*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thương Khâu biến thành kẻ có tiền trong một giây, còn thân thiết với Tạ Nhất như vậy, ruột của ông chủ Tiền cũng đau tới phát xanh, thật không biết nên làm thế nào cho phải. [only one nguyethuecac.wordpress.com]
Một tiếng “Đinh ——”, thang máy dừng lại, mọi người xuống thang máy, ông chủ Tiền nói rất nhiệt tình: “Mời mời, Thương tổng, mời bên này.”
Ông ta nói với Tạ Nhất: “Ngài Tạ, chúng ta cũng là bạn hợp tác lâu năm rồi, hợp tác trước đây của chúng tôi với quý công ty cũng có không ít thành công, đều rất tán thưởng quảng cáo thiết kế của quý công ty, như vậy đi, trước tiên ngài Tạ tới phòng nghỉ bên này chờ một lát, một hồi tôi sẽ đi qua.”
Thương Khâu lại cười nhàn nhạt, ở trong mắt Tạ Nhất đây thật sự là làm màu tới cực điểm, nói: “Hà cớ gì phiền hà như vậy chứ, ông chủ Tiền cũng là người làm ăn, biết thời gian quý bao nhiêu, dù sao hạng mục quảng cáo hợp tác của ngài Tạ, chính là hàng mục của chúng tôi cần, không bằng cùng nhau đi, vừa lúc tôi cũng muốn nhìn xem sáng ý quảng cáo của ngài Tạ.”
Tạ Nhất: “…” Ngài Tạ …
Ông chủ Tiền nào dàm không đồng ý, liền vội vàng gật đầu, còn thiếu điều cúi đầu, đáp: “Vâng vâng vâng, mời bên này.”
Ông chủ Tiền mời Thương Khâu và Tạ Nhất đi qua, Tạ Nhất hết sức tò mò, lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Thương Khâu, thấp giọng nói: “Rốt cuộc anh đầu tư bao nhiều tiền?”
Thương Khâu không lên tiếng, chỉ là cười cười, sau đó nâng lên một đầu ngón tay, Tạ Nhất là người đối với đầu tư không hề có khái niệm, căn bản không biết là có ý gì.
Nhưng Tạ Nhất chắc chắn là, Thương Khâu tới đây tuyệt đối không phải vì chuyện bàn công việc đơn giản như vậy, còn có nội tình của mặt khác.
Mọi người đi vào phòng họp rộng rãi, đơn giản là trong phòng hội nghị xa hoa nhất, so với căn nhà nhỏ bé của Tạ Nhất còn lớn hơn, ông chủ Tiền tự mình bưng cà phê lên cho Thương Khâu và Tạ Nhất, các đồng nghiệp cũng được thơm lây mà ngồi xuống, cũng được gọi là nở mày nở mặt nha.
Tạ Nhất cười híp mắt uống một ngụm cà phê, sau khi uống xong liền cảm thấy chất lượng cà phê rất tốt, chính là vị đắng của đã ghiền, đoán chừng bởi vì đang làm màu, cho nên không để bao nhiêu đường, vẫn là cà phê đen.
Quả nhiên Thương Khâu bên cạnh bưng lên uống một ngụm, nhất thời hơi nhíu mày vì đắng, sắc mặt kia nếu như có thể dùng nhiệt độ để so sánh, vừa rồi là nhiệt độ bình thường hai mươi bốn hai mươi lăm độ, hiện giờ chính là âm hai mươi bốn độ của tủ lạnh, bởi vì thật quá đắng, Thương Khâu thích ăn đồ ngọt.
Tạ Nhất hơi cười trộm, rất muốn lồng tiếng cho Thương Khâu ngay bây giờ —— cục cưng mất hứng rồi!
Tạ Nhất đang cười trộm, ông chủ Tiền liền thấy sắc mặt Thương Khâu rất khó coi, thế nhưng cũng không biết mình đã làm sai điều gì, có thể Thương Khâu còn đang tức giận vì chuyện mình làm khó dễ bạn anh ta.
Kết quả Tạ Nhất đã khom người xuống, ho khan một tiếng, nói: “Thật ngại quá, cà phê quá đắng, có thể cho tôi một bịch sữa, bốn viên đường không?”
Ông chủ Tiền cũng bối rối, ngay sau đó nghĩ thầm Tạ Nhất quả nhiên là một nhà quê, cà phê mắc như vậy, còn phải thêm sữa và bỏ đường, quả thực phung phí của trời.
Chẳng qua vẫn đặc biệt khách sáo nhờ thư ký đem cho Tạ Nhất, mặc dù thư ký cảm thấy số lượng bốn viên phương khá lớn, nhưng vẫn làm theo, mà còn cầm theo một hũ đường cho cậu.
Vì vậy mọi người liền thấy Tạ Nhất cầm lấy bịch sữa kia, xé mở ra, nhưng không đem sữa bỏ vào trong ly cà phê của mình, mà là rót vào trong ly cà phê bên cạnh của Thương Khâu.
Mọi người bỗng chốc đều bối rối, theo sau đó chợt nghe được bốn tiếng “Tỏm! Tỏm, ùm, tỏm!”, Tạ Nhất kẹp bốn khối đường, cũng ném vào trong ly cà phê của Thương Khâu rất thuận tay, đường vuông bốc lên chút bọt khí, đã hòa tan rất nhanh, một ly cà phê đen, trong nháy mắt biến thành cà phê sữa, sợ rằng tất cả mọi người đều ngửi thấy được hương sữa và vị ngọt trong không khí rồi.
Ông chủ Tiền giật mình một hồi, còn tưởng rằng Tạ Nhất đang làm trò đùa dai, trong lòng cười nhạt, xem đi, ngài Thương nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó xem ai có thể che chở các người.
Nào biết sau một khắc, Thương Khâu cũng từ từ nâng ly lên, đặt ở bên miệng hớp một ngụm, hơi nóng dày đặt của cà phê lượn lờ, giống như ánh sáng nhu hòa, đem khuôn mặt của Thương Khâu làm mềm đi rất nhiều, thoạt nhìn dịu dàng lại anh tuấn, còn rất có vị đàn ông, khẽ cười một cái, lập tức nói: “Cảm ơn.”
Tạ Nhất ở dưới ánh mắt hoảng hốt của mọi người, đáp rất tự hào: “Đừng khách sáo.”
Nói cho cùng Tạ Nhất đúng là người duy nhất biết sở thích cá nhân của người đàn ông anh tuấn rắm thối này …
Ông chủ Tiền giật mình con ngươi cũng muốn rớt ra, cười khan: “Vậy … Vậy, ngài Thương, chúng ta nói chuyện hợp tác đi.” [only one nguyethuecac.wordpress.com]
Thương Khâu gật đầu, thư ký vội vàng đem kế hoạch hợp đồng của hợp tác lấy ra, Tạ Nhất sợ nhìn thấy hợp đồng nhất, bởi vì cậu chẳng xem hiểu gì cả, điều điều khoản khoản đổi tới đổi lui, hết sức phiền phức, tất cả đều là trò chơi chữ nghĩa, nhìn hoa cả mắt.
Chẳng qua Thương Khâu lại cầm hợp đồng lên xem, hơi nhíu mày lại, thoạt nhìn rất nghiêm túc, biểu tình kia thực sự là rất đẹp trai, cũng có lời nói đàn ông làm việc là đẹp trai nhất, những lời này cũng không hề giả.
Sau khi Thương Khâu xem xong, nở nụ cười một tiếng, đáp: “Chúng ta quả thật có thành ý hợp tác với ông chủ Tiền, nhưng nhìn ông chủ Tiền thì không có.”
Ông chủ Tiền nghe xong nhất thời cực kỳ sợ hãi, thiếu điều quý gối trước mặt Thương Khâu, đáp: “Đây đây đây … Đây, Thương tổng, đây bị oan rồi, từ đâu nói như thế chứ!?”
Thương Khâu chỉ chỉ văn kiện, nói: “Kỹ thuật các người lạc hậu như thế?”
Ông chủ Tiền: “Bị oan, bị oan rồi! Kỹ thuật chúng tôi đây, chính là mũi nhọn của thế giới!”
Thương Khâu cười sâu kín, rất có khí tràng: “Tôi không muốn mũi nhọn gì cả, tôi muốn là tốt nhất, trước đó ông chủ Tiền cũng cam kết như thế, không thì sao tôi đầu tư nhiều tiền như vậy? Mặc dù số tiền này với tôi mà nói như cọng lông, nhưng tôi vẫn hy vọng nó có thể làm ra thành tựu.”
Tạ Nhất liếc mắt nhìn hợp đồng một cái, mặt trên rất nhiều số không, không không không không, không thấy hết số không, cũng không biết cụ thể bao nhiêu tiền, dù sao cũng khẳng định không chỉ là tiền lẻ.
Ông chủ Tiền còn muốn chống đỡ, đáp: “Vậy … Thế nhưng kỹ thuật này đã …”
Rốt cuộc Thương Khâu chuyển tới vấn đề chính, nói nhàn nhạt: “Tôi nghe nói vừa mới tổ chức xong một triển lãm, chính là triển lãm về mặt kỹ thuật này, có một ngài Liêm ở mặt này phát triển rất không tệ, ông chủ Tiền không đem kỹ thuật của bọn họ mua lại.”
Vừa nói như vậy, ông chủ Tiền liền hối hận: “Thương tổng, Thương tổng à! Ngài có thể nghe tôi nói không, ngài Liêm ấy, có phải Liêm Thần An hay không?”
Thương Khâu gật đầu, Tạ Nhất đột nhiên hiểu ra, Thương Khâu quăng chút tiền, không phải là đầu tư, mà đến tìm thông tin!
Thông tin này cũng quá đắt rồi!
Thương Khâu gật đầu, đáp: “Đúng, chính là ngài Liêm ấy.”
Ông chủ Tiền nói thần thần bí bí: “Tôi cho thật cho cậu biết nha Thương tổng, cũng chỉ vì quan hệ thân thiết của tôi và Thương tổng, cho nên mới đem chuyện này nói cho cậu biết, Liêm Thần An … Không thể hợp tác với hắn ta đâu, cho dù kỹ thuật của hắn ta tốt, cũng không thể hợp tác được, bởi vì … Hắn ta là hung thủ giết người đó!”
Tạ Nhất kinh ngạc mở to hai mắt, chẳng qua hiểu biết mà không lên tiếng, mà là để Thương Khâu tiếp tục hỏi, Thương Khâu làm ra một biểu cảm nghi ngờ, đáp: “Chuyện này như thế nào?”
Ông chủ Tiền vì lòng tin, nói: “Thật đó, chuyện này chỉ có một mình tôi biết, lúc Liêm Thần An chưa thành lập phòng làm việc, không phải là tạo ra một công ty với người bạn à? Chính là chuyện này, đồng nghiệp hợp tác với hắn tôi biết, là bạn thân nhiều năm, là Cát Sơn, Cát Sơn có một người vợ, người đó như hoa như ngọc …”
Trong lòng Tạ Nhất nghĩ thầm, bà Tào cũng gọi là như hoa như ngọc? Thương Khâu là quốc sắc thiên hương rồi mất!
Ông chủ Tiền nói tiếp: “Nhân phẩm của Liêm Thần An có vấn đề, giết người, cướp vợ người khác, cái gì cũng từng làm qua! Lúc đó Cát Sơn tìm đến tôi, nói hắn ta khai phá được một phần mềm, vốn có ý nghĩa vượt qua thời đại, phần mềm này tuyệt đối có thể bán được số tiền lớn, muốn hợp tác với công ty chúng tôi, đây là cơ hội rất tốt, tôi đương nhiên đồng ý hợp tác, để hắn ta ra một số tiền, đã chờ thuận mua vừa bán, kết quả sao chứ?! Kết quả à …”
Kết quả Cát Sơn nói phần mềm này là công ty bọn họ làm, nói cách khác, là hợp tác ba người giữa Cát Sơn, bà Tào và Liêm Thần An, vì vậy tự mình nói không tính, phải đi về cùng mọi người bàn bạc một chút, rồi mới bán cho ông chủ Tiền.
Ông chủ Tiền đã suy nghĩ là, dù sao Cát Sơn và bà Tào là vợ chồng, bà Tào nhất định sẽ ủng hộ Cát Sơn, bọn họ ở trong công ty chiếm phần chính, Liêm Thần An cũng sẽ đồng ý bán.
