh ta cắn doughnut một cái, phát hiện bơ đều tuôn ra, nếu như lại cắn như thế nữa, rất có thể rơi trên đất hoặc trên bàn.
Vì vậy Thương Khâu hơi ngiêng đầu một chút, đầu tiên là đem bơ trên ngón tay liếm đi, đầu lưỡi vòng qua, cọ nhẹ lên bơ tuôn ra.
Ngay sau đó Thương Khâu lại phát hiện, ruột rỗng trong doughnut cũng bị bơ xâm chiếm rồi, nếu như lại cắn nữa, bơ sẽ từ ruột rỗng rơi ra ngoài.
Thương Khâu đem doughnut dựng thẳng lên, đầu lưỡi lại cuốn một cái, đem bơ trong ruột rỗng của doughnut đều cuốn ra hết.
"Ừng ực!"
Cổ họng Tạ Nhất phát khô, cậu cảm thấy miệng mình khô lưỡi khô, bởi vì một cái bánh doughnut, xác thực mà nói, là bởi vì Thương Khâu ăn cái bánh doughnut kia.
Tạ Nhất uống say, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thương Khâu, Thương Khâu quay đầu nhìn Tạ Nhất, nói: "Cậu cũng muốn ăn?"
Thương Khâu nói xong, bưng lên cái đĩa doughnut, đưa cho Tạ Nhất.
Tạ Nhất không nhận lấy, vẫn đang nhìn chăm chú vào Thương Khâu, miệng có chút không nghe sai bảo, giọng nói khàn khàn nói: "Anh đã cứu tôi, tôi còn chưa cảm ơn anh... Không bằng cho anh ngửi mùi của tôi một cái đi?"
Tạ Nhất nói xong, nhất thời cảm thấy trong đầu thanh tỉnh trong phút chốc, trong nháy mắt lúng túng, tự nói mình giống như biến thái vậy!
Ngay lúc Tạ Nhất muốn cười nhạt làm dịu bầu không khí, Thương Khâu đột nhiên "Cộp" một tiếng đem thứ cầm trong tray đặt lên bàn, trên mặt không biểu cảm biến đổi nào, chẳng qua ánh mặt càng thêm thâm trầm, sâu không thấy đáy, giọng nói thản nhiên: "Được."
Tạ Nhất cũng lờ mờ rồi, được cái gì?
Thương Khâu cũng đã nhích lại gần, cánh tay anh ta chống xuống, vóc người vốn cao to, lúc này chống dậy, hạ thấp người lướt qua bàn trà nhỏ, bàn trà nhỏ đối với Thương Khâu mà nói, quá mức nhỏ bé, căn bản không đáng giá nhắc tới.
Tạ Nhất liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Thương Khâu chậm rãi dựa sang đây, càng ngày càng gần, loại cảm giác này rất kỳ diệu, khiến trái tim Tạ Nhất "Bịch bịch" cuồng loạn, như đánh trống vậy, còn có một loại cảm giác không biết làm sao, giống như Thanh Cốt nói, tim đập nhanh...
Tạ Nhất ngừng thở không tự chủ được, lông mi hơi run rẩy, lập tức từ từ nhắm hai mắt lại, cậu cũng không biết tại sao mình phải nhắm mắt lại, có thể là một loại phản xạ có điều kiện.
Bàn tay của Thương Khâu vòng lên hông của Tạ Nhất, đem người kém mạnh về phía mình, tim Tạ Nhất đập nhanh hơn, hô hấp mang theo nhiệt độ cơ thể của Thương Khâu phả lên trên gò má của cậu...
"Bùm!!!"
"Ai ôi, đau quá..."
Ngay lúc Tạ Nhất không biết làm sao, sô pha sau lưng đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, Thanh Cốt ở phía trên liên tục lăn tới lăn lui rốt cuộc xoay người rớt xuống, rớt xuống đất đầy nặng nề, lại bị té tỉnh lại rồi, vẻ mặt mê man nói: "Mấy giờ rồi... Trời sáng rồi sao?"
Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, chợt tỉnh táo lại, thoáng cái mở mắt ra, trong mờ tối, Thương Khâu đang nhìn mình, hai mắt sâu không thấy đáy, phảng phất như suối nước lạnh lẽo, lại giống như ngục giam thuần túy muốn chiếm làm của riêng.
Khoảng cách hai người gần vô cùng, hầu như muốn dính sát vào nhau, tay của Thương Khâu còn trói buộc lên hông của cậu, Tạ Nhất vội vàng lui ra một bước, gãi gãi sau ót mình, ho khan một tiếng, nói: "Ha ha... Hình như tôi uống nhiều rồi, tôi đi ngủ."
Tạ Nhất nói xong, như chạy trối chết liền chạy mất, vào phòng ngủ, lúc này mới hung hăng thở dài một hơi, cảm giác trong đầu mình ngổn ngang.
Tạ Nhất sống lâu thế rồi, vốn không cho mình là cong, hôm nay lại muốn hôn môi với một người đàn ông, nhất định là bởi vì uống quá nhiều.
Thanh Cốt mờ mịt từ dưới đất bò dậy, xoa cái mông bị té đau của mình, liền nhận được ánh mắt âm u của Thương Khâu.
Thanh Cốt nói xong, tự mình đứng lên, vào phòng khách đi ngủ.
Khi Thương Khâu trở lại phòng ngủ, Tạ Nhất đã ngủ, kỳ thực cậu còn chưa ngủ, chẳng qua đang giả chết, bởi vì thực sự quá xấu hổ, cậu còn chưa từng hôn phụ nữ, đã hai lần thiếu chút nữa hôn đàn ông rồi.
Tạ Nhất cuộn ở trong chăn, bó chặt cơ thể giả chết, nghe được tiếng động Thương Khâu đi tới, còn có tiếng sột sột soạt soạt của thay quần áo, sau đó là tiếng của giường nệm, tiếng của chăn mền, Thương Khâu cũng đi ngủ rồi.
