Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 161: Hộ vệ



Giao hết ấn tín con dấu, Triệu Văn Hoa mặt mày chân thành nói:
- Ân điền lần này của ngươi hoàn toàn do lọt vào mắt xanh của Nghiêm các lão, làm ngươi phải biết tri ân báo đáp.

Thấy Thẩm Mặc vâng dạ, Triệu thị lang cười dài:
- Ngươi là bậc rường cột tương lai của triều đinh, nhưng hiện giờ điều nên làm nhất phải là bỏ công đọc sách, tranh thủ sớm ngày trúng tiến sĩ, vào hàn lâm. Còn vệ chính vụ địa phương bản thân nó rất phức tạp, lại liên quan tới đại sự kháng Oa, ngươi là một đứa nhỏ, đừng xen bừa vào, cứ để đám lão già bọn ta nhọc lòng đi.

Thẩm Mặc khiêm tốn nói:
- Học sinh tuân theo giáo huấn của đại nhân, một lòng đọc sách thánh hiền, hai tai không hỏi tới chuyện ngày cửa sổ.
Xong còn nói rất thành khẩn:
- Sẽ không gây thêm phiền toái cho đại nhân.

Triệu thị lang gật gù, rất là hài lòng với thái độ của y:
- Tốt lắm, tốt lăm.
Chuyển đề tài khác:
- Đương nhiên, bệ hạ mang kỳ vọng với ngươi, nếu như không có một bản tấu chương nào trình lên, thánh thượng sẽ rất thất vọng.

Thẩm Mặc tỏ vẻ sợ hãi:
- Mong đại nhân dạy cho học sinh.

- Cái này à ... Bản quan không tiện vượt quá chức phận.
Triệu Văn Hoa vuốt râu ra chiều khó xử.

Đường Thuận Chi ở bên nói:
- Đại nhân ở trung xu đã lâu, kiến thức rộng rãi, mong đại nhân giúp tiểu sư chất này của hạ quan.

- Đành thế vậy.
Triệu Văn Hoa làm ra vẻ gắng gượng:
- Cứ cuối mỗi tháng, ta sẽ đem những chuyện nên tấu lên trên bảo cho ngươi, ngươi chỉnh lại một chút, dùng ngữ khí của mình viết thành tấu chương phát đi.

Thẩm Mặc cảm kích nói:
- Tạ ơn đại nhân tương trợ.

Đường Thuận Chi cười:
- Đại nhân nâng đỡ tiến cử, đúng là có phong thái của cổ nhân.

Hai người một tâng một bốc, tức thì làm Triệu thị lang mát lòng mát dạ, không nhịn được cười:
- Người khác đều cho rằng Triệu Văn Hoa ta tế hải xong là phải về rồi, ta lại cứ trường trú ở Chiết Giang, làm ra chút chuyện cho đám Vương Bát kia mở mắt coi.

Đường Thuận Chi và Thẩm Mặc dùng mắt trao đổi nhanh với nhau, đều thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương. Vốn tưởng tên khốn kiếp này chỉ như trận gió thối thổi qua Chiết Giang thôi, ai ngờ hắn lại thành một cái đinh rỉ, cắm lỳ vào không đi.

Triệu Văn Hoa không phát hiện ra sự khác thường của bọn họ, cười tít mắt đứng dậy:
- Chúng ta ra ngoài thôi.

Hai người phân ra trái phải, khom mình nói:
- Mời đại nhân.
Rồi theo sau hắn ra ngoài nhập tiệc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Triệu Văn Hoa ra khỏi phòng đưa mắt nhìn, thấy có không ít người tới. Hỏi ra biết có một nghìn không trăm tám tư người. Trong số này, một bộ phận là quan viên trí sĩ trong thành, đa phần là sĩ tử , nho sinh, hương thân, đại hộ có danh vọng gần đây.

Có thể gom được bằng này người tay, có thể thấy Đường Thuận Chi bỏ công sức lớn, lúc này không một ai biết dụng y của ông ta ở đâu, chỉ biết tri phảu đại nhân thích thể diện, không muốn mất mặt trước khâm sai đại nhân.

Triệu thi lang chào họi mọi người ngồi xuống xong tất cả mới ngồi, người chủ tiệc hô lớn:
- Khai tiệc ...
Thức ăn liền được đưa lên như nước chảy, chẳng qua cũng chỉ toàn là gà vịt cá thịt, đáng tiền nhất mỗi người một chén bào ngư. Cũng chẳng có cái gì hiếm cả, nhưng mọi người phải nhịn nuốt nước bọt, kiềm chế lắm mới không đưa tay ra vồ lấy.

Cũng chẳng phải là bọn họ kém cỏi như thế, mà từ sáng sớm cho tới bây giờ quá nửa trưa, một hạt gạo chẳng có trong bụng, toàn dựa vào trà nước với hoa quả trên bàn chống chọi.