Ông chủ Tiền híp mắt nói: “Sau đó các cậu biết chuyện gì xảy ra không? Tôi đã chưa từng gặp lại Cát Sơn! Xem tin tức ngày đó, mới phát hiện Cát Sơn lại đã chết rồi! Hơn nữa nguyên nhân cái chết là ngã lầu ngoài ý muốn! Chúng tôi muốn nói chuyện hợp tác nè, hợp tác bao nhiêu tiền nè, sao Cát Sơn có thể ngã lầu ngoài ý muốn? Điều đó không thể nào, vì tiền hắn ta cũng không thể ngã lầu! Các cậu đoán thế nào? Sau đó tôi thấy, phần mềm kia được Liêm Thần An bán đi, không phải bán cho chúng tôi, một khoản tiền rất lớn, hừ hừ, đây không phải là rất rõ ràng sao, Liêm Thần An muốn độc chiếm khoản tiền đó, giết Cát Sơn người hợp tác với hắn, Cát Sơn vừa chết, bà Tào nuôi một đứa con gái một tuổi, quả thực chính là cô nhi quả phụ, còn có uy hiếp gì nữa? Cả công ty còn không phải đều của hắn rồi sao!? Thực sự là hiểm ác mà!”
Hoá ra mọi người nghe đồn Liêm Thần An giết người, còn có nội tình bên trong như vậy nữa, trách không được ông chủ Tiền lúc nào cũng thề son sắt nói Liêm Thần An giết người, bởi vì Cát Sơn từng tìm ông ta nói chuyện hợp tác trước tiên, cuối cùng cắt đứt vô cớ.
Chẳng qua Tạ Nhất có chút mê hoặc, nói: “Vậy … Thế nhưng cuối cùng không phải Liêm Thần An đem cả công ty đều đưa cho bà Tào rồi sao? Nói như vậy ông ta cũng không được lợi ích gì.”
Ông chủ Tiền nở nụ cười một tiếng, đáp: “Nào có, đây là làm quá nhiều chuyện áy náy, cậu hiểu không, đi ven sông nhiều rồi dù sao cũng phải ướt giày*, sợ rồi đi chứ! Có thể là gì?! Lại nói, vợ Cát Sơn nhưng là tình nhân mối tình đầu của Liêm Thần An nhớ mãi không quên, đoán chừng là muốn lấy lòng bà Tào, nhưng bà Táo vốn không nhận tình của hắn!” [tương tự như câu đi đêm có ngày gặp mà vậy.]
Trong đầu Tạ Nhất chuyển vòng vo, Liêm Thần An muốn lấy lòng bà Tào? Đây thọat nhìn cũng không phải như vậy, trước đây bà Tào đi tìm Liêm Thần An nhiều lần, thế ra sao cũng là bà Tào muốn nối lại tình xưa với Liêm Thần An.
Tạ Nhất cảm thấy điểm đáng ngờ vẫn là rất nhiều, với lại không nghĩ ra.
Ông chủ Tiền tổng kết: “Cho nên đó, Liêm Thần An nhân phẩm người này có vấn đề, công ty như chúng tôi đây, tiền nhưng là thứ hai, chú trọng chính là uy tín, giống như Thương tổng đây, tuyệt đối không thể nào hợp tác với Liêm Thần An người mang tội giết người như vậy được.”
Thương Khâu gật đầu, đáp: “Đúng thật phải chú trọng uy tín, thế nhưng cũng phải để ý năng suất, kế hoạch kỹ thuật của các ông đây, tôi nghĩ không đủ thành ý, cho dù không tìm Liêm Thần An hợp tác, cũng cần sữa đổi chút nữa, xem ra hôm nào tôi quay lại đi.”
Anh ta nói xong liền đứng lên, sắc mặt ông chủ Tiền cũng thay đổi, đầu tư nhiều số không như vậy đã muốn ngâm nước nóng rồi sao, ông chủ Tiền liền đáp vội: “Đây … Thương tổng, không bằng chúng ta bàn lại …”
Thương Khâu cười đáp: “Một lát tôi còn có hội đàm, không thời gian nói chuyện với ông chủ Tiền nữa, nếu ông chủ Tiền đổi kỹ thuật tốt hơn, liên hệ bất cứ lúc nào. Vậy thì gặp lại sau rồi.”
Thương Khâu nói rất dứt khoát, phối với gương mặt anh tuấn này, biểu cảm quả thực khốc tới cực điểm, Tạ Nhất và các đồng nghiệp đều cho Thương Khâu một like trong im lặng, quá chua sảng rồi!
Ông chủ Tiền cũng không ngăn được, đành phải trơ mắt nhìn cây tiền rời đi, bởi vì hợp tác của bọn họ không nói xong, cho nên bọn người Tạ Nhất cũng không cần quảng cáo nữa, liền cùng nhau rời đi.
Ra cửa công ty, các đồng nghiệp đã hoan hô reo hò lên ngay ở cửa, nói: “Ha ha ha, quá sung sướng rồi! Nhìn mặt của lão Tiền trọc ấy, ha ha ha cũng xanh rồi!”
“Anh Thương làm tốt lắm!”
“Hãnh diện mà! Đơn giản là theo anh Thương có thịt ăn!”
“Khụ khụ!”
Tạ Nhất thấy bọn họ nói lớn tiếng, vội ho hai cái, dù sao bọn họ còn đang ở trước cửa công ty của người ta, Thương Khâu phô trương quá lớn rồi, rất nhiều người đều nhìn về bên này nữa.
Thương Khâu nói xong hợp tác muốn rời đi, Tạ Nhất lại muốn quay về công ty với các đồng nghiệp, Thương Khâu nói: “Vậy buổi tồi về nhà gặp.”
Tạ Nhất gật đầu một cái, Thương Khâu liền ngồi vào trong xe sang, rất nhanh liền có tài xế lái xe sang rời đi mất, Tạ Nhất nghĩ thầm Thương Khâu thật là có tiền.
Kết quả là nghe được tiếng “Hey ——!!!”, như giễu cợt vậy, kỳ thực chính là giễu cợt, các đồng nghiệp sau lưng cười nói: “Ai ôi, buổi tối —— về nhà —— gặp ——”
Tạ Nhất: “…”
Đồng nghiệp cười nói: “Thật ân ái mà, trời ơi anh Tạ, anh thực sự là chiến thắng cuộc đời mà, anh Thương dáng dấp đẹp trai như thế, còn thích động vật nhỏ, chủ yếu nhất vẫn là một kim cương vương lão ngũ! Anh quả thực kiếm được lời rồi!”
Tạ Nhất liếc trắng mắt, đáp: “Chúng tôi thật sự không phải là quan hệ đó!”
Các đồng nghiệp gật đầu nói: “Vâng vâng vâng, bọn em biết, trong lòng hiểu rõ, anh yên tâm đi anh Tạ!”
Tạ Nhất: “…” Nói nữa cũng vô ích …
Tạ Nhất và đồng nghiệp trở về công ty, sau khi tan tầm liền chuẩn bị đi về nhà, cậu đem Land Rover dừng ở trong chỗ đậu xe của tiểu khu, sau đó xuống xe, khóa xong cửa xe đi về nhà.
Hôm nay là lúc tan việc, trong tiểu khu rất nhiều người, tới tới lui lui, còn không ít là khách quen của quán cơm đêm khuya của Tạ Nhất, đều chào hỏi rất thân thiện với Tạ Nhất.
Tạ Nhất đi thẳng vào trong, đi ngang qua hoa viên của tiểu khu, thấy đám mèo con kia đang kêu meo meo meo meo, đột nhiên nghĩ tới lời nói trước đó của Nghê Anh, những con mèo con này cũng không phải như bình thường, nếu như lúc nổi cơn đói, có thể ăn thịt người.
Tạ Nhất giật mình một cái, vội quay đầu lại bỏ chạy, mèo con nhìn thấy không hiểu ra sao, còn hơi nghiêng đầu, kêu “Meo meo —— meo meo ——” vài tiếng.
Tạ Nhất quay đầu lại vào trong cửa hàng tiện lợi của tiểu khu, sau đó đi tới kệ hàng cầm lấy hai túi thức ăn cho mèo, lại mua một hộp sữa tươi, cuối cùng còn cầm sang vài cái chậu ăn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hết sức nhẹ nhõm mà đi ra cửa hàng tiện lợi, đi về phía hoa viên của tiểu khu.
Tạ Nhất đem chậu ăn bày ra từng cái một, xếp một hàng, bảo đảm mỗi con mèo con đều có một chậu thức ăn, sau đó đổ đồ ăn cho mèo, lại đổ sữa tươi vào trong vài chén lớn.
Mèo con nhất thời kêu “Meo meo meo meo”, tất cả đều đi qua đây, lúc lắc đuôi nhỏ, vui vẻ mà ăn thức ăn, “Meo meo meo meo meo meo” mà liếm sữa tươi trong chậu.
Trước đây lúc lên Đại học của Tạ Nhất, bạn cùng phòng từng lén lút nuôi mèo hoang, mèo con rất thích uống sữa tươi, bởi vì thể chất Tạ Nhất thiên âm, cho nên mèo con không thích gần gũi Tạ Nhất, chẳng qua lúc Tạ Nhất uống sữa tươi, mèo con đều mang vẻ mặt tham ăn mà sáp lại gần, năn nỉ Tạ Nhất, dáng vẻ ấy quá đáng yêu khỏi phải nói rồi.
Chẳng qua mèo con không thể uống sữa tươi, cho nên Tạ Nhất đành phải làm người xấu, hiện giờ những mèo con này không giống bình thường, cho nên Tạ Nhất cũng không cần làm người xấu nữa.
Tạ Nhất cho mèo ăn, thừa dịp lúc bọn nó bận ăn, đưa tay sờ lông của mèo con, phải nói là rất mềm mại, còn muốn xoa đệm thịt [1] dưới chân, chẳng qua mèo con đang ăn thoả thuê, Tạ Nhất cũng không đành lòng làm phiền chúng nó.
“Meo meo —— ” [only one nguyethuecac.wordpress.com]
“Meo meo meo meo meo meo!”
Tạ Nhất đang xoa xoa mèo con, có vài con mèo đã ngẩng đầu lên, dường như có chút đề phòng, lông trên người đều dựng lên, đôi mắt mèo tròn vo nheo lại, nhìn chằm chằm vị trí sau lưng của Tạ Nhất.
Một con mèo nhỏ kêu lên, sau đó những mèo con khác cũng đều kêu lên, vậy mà vứt bỏ đồ ăn liếm sữa tươi, tất cả đều hướng về phía về phía kia mà kêu meo meo meo meo, cứ như có thứ gì đó kích động vậy.
Tạ Nhất có chút mờ mịt, quay đầu nhìn về phía kia, không có ai, lúc này trong vườn hoa của tiểu khu rất yên lặng, trẻ con đều được người lớn tan việc dẫn đi rồi, không ai ở chỗ này ngây ngốc.
Chẳng qua trong bụi hoa lại đang khẽ run, dường như có gì đó đang núp ở bên trong, chẳng lẽ là một mèo con mới?
Tạ Nhất đi tới, cúi đầu nhìn xuống, cũng không phải mèo con mới gì cả, mà là một cô bé!
Thực sự là oan gia ngõ hẹp, cô bé này không phải ai khác, chính là con gái của bà Tào!
Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, bởi vì nhà bà Tào cách nơi bọn họ quá xa, sao bé gái lại ở quanh đây? Xung quanh đây cũng không có trường học hoặc nhà trẻ?
Bé gái bị Tạ Nhất phát hiện, nhất thời giật mình, chợt nhảy vọt lên, liền đá về phía Tạ Nhất, vừa lúc đá vào bắp đùi của Tạ Nhất, đau vô cùng, sức lực còn thật lớn, lúc Tạ Nhất không kịp phản ứng, bé gái lại nắm chặt lấy bụi hoa ở bên cạnh, cả rễ cũng bứng lên, một tiếng “Vù vèo!”, trực tiếp ném ở trên mặt của Tạ Nhất.
Tạ Nhất chính là người có tính tình tốt, lúc này cũng không bình tĩnh nữa, trong nháy mắt không thấy được, mặt mũi miệng đều là bụi đất, tức giận tới mức cậu bắt lại bé gái muốn chạy.
Bé gái hét to một tiếng “A!!”, lập tức lại đá lại đánh, nói: “Buông tôi ra! Buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ gọi người đó!!”
Tạ Nhất liền bổ thêm một câu trong đầu, cho dù mi có la rách họng cũng không ai cứu mi!