Trong đầu Tạ Nhất hò hét loạn cào cào, bởi vì do cồn, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi, khi ngủ còn đang suy nghĩ, có phải bản thân độc thân quá lâu, nên qua lại với bạn gái rồi?
Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Nhất cần phải đi làm, Thương Khâu cũng tỉnh rất sớm, chẳng qua anh ta không cần lại thay Tạ Nhất đi làm.
Tạ Nhất đứng dậy rửa mặt, Thương Khâu đang thay đồ, Tạ Nhất thấy anh ta, cười khan hai tiếng, còn có thể nhớ tới xấu hổ của đêm qua, nói: "Một lát tôi đi làm, muốn tôi làm bữa trưa cho anh không? Anh muốn ăn gì?"
Thương Khâu nói: "Không cần, buổi trưa tôi đi ra ngoài ăn."
Tạ Nhất gật đầu một cái, nói: "Ừm ừm, được."
Thanh Cốt cũng rời khỏi giường, duỗi thắt lưng, xoa mắt, vẻ mặt mù mịt đi vào toilet, nói: "Ừm, Tạ Nhất, cậu và Thương Khâu cãi nhau rồi sao?"
Tạ Nhất lòng nói, không cãi nhau, thế nhưng xảy ra một ít chuyện lúng túng, còn không phải bởi vì mi!
Tạ Nhất vội vã rửa mặt liền muốn ra cửa, lúc trước khi ra cửa, Thương Khâu đột nhiên gọi lại cậu, nói: "Tạ Nhất."
Tạ Nhất lập tức dừng lại, quay đầu lại nói: "Sao vậy?"
Thương Khâu ném một thứ cho cậu, phát ra một tiếng "Bộp", Tạ Nhất nhanh chóng tiếp được, mở ra bàn tay nhìn một cái, hóa ra là chìa khóa.
Mà còn là chìa khóa xe hơi.
Thương Khâu: "Lái xe đi đi, thuận tiện."
Tạ Nhất nhận lấy chìa khóa, cảm ơn Thương Khâu, nhanh chóng đi xuống lầu, cậu thiếu chút nữa quên mất là trước đó Thương Khâu còn mua một chiếc Land Rover.
Tạ Nhất ở ga ra lấy xe, liền muốn lái tới công ty.
Rất nhiều ngày chưa từng đi làm rồi, Tạ Nhất đột nhiên còn có chút hoài niệm, cậu đem xe chạy đến công ty, dừng ở trên bãi đỗ xe của công ty, xuống xe rồi khóa xe.
"Tạ Nhất!"
"Ôi, là Tạ Nhất hả?!"
Có vài nam nữ mặc đồ công sở đi tới, đúng lúc là đồng nghiệp của Tạ Nhất, trong đó còn có nữ thần của công ty từng theo đuổi "Tạ Nhất".
Mọi người đi tới, thấy được Land Rover của Tạ Nhất, có người cười nói: "Tạ Nhất, mua vé số phát tài rồi? Mua chiếc xe đắc tiền à! Bao nhiêu tiền, thế nào cũng một triệu đồng đi?" [gần 3 tỷ rưỡi]
Tạ Nhất nghĩ thầm, mình không có phất nhanh, chẳng qua có một người bạn phất nhanh mà thôi.
Nữ thần thấy được Tạ Nhất, trên mặt có chút đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Tạ Nhất, cháo buổi sáng."
Tạ Nhất nhìn thấy nữ thần rất là xấu hổ, dù sao trước đây nữ thần đột nhiên theo đuổi Tạ Nhất, đây chính là công lao của Thương Khâu, giờ tốt rồi, nữ thần không biết Thương Khâu và Tạ Nhất đổi lại rồi.
Nữ thần vẫn đang vô cùng ngượng ngùng, gương mặt đỏ đỏ, nói: "Tạ Nhất, buổi tối cậu... Buổi tối có thời gian không, tôi muốn mời anh ăn cơm..."
Đồng nghiệp bên cạnh rất nhiều, nghe được nữ thần nói như vậy, đều đang ầm ĩ, cười nói: "Ôi, việc này không đúng rồi, sao cô chỉ mời Tạ Nhất, không mời chúng tôi à."
"Đúng vậy đúng vậy."
Các đồng nghiệp bắt đầu ồn ào, gương mặt càng đỏ hồng, vô cùng xấu hổ, thẹn thùng liếc mắt nhìn Tạ Nhất, ngay sau đó liền đạp giày cao gót, "Cộc cộc cộc" liền chạy mất.
Công việc rất khô khan, Tạ Nhất phát hiện năng lực làm việc của Thương Khâu thực sự rất mạnh, nhiệm vụ của cậu đều ngay ngắn rõ ràng, hơn nữa còn hoàn thành vượt mức quy định, khiến buổi sáng của Tạ Nhất có chút buồn chán, không biết phải làm gì mới tốt, vì vậy liền xem xét thực đơn, nhìn còn có món gì có thể làm.
Một buổi sáng cứ nhàm chán như vậy mà trôi qua, Tạ Nhất chuẩn bị đi xuống lầu cùng các đồng nghiệp mua đồ ăn trưa, mọi người cùng nhau xuống lầu băng qua đường, đi tới cửa hàng tiện lợi đối diện.
Tạ Nhất vào cửa hàng tiện lợi, liếc mắt liền thấy được người đàn ông đứng trước cái kệ, người đàn ông kia một thân màu đen, bởi vì thời tiết hiện giờ có chút chuyển lạnh, nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, cho nên anh ta đổi sang một thân áo giỏ mỏng màu đen, áo gió dài vừa phải, tôn lên chân dài rộng của người đàn ông, trên chân mang một đôi giày đơn giản, trên tay còn mang găng tay da màu đen, trong tay cầm một cái điện thoại di động dán sticker hình con mèo đen, đang híp mắt nhìn, nghiêm túc nhìn kệ hàng hóa kia.
