Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 159: Khâm sai tới



Quét dọn cho tới khi trời sáng hẳn, mặt trời sắp lên cao thì đường phố đã sạch sẽ tinh tươm, không còn nhìn thấy cái gì gây ngứa mắt nữa. Lúc này có gần một trăm dân phu chia thành hai người một tổ, vừa xách thùng nước lớn, vừa dùng gáo đổ lên những phiến đá lót đường.

Thế là những thứ bụi đất quét không đi sẽ chạy xuống cống ngầm, khi mặt trời chiếu xuống, sẽ sáng bóng không còn chút bụi trần nào nữa. Còn ở phía ngoài thành, từ hôi qua đã làm sạch đượng, đắp đất vàng, sớm chuẩn bị đón tiếp khâm sai đại nhân rồi. Trừ trông cho đẹp mắt ra còn có một nguyên nhân quan trọng, tùy tùng của khâm sai đại nhân có qua nửa là là đi giày tất trắng, nếu như không rưới nước lên mặt đất, đấm giày kia sau khi đi qua, mép toàn là bụi đất, tâm tình nhất định là không tốt.

Tới giờ mão, tri phủ đại nhân dẫn theo đồng tri thông phán cùng huyện lệnh hai huyện , tổng cộng có mười quan viên có phẩm cấp, được nha dịch ba ban xúm quanh, rầm rầm rộ rộ ra khỏi thành mấy dặm, cung nghênh khâm sai đại nhân.

Đi được hơn mười dặm, cuối cùng thấy một con thuyền lầu to lớn neo ở bên bờ sông, cờ quạt cắm đầy bên trên, mấy hàng thân binh hộ vệ vây quanh một quan viên tam phẩm đứng ở mũi thuyền, vẫy tay tay với Đường Thuận Chi.

Đường Thuận Chi vội xuống kiệu, dẫn các quan cúi đầu vái chào:
- Cung nghênh khâm sai đại nhân, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Quan viên tam phẩm mặt trắng râu dài kia chính là khâm sai tế hải kiêm khâm sai truyền chỉ, thông chính sứ kiêm công bộ thị lang Triệu Văn Hoa, hắn trước tiên thay hoàng đế nhận lễ ba quỳ chín dập đầu, rồi tiếp nhận mọi người vài chào, sau đó mới cười nói:
- Khinh Xuyên huynh và chư vị mau đứng lên đi.

Lâu thuyền lúc này mới cập bờ, một độ vệ binh cầm đao từ trên thuyền đi xuống, sau đó là đội ngũ khâm sai dài dằng dặc, cuối cùng là kiệu lớn tám người khiêng, buông rèm đỏ xung quanh, lắc lư tư truyên thuyền đi xuống, chẳng sợ bị rơi xuống nước.

Đường Thuận Chi dẫn các quan đứng bên đường đón, tới khi chiếc kiệu tám người khiêng đi qua, Triệu Văn Hoa vén rèm lên nói với Đường Thuận Chi:
- Kinh Xuyên huynh còn không lên đi, phải đợi huynh đệ này mới nữa hay sao?

Đường Thuận Chi cười cung kính:
- Đại nhân làm Thuận Chi phải tội rồi, ngài là thiên sứ khâm sai, hạ quan nào dám ngồi cùng kiệu.

Triệu Văn Hoa cười sảng khoái:
- Huynh ta là tiến sĩ đồng bảng, ta còn phải gọi huynh một tiếng sư huynh, chúng không cần chú ý tới quy củ rườm rà đó.

Đường Thuận Chi bấy giờ mới nói:
- Cung kính không bằng tuân lệnh.
Một tùy tùng vén rèn mời Đường đại nhân lên kiệu.

Các quan ai lên kiệu người nấy, hai vị huyện lệnh thành Thiệu Hưng theo ở sau cùng, Lữ huyện nhỏ giọng lầu bàu:
- Tri phủ đại nhân cũng quá cẩn thận đấy, nịnh bợ cái họ Triệu kia làm gì?

Lý huyện lệnh cũng nói nhỏ:
- Nghe nói là một đứa con nuôi lòng dạ hẹp hòi của Nghiêm các lão, Đường đại nhân đề phòng tiểu nhân thôi.

- Nghe nói họ Triệu kia chẳng nể mặt Trương bộ đường của chúng ta.
Lữ huyện lệnh cười nhỏ:
- Tên gia hỏa này khi ở Hàng Châu còn muốn đối trọi với Trương bộ đường, kết quả bị Trương bộ đường cho lủi thủi chạy mất.

Lý huyện lệnh cười lắc đầu:
- Đó toàn là chuyện các các đại nhân, chúng ta làm tốt phận quan thất phẩm tí xíu là được rồi.