Tạ Nhất không buông tay, bé gái lập tức hô to: “Bắt cóc đem bán!! Bắt cóc đem bán! Ai cứu với! Cứu với ——”
Tạ Nhất cười lạnh một tiếng, đáp: “Bắt cóc đem bán? Xem ra chú mày phải đem bán mày mới được, đúng không?”
Bé gái cũng không hề sợ, nói: “Mi dám!! Tôi sẽ báo cảnh sát!!”
Tạ Nhất cười nói: “Được, vậy chú đi báo công an trước, đây là tiểu khu nhà chú, mày một bé gái, chạy mấy cây số, có phải theo dõi chú hay không hả? Sợ không phải là biến thái theo dõi gì đó đi, chú đem mày đưa vào cảnh sát trước, yên tâm, mày nhỏ như vậy, sẽ không ngồi tù đâu, nhiều lắm đưa vào nơi giáo dưỡng.”
Bé gái nhếch mày, đáp: “Mi hù dọa ai chứ!?”
Tạ Nhất đáp: “Hù dọa mày cái đồ con nít xấu xa còn hôi sữa này!”
Bé gái tức giận gào to, liền muốn cắn lên tay của Tạ Nhất, Tạ Nhất buông lỏng tay ra, đem nó ném xuống đất, nói: “Đừng lại đi theo chú nữa, bằng không chú thực sự sẽ báo cảnh sát, nhìn đến lúc đó là mẹ mày hay là cô mày đi kiếm mày.”
Bé gái kia đáp: “Ta thèm! Mi cái đồ yếu đuối này! Biến thái! Đồng tính luyến ái thối tha! Chính là đồng bọn của Liêm Thần An phạm nhân giết người! Mi chờ đi, ta sớm muộn gì giết chết mi!”
Tạ Nhất vừa nghe, cô bé này tuy rằng khi nhỏ đã không có cha, nhưng dù sao có mẹ, loại người như bản thân khi còn nhỏ đã không có cha không có mẹ cũng không thiếu giáo dục như nó như thế, tức giận muốn sắn tay áo lên, mèo nhỏ bên cạnh lập tức nhe răng, xù lông, phát ra âm thanh “Gừ gừ”, dường như muốn tấn công bé gái.
Mặc dù là mèo con rất đáng yêu, thế nhưng không chống lại được nhiều con như vậy, mà còn đều híp mắt mèo, thoạt nhìn hung thần ác sát, bé gái còn không tin tà, kết quả những con mèo nhỏ này đều nhào lên, bé gái bị dọa sợ lập tức hô lên một tiếng, quay đầu liền chạy mất.
Tạ Nhất liếc trắng mắt, nghĩ thầm cô bé này sớm muộn gì có người giáo dục nó.
Tạ Nhất cho mèo con ăn, còn có chút nhạc đệm, rồi lên lầu, trở về nhà, Thương Khâu đã trở về rồi, ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, cứ như đại gia vậy, quả nhiên có dáng vẻ của Thương tổng, nói: “Trễ như thế?”
Tạ Nhất: “Ừm, vừa rồi cho mèo ăn dưới lầu, lại gặp phải con gái của bà Tào, cô bé lại theo dõi tôi đến trong tiểu khu.”
Thương Khâu nhíu nhíu mày, lập tức nói: “Bé gái kia lệ khí quá nặng, cậu cẩn thận nó.”
Tạ Nhất gật gật đầu, đáp: “Tôi biết rồi, nhưng dù sao tôi là đàn ông nguyên chất, nó chẳng qua là một bé gái, không sao đâu.”
Thương Khâu đổi một kênh, lập tức cười cười, đáp: “Đúng rồi, hôm nay tôi giúp các cậu ra oai, cậu muốn báo đáp tôi thế nào?”
Tạ Nhất không chút suy nghĩ, liền nói đùa: “Lấy thân báo đáp thì sao?”
Nào biết cậu nói xong, thì thấy Thương Khâu ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia trầm lắng tới cực điểm, giống như nổi lên gió lớn, thoạt nhìn quả thực nguy hiểm cực kỳ …
Tạ Nhất cười cười đầy xấu hổ, vừa muốn mượn cớ chỉ đùa chút thôi, kết quả Thương Khâu lại nói thản nhiên: “Được thôi.”
Tạ Nhất “Bùm” một cái liền đỏ mặt rồi, vội đáp: “Vậy … Vậy tôi đi nấu cơm!”
Tạ Nhất vội chạy ào vào phòng bếp, cảm giác cả người cũng không tốt lắm, trên mặt nóng cực kỳ, đã không còn mặt mũi nhìn người nữa.
Tạ Nhất vừa làm cơm, vừa nghĩ thầm, chẳng lẽ mình thực sự không thẳng tắp như vậy sao? Không thì vì sao hai lần ba lần nhìn thấy Thương Khâu lại đỏ mặt?
Thế nhưng, không lẽ là Thương Khâu quá đẹp trai rồi?
Tạ Nhất cào cào tóc, cho dù Thương Khâu quá đẹp trai, cũng chỉ có đàn ông không thẳng mới có thể tim đập thình thịch đi?
Không không không, Tạ Nhất tuyệt đối không thừa nhận đó là cảm giác tim đập thình thịch, bởi vì cậu đời này còn chưa từng tim đập thình thịch với phụ nữ nữa!
Tạ Nhất hỗn loạn một trận, lấy ra rau và thịt ra thái, thái “Phập phập phập”, còn có chút phân tâm, đột nhiên “Ối” một cái, cậu bị đau tới giật mình, cúi đầu nhìn lại, hay thật, tay bị cắt chảy máu rồi!
Tạ Nhất làm cơm nhiều năm như vậy, còn mở một quán cơm, vậy mà cắt vào tay của mình, quả thực chính là sỉ nhục.
Lúc này Thương Khâu từ bên ngoài đi vào, dường như nghe được tiếng hô của cậu, trên mặt còn có vẻ khẩn trương, nói: “Sao thế?”
Tạ Nhất liền vội đáp: “Không sao không sao, không cẩn thận cắt vào tay.”
Thương Khâu đứng ở cửa phòng bếp, khoanh tay nhướng mày, nói: “Cậu đang cắt gì?”
Tạ Nhất sửng sốt, đáp: “Cắt …”
Đồ ăn đó!
Lời cậu còn chưa nói hết, cúi đầu nhìn lại, thì thấy trên tấm thớt lại không có gì cả, trống không! Rau và thịt Tạ Nhất lấy ra từ trong tủ lạnh đều đặt ở một bên trên kệ, thậm chí còn chưa mở ra bao bì, tất cả đều ở trong túi.
Tạ Nhất: “…”
Tạ Nhất liền thật muốn chết, nhất định là vừa rồi cậu đang suy nghĩ mình rốt cuộc là cong hay là thẳng quá say mê rồi, cho nên căn bản không chú ý những thứ này.
Tay của Tạ Nhất còn đang chảy máu, Thương Khâu đi tới, kéo cánh tay của cậu, nói: “Một lát lại làm cơm tiếp, sang đây cầm máu.”
Tạ Nhất ỉu xìu theo Thương Khâu đi ra phòng bếp, Thương Khâu đem hộp y tế ở trong nhà lấy ra lần nữa, đặt lên bàn, để cậu ngồi ở trên ghế sa lon, chuẩn bị băng bó cầm máu cho cậu.
Tạ Nhất khoát tay nói: “Không sao không sao, không cần phiền phức như vậy, một lát tốt thôi, cũng không cần băng lại, trước đây lúc tôi học làm cơm cũng cắt trúng tay, trực tiếp mút lên là được rồi …”
Rồi …
Giọng nói của cậu còn chưa ra hết, thì thấy Thương Khâu nâng lên tay của Tạ Nhất rất tự nhiên, sau đó mở đôi môi mỏng khêu gợi ra, trực tiếp đem ngón trỏ bị thương của Tạ Nhất ngậm vào trong miệng.
Trong nháy mắt, thời gian giống như dừng lại vậy, Tạ Nhất dường như bị đứng hình, cậu không nhúc nhích được, chỉ là cảm giác từng luồng điện từ đầu ngón trỏ của cậu mà chảy tới, hơn nữa luồng điện trở nên càng ngày càng mãnh liệt, từng trận vọt lên, chui lên đầu của cậu, đại não trở nên trống rỗng, lại nhảy lên xương cụt của cậu, tê dại nói không nên lời.
Trong cổ họng Tạ Nhất khát khô vô cùng, cậu cảm giác được đầu lưỡi của Thương Khâu khẽ vòng qua, còn hơi mút một cái, vừa ngứa vừa đau, kỳ lạ nói không ra lời.
Tạ Nhất đỏ mặt cũng muốn nhỏ máu, Thương Khâu lại rất bình tĩnh, khẽ mút một cái, sau đó bôi thuốc cho Tạ Nhất, cẩn thận dán băng keo lại, nói trịnh trọng: “Máu của cậu cũng rất ngọt.”
Tạ Nhất: “…”
Tạ Nhất có chút hỗn loạn, cả một buổi tối đều không tỉnh táo, cậu làm vái món đơn giản, thịt nấu nước [2] không bỏ ớt, sườn ram [3] không bỏ nước tương, khoai tây sợi ngâm dấm không để dấm …
Tạ Nhất nhìn một bàn món ngon mỹ vị phong phú, hơi nhíu mày, thịt nấu nước trắng bóng, rốt cuộc không để ớt, sườn gam trắng bóng, cuối cùng không để tương, còn có khoai tây sợi ngâm dấm trắng bóng, một bàn màu trắng rực rỡ, đương nhiên còn có cơm trắng bóng.
Tạ Nhất: “…”
Tạ Nhất xấu hổ: “Nếu không … Nếu không chúng ta đi quán cơm đêm khuya ăn đi.”
Thương Khâu nói xong, liền bắt đầu ăn, vậy mà ăn rất tự nhiên, thọat nhìn không có gì khác biệt, Tạ Nhất cũng kiên trì ăn một chút, nước muối nấu thịt, vị ngọt của sườn lợn kỳ dị, còn rất ngán, có thể ăn nhất chính là khoai tây sợi, ngoại trừ ít đi vị chua, nhưng không thể coi là quái dị.
Một bữa cơm ăn tới chấn động lòng người, Tạ Nhất vội đi tắm, bỏ chạy lên giường làm đà điểu, chuẩn bị đi ngủ.
Thương Khâu không có chuyện gì, liền xem tiểu thuyết của tiểu Thiên Nga một chút, vì vậy cũng chuẩn bị tắm đi ngủ.
Tạ Nhất bởi vì ngủ sớm, lúc nửa đêm đã tỉnh, mở mắt nhìn, mới hơn mười hai giờ một chút mà thôi, bình thường lúc này lượng khách quán cơm đêm khuya đang đông.
Tạ Nhất chuẩn bị ngủ tiếp, chẳng qua còn chưa ngủ, đã nghe được tiếng kỳ kỳ lạ lạ, rất kỳ lạ, tương tự với một loại tiếng động nào đó không thể diễn tả, ngay trong phòng ngủ.
Tạ Nhất mở mắt ra, một trận mờ mịt, tiếng kia còn không nhỏ, Tạ Nhất nghe thấy rất xấu hổ, Thương Khâu bên cạnh cũng tỉnh dậy, mở mắt nhìn thoáng qua Tạ Nhất, Tạ Nhất liền mặt đỏ tới mang tai, nghĩ thầm anh nhìn tôi làm gì, cũng không phải tôi rầm rì!
Thương Khâu ngồi dậy, mở đèn ngủ trên tủ trên đầu giường đem điện thoại di động của mình lấy qua, Tạ Nhất đã càng nghe rõ hơn, quả nhiên là từ trong điện thoại di động của Thương Khâu truyền tới, Tạ Nhất khiếp sợ nghĩ, khoan đã, chuông điện thoại di động của Thương Khâu như thế không bị ngăn lại sao? Không phải ư? Trước đây không phải kêu meo meo sao?
Thương Khâu rất bình tĩnh đem điện thoại của mình mở ra, nhìn thoáng qua, nói: “Là nghe trộm của ngài Liêm khởi động.”
Tạ Nhất khiếp sợ: “Nghe, nghe trộm?”
Thương Khâu gật đầu, vẫn là dáng vẻ rất bình tĩnh, Tạ Nhất nói: “Chờ đã, nghe trộm những thứ này, không quá tốt đâu?”