Kiên nhẫn chờ hai vị đại nhân chúc rượu, mọi người liền ăn nhưu gió cuốn mây tan, bụng đói lép kẹp làm tướng ăn trông thật khó coi. Khiến Triệu thị lang ngạc nhiên không ít, thầm nghĩ :" Ai cũng nói Giang Nam là nơi giàu có, ai ai cũng biết lễ tiết, sao như đám hổ đói thế này? Khác gì đám người dân tộc Vân Nam chỗ bọn ta." Nhưng hắn không biết rằng đều do bản thân mình tạo nghiệt.

Trên bàn tiệc của hắn trừ mấy người già còn toàn là quan viên, tướng ăn trông cũng khá hơn nhiều. Đương nhiên thức ăn các bàn khác không thể sánh bằng, được đặc biệt mới đầu bếp vương phủ tới nói, sơn hào hải vị thì không cần nói, một số món ăn tầm thường cũng làm hết sức xuất sắc.

Hơn nữa làm Triệu Văn Hoa hài lòng là trên bàn còn có mấy món ăn Vân Nam, đều đặt trước mặt hắn, Triệu Văn Hoa gắp một miếng, làm ngụm Ngũ Nhi Hồng của Thiệu Hưng, cứ như rơi vào tiên cảnh, thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi.

Lại nếm bánh bao thịt, gân bò đều làm cho hắn lệ nóng tràn mi.

Thấy khâm sai đại nhân rơi nước mắt, mọi người vội hỏi nguyên nhân, phải chăng thức ăn không hợp khẩu vị. Triệu Văn Hoa lau nước mắt nói:
- Không phải, không phải. Ta rời quê hương ngót ba mươi năm, không ngờ gặp được hương vị chính tông của quê nhà, nhất thời động lòng nhớ quê mà thôi.

Mọi người hùa theo than thở một hồi, Triệu thị lang liền hướng Đường tri phủ xin người đầu bếp kia, Đường Thuận Chi gọi người đó tới hỏi ngay tại chỗ, người đầu bếp đó rất sẵn lòng, liền trở thành đầu bếp của Triệu thị lang.

~~~~~

Đợi mọi người ăn uống một hồi, Thẩm Mặc cùng Thẩm Hạ đi mời rượu từng bàn một, Thẩm Hạ mời hết ba mươi bàn, sau đó quay lại nói với con trai:
- Cha truyền con nối...
Rồi say ngã quay ra, may là Thẩm Mặc nhanh tay lẹ mắt, vội đỡ lấy sai Thẩm An đưa tới hậu viện nghỉ ngơi.

Y đành lấy tinh thần, bắt đầu chúc rượu từ bàn ba mươi mốt, mất tới nửa canh giờ.

Chúc hết bảy mươi bàn tiệc, mặc dù rượu y uống chín phần là nước, nhưng cũng không chống chọi nỏi, chỉ thấy trời đất xoay tròn cũng say ngã lăn ra.

Đợi tới khi y tỉnh lại đã là buổi tối rồi, chỉ thấy miệng khát khô, uống cạn một bình trà mới thấy khá hơn ... Day cái đầu đau nhức, Thẩm Mặc khoác áo choàng đi ra ngoài, thấy bầu trời trăng sao thưa thớt, trong sân bàn ghế chén bát hỗn loạn, mặt đất toàn là xương gà xương cá, vỏ cây hột, hẳn là những nô bộc cũng mệt quá rồi, tới giờ cùng chưa thu dọn.

Y nhìn thấy có người ngồi gốc cây góc vườn, liền loạng choạng đi tới, thì ra là Thẩm lão gia đang uống một mình.

Thẩm lão gia gọi y ngồi xuống, trên bàn bày đậu phộng, bò ngâm dấm cùng với một bầu rượu nhỏ. Thẩm Mặc khẽ hỏi:
- Họ đi hết rồi ạ?

Thẩm lão gia gật đầu, cười đáp:
- Khách khứa đều có nhà về nhà, không nhà ra khách điếm cả rồi, Triệu thị lang cũng được Đường phụ doãn đưa vào trong viện tử.
Rồi rót cho y một chén rượu, hỏi:
- Còn uống được không?

Thẩm Mặc cười méo xẹo:
- Cháu thực sự uống nhiều quá rồi, ngửi mùi đã thấy khó chịu.

- Vậy tiếp chuyện lão gia này đi.
Thẩm lão gia nói:
- Hôm nay là ngày trọng đại của cháu, thế bá thật cao hứng cho cháu.
Nhưng nụ cười hết sức gượng gạo.

Thẩm Mặc hỏi:
- Đại bá tựa hồ có chút phiền muộn ....

Thẩm lão gia thở dài:
- Cháu có biết mọi thứ ngày hôm nay đều do ta và Đường tri phủ thương lượng với nhau làm không?
Nói xong uống một chén rượu kháng, tự cười nhạo mình:
- Nếu không có Thẩm Chước Khoát ta vác cái mặt già này đi tới từng nhà từng hộ phát thiếp mời, chỉ bằng tri phủ đại nhân, không thể tập trung được nhiều nhân vật có vai vế như vậy tới.

Thẩm Mặc hơi giật mình:
- Sao đại bá làm thế?

- Ta là một Thanh Lưu tước quan nằm nhà, sao phải nịnh bợt một tên tham quan ô lại?
Thẩm lão gia cười thê lương, không ngờ đổ rượu lên vạt áo sạch sẽ của mình, Thẩm Mặc vội đứng dậy:
- Đại bá say mất rồi.

- Ta không say.
Thẩm lão gia vịn vai Thẩm Mặc từ từ đứng dậy, vỗ mạnh lên cánh tay của y, trong mắt đầy kỳ vọng.

Ông ta còn muốn nói gì, nhưng như bị nghẹn ở cổ, không sao nói ra được, chỉ đành lắc đầu. Thẩm Kinh nghe tiếng động tới đỡ ông về nhà.

Gió đêm truyền tới giọng trầm trầm thê lương của Thẩm lão gia:
- Thương lãng chi thủy thanh hề, khả dĩ trạc ngô anh ; thương lãng chi thủy trọc hề, khả dĩ trạc ngô túc...

*** Dòng nước Thương Lang trong ư? Ta có thể giặt giãi mũ
Dòng nước Thương Lang đục ư? Ta có thể rửa chân

Thương Lang dùng chỉ trốn ẩn dật.

