Nghe Thẩm Mặc nói hết, sắc mặt Hà Tâm Ẩn biển đổi hồ lâu, cuối cùng nổi giận: - Ta có lòng tốt đối đãi, sao cô ta còn muốn lừa ta? Nói rồi đứng bật dậy: - Ta đi tìm cô ta hỏi rõ ràng! Rốt cuộc muốn giả mưu ma trước quỷ gì.
Thẩm Mặc lại lắc đầu: - Không nên hỏi thì hơn.
- Vì sao? Hà Tâm Ẩn trừng mắt lên: - Ta thấy tám phần là gian tế của giặc Oa, không chừng lúc nào đó gọi tới đại đội giặc Oa, bóp chết chúng ta.
- Điều đó là không thể. Thẩm Mặc vẫn lắc đầu: - Giặc Oa muốn bóp chết chúng ta, thì làm ngay ở khách sạn đó là được, cớ gì phải làm chuyện thừa thãi.
- Vậy thì là nằm vùng, muốn trà trộn vào nội bộ của chúng ta. Hà Tâm Ẩn hầm hừ: - Ta đi giết ả ngay.
Thẩm Mặc vã mồ hôi, thầm nghĩ :" Lão này đúng là trở mặt nhanh hơn trở bàn tay." Vội kéo ông ta lại: - Nếu như cô ta là gian tế của giặc Oa thì đoạn đường này chúng ta an toàn rồi.
Hà Tâm Ẩn nghĩ cũng phải, chỉ cần giặc Oa có mưu đồ thì sẽ không tập kích bọn họ, liền trầm giọng hỏi: - Vậy tới Hàng Châu thì sao?
- Tiến vào thành Hàng Châu thì cô ta có nhiều đồng bọn tới đâu cũng không nhờ cậy được, tới khí đó hãy bắt lấy mà hỏi, nếu đúng là gian tế của giặc Oa. Thẩm Mặc siết chặt nắm đấm: - Có chém cô ta thành mười tám mảnh chăng nữa cũng tùy Hà đại hiệp.
Hà Tâm Ẩn lúc này mới thôi, căm hận nói: - Vậy thì giữ ả ta lại vài ngày.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dọc đường đi quả nhiên yên bình, ngày mùng năm tháng chạp tới ngoại ô Hàng Châu.
Đi trên quan đạo bằng phẳng rộng rãi, Thiết Trụ hưng phấn nói: - Đại nhân, chưa tới hai mươi dặm nữa thôi. Chiều nay có thể vào thành rồi.
Thẩm Mặc gật đầu cười: - Vào thành Hàng Châu ta cho mọi người nghỉ phép, lương gấp đôi, để các huynh đệ nghỉ ngơi cho tốt.
Tức thì mang tới tiếng reo hò hưng phấn, đám thân binh vốn có chút mệt mỏi liền trở nên kích động. Dùng ngôn ngữ chân thành nhất cám ơn Thẩm đại nhân, rồi xôn xao thảo luận chất lượng các cô nương trong lầu xanh Hàng Châu, giá cả bình quân một đêm. Hiển nhiên mấy tháng qua nhịn lắm rồi.
Thiết Trụ thấy bọn họ càng nói càng không ra làm sao, mặt trầm xuống muốn quát tháo, Thẩm Mặc cười nói: - Dọc đường quá căng thẳng, để các huynh đệ thả lòng đi. Tức thì lại khiến đám thân binh ca tụng một hồi.
Thiết Trụ cười mắng: - Lũ ranh con, đợi lát nữa vào thành giữ lấy bộ dạng con người đấy, đừng để đại nhân mất mặt.
- Đại ca còn phải nói. Một người lính phương bắc nói: - Chạy hết một vòng Chiết Giang, chẳng phải lần nào chúng ta chẳng giữ đủ thế diện cho đại nhân.
- Cái tướng bẩn thỉu của ngươi. Bên cạnh có người trêu: - Không làm đại nhân mất mặt là giỏi lắm rồi.
Từ chỗ Thích Kế Quang đi ra, đại bộ phận thân binh đều chưa rửa mặt, mặt mũi thế nào khỏi nói cũng biết.
Tên thân binh mặt đỏ lên, đương nhiên chẳng ai nhìn ra được, hắn ngượng ngùng nói: - Đợi lát nữa tìm dòng sông tắm rửa, đảm bảo lại thành chàng trai tuấn tú.
Mọi người cười rộ lên.
Đang cười nói tưng bừng đột nhiên có người hô vang: - Thấy thành Hàng Châu rồi.
Mọi người lần lượt dõi mắt nhìn ra xa, quả nhiên có thể nhìn thấy đường nét lờ mờ của một tòa thành, đều kêu om cả lên.
Thẩm Mặc lòng thả lỏng, nói: - Một vòng Chiết Giang một trăm ngày, cuối cùng cũng đi hết.