Tạ Nhất nói xong, liền nghe tiếng kỳ lạ truyền ra liên tục không ngừng trong điện thoại, một nhân vật chính là Liêm Thần An ngài Liêm, đương nhiên ngài Liêm không phải là làm một mình, còn có một diễn viên khác, nghe rất ẩn nhẫn, Tạ Nhất quen thuộc cái âm thanh này, tin chắc là Liêm Vũ không thể nghi ngờ rồi!
Tiếng của Liêm Vũ còn đang nói: “Thưa ngài, như vậy có thể sao?”
Giọng nói của Liêm Thần An khàn khàn, đáp: “Bé ngoan, thật ngoan.”
Tạ Nhất: “…” Liêm Thần An đơn giản là một người lòng dạ hiểm độc mà.
Thương Khâu rất bình tĩnh đem điện thoại để một bên, nói: “Hoàng phù có thể là nghĩ ngài Liêm gặp nguy hiểm, cho nên mới phải mở ra nghe trộm.”
Nguy hiểm …
Chẳng lẽ nói quá kịch liệt rồi?
Thương Khâu rất bình tĩnh đêm điện thoại để xuống, sau đó tắt đèn, chuẩn bị ngủ, Tạ Nhất kinh ngạc: “Chờ đã, chúng ta phải nghe toàn bộ quá trình sao?”
Thương Khâu: “Nếu như tôi tắt đi âm thanh, ngài Liêm xảy ra cái gì ngoài ý muốn, không tốt lắm.”
Tạ Nhất nghĩ thầm cũng đúng, thế nhưng cậu thực sự không muốn nghe bản hiện trường đâu, còn tiếng lớn như thế, may mà không có hình ảnh!
Tạ Nhất ngủ thiếp đi trong ngây ngốc, ở dưới nhạc đệm kỳ kỳ lạ lạ, sau đó cậu làm một ác mộng, một nhân vật chính là mình, thực ra vừa mới bắt đầu chỉ có một nhân vật chính, chính là Tạ Nhất đang làm một mình, kết quả ác mộng lại bắt đầu, không biết xảy ra chuyện gì, lại bị Thương Khâu trảo bao* rồi, vì vậy Thương Khâu mở ra hình thức của một nhân vật khác, sau cảnh trong mơ, Tạ Nhất không dám nhớ lại.
[Packet capture: một chương trình nghe trộm gói tin là một phần mềm máy tính có khả năng chặn và ghi lại giao thông dữ liệu qua một mạng viễn thông số hoặc một phần của một mạng.
Lời edit: theo mình nghĩ, có lẻ Tạ Nhất mơ thấy mình đang quay tay, thì bị Thương Khâu nghe lén.]
Sáng ngày thứ hai thức dậy, Tạ Nhất đã bị giật mình, vành mắt rất đen, không chỉ như vậy, cảm giác mình còn “vẽ bản đồ*” nữa, Thương Khâu đã rời giường, không ở trong phòng, điều này làm cho Tạ Nhất thở dài một hơi. [Vẽ bản đồ là một câu nói dân gian có ý nghĩa là đái dầm, hút thuốc ở nơi công cộng, v.v.]
Tạ Nhất vội vàng muốn hủy thi diệt tích, lúc này một tiếng “Răng rắc”, Thương Khâu vừa lúc từ bên ngoài đi vào, Tạ Nhất bị dọa sợ liền rúc vào trong chăn.
Thương Khâu đi vào mặc áo khoác, thoạt nhìn chuẩn bị ra ngoài, nói: “Hôm nay tôi có ủy thác, đi trước đây.”
Tạ Nhất vội vàng gật đầu, đáp: “Ừ ừ ừ, bye bye!”
Thương Khâu mặc vào áo khoác đi ra ngoài, lúc đi ra cửa phòng ngủ, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tạ Nhất, khóe miệng hơi nhếch, nói: “Đêm qua cậu nằm mơ thấy gì?”
Tạ Nhất “Hả” một tiếng, Thương Khâu cười nhạt, nói: “Cứ gọi tên của tôi.”
Tạ Nhất “Bùm” một cái, cảm giác đầu của mình chắc chắn lại bốc khói rồi, muốn giải thích một chút, dù sao mơ thấy Thương Khâu cũng không nhất định là giấc mơ hèn mọn gì cả.
Chẳng qua Tạ Nhất còn chưa lên tiếng, Thương Khâu đã cười nói: “Còn để tôi dùng lực mạnh một chút?”
Tạ Nhất: “…” Mạnh, mạnh mạnh mạnh …
Thương Khâu nhìn Tạ Nhất ngớ người lại đỏ mặt mày, cười cười, đi ra phòng ngủ rất tự nhiên, ngay sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng cửa, Thương Khâu đi ra ngoài rồi …
Tạ Nhất kêu rên một tiếng, đem đầu của mình chôn ở dưới gối, cảm giác mình vẫn nên chết đi cho rồi, không thì quá mất mặt rồi. [only one nguyethuecac.wordpress.com]
Tạ Nhất ngày hôm nay muốn đi công ty của ngài Liêm, dù sao trước đây ngài Liêm nói có một hợp tác cho bọn họ, chẳng qua trước đó bọn họ đi công ty của ông chủ Tiền trước rồi, ngày hôm nay mới có thời gian.
Tạ Nhất và các đồng nghiệp đi tới công ty của ngài Liêm, các đồng nghiệp trêu chọc: “Nè, anh Tạ, không phải chứ, sinh hoạt về đêm quá phức tạp ư? Sao vành mắt đen lại lớn như thế rồi, ngày hôm qua còn không sao mà.”
Một người đồng nghiệp nói: “Ha ha, có phải anh Thương quá lợi hại hay không?”
Trong nháy mắt đầu Tạ Nhất bốc khói, bởi vì cậu nghe lời nói của đồng nghiệp, trong nháy mắt đầu nghĩ tới ác mộng đêm qua, quả thực … Quả thực quá lợi hại, thế nhưng đó là ác mộng!
Đồng nghiệp cười híp mắt nói: “Em đã nói với anh, anh Tạ, đừng xấu hổ, chính là làm đi! Em vừa nhìn đã biết, anh Thương là loại người rất đứng đắn, người như thế đều ngại ngùng, đừng nhìn ở trên công việc bọn họ rất tài giỏi, nhưng ở trên tình cảm, vốn chẳng sẽ chọc ghẹo, anh phải chủ động chọc ghẹo mới được!”
Gì cơ?
Rất đúng đắn?
Còn ngại ngùng?
Sẽ không trêu chọc người ta?
Tạ Nhất hoài nghi đồng nghiệp này của cậu là dùng mắt hay dùng mũi để nhìn ra? Cậu ta nói là bản thân Thương Khâu hả?
Đồng nghiệp vỗ vỗ vai của Tạ Nhất, nói: “Chủ động ra trận, em đã nói với anh Tạ, anh Thương người đàn ông tốt như thế, có tiền có mặt, còn có thân hình, hòa nhã như vậy, thích động vật nhỏ, đốt đèn lồng cũng tìm không được, ganh đua chắc chắn rất kịch liệt, nếu anh không chủ động, cẩn thận anh Thương bị người cướp đi đó!”
Tạ Nhất kinh ngạc mà nghĩ, cướp đi? Dáng dấp ngày thường như rắm thối ấy của Thương Khâu?
Có điều là nghĩ tới nghĩ lui, Nghê Anh dường như có hứng thú với Thương Khâu, Nghê Anh chính là một người con gái rất đẹp đó, vóc người phải nói là một mẫu tiêu chuẩn, mặt dáng dấp quả thực cứ như hồ ly tinh vậy, còn cùng nghề với Thương Khâu!
Tạ Nhất liền reo chuông cảnh báo trong đầu, quỷ thần xui khiến nói một câu: “Tôi còn chưa bày tỏ nữa.”
“Gì cơ?! Chưa bày tỏ!”
Các đồng nghiệp cùng kêu lên một tiếng, đem Tạ Nhất dọa cho hết hồn, nhất thời cũng có chút bối rối, đợi đã, mình nói cái gì, bày tỏ? Không đúng không đúng không đúng, bày tỏ cái quỷ gì?
Tạ Nhất quả thực buồn rầu đến cực điểm, chẳng lẽ mình thực sự cong rồi? Bởi vì Thương Khâu quá đẹp trai …
Các đồng nghiệp liền vội vàng nói: “Anh Tạ, đây chính là cái sai của anh, người đàn ông tốt như thế, nhất định phải bày tỏ chứ, anh xem anh Thương một người này đi, cho dù có tiền, còn một mình kinh doanh công ty, nhưng em cảm thấy, chắc chắn tình cảm của bản thân anh ấy rất mỏng manh, chính là loại hình nhạy cảm, nếu như anh không bày tỏ, cứ thân như thế, chắc chắn sẽ khiến anh ấy rất không có cảm giác an toàn, nói không chừng ngày nào đó ai đó bày tỏ đấy, anh đừng đùa nữa!”
Tình cảm mỏng manh?
Loại hình nhạy cảm?
Tạ Nhất rất muốn hỏi, chúng ta thấy được là cùng một Thương Khâu ư?
Đồng nghiệp vỗ vai Tạ Nhất đầy sâu lắng, nói: “Anh nghe em anh Tạ, đừng do dự, tìm một thời điểm, hoa tươi rượu đỏ, bữa cơm dưới ánh nến, lại hẹn một căn phòng tình nhân! Liền bảy tỏ một câu đi, chắc chắn thành công!”
Tình … Phòng tình nhân …
Trong lòng Tạ Nhất trực tiếp bồn chồn, đồng nghiệp nhìn cậu do dự, lập tức vỗ xe, nói: “Anh Tạ, có phải là đàn ông hay không hả?!”
Tạ Nhất bị cậu ta vỗ, thiếu chút nữa vỗ tới choáng váng, đáp: “Đừng vỗ đừng vỗ, vỗ hư giờ, đây là xe của Thương Khâu.”
Đồng nghiệp nghe thế, lại nói: “Anh xem đi anh xem đi, Land Rover một triệu, anh Thương cho anh dùng, quá săn sóc, quá mùi vị đàn ông rồi, anh Tạ nếu anh không chủ động bày tỏ, quá không đàn ông rồi, khinh thường anh.”
Tạ Nhất: “…”
Các đồng nghiệp rất nhiệt tình, nói: “Như vậy đi, thứ bảy, chính là thứ bảy tuần này, rượu đỏ hoa hồng, bữa tối ánh nến, phòng tình nhân, mấy anh em bọn em đều giúp anh chuẩn bị, anh chỉ cần hẹn anh Thương ra, bọn em giúp anh giải quyết lãng mạn.”
Tạ Nhất nghe thế nào cũng rất không đáng tin, mới vừa rồi bị các đồng nghiệp lừa dối, trong lòng Tạ Nhất thật sự có chút cảm giác gấp gáp, nghĩ thầm, bản thân nếu cong thật, cho dù không có cha mẹ, thân thích cũng đều là một số phương xa, không ai quản cậu, cong thì cũng cong đi, hơn nữa mình là đàn ông, chủ động bày tỏ ra trận gì gì đó, cũng không phải là việc khó gì.
Thế nhưng … Thế nhưng cũng sắp cong thật rồi nha, cậu còn phải suy nghĩ một chút xem, dù sao cũng là việc cả đời người, đây hoàn toàn là ngoài khả năng mà, quá vội rồi!
“Ài, thật sự quyết định rồi, đến lúc đó gọi điện thoại cho anh!”
“Đúng vậy đúng vậy, anh Tạ anh yên tâm, bọn em làm lãng mạn, đó là việc rất sở trường!”
“Đến rồi đến rồi, dừng xe.”
Tạ Nhất cứ như vậy bị các đồng nghiệp làm lung lây rồi, đem xe dừng ở cửa phòng làm việc của ngài Liêm, xuống xe, còn ngây ngốc, đã bị các đồng nghiệp lôi kéo đi về phía trước, vào cao ốc của phòng làm việc, đi lên lầu nói chuyện hợp tác rồi.
Bọn họ mới vừa vào cửa, nhất thời oan gia ngõ hẹp, lại đụng phải người quen cũ gặp được hôm qua, đương nhiên là ông chủ Tiền.
Ông chủ Tiền tuy rằng luôn miệng nói ngài Liêm là người mang tội giết người, không hợp tác với loại người có vấn đề nhân phẩm như hắn ta, nhưng vẫn bởi vì vài con số lẻ của Thương Khâu ấy, sang đây thuyết phục ngài Liêm bán kỹ thuật tiếp.
Ông chủ Tiền cùng lên lầu với bọn họ, ngài Liêm đương nhiên thấy đám người Tạ Nhất, để trợ lý đi đuổi ông chủ Tiền.