Lữ huyện lệnh cười hăng hắc:
- Tiểu đệ nghe nói lão huynh cũng ở trong danh sách ban thưởng.

Lý huyện lệnh bĩu môi:
- Ai mà biết được.
Liền vén rèm kiệu lên rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của ông ta, Lũ huyện lệnh thở dài:
- Lão già này xem ra chắc ăn rồi.
Tới đó thở dài:
- Ai bảo người ta tốt số gặp phải học sinh tài như Thẩm Mặc.
Rồi cũng lên kiệu theo về.

~~~~~

Khi tới gần trưa, ngoài thành bắc Thiệu Hưng đã ngập trong biển người, người dân đủ mọi nơi dồn về, kiễng chân chờ đợi, chỉ vì để nhìn đội ngũ khâm sai.

- Tới rồi, tới rồi...
Nhìn thấy đằng xa phía đông bắc có đội nhân mã đi tới, mọi người hưng phấn reo lên.

Quan binh duy trì trật tự tất thỉ trở nên căng thẳng, bọn họ dùng roi và gậy đuổi đám đông xem nảo nhiệt, dọn ra con đường ở giữa.

Bên này vừa duy trì trật tự xong thì bên kia đoàn người khâm sai đại nhân đã tới, phía trước có tổng cộng hai trăm vệ sĩ, đều mặc áo giáp mới tinh, tay cầm trường thương sáng loáng, đi phía trước mở đường, theo đằng sau là một trăm binh sĩ mở đường, cầm cờ quạt vẽ đủ thứ hình, cùng với tấm biển tránh đường, im lặng, cùng với xích sắt, gậy gỗ, hết cặp này tới cặp khác ... Quan một hồi nữa mới nhìn thấy một chiếng kiệu lớn do tám người khiêng chậm rãi đi tới.

Rèm kiệu từ đều tới cuối không kéo lên, người dân hoàn toàn không trông thấy khâm sai đại nhân nhìn như thế nào, thế nhưng cảnh tượng trên đã in dấu sâu đậm trong lòng họ, trong rất nhiều năm sau đó luôn lấy ra nhắc lại nhiều lần giáo dục con cháu học tập tiến bộ.

Trong kiệu lòng Triệu Văn Hoa cũng không bình tĩnh, quan rèm mỏng, nhìn thấy cảnh tượng long trọng Đường Thuận Chi an bài vì mình, không khỏi cảm khái vạn phần: " Đồng niên đúng là có khác, biết mình trên đường bị ủy khuất rồi."

Y vốn cho rằng mình phụng chỉ nam hạ, địa phương đưa đón, nịnh bợ sẽ làm Triệu thị lang hắn được vinh quang, kiếm được chật ních túi ... Thực ra hắn nghĩ thế cũng chẳng phải sai, vì quan viên từ kinh thành tới, bất kể lớn hay nhỏ, địa phương đều ra sức lấy lòng.

Ai ngờ chuyện khác hẳn, quan địa phương dọc đường lại chẳng nể mặt cái chức quan tam phẩm của hắn, trừ lo ăn ở ra thì khi rời đi cũng chỉ tặng cho thổ đặc sản.

Đó chẳng phải là thổ đặc sản danh nghĩa, mà là thổ thổ đặc sản thực dự, cái gì mà mật ong, sơn trà, rượu nếp, toàn là những thứ không đáng tiền.

Chênh lệch giữa hiện thực và lý tưởng làm cho Triệu thị lang rất thất lạc, làm cho hắn tới giờ vẫn không hiểu ra sao, cho tới tận khi gặp được Trương bộ đường, tổng đốc quân vụ lục tỉnh mới hiểu ra căn nguyên ở đó. Người ta nể hắn, hay nói cha nuôi của hắn, nhưng Trương bộ đường hoàn toàn không để hắn vào mắt, thậm chí đối với cha nuôi của hắn cũng chẳng ưa gì.

Lật xem lý lịch của lão Trương là thấy ngay nguyên nhân viết ở bên trong, năm Gia Tĩnh thứ mười sau, khi Trương Kinh còn đàm nhiệm chức tổng đốc Lưỡng Quảng, Nghiêm các lão còn đeo cái chức xuông biên soạn lịch sử ngồi uống trà kìa. Mặc dù sau đó Nghiêm Tung thăng tiến vùn vụt, vào nội các làm thứ phụ, rồi lại lên thủ phụ, đứng đầu trăm quan thiên hạ, địa vị còn cao hơn Trương tổng đốc nửa cái đầu.

Nhưng Nghiêm các lão dựa vào cái gì vào nội các? Là dựa vào luồn cúi nịnh bợ mà lên sao? Không, là dựa vào một vụ án oan lớn đạp lên xác của đồng hương mà thăng tiến.

Nhưng người kia không may lại có ơn tri ngộ với Trương Kinh. Cho nên dựa vào khối chiêu bài cứng, tư lịch lão thành, bản lĩnh cao, Trương tổng đốc mặc dù không làm gì được Nghiêm các lão, nhưng ngàn vạn lần chẳng nể mặc con nuôi ông ta..

Triệu Văn Hoa ở kinh sư ngông cuồng quen rồi, trừ cha nuôi hắn ra thì đại học sĩ, thượng thư gì đều không lọt vào mắt, tới ngay cả với Từ Giai cũng dám gọi thẳng tên. Hiện giờ tới địa phương bị một tổng đốc lạnh nhạt, trong lòng ức chế phát điên rồi.

Vì thế sau khi tới Hàng Châu, hắn không biết lượng sức quyết định dằn mặt vị tổng đốc này, trên buổi yến tiệc thiết đãi, trước mặt mấy vị quan cao nói :" Huynh đệ bôn ba nghìn dặm, dọc đường tiêu tốn khá lớn, hi vọng được bộ đường đại nhân hỗ trợ một chút." Đây đâu phải là xin viện trợ mà là đòi hối lộ một cách trần trụi.

Nhưng Trương bộ đường vẫn chuyện trò vui vẻ, ăn uống tưng bừng, cứ như chẳng hề nghe thấy lời hắn ta nói. Triệu Văn Hoa tức tới mặt đỏ bừng, nhưng hắn không thể bỏ qua như thế, nếu không thể diện của hắn và cha nuôi hắn sẽ mất sạch, vậy nên hắn nhắc lại một lần nữa.

Trương bộ đường vẫn không nghe thấy.

Triệu Văn Hoa cuối cùng không nhịn được, trầm giọng nói:
- Ta là khâm sai! Khâm mệnh đại thần tế hải.

Trương Kinh cười nhạt, dùng một loại ngữ khí khô khốc đáp:
- Ta cũng là khâm sai, khâm mệnh đại thần tổng đốc kháng Oa, còn có vương bài trong tay.

Triệu Văn Hoa tức thì cứng học hết lời để nói, bấy giờ hắn mới phát hiện ra mình đang đối diện với con quái vật không lồ không sao sánh bằng được. Luận tư cách, người ta ngang hàng với Nghiêm các lão; luận quan hàm, người ta là quan lớn nhị phẩm, hắn mới tam phẩm; luận quyền thế, người ta là tổng đốc kháng Oa lục tỉnh, chính là trọng thần một phương, còn hắn chỉ được đi tế hải, xong việc là về.

Trong ánh mắt nhạo báng của các quan lớn cấp tỉnh, Triệu thị lang mắt mũi mất hết sạch, ngày hôm sau vội vội vàng vàng rời Hàng Châu tới Thiệu Hưng.

