Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 14



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

k

Một đêm trôi qua, Ngô Tổ thức dậy, ngồi trên giường một lúc lâu vẫn không tỉnh táo lại được. Đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường đã reo ba lần, thế nhưng cậu chẳng có chút sức lực nào để mà rời giường.

Rõ ràng chỉ muốn ngủ một giấc thôi mà, tại sao, tại sao trong mộng toàn là tam hoàng ngũ đế văn hoá phục hưng?

Cậu lấy tay xốc gối lên, bên dưới trừ tóc ra thì chẳng có gì cả.

Dưới này không có sách lịch sử hả?

Ngô Tổ nghi hoặc vò đầu, chẳng lẽ mình đã giác ngộ chân lý học tập, có thể học trong lúc ngủ, sắp sửa thành học thần phi thăng?

Cậu vén chăn rời giường, vừa đánh răng vừa nhìn gương hồi tưởng lại giấc mơ tối qua, tiện thể ngẫm lại chút kiến thức đã học thuộc trong mơ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ cảm thấy cái anh trong mộng thật là đẹp quá đi.

Anh đẹp trai trong mộng không cần thi đại học hiện tại chỉ cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, đi vào giấc mơ là một việc rất mất công tốn sức, mặc dù có pháp lực của Tỳ Hưu chống đỡ, nhưng hồn phách của Văn Hi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, tinh lực còn kém hơn cả quỷ bình thường, y báo cáo lại cụ thể tình huống tối qua cho Bì Tu rồi liền nghiêng đầu đi gặp Chu công.

Bì Tu thấy vẻ uể oải của y thì cũng không hỏi nhiều, giơ tay đắp kín chăn cho y, lòng nghĩ hồn thể của nhóc con yếu ớt như thế, buổi tối lại phải lên lớp, có nên chuẩn bị ít đồ bồi bổ không nhỉ?

Hắn tăng nhiệt độ điều hòa lên hai độ, cầm tờ kết quả của Ngô Tổ tối qua đi xuống lầu.

Vừa xuống dưới liền nhìn thấy Giả Tố Trân cầm khăn lau đứng ở cửa trông về phương xa, dõi theo bóng mặt trời, vừa lạnh nhạt vừa phiền muộn.

Tuy vẻ mặt cô nàng si ngốc, thế nhưng động tác tay thì vẫn không ngừng lại, giẻ lau mới mua bị cô nàng xé thành sợi, từng sợi từng sợi ấy cực kỳ giống như tiền của Bì Tu bị xé nát.,

Cô u ám nói: “Ngày hôm nay Ngô Lang sẽ đến….. Sẽ không đến….. Sẽ đến…..”

Bì Tu nghe mà căng thẳng thần kinh, nhiệt độ tăng lên, không có Văn Hi ở bên người hắn thật sự khó mà chịu đựng nổi.

Một cái giẻ lau năm đồng tiền, nhìn mớ vải trên đất thì xem ra đã đi tong ít nhất bốn, năm cái giẻ, vị chi là hai mươi lăm đồng tiền, làm tròn lên thì là đi tong mất một nửa doanh thu hôm nay, làm tròn nữa thì đi tong cả gia sản của mình.

Bì Tu hít sâu một hơi, đè nén nỗi lo âu trong lòng, sinh sống ở nhân thế nhiều năm như vậy, từng vinh dự đọc qua bao nhiêu kinh nghiệm gây dựng cơ nghiệp của các trùm tài chính, hắn học được một đạo lý sâu sắc.

Không thả săn sắt thì sao bắt được cá rô, trước bất kỳ khoản đầu tư lợi nhuận cao nào đều sẽ phải bỏ tiền vốn.

Để tóm cổ con bạch nhãn lang Thao Thiết kia, lúc ký chi phiếu mua ngọc phật cho Văn Hi mình còn không thèm chớp mắt cơ mà, giờ chẳng qua là mấy cái giẻ lau thôi, xé thì xé đi.

Bì Tu, tin tưởng chính mình, mày nhịn được, mày có thể làm được mà.