Đám người Tạ Nhất đi vào phòng họp, ngài Liêm đã ở đây, Liêm Vũ bưng cà phê tới, cười nói: “Mời mấy vị dùng.”
Tạ Nhất thấy Liêm Thần An và Liêm Vũ, nhất thời cảm thấy lúng túng muốn chết, dù sao đêm qua nghe xong bản hiện trường của bọn họ, kịch liệt làm sao, hơn nữa vì là bản hiện trường, mới khiến Tạ Nhất làm ác mộng.
Tạ Nhất cười cười lúng túng, ngài Liêm rất nhanh thì bắt đầu nói yêu cầu quảng cáo của mình muốn, mọi người cũng vùi đầu vào trong công việc khẩn trương, bởi vì thái độ làm người của ngài Liêm tương đối hiền lành, không có yêu cầu hà khắc gì đặc biệt, chủ yếu là muốn quảng cáo loại gì, cũng sẽ nói rõ trước, sẽ không đổi tới đổi lui, cho nên rất đáng tin, đám người Tạ Nhất cũng là người một tí là hiểu, hội đàm rất hòa hợp.
Ngài Liêm nhìn đồng hồ, cười nói: “Đến giờ cơm trưa rồi, tôi đây một người què thật là làm phiền các cậu sang đây chạy chân rồi, như vậy đi, tôi mời các cậu ăn cơm trưa, nhất định thưởng một mặt.”
Tạ Nhất vội vàng khách sáo hai cái, chẳng qua không từ chối, Liêm Vũ đẩy ngài Liêm, dẫn theo Tạ Nhất và các đồng nghiệp, liền vào thang máy chuyên dụng của ngài Liêm.
Thang máy này ngài Liêm chuyên dụng, bình thường không có những người khác dùng, lúc đám người Tạ Nhất lên lầu cũng không ngồi cái thang máy này.
Cái thang máy này thế nhưng xa hoa nhất, hơn nữa bởi vì nguyên do chân ngài Liêm có tật, cho nên trong thang máy thiết kế đều tiện cho ngài Liêm, ví dụ như nút bấm tương đối thấp vân vân.
Mọi người vào thang máy, các đồng nghiệp chưa từng thấy, cảm thán một hồi, cứ như Lưu mỗ mỗ* bước vào đại quan viên vậy, ngài Liêm còn cười híp mắt, cũng không ghét bỏ, trái lại cảm thấy các đồng nghiệp đều là tính cách thật, đầu năm nay đồng nghiệp như vậy cũng không thấy nhiều. [1 nhân vật trong phim Hồng Lâu Mộng. Có nhiều chỗ dịch là già Lưu, để tìm hiểu thêm về nhân vật, các bạn có thể tra gg nhé, có 1 bài phân tích về già Lưu nữa đó.]
Bọn họ từ tầng cao nhất đi xuống, lúc xuống tới một nửa, thình lình nghe được một tiếng “Tách!”, bởi vì rất nhỏ, cho nên mọi người cũng không chú ý, kết quả vừa lúc đó, ngọn đèn trong thang máy trong nháy mắt tối sầm, bao gồm mặt bảng điều khiển trong thang máy, trong nháy mắt cũng ngủm rồi, chỉ còn lại có những ánh huỳnh quang của nút bấm trong bóng đêm phát ra ánh sáng.
Mọi người phát ra “Ối!!” một tiếng thét kinh hãi, thang máy lại phát ra một tiếng “Tách!!” vang thật lớn, theo đó mà đột nhiên nhanh chóng rớt xuống.
“A a a a!!!”
Mặc dù trong thang máy đều là đàn ông, thế nhưng loại cảm giác không trọng lực mãnh liệt và không khống chế được này vẫn làm cho tất cả đều kinh hô lên, bị dọa sợ tới gào lên.
Thang máy rớt xuống rất nhanh, bọn họ vừa mới ở giữa chừng cao ốc, nếu như ngã xuống, khoảng cách hơn mười tầng, hơn nữa phía dưới còn có ba tầng, tuyệt đối té thành thịt nát!
Bốn phía một mảnh đen nhánh, âm thanh của Liêm Vũ là trấn định nhất, dù sao cậu ta là người máy, liền nói: “Mọi người đừng hoảng sợ, thang máy xảy ra sự cố … Là người làm ra sự cố, báo động bị kẹt chết rồi, tôi có thể sửa xong ngay lập tức.”
Mọi người vốn chẳng nghe rõ Liêm Vũ đang nói cái gì, hơn nữa mặt bảng trong thang máy cũng tối đen, nói cách khác, căn bản không có điện, toàn bộ thang máy đang rơi tự do, làm sao có thể sửa xong thang máy. [only one nguyethuecac.wordpress.com]
Vả lại, lúc Liêm Vũ nói chuyện vẫn đứng không nhúc nhích, tay chưa từng nâng lên chọc vào mặt bảng, vốn cũng chẳng làm gì cả, mọi người vốn không tin cậu ta có thể khiến thang máy dừng lại.
Tạ Nhất cảm nhận được cảm giác rơi xuống mất khống chế, khiến tim gan phổi của cậu cũng muốn nứt ra, giống như muốn từ trong lồng ngực kéo ra ngoài, cái loại cảm giác gần tới tử vong này, lại giống như đã từng quen biết vậy …
Tất cả mọi người không chú ý, ánh mắt của Tạ Nhất trong bóng đêm chợt bắt đầu tản mát ra từng tia ánh vàng, biến thành màu vàng từng chút, so với ánh mắt màu vàng của Liêm Vũ còn sáng chói hơn.
“Ầm!!! Cạch!!!”
“Roẹt rẹt ——!!!”
Vừa lúc đó, lực rớt xuống của thang máy đột nhiên đã ổn lại, tia sáng trong thang máy chợt sáng lên, mặt bảng thang máy lại khôi phục bình thường, Liêm Vũ vội nhấn báo động trong thang máy, sau đó nhấn lên tầng trệt.
Cũng không biết Liêm Vũ vừa rồi đã làm gì, nói chung thang máy đột nhiên ngừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra, mọi người tìm được đường sống trong chỗ chết, tất cả đều nhào ra rất nhanh, ngồi phịch xuống đất mà thở hào hển.
“Anh Tạ!”
Trong thang máy đều đi ra cả, Liêm Vũ của đẩy ngài Liêm ra, lại thấy Tạ Nhất té ở trong thang máy, vậy mà đã hôn mê, không biết xảy ra chuyện gì.
Đồng nghiệp vội vàng muốn chạy vào trong thang máy đem Tạ Nhất kéo ra, Liêm Vũ lập tức nói: “Tôi đi.”
Cậu ta nói xong, chạy vào trong thang máy, trực tiếp đem Tạ Nhất ôm ngang lên, mang ra khỏi thang máy, sau đó đặt xuống đất.
Tạ Nhất cũng không biết mình làm sao nữa, vừa rồi trong nháy mắt, đột nhiên cảm giác vô cùng nặng nề, thoáng cái đã ngất đi.
Có người vỗ má của cậu, động tác rất nhẹ, ghé vào lỗ tai cậu gọi không ngừng.
“Tạ Nhất!”
“Tạ Nhất …”
Tạ Nhất mờ mịt mở mắt ra, thấy được đầu tiên lại là Thương Khâu, Tạ Nhất còn cho rằng mình nằm mơ, nhưng nhìn lần thứ hai thấy được rất nhiều những người khác, đồng nghiệp của cậu, còn có ngài Liêm và Liêm Vũ.
Mọi người thấy cậu tỉnh, đều thở dài một hơi, Tạ Nhất ngồi dậy, nói đầy kinh ngạc: “Thương Khâu, sao anh ở chỗ này?”
Đồng nghiệp vỗ ngực đáp: “Anh Tạ, anh hù chết bọn em, vừa rồi sự cố thang máy, anh ngất đi, bọn em gọi điện thoại gọi anh Thương tới đây.”
Tạ Nhất mơ hồ nhớ lại sự cố thang máy vừa rồi, bỗng chốc đã mất đi ý thức, hơn nữa hiện giờ cảm giác mắt hơi ngứa, nâng tay lên dụi dụi.
Thương Khâu vội vàng ngăn cản động tác của cậu, nói: “Đừng dụi mắt của cậu, có hơi sưng, nhắm mắt một lát.”
Tạ Nhất gật đầu một cái, vội nhắm mắt lại.
Lúc này Liêm Vũ nói: “Đây cũng không phải là sự cố thang máy bất ngờ.”
Cậu ta vừa nói như thế, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Liêm Vũ, nói: “Xảy ra chuyện gì?!”
Ngài Liêm hiểu rõ: “Chắc hẳn mọi người cũng biết Liêm Vũ cũng không phải người thường.”
Tạ Nhất còn nhớ, trước đây ngài Liêm nói Liêm Vũ là người máy, hơn nữa cậu còn tận mất thấy Liêm Vũ bị tháo hộp sọ, bên trong là mạch điện thật sự.
Ngài Liêm: “Liêm Vũ là người máy, cũng không phải người máy bình thường.”
Các đồng nghiệp kinh ngạc một hồi, đều nhìn ngài Liêm hết sức sùng bái, dù sao người máy mô phỏng thật như thế, vỏ ngoài giống như người thường, cũng chỉ có kỹ thuật của ngài Liêm như vậy mới có thể làm được.
Ngài Liêm nói tiếp: “Tất cả thiết bị điện tử trong tòa cao ốc này, đầu cuối* sau cùng cũng sẽ kết nối không dây với Liêm Vũ, nói cách khác, Liêm Vũ là đầu cuối kiểm soát, cho nên một khi có chuyện, Liêm Vũ cũng có thể phát hiện trước nhất.” [kiểu như máy chủ trong mấy tiệm chơi net ấy, dù có làm gì xem gì đều được ghi nhận lại và có quyền kiểm soát mọi thứ.]
Liêm Vũ: “Sự cố thang máy vừa rồi là do người gây ra.”
Thương Khâu híp mắt một cái, sắc mặt âm trầm: “Ai?”
Ông chủ Tiền tới nói chuyện hợp tác, đương nhiên bị từ chối rồi, sắc mặt rất nhục nhã, từng đợt tức giận, vừa lúc đó, đột nhiên bị người ngăn cản lối đi, một đống bảo vệ.
Ông chủ Tiền: “Chuyện gì? Các người làm gì!? Không nói chuyện hợp tác lại còn muốn đánh nữa? Có tin tôi báo cảnh sát hay không!?”
Chợt nghe một tiếng cười khẽ, Liêm Thần An ngồi ở xe lăn được đẩy đi, cười nói: “Vậy ông chủ Tiền vẫn mau mau báo cảnh sát đi.”
Ông chủ Tiền thấy Liêm Thần An, nhất thời mở to hai mắt, gương mặt không thể tin được, ánh mắt kinh hoảng lay động, chẳng qua vẫn vội nói: “Cậu nói cái gì tôi nghe không hiểu!”
Tạ Nhất và Thương Khâu, còn có các đồng nghiệp cũng theo sang đây, ông chủ Tiền phủ nhận ông ta đã làm gì, càng phủ nhận sự cố thang máy.
Ông chủ Tiền thoạt nhìn không sợ, chẳng hề có tí sợ hãi nào, nói: “Cậu nói tôi giở trò, vậy cậu mở theo dõi đi! Hôm nay tôi sang đây thì ở trong phòng hội nghị nhìn mặt thối của trợ lý cậu, ngoài ra cũng chưa từng làm gì.”
Ông chủ Tiền không sợ hãi như thế, tất cả mọi người nghĩ có mờ ám, Liêm Thần An để cho người ta phát theo dõi, quả nhiên theo dõi ghi lại ông chủ Tiền đi vào cao ốc, cảnh tượng sau đó là đi vào phòng họp, ngay sau đó chính là đi ra, gặp phải họ, ngoài ra lại không có ông chủ Tiền?
Mọi người giật mình một trận, Thương Khâu lại híp mắt một cái, nói: “Ở đây, bỏ khung* rồi.” [Trong tiếng Anh gọi là frame skip, thường xảy ra trong một số trình giả lập trò chơi. Này thuộc về ngôn ngữ máy tính rồi, nên mình chỉ hiểu sơ sơ theo kiểu một khung hình sẽ bị loại bỏ, hoặc bị cắt mất.]
Mọi người nhìn kỹ, không chú ý thật đúng là không nhìn ra, bỏ khung thật rồi, trong nháy mắt nhảy mất một lúc, nhưng là bởi vì cắt ghép tốt, căn bản không nhìn ra.