Lời còn chưa dứt, liền nghe Hà Tâm Ẩn nhỏ : - Chúng ta bị bao vây rồi.
Tiếng cười ngưng bặt, đám thân binh tin tưởng Hà đại hiệp vô điều kiện, lập tức kết trận, bảo vệ quanh đại nhân đồng thời rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn đồng cỏ khô cao tới thắt lưng xung quanh.
Nên này đang nhốn nháo bên kia Hà đại hiệp lại nói: - Bọn chúng đi rồi.
Thẩm An không nhịn được hỏi: - Đại hiệp, có phải là vừa rồi ngài thần hồn nát thần tính hay không? Xem ra thư đồng đúng là một công việc rất có tiền đồ, ít nhất theo Thẩm công tử, cũng có đầy một bụng mực.
Hà Tâm Ẩn hừ lạnh, chỉ vào dợn sóng cỏ hướng ra ngoài nói: - Tự nhìn đi.
Thẩm An mở to mắt nhìn, đúng là thấy trong bụi cỏ vàng úa, thấp thoáng có bóng người màu đen, không khỏi hít một hơi khí lạnh: - Đúng là có thật.
Hà Tâm Ẩn lườm hắn một cái, nói với Thẩm Mặc: - Chúng ta phải cẩn thận.
Thẩm Mặc hỏi: - Là giặc Oa sao?
- Không phải. Hà Tâm Ẩn lắc đầu: - Nhìn trang phục thì giống di tộc bên Quảng Tây.
Thẩm An lấy làm lạ: - Đây là Chiết Giang, cho dù bọn họ có nhầm đường cũng không đi xa vậy chứ?
- Không biết, cứ cẩn thận là hơn. Hà Tâm Ẩn trầm giọng nói.
Thẩm Mặc gật đầu: - Xin nghe tiên sinh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đám thân binh mất sạch tâm tình khoan khoái, dọc đường hết sức thận trọng cảnh giác, nhưng không còn xuất hiện chuyện gì khác thường, cho tới khi tới ngoài thành Hàng Châu, cuối cùng nhìn thấy ... Túp lều màu xanh màu đen che kín tầm mắt.
Nơi này cách sông hộ thành gần ba dặm, lập nên vô số lều trúc, lều cỏ, vô số nam tử tay mặc áo vải không cổ màu lam, dưới mặc quần rộng, chân đi dày cỏ, đầu đội mũ xếp bằng vải đen, rất nhiều người cầm chĩa, loan đao, mác .
Thẩm Mặc nhìn rõ, đây chính là đồng bào dân tộc thiểu số.
Nếu chẳng phải hai chữ Hàng Châu rõ ràng trên cổng thành, y còn cho rằng mình vượt qua thời không, tới vùng núi tây nam rồi.
Nhìn cờ quạt cắm trên mặt đất viết hai hàng văn tự, trong đó một hàng nhìn không hiểu, hàng còn lại là hán văn, Đại Minh Quảng Tây bố chính sư ti bố tráng thổ ti binh, lúc này y mới yên tâm nói: - Xem ra là khách binh tới từ Quảng Tây.
Trải qua trận kinh sợ, y chẳng còn hứng thú nghe nóng chuyện gì, thấy cửa thành sắp đóng cửa, Thẩm Mặc bả Thiết Trị cầm thiếp quan của mình, mau đi gọi cửa thành dừng lại.
Thiết Trụ phóng nhanh đi, thời khắc cuối cùng cửa thành đóng lại nó mở ra lần nữa.
Đoàn người tăng tốc, nối nhau đi vào thành Hàng Châu.
Nghe tiếng cánh cửa chầm chậm đóng lại, trái tim nơm nớp lo sợ của Thầm Mặc và đám thân binh cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Quan coi thành tới khấu đầu với y, sau đó đứng dậy cười: - Đại nhân bị đám Lang Thổ binh bên ngoài làm kinh sợ sao?
- Lang Thổ binh? Thẩm Mặc lúc này mới có tâm tình để hỏi: - Đó là bộ đội ở đâu?
- Kỳ thực Lang Thổ binh là hai đơn vị bộ đội, một là Lang binh tới từ Quảng Tây, một là Thổ binh tới từ Tương Tây, vì đều là lính thổ ti, cho nên mọi người gộp lại gọi là Lang Thổ binh. Quan coi thành nói: - Đóng ngoài thành nam chúng ta chính là Lang binh của Quảng Tây.
- Quân đội thổ ti sao có thể rời khỏi lãnh địa? Hà Tâm Ẩn chen lời: - Đây là điều Đại Minh nghiêm cẩm mà.
Quan coi thành kiêu ngạo nói: - Nếu ở nơi khác tất nhiên không làm được rồi, nhưng những binh sĩ này do Trương đại soái muốn, đương nhiên phải khác.