Ông chủ Bì siết chặt tay, khuyến khích cổ vũ bản thân, tự nói với mình rằng cuộc đời giống như một vở kịch, tức đổ bệnh ra đấy thì không ai lên thay. Mấy cái giẻ lau thôi, xé một trăm cái cũng không sao hết, chỉ cần có công đức, cứ để cô ta xé thỏa thích, xé một cách sảng khoái xé một cách hiên ngang xé một cách phong thái!

Đứng ở đầu cầu thang cả buổi trời, Bì Tu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn đi về phía Giả Tố Trân, định bảo cô ra chỗ khác mà xé khăn, đừng làm ảnh hưởng đến việc mở cửa kinh doanh.

Hắn vừa cất bước thì chợt nghe một tiếng thét chói tai, một bóng đen xẹt qua người như tia chớp, lao thẳng về phía ma nữ phiền muộn ở cửa.

Chổi Nhỏ đẩy Giả Tố Trân ra, cầm chổi quét sạch giẻ lau trên đất, miệng lắp bắp xì xà xì xồ không biết đang nói cái gì.

Nhậm Kiêu từ sau đi ra, than thở: “Nhóc nói lắp vừa mới dọn sạch là cô ta liền đứng đó xé vải, dạo này sức thẳng nhỏ lớn quá, em không ngăn được.”

Bì Tu ấn huyệt thái dương, hỏi: “Không ngăn được Chổi Nhỏ, chẳng lẽ chú không thể bảo Giả Tố Trân đừng xé hả?”

Nhậm Kiêu cười bảo: “Anh không cảm thấy bộ dáng thằng bé tức giận rất đáng yêu sao?”

Giao nhân đang nói đoạn thì Chổi Nhỏ bên kia bỗng hét lên một tiếng, chỉ vào cái giẻ trên tay Giả Tố Trân nói: “Không, không được xé nữa! Cô, cô, cái đồ ma, ma nữ!”

Nhậm Kiêu cười nghiêng ngả, Bì Tu tức đến trắng mắt, hắn không hiểu chuyện này rốt cuộc có gì đáng cười, có phải Nhậm Kiêu ngâm trong biển lâu nên đầu úng nước rồi không?

Chổi Nhỏ tức tối giậm chân, cầm chổi muốn đánh người, Bì Tu bắt lấy cái chổi, bảo với nó: “Đi quét chỗ khác đi, chỗ này lát nữa để cô ấy tự dọn.”

“Nhưng mà, nhưng mà…”

Bì Tu trừng mắt: “Nhưng mà cái gì?”

Chổi Nhỏ không dám nói tiếp nữa, Nhậm Kiêu thấy thế bèn kéo tay Chổi Nhỏ đi ra sau: “Đừng sợ nha, có anh ở đây, đừng để ý đến ổng, bọn mình đi quét bếp đi.”

Bì Tu mặt lạnh thể nóng, cảm thấy đáng lẽ mình nên ở trên đầu ôm Văn Hi ngủ một giấc mới đúng, không nên xuống dưới rước bực vào người làm gì.

Hắn gọi Nhậm Kiêu lại: “Xách con gà trống chuẩn bị hai hôm trước ra đi, để buổi chiều giết nấu canh cho Văn Hi.”

Nhậm Kiêu vẫy vẫy tay, ý bảo mình nghe rồi.

Giả Tố Trân thấy tiểu quỷ kia đi rồi, bèn xé giẻ lau lắp bắp hỏi Bì Tu: “Bì công tử, ngài nghĩ hôm nay Ngô Lang có quay lại không?”

Mẹ nó, làm sao mình biết được tối nay nó có đến hay không? Ông đây có phải con chó điên nhà Nhị Lang Thần, cách hai dặm vẫn đánh hơi thấy mùi thịt trên người người khác đâu.

Ham muốn mắng người của Bì Tu tăng cao chưa từng có, song hắn vẫn giữ vẻ từ tốn hiền lành, nghiến răng nói một câu: “Không biết, chắc là có đến đấy.”

“Thật không?” Giả Tố Trân lẩm bẩm: “Tôi cũng không cần chàng ấy tiến vào, chỉ cần chàng đi ngang qua để tôi nhìn một cái là được rồi.”

“Nhìn một cái thôi là đủ rồi.” Cô nàng vừa nói vừa ngó Bì Tu một cái, thở dài bảo: “Công tử từng có người trong lòng không? Nếu có thì ngài nhất định sẽ hiểu được tâm trạng của tôi.”