"Thương Khâu!"
Tạ Nhất cũng không cần nhìn, cũng biết hàng trên kệ trước mặt Thương Khâu khẳng định có sticker con mèo.
Tạ Nhất gọi anh ta một tiếng, nghênh đón từ phía sau, Thương Khâu xoay đầu lại, quả nhiên là anh ta.
Hôm nay Thương Khâu không mặc T shirt màu đen, tạo hình một thân áo gió giày đơn giản, thoạt nhìn như quý tộc thân sĩ, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, lúc thấy Tạ Nhất, mặt tê liệt hơi chút thả lỏng, lại lộ ra một chút tươi cười, thiếu chút nữa đem Tạ Nhất và đồng nghiệp đi cùng đều bị chói mù rồi.
Tạ Nhất không nghĩ tới sẽ gặp được Thương Khâu, thoạt nhìn là Thương Khâu tới mua cơm trưa, một hộp đồ ăn tiện lợi ở trên tay, bên trong là mì xào đậu cô-ve, kệ hàng trước mắt anh ta bày một ít tạp chí, quả nhiên có vài hàng sticker.
Thương Khâu đang suy nghĩ sticker nào mới đẹp, cuối cùng chọn ra một con mèo màu cam [1], con mèo cam ú nu, bề ngoài không có gì đặc biệt, thế nhưng tròn tròn trơn trơn lại rất làm người vui.
Sau khi Thương Khâu cầm sticker con mèo màu cam, lại còn tiện tay cầm sticker bánh doughnut, sau đó muốn đi quầy hàng tính tiền.
Tạ Nhất nhìn thấy Thương Khâu cầm sticker doughnut, nhất thời có hơi đỏ mặt, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Thương Khâu ăn doughnut đêm qua, một loại cảm giác miệng khô lưỡi khô lại dâng lên.
Cửa hàng tiện lợi có phòng trống có thể ăn, Thương Khâu mua mì xào, để người ta đun nóng, liền chuẩn bị ăn ở trong này, Tạ Nhất cũng mua một phần mì xào giống vậy, sau đó lại mua hai ly đồ uống, đi tới bên cạnh Thương Khâu, đưa cho Thương Khâu một ly đồ uống.
Thương Khâu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lại là một ly trà sữa, nói: "Cảm ơn."
Tạ Nhất cười nói: "Tôi nghĩ anh có thể thích."
Hai người ngồi chung một chỗ ăn cơm, cửa hàng tiện lợi lại có người vào, thật đúng lúc là nữ thần của công ty.
Nữ thần đi tới, cười cười nói nói với vài đồng nghiệp nữ, liếc mắt liền nhìn thấy Tạ Nhất.
Tạ Nhất cũng nhìn thấy nữ thần, dù sao cảm thấy mọi người đều là đồng nghiệp, không chào hỏi hình như không tốt lắm, vì vậy vội vàng giơ tay lên chào hỏi nói: "Các cô cũng tới mua cơm trưa..."
Hả...
Từ cảm thán của cậu còn chưa nói hết, nữ thần lại giống như là trở mặt vậy, có hơi lãnh đạm nhìn Tạ Nhất, lập tức nói: "Tạ Nhất, anh thay đổi rồi, sau này chúng ta ngoại trừ công việc ra, vẫn đừng giao lưu lén lút nữa thì tốt hơn."
Tạ Nhất: "..." Tình huống gì vậy?! Sáng sớm không phải còn hẹn mình đi ăn đấy sao?
Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, tiếp tục ăn mì xào của mình, quần áo của anh ta và mì xào thật đúng là không hòa hợp, rõ ràng Tạ Nhất và Thương Khâu đều ăn mì xào giống nhau, Tạ Nhất cảm giác mình ăn là quán lề đường, mà Thương Khâu ăn có thể là phiên bản mì xào ưu nhã mấy trăm đồng.
Thương Khâu còn nở nụ cười một tiếng, bưng lên trà sữa nhấp nhẹ một ngụm, nói: "Bị vứt bỏ rồi?"
Tạ Nhất liếc trắng mắt, nhìn nữ thần cao ngạo ngước cằm đi tới, nói: "Cũng tại anh làm hại, với lại bát tự cũng không phải chuyện bị vứt bỏ."
Đích thật là Thương Khâu làm hại, dù sao trước đây hấp dẫn nữ thần chính là Thương Khâu chui vào thể xác của Tạ Nhất, không thể không nói, kỳ thực cảm quan của nữ thần còn rất nhạy bén, Tạ Nhất đúng là "thay đổi"...
Hai người ăn mì xào, uống trà sữa, Tạ Nhất trở về đi làm, Thương Khâu thì tự đi về nhà, chờ buổi tối tan việc, Tạ Nhất lại đi quán cơm đêm khuya tụ họp với Thương Khâu.
Sau sáu giờ quán cơm đêm khuya đã bắt đầu có người rồi, tới đều là người thường của tiểu khu, Tạ Nhất bận rộn, Thanh Cốt làm nũng với A Lương, gương mặt A Lương ôn nhu cưng chìu, Thương Khâu lại là vẻ mặt lãnh đạm ngồi ở phía sau quầy, chơi game thú cưng con mèo nhỏ của anh ta, hoặc là chơi game pacman.
Hết thảy đều vô cùng bình thường, Tạ Nhất đột nhiên có một loại cảm thán, cứ bình thường như thế thật tốt, hy vọng đừng ra sự cố gì nữa.
"Tiểu Tạ Nhất à!"
Cửa chính của quán cơm đêm khuya bị đẩy ra, âm thanh vô cùng nhiệt tình truyền tới, Tạ Nhất vội vàng lên tiếp đón, hóa ra là thực khách quen của tiểu khu sát vách, thoạt nhìn là bác gái khoảng sáu mươi tuổi, bình thường rất nhiệt tình, có chuyện gì cũng sẽ nghĩ tới Tạ Nhất.