~~~~~~~

Dệt hoa trên gấm vĩnh viễn không bằng tặng than trong tuyết, khi Triệu thị lang được nhận đãi ngộ khác hẳn thì sự kích động trong lòng khỏi phải nói cũng biết. Hắn siết chặt tay Đường Thuận Chi, mắt đỏ hoe:
- Kinh Xuyên huynh, huynh đệ tốt! Thịnh tình của huynh trọn kiếp này huynh đệ ta sẽ không quên.

Đường Thuận Chi chỉ mỉm cười:
- Mai Lâm huynh nói cái gì thế, chúng ta là đồng niên, huynh lại có ân tiến cử ta, làm long trọng một chút cũng nên mà.
Ánh mắt ông ta trong vô cùng, tựa như hết sức chân thành.

Trong lúc hai người nói chuyện, kiệu cuối cùng cũng dừng lại, đợi rèm kiệu vén lên, Triệu Văn Hoa nhìn thấy người xem lễ đứng chật ních đường phố, không khỏi cười khoan khoái:
- Kinh Xuyên huynh quả nhiên không phụ sự ủy thác.

Đường Thuận Chi nói:
- Hôm trước nhận được thư chính tay Mai Lâm huynh viết mới biết bệ hạ có kỳ vọng đặc thù với lần phong thưởng này, Thuận Chi tất nhiên phải làm theo ý tứ của huynh, mời toàn bộ người đọc sách trong phủ tới.

- Huynh đệ thực lòng làm việc.
Triệu Văn Hoa lại cảm khái nói:
- Chúng ta đi gặp tên tiểu tử máy mắn kia thôi.

Sau ba tiếng pháo. Khâm sai đại nhân và tri phủ đại nhân xuống kiệu đi trên thảm đỏ, ở đầu kia của tấm thảm chính là hai cha con Thẩm Hạ và Thẩm mặc.

Giữa hai người còn bày hương án.