Ông chủ Tiền nhất thời có chút hoảng, chẳng qua vẫn nói: “Theo dõi của các người tự bỏ khung rồi, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi, không có việc gì tôi đi đây!”
Lúc này Liêm Thần An lại cười nói: “Đừng nóng vội.”
Hắn nói xong, nói với những người khác: “Vừa rồi tôi mới vừa nói qua rồi, Liêm Vũ là đầu cuối kiểm soát, tất cả thiết bị điện tử thông tin trong tòa cao ốc này, tất cả đều sẽ truyền tải tới một phần riêng cho Liêm Vũ.”
Hắn nói xong, vẫy vẫy tay, Liêm Vũ đi tới, đem video theo dõi lại chạy lại lần nữa, rất nhanh bọn họ liền xem phiên bản không bỏ khung nữa, vậy mà thần kỳ như thế, ông chủ Tiền sau khi từ phòng họp đi ra, cũng không lập tức rời đi, mà là gặp được một công nhân của phòng làm việc.
Nói mấy câu xong, ngay sau đó Liêm Vũ lại điều ra video quản chế của công nhân viên, công nhân viên đi tới bộ phần bảo vệ, ở trong thang máy động tay chân, sau đó lại đi phòng theo dõi, cắt video.
Ông chủ Tiền nhìn theo dõi, mở to hai mắt nhìn, nói đầy kinh hãi: “Không thể nào!! Không thể nào!!”
Liêm Thần An cười híp mắt: “Xem ra tôi nên thay ông chủ Tiền báo cảnh sát rồi.”
Ông chủ Tiền vẫn là vẻ mặt khiếp sợ, thế nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Liêm Vũ, nói đầy khiếp sợ: “Không thể nào! Không thể nào! Nó là người máy!! Không thể nào có người máy trí năng như vậy … Không thể nào, Liêm Thần An kỹ thuật của mày không làm được!”
Bảo Toàn vọt vào rất nhanh, đem ông chủ Tiền ngăn lại, vặn tay kéo ra ngoài, chuẩn bị đưa đi cục cảnh sát.
Tạ Nhất không nghĩ lại gặp phải chuyện như vậy, đơn giản là hữu kinh vô hiểm, mọi người tìm được đường sống trong chỗ chết, đều hết sức may mắn.
Tạ Nhất Thương Khâu và các đồng nghiệp từ cao ốc đi xuống, các đồng nghiệp làm như kẻ trộm vỗ vỗ vai của Tạ Nhất, kề tai nói nhỏ: “Anh Tạ, đừng quên, thứ bảy hẹn anh Thương đi đấy, còn lại bọn em lo!”
Tạ Nhất còn muốn giãy giụa một chút, có điều Thương Khâu đã nói: “Làm sao vậy?”
Các đồng nghiệp lập tức đáp: “Không có gì không có gì không có gì!”
Tạ Nhất và các đồng nghiệp trở về công ty, lúc tan làm Thương Khâu còn cố ý tới đón Tạ Nhất, ánh mắt hỏi cậu thế nào rồi.
Các đồng nghiệp ở phía sau làm mặt quỷ, nhỏ giọng nói với Tạ Nhất: “Do dự cái gì, anh Tạ, đàn ông tốt như thế, bắt giam ngay!”
Tạ Nhất liếc trắng mắt, tạm biệt với các đồng nghiệp, Thương Khâu lái xe, chở Tạ Nhất đi về nhà.
Hai người lên lầu, đi tới cửa nhà, Tạ Nhất cúi đầu nhìn, không biết là ai đáng ghét như thế, ở cửa nhà bọn họ dùng phấn viết vẽ rất nhiều thứ lung tung bậy bạ, tổ hợp hình vẽ của tam giác tròn và vuông, cứ như chữ gà bới vậy.
Thương Khâu híp mắt một cái, thoạt nhìn sắc mặt không tốt.
Tạ Nhất kinh ngạc: “Đây … Đây là cái gì?”
Thương Khâu: “Chắc là vẽ trận pháp nguyền rủa độc ác, thế nhưng vẽ không đúng, là kẻ gà mờ, hình vẽ như vậy rất dễ gọi quỷ.”
Tạ Nhất khiếp sợ: “Nguyền rủa?!”
Đây cũng quá khoa trương rồi, Tạ Nhất nghĩ rồi nghĩ, đột nhiên nghĩ đến, đêm qua lúc cậu tan làm, bị con gái của bà Tào theo dõi, ngày hôm nay phát hiện dấu phấn viết ở cửa, hiệu quả của hình vẽ này cũng giống như là từ tay của con nít, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tạ Nhất: “Là con gái của bà Tào ư? Không đến mức ác độc như vậy đi?”
“Lui ra phía sau, sắp tới rồi.”
Tới cái gì?
Tạ Nhất còn chưa kịp hỏi Thương Khâu, chợt nghe được một tiếng “Cạch!!!”, cửa phòng thoáng cái bị mở ra, một luồng âm khí trước mặt ào tới, phát ra tiếng “Ù ù ù ù — —”, giống như quỷ dạ khóc vậy.
Tạ Nhất liền bị dọa sợ khủng khiếp, cảm giác tê dại sau lưng, kết quả trong phòng lại truyền ra tiếng bình bịch, ở bên trong còn chợt lóe đủ mọi màu sắc.
Tạ Nhất nheo mắt, nói: “Chuyện gì thế?”
Âm thanh bên trong rất lớn, rất nhiều người cười, còn đang nói chuyện cười đùa, một đàn ông thân hình cao lớn từ bên trong đi tới, trong tay còn cầm điện thoại có ghi “Nam thần Lữ Bố”, Tạ Nhất liếc mắt liền nhận ra, người đàn ông kia tự xưng là “Phụng tiên”, còn đem “Phương thiên họa kích” ghi nợ cho cậu, đến giờ Tạ Nhất cũng không dám tin.
Người đàn ông đi tới, cười nói: “Ầy, ông chủ trở về rồi!”
Tạ Nhất đi vào nhìn một cái, giỏi thật, người đều có cả, Đại Thánh, Giang Lưu Nhi, Lưu Bang, Hạng Võ, Khổng Minh, Công Cẩn, còn có một đống tám chân, Tạ Nhất thiếu chút nữa nhìn tới choáng váng!
Tạ Nhất trợn mắt hốc mồm đứng ở cửa, người đàn ông nói: “Ôi chao? Không đi vào sao?”
Tạ Nhất: “Sao các người tới nơi này?” Cậu không nhớ lúc nào đã đem quán cơm đêm khuya dới tới trong nhà của Thương Khâu rồi. [only one nguyethuecac.wordpress.com]
Người đàn ông kinh ngạc đáp: “Không phải ông chủ cậu đem chúng ta gọi tới sao, cậu nhìn pháp trận trên đất đi.”
Người đàn ông nói xong, còn chỉ chỉ chữ như gà bới trên đất.
Tạ Nhất có chút đau đầu, đáp: “Đây không phải là tôi vẽ.”
Người đàn ông kinh ngạc, nói: “Hả? Không phải cậu vẽ? Ta nói mà, kỹ thuật vẽ của ông chủ cũng quá kém rồi, vòng tròn vẽ cũng không đẹp.”
Tạ Nhất: “…”
Người đàn ông còn nói: “Vừa lúc, ta chuẩn bị tiền, đem phương thiên họa kích chuộc về.”
Người đàn ông nói xong, đưa cho Tạ Nhất một cái túi nhỏ, túi tiền bằng ny lon, bên trong có tiếng rào rạo, Tạ Nhất mở túi tiền ra xem, thiếu chút nữa bị ánh sáng bên trong làm chói mù mắt rồi, một túi ny lon kim cương!
Tạ Nhất cũng hoài nghi người đàn ông đi cướp ngân hàng nữa, nhiều kim cương như vậy, mặc dù cũng không lớn, thế nhưng giá cả cũng là tương đối khả quan, quan trọng nhất là, lại đem túi ny lon để đựng, cứ như vậy mà mang tới, trên đường không bị cướp giật đã là chuyện tốt rồi.
Bọn họ đang nói chuyện, thang máy đột nhiên vang lên, có người từ trong thang máy đi ra, Tạ Nhất còn tưởng rằng là hàng xóm gì gì đó, bị thấy những cảnh tượng kỳ kỳ lạ lạ này sẽ không tốt, chẳng qua từ trong thang máy đi ra không phải là hàng xóm gì cả, mà là một người phụ nữ đẹp cực.
Vóc người cao gầy, chân dài rộng, ăn mặc váy xẻ ngực chữ V, bên ngoài khoác áo gió to, độ dài của áo gió cho dù Tạ Nhất mặc cũng không được, thoạt nhìn vừa quý phái vừa xinh đẹp.
“Nghê Anh?!”
Nghê Anh từ trong thang máy đi ra, nhướng mày, cười nói: “Mở party?”
Tạ Nhất: “…”
Bởi vì là một hiểu lầm, cho nên mọi người đã từ trong nhà Thương Khâu đi ra, còn chuẩn bị đi quán cơm đêm khuya đi ăn cơm nữa.
Tạ Nhất, Thương Khâu và Nghê Anh vào nhà, Thương Khâu nói: “Có việc?”
Nghê Anh cười híp mắt ngồi ở trên ghế sa lon, nhếch chân lên, chân dài rộng thật sự là quá dài, vừa nhỏ vừa trắng, mặc áo gió to, còn lộ đùi, bộ đồ này thật là …
Nghê Anh: “Sao? Không có chuyện gì lại không thể tới?”
Thương Khâu nói thản nhiên: “Không có việc gì không chào đón.”
Vẻ mặt Nghê Anh đầy tủi thân: “Anh Thương, anh thật tổn thương người khác đó!”
Chẳng qua trong chớp mắt lại là dáng vẻ rất bình tĩnh, đem một xấp tài liệu đặt lên bàn, đáp: “Nhận tiền anh rồi, đương nhiên phải làm việc cho anh chứ, đây là tư liệu của Liêm Thần An.”
Tạ Nhất vội vàng đem tư liệu cầm lên nhìn một chút, Nghê Anh cười nói: “Liêm Thần An này, rất nhiều chuyện đều rất bí mật, hơn nữa hệ thống phòng làm việc của hắn rất nghiêm mật, thế nhưng tôi mất không ít sức mới lấy được tư liệu.”
Tạ Nhất mở tư liệu của Liêm Thần An ra xem, có hơi kỳ lạ, Nghê Anh cười híp mắt nói: “Em trai cậu cũng cảm thấy kỳ lạ đi, thành tích Đại học của Liêm Thần An rất thông thường, cũng không tốt bằng Cát Sơn bạn của hắn, thậm chí thành tích còn không tốt bằng bà Tào bạn gái của hắn nữa.”
Thế nhưng chính là Liêm Thần An tách khỏi công ty, sau khi bản thân bắt đầu gây dựng sự nghiệp, kỹ thuật của Liêm Thần An đột nhiên phát huy tới đỉnh điểm, giống như là có tài nhưng thành đạt muộn vậy, đột nhiên xảy ra đột biến.
Có thể nói Liêm Thần An hiện giờ có kỹ thuật đứng đầu thế giới, quả thực không thể vượt qua, thế nhưng tư liệu biểu thị, ở trước đây Liêm Thần An cũng không có biểu hiện quá xuất sắc.
Trong tư liệu còn có một số chuyện, vậy mà rất tương tự với ông chủ Tiền nói, bọn họ mở rộng một kiểu phần mềm rất đáng giá, chuẩn bị bán cho ông chủ Tiền, đã bàn được giá cả, thế nhưng Cát Sơn nói có Liêm Thần An tham gia, phải đi về hỏi ý kiến một chút.
Kết quả Cát Sơn một đi không trở lại, căn bản không có quay về, nhưng lại ngã lầu kỳ lạ mà bỏ mình.
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn tư liệu, đáp: “Khoan đã, lúc Cát Sơn ngã lầu, Liêm Thần An lại có mặt?”
Nghê Anh gật đầu nói: “Hơn nữa còn làm ghi chép nữa, chẳng qua sau đó bởi vì có máy theo dõi ghi lại làm chứng, cho nên không vấn đề gì với Liêm Thần An, Cát Sơn là trượt chân ngã lầu.”
Tạ Nhất hết sức mê muội, không biết lúc đó Liêm Thần An và Cát Sơn đang nói cái gì, trừ phi Cát Sơn tâm tình kích động, nếu không không thể nào trượt chân ngã lầu.