Bác gái kia đi tới, lôi kéo tay của Tạ Nhất, nói đầy niềm nở: "Tiểu Tạ Nhất, rất nhiều ngày chưa nhìn thấy con rồi, ai ôi này, cũng là cháu gái của bà ấy, cháu gái bà đi học ở nơi khác, nghiên cứu sinh, vừa mới thi trở về."
Tạ Nhất mời bác gái ngồi xuống, đem thực đơn đưa cho bà, cười nói: "Nghiên cứu sinh tốt lắm ạ."
Bác gái nói: "Đúng vậy, cháu gái bà ấy, lớn lên rất xinh đẹp, lại còn thông mình, hay đọc sách, ai ôi, chỉ có một điểm, chưa quen bạn trai, thật là khiến người ta sốt ruột."
Tạ Nhất nghĩ thầm, người ta mới học nghiên cứu sinh, gấp quen bạn trai gì chứ, mình cũng đã tốt nghiệp nhiều năm như thế, cũng không phải không có đối tượng sao, nụ hôn đầu tiên còn giữ lại đây...
Vừa nghĩ tới nụ hôn đầu tiên, Tạ Nhất không hiểu sao quay đầu lại nhìn thoáng qua Thương Khâu, Thương Khâu đang ở chơi điện thoại di động, chẳng qua không biết có phải bởi vì quá nhạy bén hay không nữa, lúc Tạ Nhất nhìn sang, Thương Khâu vừa lúc ngẩng đầu lên.
Tạ Nhất vội xoay lại, làm bộ không đi nhìn Thương Khâu.
Bác gái còn nói: "Hơn nữa cháu gái bà ấy rất đơn thuần, nghĩ ai cũng là người tốt, ai ôi, vậy thì phiền phức rồi, trong xã hội nhiều người xấu lắm, còn có rất nhiều đàn ông hư hỏng, bà chỉ sợ nó quen người xấu, đây không phải là sao..."
Bà nói xong, từ trong túi lấy ra một tờ vé, đặt lên bàn, Tạ Nhất nhìn thấy, là vé vào cửa của triển lãm tranh.
Gần đây sôi sùng sục trong thành phố, cơ bản tất cả mọi người đều biết, nhà bảo tàng muốn làm một lần triển lãm tranh, nghe nói là bậc thầy cao cấp thế giới tham gia triển lãm, quy mô lớn vô cùng, vé vào cửa đương nhiên cũng không rẻ, trên ti vi cứ tuyên truyền chuyện này.
Mặc dù Tạ Nhất không có năng lực thưởng thực thứ gì quá tao nhã, thế nhưng cũng thật tò mò triển lãm tranh lần này, có người nói có "bảo vật hiếm có trên thế giới", cả đời cũng khó gặp được họa tác hàng thật.
Tạ Nhất thấy bác gái lấy ra một tấm vé vào cửa, có hơi khó hiểu, chợt nghe bác gái nói: "Tiểu Tạ Nhất à, chúng ta đều là người biết rõ nhau, bác nhìn con, vóc người thanh tú, lại chững chạc, có công việc ổn định, còn kinh doanh một quán cơm nữa, vừa nhìn chính là chàng trai vươn lên, rất giỏi, bác gái đây thích người như con, không bằng như vậy đi, nếu không con gặp mặt một lần với cháu gái bà đi?"
Tạ Nhất nghe xong, hay thật, coi mắt ư?
Tạ Nhất không thích coi mắt, dù sao cảm thấy rất kỳ lạ, muốn từ chối uyển chuyển, nếu như cậu muốn xem triển lãm tranh, vậy cũng có thể tự mình mua vé, hẹn với Thương Khâu cùng đi xem.
Tạ Nhất nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy đầu óc mình bị kẹt rồi, chờ đã, Thương Khâu?! Liên quan gì với Thương Khâu, tại sao muốn hẹn với Thương Khâu cùng đi xem triển lãm tranh, nghe thế nào, như... Như hẹn hò vậy?
Trong đầu Tạ Nhất một đống rối bời, lại nghĩ tới bản thân hai lần đều thiếu chút nữa hôn nhau với Thương Khâu, càng rối bời là, có lẽ... Mình thực sự nên đi coi mắt một lần xem?
Tạ Nhất muốn từ chối, thế nhưng nghĩ tới đây, liền không từ chối.
Bác gái vừa nghe Tạ Nhất không từ chối, lập tức đem vé nhét cho cậu, như rất sợ cậu hối hận vậy, nói: "Tốt tốt tốt, vậy quyết định rồi, thứ bảy mười giờ sáng, các con ở cửa nhà bảo tàng gặp mặt là được, bà đem ảnh chụp của cháu gái gửi cho con, còn số điện thoại di động, con đến lúc đó tìm nó."
Tạ Nhất khách sáo nhận lấy vé vào cửa, nói: "Vậy làm phiền bác rồi."
Bác gái liền vội vàng nói: "Không phiền không phiền."
Tạ Nhất cầm vé vào cửa, vừa định quay đầu, kết quả là thấy đứng một người phía sau lưng mình, cách mấy bước, rất gần, dọa cậu giật mình, dĩ nhiên là Thương Khâu!
Thương Khâu không biết khi nào thì đi tới đây, lặng yên không tiếng động, hành động cứ như mèo vậy, giống như lơ đãng nhìn lướt qua vé vào cửa trong tay Tạ Nhất, sau đó trực tiếp đi tới.
Tạ Nhất hoảng sợ trong lòng, không biết Thương Khâu có nghe thấy không, cứ có một loại cảm giác làm chuyện xấu bị nắm thốp.
Coi mắt định ở thứ bảy, sáng sớm thứ bảy Tạ Nhất dậy sớm, cậu vừa rời giường, Thương Khâu cũng dậy.
Tạ Nhất chột dạ nói: "Anh tỉnh sớm thế, hôm nay rảnh mà, anh ngủ nhiều chút đi."