Bì Tu độc thân ngàn năm từ lúc đẻ ra cất tiếng cười lạnh: “Có hiểu hay không căn bản không quan trọng, cậu ta là người còn cô là quỷ, kiếp này cô không có duyên phận với cậu ta đâu.”

“Nhưng chẳng phải Văn công tử cũng là quỷ sao?” Giả Tố Trân hỏi.

Bì Tu hơi nhướn mày: “Tôi và cậu ta không có quan hệ gì hết.”

“Nhưng hôm đó rõ ràng tôi thấy anh ôm công tử ngồi ở…..” Giả Tố Trân nhướn mày nhìn Bì Tu với ánh mắt khiển trách, cô oán hận nói: “Thì ra anh là loại người như thế!”

** móa tôi là loại người gì cơ?

Người ưu tú như tôi, không nên sống phú quý một đời sao? Còn phải chịu ma nữ nhà cô chỉ trỏ hả?

Giả Tố Trân vung tay áo cất tiếng hát: “Nhìn thấy hạng cường đạo khiến ta giận nghiến nát răng…..”

Cô tiến lên vài bước: “Đi tiến lên nhổ bãi nước miếng, mắng một tiếng đồ vô tình không biết xấu hổ không biết liêm sỉ……”

Bì Tu: ……

Bì Tu xoay người rời đi, hắn không thể ở lại đây thêm nữa, nếu còn ở chỗ này thì hắn sẽ thật sự đập cho Giả Tố Trân hồn phi phách tán mất, trước tết trung thu lại vào cục công an ăn bánh trung thu nhà nước phát cho.

Tô An thấy ông chủ hằm hằm đi tới, bèn để sổ sách trong tay sang bên, nói: “Tiền điền tháng này hơi cao đó.”

“Cao thì cao đi.” Bì Tu thở dài.

Hắn đã sống khó khăn lắm rồi, không cần cướp đoạt quyền mở điều hóa mười sáu độ của mình nữa.

Tô An đẩy kính mắt: “Thế nhưng trong phòng anh đã có một con……” Bàn tính tinh ngừng lại, không biết phải xưng hô với Văn Hi như thế nào, vì thế liền bỏ qua luôn: “Nếu ôm anh ta có thể hạ nhiệt độ thì em kiến nghị anh ôm nhiều vào, tiết kiệm tiền điện.”

Bì Tu lau mặt, nhìn kế toán của mình mà nghĩ, lúc trước lượm nó từ ngân hàng về đúng là không sai, lĩnh hội sâu sắc chân truyền của mình trên phương diện tiết kiệm tiền gia tăng lợi ích kinh tế.

“Hàng năm tiền điện cứ đến hè là lại tăng cao, đừng xoắn xuýt cái này làm gì.” Bì Tu đưa bảng thành tích của Ngô Tổ tới, nhấc cằm nói: “Tính coi, tài nghệ cỡ này thì có bao nhiêu khả năng thi đỗ trạng nguyên tỉnh?”

Bàn tính tinh hiếm khí đổi sắc mặt, đôi mắt thoáng nhìn Bì Tu, nghĩ thầm tên tư bản chủ nghĩa áp bức giai cấp công nông này cố ý hay là cố ý hay là cố ý đây? (Không phải lỗi edit nha, trong mắt ẻm ông chủ chỉ có duy nhất một khả năng là “cố ý” thôi 🙂 )

Một câu đệt mợ cái này thì tính kiểu gì được sắp sửa bật thốt ra, thế nhưng nể tình Bì ác nhân cao to tráng kiện, mười thằng như mình cũng đánh không lại, Tô An chỉ đành bảo: “Chờ chút để em xem xem.”

Bì Tu gật đầu: “Mày xem cho anh, không cần chính xác quá đâu, chính xác đến hai đơn vị sau dấu phẩy là được rồi.”

Mắt Tô An tối sầm, bàn tay nắm bút khẽ run, từ kẽ răng rít ra một câu vâng ạ.

Bì Tu thấy cậu ta vươn tay đi lấy máy tính, liền thắc mắc: “Chú mày không phải bàn tính tinh à? Sao còn dùng máy tính?”