~~~~~~~~

Sáng sớm ngày hôm sau, trong sân đã được dọn dẹp sạch sẽ, mặt đất không còn bất kỳ dấu vết dầu mỡ nào nữa, chỉ còn chút hơi rượu làm người ta nhớ tới bữa tiệc long trọng hôm qua.

Bảy binh sĩ cap lớn đứng trên phiến đá xanh vừa đửa quét rửa qua, quân phục trên người bọn họ rách nát, dửng dưng nhìn tuần sát đại nhân đứng trên bậc thềm.

Thẩm Mặc chắp tay sau lưng nói:
- Nói như vậy các ngươi sau này ăn ở đều do ta hết?
Mấy người này là hộ vệ triều đình cấp cho y.

Người thứ nhất phía bên trái, trên mũ có một cái lông chim trĩ bẩn thỉu là người đứng đầu bảy người, hắn cười giả lả:
- Đại nhân, ngài là khâm sai, các huynh đệ cũng coi như là từ kinh sư đưa tới, ngài không thể để đám huynh đệ mỗi tháng đều chạy tới Băc Kinh một chuyến chứ?
Xong cười hăng hắc thêm vào:
- Hoặc là ngại thuyết phục được kinh doanh, bảo bọn họ mỗi tháng gửi lương thưởng tới cũng được.

** kinh doanh: Doanh thủ vệ kinh sư.

Thẩm Mặc khẽ gật đầu:
- Nói như thế bản quan là cha mẹ cơm áo của các ngươi rồi.

- Đại nhân nói không sai.
Đám linh đó cười hì hì:
- Chúng tôi yêu cầu không cao, có cá có thịt là được.
- Nếu mỗi tháng có thêm vài lượng bạc tiêu vặt càng tốt hơn nữa.
Rồi cười rộ cả lên.

Thẩm Mặc cững cười lớn theo:
- Đứng là quá tức cười.

- Đại nhân, lời nói của chúng tôi buồn cười lắm sao?
Tên đứng đầu thu nụ cười lại.

Thẩm Mặc gật đầu, cười khẽ nói:
- Ăn cơm của người ta phải nghe người ta, các ngươi coi ta là cha mẹ cơm áo, thì phải có dáng vẻ của kẻ làm con.

Đám lính đưa mặt nhìn nhau, không ngờ tên tiểu tử miệng còn hôi sữa lại có khẩu khí lớn như thế. Tên đứng đầu thấy y cứng rắn như thế, lập tức xuống nước, cười bồi luôn miệng:
- Chúng tôi đều là đám thô hào, ăn nói khó nghe, đại nhân ngàn vạn lần đừng để ý.

Thẩm Mặc cũng giãn mặt ra nói:
- Ở lâu các ngươi sẽ biết, Thẩm mỗ tuyệt không phải là kẻ hẹp hòi, chỉ cần làm tốt việc, ta sẽ không bạc đãi các ngươi.
Rồi chuyển giọng:
- Nhưng kẻ nào trộm cắp gian dâm, làm điều phạm pháp, thì lập tức cuốn xéo về Bắc Kinh.
Tới đó quát:
- Nghe rõ chưa?

Trải qua sinh tử trui rèn, khí thế của y sớm đã không như ban đầu nữa, khiến đám binh sĩ kia tên nào tên nấy sợ im thin thít, khom mình gật đầu, biểu thị nhất định nghe lời.