Tạ Nhất nghĩ thầm, ra ngoài? Chẳng lẽ là nhiệm vụ khu ma sao?
Tạ Nhất cũng không nghĩ nhiều, muốn đi rửa mặt thay đồ, Tạ Nhất trước giờ không chú trọng bề ngoài, cậu có một bộ âu phục, mặc đi làm, còn lại đó là đồ thoải mái.
Tạ Nhất nhìn lại quần áo của mình, không biết coi mắt nên mặc những gì, âu phục sao? Nhưng thoạt nhìn giống như đồ đi làm vậy, có thể quá nghiêm túc hay không?
Đồ bình thường không biết có thể đi vào bảo tàng hay không, dù sao triển lãm tranh lần này phong cách rất cao.
Tạ Nhất đang ở do dự, Thương Khâu cũng rửa mặt xong quay lại, cũng muốn thay đồ, xem ra phải ra ngoài.
Tạ Nhất nghĩ thầm Thương Khâu có ghẹo người thế kia, nữ thần công ty cũng bị anh ta mê hoặc, nhất định có thể giúp mình, liền cười híp mắt nói: "Thương Khâu, việc của tôi ấy... Muốn đi gặp một người bạn, anh nói tôi mặc đồ gì mới tốt?"
Thương Khâu nhíu mày nhìn cậu, nói: "Nam hay nữ."
Tạ Nhất nhắm mắt nói đại: "Ờ... Nữ."
Thương Khâu không có phản ứng gì đặc biệt, từ trong đống đồ của anh ta lấy ra một áo ba lỗ, một cái quần sọt, còn có một đôi giầy thể thao cho Tạ Nhất.
Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Hả? Ăn mặc tùy tiện như vậy, có thể quá tùy tiện hay không?"
Thương Khâu lại là mặt không đỏ mũi không thở gấp, nói nghiêm trang: "Tùy tiện chút cũng tốt, dễ tiếp cận, dù sao cảm quan của phụ nữ rất tinh tế, mặc quá nghiêm túc, sẽ làm phụ nữ có ý thức phòng bị."
Thương Khâu nói rất nghiêm túc, Tạ Nhất nghe thấy cũng bối rối, dường như cảm thấy có chuyện như thế, còn cười nói: "Nghe lời anh."
Thương Khâu cũng cười cười, gật đầu.
Tạ Nhất liền đổi áo ba lỗ kia, thoạt nhìn cứ như muốn đi chơi bóng rỗ, Thương Khâu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, lại chọn cho Tạ Nhất một cái áo khoác "tuỳ tiện mặc lên không phải là người", giọng nói dịu dàng chăm sóc nói: "Bên ngoài có chút lạnh, mặc áo khoác đi."
Tạ Nhất cảm động đến mơ màng, bản thân muốn đi coi mắt, Thương Khâu giúp chọn quần áo không nói, còn sợ mình cảm lạnh, đơn giản là anh em tri kỷ trăm năm.
Tạ Nhất mặc quần áo xong, soi về phía cái gương, giá trị nhan sắc không tệ, nếu như không phải bởi vì giá trị nhan sắc có đủ, mặc một thân quần áo như thế, người khác cũng phải nhìn vài lần, quả thực chẳng ra cái gì cả, chớ nói chi là coi mắt.
Tạ Nhất sửa sang lại quần áo, có chút ngượng ngùng nói: "Ờm... Thương Khâu, tôi có thể lái xe của anh dùng một lát không?"
Lái xe đi coi mắt, khẳng định làm ít công to.
Thương Khâu lại lộ ra một ít biểu cảm khó xử, nói: "Một lát tôi ra ngoài cần dùng xe."
Tạ Nhất: "À, vậy anh dùng đi, tôi ngồi xe buýt."
Thương Khâu lại làm người tốt nói: "Cậu đi đâu thế, tôi có thể lái xe đưa cậu đi."
"Không cần không cần."
Tạ Nhất vội vàng xua tay, mình đi coi mắt, còn để Thương Khâu lái xe đưa đi, thực sự quá xấu hổ.
Vì vậy Tạ Nhất ra cửa trước, mặc một thân áo ba lỗ tùy tiện mặc lên cũng không phải người, ngồi xe buýt, liền đi coi mắt.
Tạ Nhất ra khỏi nhà, Thương Khâu lại nhướng mi cười cười, mình cũng thay đồ, cầm lên chìa khóa xe, đóng cửa đi.
Tạ Nhất ngồi xe buýt, rất nhanh thì đến viện bảo tàng, còn có mười lăm phút nữa mới mười giờ, người trước cửa viện bảo tàng rất nhiều, chẳng qua Tạ Nhất đã nhìn hình của đối phương, cho nên có thể nhận ra bên gái.
Tạ Nhất tìm nửa ngày, thì nghe được có người nói: "Chào anh, là ngài Tạ Nhất ư?"
Tạ Nhất quay đầu nhìn lại, là đối tượng hẹn hò của cậu, mới vừa nhìn đã lúng túng, quần áo của đối phương mặc tương tự như đầm dạ hội, đồ trang sức trang nhã, thoạt nhìn điềm đạm hiền thục, cầm trên tay một cái ví nhỏ, còn mang giày cao gót.
Mà Tạ Nhất...
Ngồi xe buýt, mặc áo thun ba lỗ chơi bóng rỗ, bên ngoài còn khoác một cái áo khoác thoải mái, dưới chân mang giày thể thao.
Tạ Nhất cười một tiếng đầy lúng túng, bởi vì cậu thấy ánh mắt của bên gái nhìn mình cũng mang xấu hổ.
Vừa lúc đó, "Vèo ——" một tiếng, một chiếc xe Land Rover màu đen dừng ở chỗ đậu xe ở phía sau bọn họ, biển số xe của Land Rover có chút quen mắt, thoạt nhìn giống như là...