Tô An: ……

Tô An: “Ông chủ, anh đang quấy rầy em suy nghĩ đấy.”

Bì Tu: “À, thế anh không nói nữa.”

Tô An cầm máy tính bấm lách cách, nháp hết một trang giấy, tổng hợp thứ hạng thi thử cấp thành phố, cấp tỉnh của Ngô Tổ và cả phạm vi dao động của thành tích lúc bình thường, cuối cùng tính ra kết quả 30%.

Bì Tu nhìn kết quả mà phát sầu: “30% thì cũng thấp quá rồi.”

Tô An giữ nụ cười mỉm trên mặt: “Kết quả này em không thể can thiệp thay đổi được. Đương nhiên nếu ông chủ ăn hết người xếp hạng trên cậu ta thì kết quả sẽ leo vùn vụt. Tuy nhiên……”

Bì Tu nhíu mày, ra hiệu cho cậu ta tiếp tục nói.

“Tuy nhiên, anh có thể sẽ tiêu hóa không tốt.” Tô An đẩy kính hờ hững nói: “Đồng thời xét đến thể chất đặc biệt của anh, em kiến nghị đừng nên làm thế, ngộ nhỡ mà có chuyện gì, mang anh đến khoa dạ dày ở bệnh viện, có khả năng sẽ không tìm được bác sĩ và cũng không tìm được trường hợp bệnh tương tự.”

Bì Tu: ……

Tô An quan sát vẻ mặt hắn, nói tiếp: “Giả Tố Trân làm phục vụ trong quán kéo thêm được kha khá khách, với cả hôm qua cô ấy hát mấy câu trước mặt khách, có vài vị khách có vẻ rất hứng thú, nói tối nay sẽ đến nữa. Em nghĩ nên dựng một cái bục trong quán, để cho cô ấy hát mấy câu, dù sao cũng tốt hơn đứng đó đánh đổ đĩa với xé giẻ lau.”

Bì Tu gật đầu: “Cũng được, làm thêm một cái danh mục bài hát, viết bài cô ta biết hát lên đó cho khách có hứng chọn, không cần phải hát hết toàn bộ, hát một đoạn là được rồi, tiền kiếm được ghi vào tiền mua giẻ lau.”

Tô An nghe mà sinh lòng kính nể, nghĩ thầm đúng là núi cao còn có núi cao hơn, yêu quái lại còn là tay già đời, Bì Tu quả là heo nái già đeo nịt vú, một cái lại một cái.

(Heo nái có nhiều cặp zú, nên nếu đeo nịt zú thì phải đeo hết cái này đến cái khác. Câu này để chỉ làm việc có tính hệ thống, logic mạch lạc, rất có học thức. Còn một nghĩa nữa là chỉ người đối nhân xử thế không chân thành, để đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.)

Ông chủ Bì sắp xếp xong công việc làm ăn thì liền ra sân sau, nhìn con gà trống sắp lìa đời nhưng tạm thời đang nhảy nhót tưng bừng, bấy giờ mới lên lầu tiếp tục phát sầu vì thành tích của bạn học Ngô.

Nhìn Văn Hi say ngủ, hắn nhủ thầm tối nay phải gia tăng cường độ học tập của Ngô Tổ mới được, bằng không thi không đỗ trạng nguyên tỉnh thì mình lỗ cả vố lớn.

Tỳ Hưu quyết không làm ăn lỗ vốn.

Buổi tối Văn Hi cuối cùng cũng tỉnh, y ngồi trên giường ngẩn người một hồi thì được Bì Tu dẫn xuống lầu ăn cơm, thực khách trong quán vừa mới tới một tốp, cũng không phải bận lắm.

“Xây bục cho cô ấy hát hí khúc từ lúc nào thế?” Văn Hi liếc nhìn.

Bì Tu: “Xế chiều hôm nay.”

Văn Hi đáp ừm, còn chưa kịp quay đầu, liền trông thấy Nhậm Kiêu xách một con gà trống gãy cổ tới, trên tay còn có máu gà nhỏ tí tách, một luồng dương khí dày đặc táp thẳng vào mặt y.

“Đệt!” Văn Hi nhảy cao ba thước, trốn ra sau lưng Bì Tu, la lên: “Họ Bì anh làm gì đó! Gà trống! Để xa tôi ra!! Để xa ra chút!”