Nghê Anh: “Sau khi Cát Sơn chết, Liêm Thần An rời đi công ty rất nhanh, công ty đã để lại cho bà Tào, sau khi rời đi công ty, Liêm Thần An ngược lại phát huy càng ngày càng tốt.”
Tạ Nhất: “… Giữa Liêm Thần An và bà Tào, còn có liên hệ không?”
Nghê Anh cười nói: “Tôi hiểu, có một loại cách nói, đều nghĩ cái chết của Cát Sơn là giết vì tình, kỳ thực là như vậy …”
Liêm Thần An và bà Tào ở Đại học là quan hệ bạn trai bạn gái, Cát Sơn là bạn của Liêm Thần An, ba người đã thành bạn tốt, vẫn duy trì tới trong công việc, thế nhưng rất không may, bà Tào xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, lúc ấy có chiếc xe mất khống chế, chạy về phía bà Tào, Liêm Thần An phản ứng rất nhanh, nhào qua cứu bà Tào.
Tạ Nhất kinh ngạc: “Cho nên nói, Liêm Thần An là như thế mới tàn tật?”
Nghê Anh gật đầu, đáp: “Ở đây cũng có tư liệu của lúc đó, bởi vì tài xế say rượu lái xe gây tai nạn, Liêm Thần An vì cứu bà Tào, biến thành tàn tật.”
Nhìn như thế này, Liêm Thần An đối với bà Tào cũng là dùng tình sâu vô cùng.
Nghê Anh nhún vai một cái, nói: “Bởi vì Liêm Thần An biến thành tàn tật, nguyên do nói ra là chuyện liên quan với bà Tào.”
Tạ Nhất sửng sốt, đáp: “Ớ … Sau đó thì sao?”
Nghê Anh cười nói: “Sau đó bà Tào đã thật sự chia tay với Liêm Thần An rồi.”
“Khoan đã …”
Tạ Nhất cũng ngu rồi, nói: “Đây có phải dựa theo kịch bản mà diễn hay không? Đây mới thật sự là máu chó đi?”
Nghê Anh cười nói: “Tôi cũng hiểu được, sau khi bà Tào và Liêm Thần An chia tay, Cát Sơn lấy lý do thăm bệnh, mượn cơ hội theo đuổi bà Tào, sau đó hai người đã về chung một nhà, sau đó thì kết hôn, còn có một đứa con gái.”
Nghê Anh dừng một chút, nói: “Em trai, cậu ngẫm lại xem, nếu như bạn gái cậu xảy ra chuyện rồi sau đó chia tay với cậu, cho dù là cậu chủ động nói ra, nhưng sau khi bạn gái cũ của cậu chia tay, lại quen với người anh em thân thiết với mình, cậu sẽ cảm thấy thế nào? Còn có thể mê đắm bạn gái cũ ư?”
Tạ Nhất suy nghĩ một chút, không quá khả thi, chẳng qua cậu vẫn không nói ra, Thương Khâu đáp lại nhàn nhạy: “Cậu ấy không có bạn gái, cũng không có bạn gái cũ.”
Nghê Anh cười một tiếng, đáp: “Ừm, thiếu chút nữa đã quên mất, em trai còn là trai tân.”
Tạ Nhất: “…”
Nghê Anh vỗ vỗ tư liệu, nói: “Được rồi, sự tình chính là như vậy, tôi có thể điều tra cũng điều tra xong rồi … Ừm đúng rồi, gần đây bà Tào cứ luôn đi tìm Liêm Thần An, có chút ý hợp lại, chẳng qua tôi nghĩ khả năng không phải là bởi vì tình yêu, mà là bởi vì công ty của bà Tào, xảy ra chút vấn đề, bà ta tham ô rất nhiều khoản công, gần đây hợp đồng lại không thuận lợi, nếu như lấy không được hợp đồng tốt, không có tiền bạc hoạt động, lỗ hở tài vụ cũng sẽ bị phát hiện, cho nên bà Tào có thể là muốn phần mềm kỹ thuật nghiên cứu ra được mới nhất của Liêm Thần An.”
Tạ Nhất nghĩ thầm, thực sự là nát tới không thể nát hơn.
Nghê Anh báo cáo xong tư liệu, cười híp mắt nói: “Anh xem tôi vất vả tìm tư liệu cho các người như thế, để tôi qua đêm được không?”
Thương Khâu nói thản nhiên: “Tạm biệt không tiễn.”
Nghê Anh: “…”
Nghê Anh cạn lời một hồi, Thương Khâu vô cùng lãnh đạm, Tạ Nhất lại cười híp mắt phất phất tay với Nghê Anh, cảm nhận được một loại cảm giác thoải mái của cáo mượn oai hùm …
Bóng đêm thâm trầm rồi, một cô bé nằm ở hoa viên gần đó của tiểu khu, ngửa đầu nhìn lên, như chờ có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, chỉ là nó đợi nửa ngày, cũng không xảy ra gì, đã qua nửa đêm, bé gái dường như cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa những mèo con trong hoa viên còn nhìn chằm chằm trừng mắt bé gái, dường như muốn nhào tới cắn nó.
Bé gái nhe răng nhếch miệng với những mèo con này, tìm thật nhiều cục đá ném qua, cuối cùng chửi bậy liền đi mất. [only one nguyethuecac.wordpress.com]
Đã qua nửa đêm, bé gái mới về nhà, bà Tào ở trong phòng khách gấp đến độ kinh khủng, thấy nó đi vào, lập tức nói cáu kỉnh: “Mày đã làm gì! Giáo viên nói mày cả ngày chưa từng đi học, tao cũng đi ra ngoài báo cảnh sát rồi! Mày một đứa bé, mới lên lớp một, cả ngày trốn học, mày biết bản thân đang làm gì không?!”
Bé gái căn bản không để ý tới bà ta, trực tiếp đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại”Rầm!!”, còn khóa lại, tùy ý bà Tào ở bên ngoài chửi rủa, bản thân ngồi xổm trong phòng ngủ, từ trong cặp sách lục ra một hộp phấn viết, sau đó trên đất vẽ tới vẽ lui.
Lại là một đống thứ chữ như gà bới, không biết là cái gì.
Bà Tào ở bên ngoài mắng hơn nửa giờ, thế nhưng bé gái kia vẫn trơ ra, giọng nói của bà Tào cũng khàn rồi, quay đầu chuẩn bị về phòng của mình.
Vừa lúc đó, một tiếng “Răng rắc”, cửa phòng được mở ra, bé gái lại từ bên trong đi ra, bà Tào vừa muốn mắng chửi người, thì thấy biểu cảm của bé gái không thích hợp, hai mắt nhìn trừng trừng, ánh mắt rất âm trầm, cả người còn bốc lên khói đen, giống như muốn cháy vậy.
Bà Tào hét to một tiếng “A!”, bên trong cửa mở rộng, chữ như gà bới trên đất còn bốc lên khói đen, dường như phát ra ánh sáng.
Bé gái đi tới từng bước, tới gần bà Tào.
Bà Tào bị dọa sợ muốn lấy phù chú của Thương Khâu cho bà, thế nhưng lúc này mới nhớ tới, bà đem phù chú mang tới công ty, dường như quên mang về rồi.
Bé gái đến gần bà Tào, bà Tào bị dọa sợ thét chói tai: “Cứu mạng!! Cứu mạng —— mày là ai?!”
Bé gái há miệng, nhưng là âm thanh trầm thấp của giọng đàn ông, giọng cười nói lập cập: “Không biết tôi sao? Tôi là chồng của cô đó!!!”
Bé gái nói xong nhào tới, nắm lấy cổ của bà Tào.
“A a a a!”
Bà Tào bị dọa sợ hô to một tiếng, bởi vì kinh sợ, còn có thiếu ô xy, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh …
Tạ Nhất và Thương Khâu đều buồn ngủ, đột nhiên điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Tạ Nhất.
Tạ Nhất cầm lên xem, đồng nghiệp gởi tới, vậy mà đặt cho cậu một nhà hàng, nhà hàng nổi tiếng trong hẹn hò người yêu, còn hơi mắc, chớ nói chi là lãng mạn nữa, thứ bảy bảy giờ tối, khoảng thời gian này rất khó đặt, còn có một số phòng đặt trước, chính là khách sạn bên cạnh nhà hàng, cũng là khách sạn tình nhân xa hoa.
Tạ Nhất vừa nhìn, nhất thời nhức đầu không thôi, vừa vặn lúc này, Thương Khâu từ bên ngoài đi vào, anh ta vừa mới tắm, nước của tóc nhỏ xuống lưng, mặc một áo choàng tắm lớn màu trắng, cả người thoạt nhìn đẹp trai vô biên.
“Ừng ực!”
Tạ Nhất nhịn không được nuốt nước miếng một cái, sau đó ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua điện thoại di động của mình, cổ họng nhất thời khô khan lợi hại, sau đó nói lắp: “Thương, Thương Thương Thương Thương … Thương …”
Thật muốn chết …
Thương Khâu nhìn cậu, nhíu mày một cái, đáp: “Đầu lưỡi của cậu làm sao vậy?”
Tạ Nhất vội vàng khụ khụ, nói: “Không, đầu lưỡi không, không không không không … Không có sao!”
Thương Khâu lại cười một tiếng, đáp: “Có chuyện muốn nói?”
Tạ Nhất liền vội vàng nói: “Cái đó … Là … Cái đó, tối thứ sáu anh có việc gì không? Tôi muốn mời anh ăn cơm.”
Thương Khâu dường như có hơi kinh ngạc, đáp: “Mời tôi ăn cơm?”
Tạ Nhất gật đầu một cái, Thương Khâu lập tức nói: “Được thôi.”
Tạ Nhất thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà nghĩ lại nghĩ, bọn họ mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm, đột nhiên nói mời ăn cơm, nghe thực sự là rất kỳ lạ.
Chợt nghe Thương Khâu cười híp mắt nói: “Chẳng qua so với đi ra ngoài ăn, tôi càng thích cậu làm hơn.”
Trong lòng Tạ Nhất cảm động một hồi, thiếu chút nữa bị miệng lưỡi người đàn ông ấm áp này của Thương Khâu làm cảm hoá mà nói ra một chút lời nói kích động ngay tại chỗ rồi, ví dụ như bày tỏ?
Nhưng mà chợt nghe Thương Khâu lại nói tiếp, nói nhàn nhạt: “Chỉ cần đừng ăn thịt luộc nước, sườn gam nữa, là được rồi.”
Tạ Nhất: “…” Thu lại lời nói trước đó, Thương Khâu đây là noãn nam biểu*! [Lời edit: đã giải thích rất nhiều lần ở mấy chương trước rồi nên làm biếng nhắc lại:v]
Hẹn xong Thương Khâu, Tạ Nhất gửi cho các đồng nghiệp một tin nhắn trả lời, rất nhanh các đồng nghiệp đã gửi tin nhắn tới rồi.
——Anh Tạ, tuyệt lắm, đừng sợ cứ làm đi!
Tạ Nhất nghĩ thầm, tôi cũng muốn làm á, vậy tôi cũng phải từng làm chứ!
Tạ Nhất vô tri vô giác mà trôi qua vài ngày nay, thế nhưng ngược lại cũng bình tĩnh lại, chỉ là lúc gần tới thứ bảy, Tạ Nhất càng ngày càng khẩn trương, sáng ngày thứ sáu, Tạ Nhất đã chạy ra ngoài rồi, cũng không nói cho Thương Khâu mình đi đâu, chỉ là tìm cái cớ, nói: “Tôi tăng ca!”
Sau đó “Rầm!” một cái lao ra cửa ngay rồi.
Sáng thứ bảy Tạ Nhất cũng không xuất hiện, nhưng thật ra là bí mật đi tới nhà đồng nghiệp rồi, dù sao buổi tối phải “làm điều lớn”, làm một lần sự nghiệp lớn, Tạ Nhất không có kinh nghiệm, tương đối khẩn trương.
Tạ Nhất khẩn trương ngồi ở trên ghế sa lon trong nhà của đồng nghiệp, đồng nghiệp cùng tổ đều sang đây mưu đồ bí mật, Tạ Nhất nói: “Này … Có phải không tốt lắm hay không, tôi nghĩ vẫn là …”
Đồng nghiệp dùng sức vỗ vai Tạ Nhất một cái, nói: “Anh Tạ, đừng sợ! Lúc này đổi ý không có JJ*!” [là không có ciu ấy:3]
Tạ Nhất sửng sốt, đáp: “Nghiêm trọng như vậy?”