Land Rover màu đen dừng lại, cửa xe mở ra một tiếng "Cạch", từ bên trong đi ra một người đàn ông tuổi còn trẻ, người đàn ông kia thân hình cao lớn, vai rộng mông hẹp chân dài rộng, mặc một thân tây trang màu đen, hơn nữa còn là một bộ ba món, bên trong mặc một cái áo lót màu xám tro, bó sát vào đường lưng gầy gò mà tràn đầy bắp thịt của hắn ta.
Trên tay người đàn ông còn mang cái bao tay da màu đen, trên mặt mang một kính mát màu đen, lúc đi xuống xe nâng tay lên nhìn đồng hồ một cái, cả thân hình di động này, sáng cả một vùng kia, cũng không biết mấy triệu.
Là Thương Khâu...
Thương Khâu đi xuống xe, lấy xuống kính mát, Tạ Nhất hoàn toàn không nghĩ tới đã vậy còn trùng hợp như thế, còn ngạc nhiên lên đón, nói: "Thương Khâu? Anh cũng tới xem triển lãm tranh, thật trùng hợp, tôi cho là anh phải đi làm việc chứ."
Biểu cảm của Thương Khâu cũng là vẻ mặt thật là trùng hợp, Tạ Nhất hoàn toàn không phát hiện biểu cảm ngày hôm nay của Thương Khâu có chút "lố", quả thực đang biểu diễn kỹ xảo.
Thương Khâu: "Cậu cũng tới xem triển lãm tranh, với bạn?"
Nói xong nhướng mi nhìn thoáng qua phía nhà gái, nhà gái đột nhiên thấy một soái ca từ trên xe sang đi xuống, còn rất có phong độ, phảng phất như quý tộc thân sĩ vậy, thoáng cái đã xấu hổ đỏ mặt, vội vàng ngượng ngùng nói: "Chào anh."
Vì vậy coi mắt của hai người, mua hai tặng một, biến thành ba người cùng nhau xem triển lãm tranh...
Tạ Nhất kỳ thực mít đặc với nghệ thuật, chẳng qua bởi vì quy mô và độ tuyên truyền của triển lãm tranh lần này rất lớn, khiến người ta cho rằng không xem triển lãm tranh lần này, có thể sẽ thiệt thòi cả đời, cho nên Tạ Nhất rất tò mò cũng muốn đi xem một cái.
Vốn cảm thấy đến xem triển lãm tranh với đối tượng coi mắt, có thể ít nhiều có chút lo lắng, chẳng qua giờ tốt rồi, Thương Khâu cũng tới, lo lắng của Tạ Nhất cũng đã không thấy tăm hơi, hứng thú tràn trề, nhưng Tạ Nhất đã quên "dự tính ban đầu" của mình, rốt cuộc là tại sao phải tới coi mắt với cháu gái của bác gái, hoàn toàn là bởi vì Thương Khâu.
Ba người cùng nhau xem triển lãm tranh, Tạ Nhất cái gì cũng đều không hiểu, chỉ là nhìn náo nhiệt, cảm thấy có vài bức tranh rất đẹp, Thương Khâu lại có thể nói rõ ràng mạch lạc, học thức như vô cùng uyên bác vậy.
Đàn gái của coi mắt là một nghiên cứu sinh, chẳng qua là học khoa học tự nhiên, đối với những thứ này cũng không hiểu nhiều, Thương Khâu vừa đi vừa giúp hai người giải thích tác phẩm hội họa, một số bối cảnh sáng tác, thời đại sáng tác, còn có tư tưởng làm nên bức tranh, dĩ nhiên nói rõ ràng rành mạch.
Không chỉ là vẻ mặt của đối tượng coi mắt nhìn Thương Khâu sùng bái, ngay cả gương mặt Tạ Nhất cũng sùng bái, nói: "Anh hiểu nhiều thật."
Thương Khâu nhướng nhướng mày, không biết là được Tạ Nhất khen ngợi, cho nên tâm tình không tệ, hay là ngày hôm nay tâm tình vốn tốt rồi, không tiếc cho Tạ Nhất một nụ cười, nói: "Thấy nhiều rồi, đương nhiên là hiểu rồi."
Ba người cùng nhau "coi mắt", quá trình coi mắt kỳ thực tương đối xấu hổ, bởi vì nhà gái không phụ sự mong đợi của mọi người để ý Thương Khâu rồi, dù sao thể chất Thương Khâu dương cương, trời sinh hấp dẫn khác phái, hơn nữa còn là kho báu hormone di động.
Chẳng qua cũng may Tạ Nhất đối với mặt này ít căn huyền [dây cung, dây nỏ], cũng không có cảm giác đối tượng hẹn hò của mình để ý người khác, không quá chú ý, cho nên người ta nhìn bọn họ xấu hổ, Tạ Nhất chưa từng cảm thấy mình xấu hổ.
Điểm chú ý của triển lãm tranh lần này ở tận cùng bên trong sảnh triển lãm, các biện pháp bảo vệ rất nghiêm mật, bên cạnh rất nhiều bảo vệ đứng gác, còn có nhân viên tuần tra, nhiệt độ sảnh triển lãm ổn định, độ ẩm cũng phải điều chỉnh nghiêm ngặt, người tham quan bên trong ba tầng trong ba tầng ngoài, hơn nữa còn có hàng loạt ký giả, không ngừng lóe đèn loang loáng.
Bọn họ tới thật đúng lúc, khoảng thời gian này đúng lúc là buổi họp báo của người sáng tác ra bức tranh.
Hoạ sĩ kia rõ ràng là một người nghệ thuật, mặc một bộ đồ rất kỳ lạ, thoạt nhìn rất tiên phong trong nghệ thuật, tóc dài buộc lên, râu ria xồm xoàm, mang một cái kính to, đang giảng giải cho các phóng viên sáng tác tâm đắc của mình.
Dáng vẻ của hoạ sĩ nói tới nói lui có chút thần thần thao thao.