Máu gà trống nặng dương khí, một bát máu gà trống hắt xuống đất, trong phạm vi 500 mét không thấy được tiểu quỷ, còn hữu hiệu hơn cả máy đuổi muỗi.

Nhậm Kiêu nghe y la mà đứng chết trân tại chỗ, không biết phải làm sao.

Văn Hi ngửi thấy mùi máu tanh, đầu choáng như thể say xe, y nắm vai Bì Tu kêu to: “Mỗi ngày tôi để cho anh táy máy tay chân mà không nói lời nào, rốt cuộc tôi chọc gì anh mà anh lại làm thế với tôi? Anh thật sự không muốn để tôi sống hả!”

Huyệt thái dương của Bì Tu giật mạnh, hắn nhỏ giọng nói: “Kêu la cái gì, cậu vốn đã chết rồi!! Sống cái gì mà sống?”

Có mấy tiểu quỷ tới dùng cơm nghe được đoạn này, cũng không nhịn được mà ló đầu ra hóng, có mấy đứa còn nhanh tay móc di động ra bắt đầu mở topic.

Đại yêu ngàn năm giết tình nhân bằng thuốc độc? Ái tình hôm qua chẳng thể theo đuổi, lão yêu đa tình tàn nhẫn như Phan Kim Liên.

Bì Tu không hơi đâu mà để tâm tới bọn nó, Văn Hi sau lưng bị máu gà bắn đến phát run, ấy thế mà miệng vẫn thao thao chửi đổng, hắn dịu giọng bảo: “Chớ ồn ào, máu gà trống không hề hấn gì với cậu đâu, chỉ khiến cậu thấy hơi khó ngửi chút thôi.”

Văn Hi: “Anh nói dối! Anh cố ý chứ gì! Có phải vẫn ghim vụ hôm đó tôi tát anh không?”

Nhậm Kiêu đứng bên cạnh sửng sốt, nghĩ thầm vờ lờ tiểu quỷ này quả là anh hùng, còn tát Bì Tu nữa chứ, hai tên này mà không có gì với nhau thì hắn sẽ bỏ tiền túi ra đưa Cừu Phục đi phẫu thuật sửa mặt, làm da nâu quyến rũ.

Bì Tu oan không để đâu cho hết, hắn hiếm khi muốn làm người tốt một lần mà lại không được báo đáp, tức giận đến nỗi nhiệt độ tăng vọt, túm Văn Hi đến trước mặt mình, khẽ nói: “Bây giờ cậu không phải quỷ bình thường, tôi chỉ muốn làm canh gà tẩm bổ cho cậu thôi, cậu mà còn ồn ào nữa thì tôi sẽ…..”

“Sẽ làm sao?” Văn Hi nhíu mày, trên gương mặt trắng nõn bỗng xuất hiện rất nhiều hoa văn màu đỏ, trông giống như hoa văn cắt giấy trang trí trên cửa số, trên người y tỏa ra từng luồng từng luồng yêu lực của Thao Thiết.

Bì Tu sững sờ, lập tức biến sắc bế y lên lầu.

Đám tiểu yêu quái ngó theo, ngón tay tung bay điên cuồng giao lưu thông tin với bè bạn, lớn mật suy đoán chuyện sẽ xảy ra trên lầu tiếp theo đây.

Trong diễn đàn yêu quái, độ hot của một topic bỗng tăng vùn vụt, leo lên hẳn trang nhất.

“Thảo luận, yêu quái mà ai cũng biết là ai đấy hôm nay cãi nhau động thủ với vị kia nhà mình, xin hỏi bọn họ rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu? Chủ thớt suy đoán đứa bé không giữ được nữa rồi.”

Phùng Đô ngồi ở văn phòng xem ảnh trong topic, tầm mắt dừng ở bức ảnh Bì Tu bế Văn Hi lên lầu, hắn im lặng hồi lâu rồi lấy điện thoại ra. Bì Tu không nghe máy, hắn tắt di động rồi dùng điện thoại bàn ở văn phòng gọi vào một dãy số dài.

“A lô, đây có phải Hội liên hiệp bảo vệ phụ nữ trẻ em yêu quái không ạ, tôi muốn…..”