Đồng nghiệp nói lời son sắt: “Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông!”
Tạ Nhất cho rằng cũng đúng, đồng nghiệp tiếp tục lừa dối: “Còn nữa anh Tạ anh ngẫm lại xem, hai người các anh sau này ở cùng nhau rồi, hồi tưởng lại, là anh bày tỏ, sau này đem anh Thương cột thật chặt, anh cảm thấy thế nào, hãnh diện không, có phải rất phấn khích hay không? Cảm giác bản thân cứ như đàn ông vậy!”
Tạ Nhất nghe lúc đầu cảm thấy đúng là chuyện như vậy, thế nhưng câu nói sau cùng, sao nghe không được tự nhiên thế nào ấy, đáp: “Cái gì gọi là cứ như đàn ông vậy hả!?”
Mọi người mưu đồ bí mật một hồi, mắt thấy hơn sáu giờ, các đồng nghiệp cho Tạ Nhất ăn diện một chút, mặc vào tây trang, thắt lên cà vạt, còn đem tóc vuốt ngược ra sau, làm thành kiểu tóc chải ngược.
Tạ Nhất trước đây từng thấy Thương Khâu chải kiểu tóc chải ngược, cảm thấy rất mạnh mẽ anh tuấn, mà bản thân chải lên, sao có hơi … Có hơi kỳ lạ, cứ cảm thấy ngũ quan đều lộ ra, quá mức thanh tú rồi?
Tạ Nhất lúc thường không chải chuốt bản thân lắm, các đồng nghiệp cho cậu ăn mặc, cười nói: “Anh Tạ đã nói với anh, anh cho tới giờ chưa từng thuật mắt như thế, đi thôi, nhất định thành công!”
Hẹn lúc bảy giờ, thời gian bọn họ tới còn hơi sớm, đi vào lại thấy Thương Khâu đã tới rồi, bởi vì là nhà hàng xa hoa, cho nên Thương Khâu cũng mặc tây trang, một thân tây trang màu xám bạc.
Mặc dù chỉ có thấy được một bóng lưng, Thương Khâu ngồi đưa lưng về phía cửa, thế nhưng Tạ Nhất đã cảm thấy kích thích của “tim đập thình thịch”, bởi vì Thương Khâu mặc tây trang màu xám bạc, thực sự là quá rù quến rồi, hormone quả thực bắn lên mặt, người phục vụ bên cạnh cũng nhìn ngây người.
Thương Khâu chéo chân, ngồi ở trên ghế sô pha, đưa tay chống cằm, động tác quả thực ưu nhã vô bờ bến.
Trái tim Tạ Nhất “Bịch bịch bịch” điên cuồng, chẳng qua trong nháy mắt, cậu thấy được người phục vụ bên cạnh, sau đó lại cúi đầu nhìn mình một cái.
Tạ Nhất cũng bối rối, lập tức quay đầu nhìn về phía đồng nghiệp, giọng nói đè thấp xuống: “Các cậu không đáng tin!? Bộ đồ của tôi đây làm sao giống y chang người phục vụ rồi?!”
Các đồng nghiệp mới chợt hiểu ra, đáp: “Anh Tạ, em nói sao có hơi kỳ lạ, đúng thật là y đúc!”
Người đồng nghiệp nói: “Xí, giống cái gì, các người nhìn kỹ đi, hoa văn cà vạt của anh Tạ chúng ta tương đối lớn chút, hoa văn cà vạt của người phục vụ tương đối mảnh, tôi cảm thấy lớn nhìn đẹp hơn!”
Tạ Nhất thật muốn chửi thề, quả nhiên có người hiểu lầm, một quý bà nói về phía Tạ Nhất: “Waiter! Tôi bò bí-tết muốn năm phần chín, đây ít nhất là bảy phần chín rồi, đổi lại cho tôi lần nữa!”
Tạ Nhất: “…”
Bởi vì âm thanh bên này khá lớn, cho nên Thương Khâu đã quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn thấy được Tạ Nhất, các đồng nghiệp thấy Thương Khâu quay đầu qua, lập tức vỗ vỗ sau lưng của Tạ Nhất, nói: “Anh Tạ, lên! Chính phục anh ấy!”
Tạ Nhất: “…”
Các đồng nghiệp nói xong, lập tức bỏ chạy ra khỏi nhà hàng, còn gửi cho Tạ Nhất một tin nhắn —— đừng quên sau bữa cơm ánh nến còn có phòng tình nhân, sáng sớm ngày mai mười hai giờ trả phòng, đừng ngủ quên, đặc biệt giá phòng giảm 30%, chỉ có một đêm, ở thêm sẽ không giảm giá nữa, quá mắc!
Tạ Nhất: “…” Có một câu MMP*, không biết có nên nói hay không! [từ viết tắt của câu chửi thề.]
Thương Khâu đã phát hiện ra Tạ Nhất, Tạ Nhất đành phải nhắm mắt đi tới, ngồi ở đối diện Thương Khâu, Thương Khâu quan sát trang phục trên dưới của Tạ Nhất một chút, lập tức nở nụ cười một cái.
Tạ Nhất cảm giác mình chắc chắn bị cười nhạo, dù sao cậu và người phục vụ đụng hàng rồi, đều do nhà hàng này quá sa hoa, bản thân âu phục này đã mắc lắm rồi biết không!
Trên mặt Tạ Nhất nhất thời có chút mất tự nhiên, ho khan một tiếng, đáp: “Ngày nào cũng rất đẹp trai mà?” [only one nguyethuecac.wordpress.com]
Thương Khâu gật đầu, đáp: “Cũng đúng.”
Tạ Nhất vội vàng làm bộ lật thực đơn, kết quả sau khi mở ra, lại là tiếng Anh Tiếng Pháp, tiếng Trung rất nhỏ rất nhỏ, giấu ở trong góc, Tạ Nhất nhìn rất tốn sức, hơn nữa tên mỗi món ăn đều rất dài, XXX phối XXX phối XXXX, tên của những loại này, chẳng qua giá cả Tạ Nhất đọc được, quá mắc rồi!
Tạ Nhất có chút xấu hổ, không biết mình mang có đủ tiền hay không, lúc này điện thoại di động lại vang lên, quả nhiên lại là đồng nghiệp gửi tới tin nhắn.
—— Anh Tạ đừng sợ, bọn em có một tờ giảm giá 60%, chắc anh có thể chọn một combo!
Tạ Nhất: “…”
Tạ Nhất lòng nói, diǎo ti* còn tới nơi sa hoa như vậy, quả thực bị dọa sợ tới gan run rẩy. [diǎo丝 còn được gọi là 吊丝 (dây treo) thường dùng để chỉ người có chiều cao, ngoại hình, kinh tế, … vừa nghèo vừa xấu.]
Thương Khâu lại rất tự nhiên, nhìn menu, nói: “Thịt bò của nơi này ăn rất ngon, rất mềm.”
Tạ Nhất khẩn trương nhìn thoáng qua, trong phần món ăn hình như không có, nếu như chọn món riêng, tiền bản thân mang tới hình như không đủ!
Thương Khâu lại ngoắc gọi tới người phục vụ, trực tiếp chọn món ăn, vốn không muốn món giảm giá, mà là loại riêng, đều là cái loại cực kỳ đắt tiền này.
Tạ Nhất nhìn tới kinh hồn bạt vía, len lén soạn tin nhắn, chuẩn bị để A Lương đưa tiền tới cho mình, không thì tối hôm nay sẽ bị tóm ở chỗ này rồi.
Tạ Nhất nhìn Thương Khâu lúng túng, Thương Khâu đáp: “Cậu mời tôi ăn, tôi rất vui vẻ.”
Tạ Nhất ho khan một tiếng, đáp: “Thật ngại quá.”
Thương Khâu: “Không sao.”
Anh ta nói xong, rót rượu đỏ cho Tạ Nhất, nâng ly rượu lên ưu nhã, anh ta còn mang bao tay da màu đen, dù sao mu bàn tay của Thương Khâu đôi khi sẽ đau đớn, nhất là dưới tình huống thấy sáng, ở loại nơi này vẫn là mang bao tay cho tốt.
Thương Khâu nâng lên ly rượu, khẽ lắc đầy tao nhã, nói: “Có phải cậu có lời gì muốn nói hay không?”
Tạ Nhất “Ực” hết một hơi, rượu đỏ khiến khó chịu rồi, mặc dù uống không phải quá nhiều, nhưng một hơi khó chịu vẫn còn có chút lên óc, Tạ Nhất bị mùi rượu xông lên óc, nhất thời có chút mộng mị, hơi lắc lư, cảm giác gan lớn không ít, ho khan hai cái.
Lời của cậu còn chưa nói hết, chợt nghe điện thoại của Thương Khâu đột nhiên rung lên một cái, Thương Khâu nhíu mày một cái, lập tức cầm điện thoại lên.
Tạ Nhất kinh ngạc, đáp: “Làm sao vậy?”
Thương Khâu cau mày: “Hoàng phù của ngài Liêm bị thúc động rồi.”
Tạ Nhất càng kinh ngạc, đáp: “Ngài Liêm gặp phải nguy hiểm?”
Nghĩ lại một chút, có hơi đỏ mặt, sẽ không cái gì quá kịch liệt đi?
Lập tức chợt nghe điện thoại của Thương Khâu phát ra tiếng động, là nghe trộm của bùa theo dõi.
Tiếng của ngài Liêm nói: “Cháu là con gái của bà Tào? Cháu tới nơi này làm gì? Đã trễ thế này rồi.”
Con gái của bà Tào, đêm tối chạy đi tìm ngài Liêm?
Lập tức chợt nghe được giọng của bé gái, có chút khô khàn, nói: “Tôi tới đây truyền tin cho ông, hôm nay ông trải qua rất không suông sẻ có phải không, bởi vì đầy tớ của ông không thấy nữa, đúng không?”
Tạ Nhất nghe có chút lờ mờ, không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng tiếng của ngài Liêm đã hạ vài độ, rất lạnh: “Cháu đem Liêm Vũ đưa đi đâu rồi?”
Giọng cô gái vẫn cứ khô khan: “Đầy tớ của ông, là một thứ không nên tồn tại, hắn không phải người máy do một tay ông tạo ra, trong lòng ông rõ ràng nhất, bởi vì ông căn bản không có kỹ thuật như vậy, máy móc lập trình không cách nào hoàn thành những thứ này.”
Liêm Thần An trầm giọng đáp: “Cháu nói cái gì, chú nghe không hiểu.”
Bé gái còn nói: “Ông nghe không hiểu không sao, thế nhưng Liêm Vũ ở trong tay tôi, trên người hắn có thứ tôi muốn, ông biết mà … Mắt.”
Tiếng hít thở của Liêm Thần An đột nhiên nặng nề không ít, đáp: “Đừng động vào cậu ấy!”
Bé gái cười ha ha lên, tiếng cười cũng rất khô khan, giống như nó mới là người máy, đáy: “Đây là lễ gặp mặt của tôi đưa cho ông, có người muốn gặp ông, ngày hôm nay mười hai giờ khuya, đừng báo cảnh sát, đừng tìm người giúp đỡ, ông tới, là có thể nhìn thấy Liêm Vũ, nếu như ông không tới, Liêm Vũ cũng sẽ bị gỡ ra, rối tung lộn xộn, đùng!”
Bé gái cuối cùng làm ra một tiếng mô phỏng, nghe vào khiến người lạnh sống lưng.
Âm thanh của Liêm Thần An lạnh như băng, đáp: “Ai muốn gặp tôi?”
Bé gái nói khô khan: “Một người … Bạn cũ bị ông hại chết.”
Lập tức là âm thanh của Liêm Thần An: “Khoan đã! Đứng lại!”
Chẳng qua bé gái hiển nhiên không có đứng lại, tiếng của bé gái đã biến mất, lập tức là âm thanh ồn ào, dường như Liêm Thần An đang mở ra lễ gặp mặt của bé gái cho hắn, trong điện thoại di động sau đó truyền tới một tiếng “Ôi ——!”, là tiếng hít khí lạnh của Liêm Thần An.
Tạ Nhất khiếp sợ: “Lễ gặp mặt rốt cuộc là cái gì?”
Thương Khâu lắc đầu, híp mắt, nhìn chăm chú gắt gao vào điện thoại di động, đáp: “Có thể khẳng định là, bé gái kia bị ma quỷ khống chế rồi.” [only one nguyethuecac.wordpress.com]