Lúc bọn họ đi qua, hoạ sĩ kia đang lật xem tác phẩm sáng tác của mình được bày ra, là một tập tranh, thiết kế rất sa hoa, bìa sách làm từ chất cứng, mặt trên vây quanh bằng viền vàng còn có bảo thạch, lại là kim cương chiếu lấp lánh.
Tạ Nhất mơ hồ nghe thấy, nói đây là một quyển —— đồng thoại cố sự tập.
Bên trong bức tranh của đồng thoại cố sự là từng trang từng trang, nét vẽ tươi đẹp đẹp đẽ, màu sắc thậm chí có chút mạnh mẽ, đường cong lưu loát, còn có chút cảm giác của trường phái ấn tượng [2].
Hoạ sĩ lật từng trang từng trang, hình ảnh cuối cùng dừng ở trên một trang, tranh trên trang cuối là Nữ hoàng đỏ trong Alice ở xứ sở thần tiên.
Nữ hoàng đỏ chiếm cả một trang, khí thế mười phần, từng cọng tóc đều vẽ rõ nét, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ sống lại vậy.
Hoạ sĩ nói: "Bộ tác phẩm này tinh túy trong này..."
Hắn ta nói xong, chỉ lên quyền trượng của Nữ hoàng đỏ, hồng tâm quyền trượng, giữa hồng tâm khảm một viên bảo thạch màu vàng, thoạt nhìn như là vàng, thế nhưng màu sắc so với vàng trong hơn, mang theo một màu lửa khó nói rõ.
Phải biết rằng gam màu của mực in nếu so với gam màu của máy tính thì yếu kém rất nhiều, bởi vậy ở dưới rất nhiều tình huống, ở trong máy tính thấy màu sắc tươi đẹp hơn, ví dụ như màu vàng, chỉ cần in ra, sẽ mất đi loại màu sắc vốn có, nếu như muốn in màu vàng lấp lánh, phần lớn cần dùng đến in offset [3] mực vàng.
Mà lấp lánh ánh sáng trên quyền trượng của Nữ hoàng đỏ, hiển nhiên không phải là thuốc màu và mực in thông thường, dường như thực sự khảm nạm vào một bảo thạch quý báu ở phía trên vậy.
Hoạ sĩ có chút tự hào nói: "Đây là tôi dùng thời gian năm năm, trải qua nhiều lần trăm cay nghìn đắng mới tìm được nguyên liệu, đem nguyên liệu nghiền nát thành phấn, mà chế tạo ra, đây là chỗ tinh túy của cả bức tranh, khiến tác phẩm của tôi... Vĩnh viễn lưu truyền!"
Tạ Nhất nghe không hiểu, thế nhưng cảm thấy màu vàng kia thật đúng là đẹp mắt, loại cảm giác lóng lánh ánh kim này, thật giống như... Cánh chim vàng vậy?
Tạ Nhất và đàn gái thưởng thức bức vẽ, Thương Khâu bởi vì thân hình cao lớn, cho nên không cần vương cổ cũng có thể nhìn, anh giống như hạc giữa bầy gà, thấy rõ ràng, quyền trượng của Nữ hoàng đỏ ở lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn của sảnh triển lãm.
"Ôi..."
Tạ Nhất còn đang thưởng thức bức vẽ, thình lình nghe Thương Khâu bên cạnh hít ngược một hơi, giống như bị thương vậy, Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, vội vàng nhìn lại.
Người bên cạnh còn đang thưởng thức quyền trượng của Nữ hoàng đỏ, không chú ý tới bọn họ, Tạ Nhất vội vã thấp giọng nói: "Vết thương của cổ tay đau phải không?"
Hóa ra dấu ấn trong lòng bàn tay của Thương Khâu phát đau, Thương Khâu nói đây là bệnh cũ, nhất là ở dưới điều kiện gặp ánh sáng, sẽ đau rất lợi hại, cho nên Thương Khâu mới vẫn mang cái bao tay.
Chẳng qua giờ Thương Khâu cũng không đem bao tay lấy xuống, không biết vì sao đột nhiên lại vô cùng đau đớn, cho dù Thương Khâu nói không sao, thế nhưng trên trán anh ta lại chảy một ít mồ hôi lạnh, thái dương co giật nhẹ.
Thương Khâu là người không dễ dàng biểu lộ tình cảm, có thể khiến anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, nói vậy rất đau.
Tạ Nhất vội vàng nói một tiếng với đàn gái, đỡ Thương Khâu vào phòng nghỉ của toilet, để anh ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, vào phòng nghỉ đã cảm thấy đỡ hơn, chẳng qua vừa đi vào sảnh triển lãm, thì cảm thấy lòng bàn tay lại bắt đầu bỏng rát lên.
Tạ Nhất lo lắng Thương Khâu, sau khi tạm biệt đàn gái, liền chuẩn bị đưa Thương Khâu đi về nhà, Tạ Nhất để Thương Khâu ngồi ở vị trí phó lái, mình lái xe.
Thương Khâu ra khỏi nhà bảo tàng, đã cảm giác bàn tay của mình khá hơn một chút, chẳng qua Tạ Nhất muốn đưa anh ta về nhà, anh ta cũng không nói gì, ngồi ở vị trí phó lái.
Tạ Nhất đem xe khởi động, vừa lái xe vừa nói: "Còn đau lắm không? Chúng ta có cần đi bệnh viện không?"
Thương Khâu nói: "Không sao rồi."
Anh ta nói xong, liếc mắt nhìn Tạ Nhất, nói: "Triển lãm tranh cũng chưa xem xong, đem bạn của cậu để một mình ở chỗ đó, không sao chứ?"
Tạ Nhất: "Không sao, một lát tôi gọi điện thoại hỏi thăm cô ấy về tới nhà chưa, mới nói lời xin lỗi."
Tạ Nhất nghĩ thầm, dù sao Thương Khâu bị thương, cần phải đưa Thương Khâu trở về trước, với lại bản thân thấy đàn gái, cũng không có cảm giác động lòng gì, có thể không quá hợp nhau.