Chỉ có quan văn và võ tướng cao cấp mới gọi tổng đốc là bộ đường, những võ quan trung hạ cấp hay binh sĩ bình thường đều gọi là đại soái.
Quan cửa thành mặt đầy tự hào: - Trương đại soái chính là đệ nhất trọng thần của Đại Minh chúng ta, vạn tuế gia và các đại nhân trong triều đều dựa vào đại soái của chúng ta bảo vệ vạn dặm bờ biển, lão nhân gia ngài muốn gì, mặc xác có hợp quy củ hay không, chẳng phải chỉ là một câu nói.
Thẩm Mặc mỉm cười nghe viên quan đó thao thao bất tuyệt, cuối cùng nhân lúc hắn thở lấy hơi, xen vào: - Xin hỏi huynh đệ, phủ tổng đốc đi hướng nào?
Quan coi thành vẫn còn chưa hết hứng, nhưng đành ngừng lời, chỉ rõ phương hướng cho Thẩm Mặc.
Nhìn theo bóng lưng đoàn người đi xa, viên quan đó lẩm bẩm: - Muộn thế này còn đi bái kiến đại soái, thế nào cũng bị chặn ở cửa. Hắn tức Thẩm Mặc không kiên nhẫn nghe mình lải nhải, cho nên không nói mấy câu này.
~~~~~~~
Mặc dù phủ tổng đốc của Trương bộ đường đặt ở Nam Kinh, nhưng đại đa số thời gian ông ta làm việc ở thành Hàng Châu, nơi gần tiền tuyến. Cho nên nơi làm việc ở Hàng Châu không thể có chút cẩu thả nào.
May là Hàng Châu cũng không thiếu đại trách xứng với quan viên nhị phẩm, vắt óc suy nghĩ một hồi, Chiết Giang tuần phủ Lý Thiên Sủng liền Lô Viện ở bên Hoa Cảng nhường ra, làm hành viên cho cấp trên. Nơi này gần Tô Đê, phía bắc gần Tây Sơn nói xanh trùng điệp, Tiểu Nam Hồ và Tây Lý Hồ sóng biếc lăn tăn, giống như khảm phỉ thúy lên hai bên gọng kính. Chính là chốn phong thủy tốt số một số hai trong thành Hàng Châu, Trương tổng đốc nhìn một cái là thích ngay, từ đó không chuyển đi nữa.
Nhưng khi Thẩm Mặc tới hành viên tổng đốc, chỉ thấy trên tường cách mấy trượng lại có một ngọn đèn mỡ trâu cháy bùng bùng, chiếc sáng chân tường như ban ngày, binh sĩ tuần tra đi lại như thoi đưa.
Quan binh tuần tra từ xa thấy đoàn người Thẩm Mặc, ào một cái, giương cung lắp tên, rút kiếm hua đao, vây cho bọn họ chắp cánh khó bay nổi.
- Các ngươi là bộ đội nơi nào, dám tự tiện xông vào hành viên tổng đốc, chán sống à? Viên thiên hộ dẫn đội thấy những người này trang phục quan quân, không dám làm bừa.
Thẩm Mặc bảo thị vệ tránh ra, cho hắn thấy quan phục của mình, nói lớn: - Hạ quan khâm mệnh Chiết Giang kháng Oa tuần sát sứ Thẩm Mặc, đặc biệt tới bái kiến bộ đường đại nhân, xin vị đại nhân này báo thay cho một tiếng.
Tên thiên hộ đó cười khẩy: - Không biết tổng đốc đại nhân sau giờ Thân không gặp khách à?
Thẩm Mặc lắc đầu: - Hạ quan lần đầu mới tới, đúng là không biết.
Tên thiên hộ phẩy tay: - Trước tiên về dịch quán nghỉ ngơi đi, đợi sáng sớm mai trở lại.
Thẩm Mặc cười: - Thân là hạ quan, phải bái kiến Trương bộ đường trước mới được tới dịch quán nghỉ ngơi.
Tên thiên hộ nhạo báng: - Mặc kệ ngươi là là tuần sát hay tuần kiểm, đại soái không gặp ngươi đâu, đi nhanh đi.
- Gặp hay không gặp là chuyện của đại soái. Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Đại nhân ngài có thể quyết thay cho bộ đường đại nhân sao?
Tên thiên hộ cứng họng, tức tối nói: - Vậy ngươi cứ đi gõ cửa đi, thưởng thức tư vị cho đứng ngoài xem thế nào.
- Đó là chuyện của bản quan. Thẩm Mặc tung mình xuống ngựa, chỉnh đốn y phục dưới ánh mắt mọi người đi tới cửa chính, cầm lấy vòng đồng khẽ gõ cánh cửa lớn đóng chặt.
Chốc lát sau đại môn nhị môn nghi môn của phủ tổng đốc toàn bộ mở rộng đón tuần sát đại nhân.