Quả nhiên, sau khi Tạ Nhất đưa Thương Khâu về nhà, gọi điện thoại cho đàn gái, đối phương chỉ nói là không sao, cũng không có nói sẽ tiếp tục liên lạc vân vân, xem ra là xong rồi.
Tay của Thương Khâu không hiểu sao lại đau một trận, sau khi trở về thì đỡ rồi, một chút cũng không sao, buổi tối thì cứ theo lẻ thường theo Tạ Nhất đi quán cơm đêm khuya giúp một tay.
Khoảng chừng bảy giờ tối, quán cơm đêm khuya ngồi gần đầy, từ cửa đi vào một người thực khách, Tạ Nhất vừa muốn chào hỏi người ta, vừa nhìn lại nhận biết.
Đương nhiên chỉ là bản thân nhận biết đối phương, đối phương khẳng định không biết mình, dù sao đối phương nhưng là một danh nhân, chính là nhân vật chính của triển lãm tranh ngày hôm nay, hoạ sĩ cao cấp thế giới kia.
Hoạ sĩ đi tới, Tạ Nhất mời hắn ta ngồi xuống trước một bàn trống duy nhất, hoạ sĩ lại không lập tức chọn món ăn, mà là nói: "Tôi nghe nói chỗ này có một người gọi là Thương Khâu, thật không?"
Tạ Nhất vừa nghe, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thương Khâu phía sau quầy đang ở chơi điện thoại di động, Thương Khâu tai thính mắt tinh, chắc hẳn cũng nghe thấy được, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương, từ phía sau quầy vòng qua đây.
Người nọ thấy Thương Khâu, dường như nhìn một cái đã nhận ra, lập tức nói: "Ngài Thương, tôi muốn xin cậu giúp tôi một chuyện, xin hãy nhất định giúp tôi đó!"
Tạ Nhất có hơi khó hiểu, hóa ra không phải tới ăn cơm?
Hoạ sĩ kia nói xong, lập tức đem ví tay của mình đặt lên bàn, kéo ra khóe kéo, "Bịch ——" một tiếng, từ bên trong trợt ra rất nhiều thứ nhỏ vụn, nhỏ thì như hạt mè vậy, lớn thì cỡ hạt đậu.
Ánh sáng của quán cơm đêm khuya là ánh sáng ấm, không tính là quá sáng, ở dưới loại ánh sáng này, thứ trượt ra ngoài từ trong túi cầm tay kia lấp lánh rực rỡ, thiếu chút nữa chói mù mắt của Tạ Nhất.
Kim cương!
Một túi kim cương!
Thật có tiền...
Hoạ sĩ đem túi cầm tay đặt lên bàn, nói: "Đây là tiền thù lao của tôi, xin nhất định phải giúp tôi chuyện này! Tôi nghe nói cậu là khu ma nhân!"
Thương Khâu nhìn những kim cương này, một chút cảm giác động lòng cũng không có, ngay cả hành động mở to hai mắt ấy cũng không có, nhưng lại đi tới, ngồi xuống ở trước bàn rất lạnh nhạt, nói: "Là loại ủy thác gì?"
Hoạ sĩ nói: "Tranh của tôi! Tranh của tôi! Quyển sách đồng thoại đó không thấy nữa! Mất rồi!"
Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Quyển sách đồng thoại triển lãm ở nhà bảo tàng ngày hôm nay ấy à?!"
Hoạ sĩ gật đầu nói: "Đúng, chính là quyển đó!"
Thương Khâu nói thản nhiên: "Vậy anh nên báo cảnh sát, hoặc là tìm thám tử tư."
Hoạ sĩ lập tức nói: "Không không, nên tìm cậu! Tôi nghe nói cậu là khu ma nhân cao cấp nhất! Chỉ có cậu có thể giúp tôi tìm được, bởi vì ta bức tranh của tôi... Bức tranh của tôi, nó sống rồi!"
Hoạ sĩ mở to hai mắt, nhướng lông mi, lúc nói chuyện ngũ quan di động rất cường điệu, vẻ mặt kia có hơi thần thần thao thao, không biết còn tưởng rằng hắn ta là nhảy đại thần*, hoặc là một bọn bịp bợm lừa dối khắp nơi.
[Là một nghi lễ của các hoạt động dân gian đã được truyền lại, nó phải được thực hiện bởi hai người. Hầu hết các "nhảy đại thần" là mê tín phong kiến, và cũng có nghệ thuật dân tộc đã được lưu truyền.]
Tạ Nhất híp mắt, nói: "Sống rồi?"
Hoạ sĩ lại nói lời thành khẩn: "Đúng, sống rồi!"
Thương Khâu nhíu mày một cái, cong tay gõ trên bàn hai cái, đột nhiên nói: "Họa linh."
——
[1] Mèo màu cam:
[2] Trường phái ấn tượng:
[3] In offset: là một kỹ thuật in ấn trong đó, các hình ảnh dính mực in được ép lên các tấm cao su trước rồi mới ép từ miếng cao su này lên giấy. Khi sử dụng với in thạch bản, kỹ thuật này tránh được việc làm nước bị dính lên giấy theo mực in. (chi tiết xem thêm trên gg)
• Chú thích đồ ăn:
Bạch quả nướng:
Sò biển cay:
Đậu nành ngâm muối:
Mì xào đậu que:
———
Hôm nay mới đi xem phim Alladin, công nhận kỹ xảo rất là đẹp, diễn viễn cũng đẹp nốt và đương nhiên rất vui nữa, có điều xem suất lồng tiếng, nên mấy bài hát nó hơi ba chấm xí:)) y như coi phim VN vậy đó chời, làm phải về nghe lại hết mấy bài OST gốc của phim mới thấu cảm được cái hay:v
Ừm, và đừng hỏi sao nay mình siêng đăng như thế, vì bù tháng sau mình đi chơi đó:)))