Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 179: Cuộc sống hủ bại



Ánh sáng chiếu qua lớp giấy dầy dán ô cửa sổ trạm trổ, cùng với ánh lừa từ lò than nhảy múa, khiến cho căn phòng ngủ xa hoa giưừong chiếu đẹp đẽ, tăng thêm chút âm áp yên tĩnh làm lòng người thoải mái.

Thẩm Mặc nằm trên một chiếc giường gỗ lim trải đệm gấm, gối đầu lên gối mềm, nheo mắt nhìn ánh sáng bên ngoài, hạ quyết tâm rất lớn, mới chui ra được khỏi chăn, ngồi ngây ra bên giường, nhớ lại cảnh đêm hôm qua, gãi đầu lẩm bẩm:
- Mẹ nó chứ, chuyện quái gì thế ...

Đây đã là ngày thứ hai y ở trong Lô viên rồi, đêm hôm kia lão quản gia an bài chỗ ở cho y xong, lại đưa bốn thị nữ tha thướt yểu điệu tới hầu hạ y ngủ. Có câu: Ăn no sinh dâm dục. Thẩm Mặc ăn no căng bụng, lại ở trong gian phòng xoa hoa như thế, thấy có cô nương xinh đẹp hầu ngủ, trong lòng đương nhiên là gật đầu cái rụp. Nhưng đêm đó y từ chối, vì y thấy mình vừa mới tới đã hoang dâm như thế, sẽ bị người ta chê cười.

Về sau khi y sắp ngủ, lại có hai tiểu thị nữ thanh tú đáng yêu tới, rải chăn đệm, sau đó trút bỏ váy ngoài, chỉ để lại mỗi yếm lụa trắng, chui vào trong chăn, nhìn vóc dáng uốn lượn thoáng qua đó, khi ấy Thẩm Mặc liền kích động.

Y lại cảm thấy khẩn trương, vì cái kiếp này cho tới tận bây giờ, thể xác và tinh thần của y vẫn thuần khiết.

Từ thuần khiết biến thành không thuần khiết cần có thời gian nhất định để chuẩn bị tâm lý, cuối cùng y quyết định bình tĩnh lại, xem có nên cẩu thả một lần không. Cho nên y sang thư phòng bên cạnh, thuận tay lấy ra một bản Hán Tạp Sự Bí Tân, lật xem mấy trang, đọc được đoạn văn khắc họa tinh tế thân thể của nữ nhân, miêu tả những cảnh tượng dâm đãng, không thể tưởng tượng nổi.

Thẩm Mặc tức thì thấy miệng khát khô, mạch máu căng phồng, tức thì tâm lý được chuẩn bị đầy đủ, vịn bàn đứng dậy, run run đi vào phòng ngủ.

Vừa mới đi vào y liến choáng váng, thấy hai thị nữ kia đã từ trong chăn chui ra, đang mặc y phục, thấy Thẩm Mặc tới, hai nàng vội thi lễ, thỏ thẻ nói:
- Chăn đã được sưởi ấm, mời đại nhân đi ngủ.
Nói xong lại thi lễ rồi tha thướt bước đi.

Ngửi hương thơm thiếu nữ còn vương vấn trong phòng, Thẩm Mặc khóc không ra nước mắt, y rất muốn nói một câu :" Đừng đi." Người ta hiển nhiên là tới ủ chăm cho y, không biết là có kiêm chức không, sao tiện lên tiếng chứ?

Kết quả đêm đó y hối hận cắn nát răng ... Ngày hôm sau thầm hạ quyết tâm, lần này nếu hỏi có hầu ngủ hay không, nhất định sẽ nửa đưa nửa đẩy, cầm thú thì cầm thú vậy. Ai ngờ rằng đợi cả đêm không thấy mỹ nữ tới kề gối, lại có hai nam tử "xinh đẹp như hoa". Thẩm Mặc điên tiết, đích thân mở cửa ra nói:
- Bảo với quản gia các ngươi, ta không thích khế đệ.

*** trong tiếng Phúc Châu, thì khế đệ là đồng tính.

Hai khế đệ u oán bỏ đi, đồng thời cũng làm dục vọng của Thẩm Mặc mất sạch sẽ, khiến cho khi hai thị nữ đáng yêu kia tới ủ chăn, cũng chẳng có chút hứng thú nào.

Cả đêm đó chỉ cần nhắm mắt lại liền cảm thấy có hai mỹ nam đang cười duyên với mình, làm y sợ tới cả đêm ngủ không ngon. Tới quá nửa đêm mới mơ mơ màng màng thiếp đi.


Hai thị nữ ở phòng ngoài nghe thấy tiếng động, từ bình phong vòng qua. Thấy vị đại nhân trẻ tuổi này chuẩn bị rời giương, một nàng lấy từ trong lồng ấm một chiếc áo khác mùa đông, nhẹ nhàng khoác lên người y. Nàng kia lấy ra một ấm nước bằng đồng, rót một chén trà đặc tới đen xì vào trong đó. Rồi đặt vào trong tay Thẩm Mặc, khẽ nói:
- Mời đại nhân xúc miệng.
Nàng như nghĩ tới chuyện gì đó thú vị, trong đôi mắt lớn thoáng qua ý cười khó phát giác.

Thẩm Mặc tinh mắt, tất nhiên là nhìn thấy nụ cười đó, y biết vì hôm qua mình nhầm thứ nước súc miệng này là trà uống nuốt vào bụng, mới khiến cho nàng cười. Chẳng để ý, thầm nhủ :" Lần đầu ai mà biết nổi." Nhưng không nói ra miệng.

Đợi y súc miệng xong, thị nữ kia lại bưng một cái khay lên, bên trên bày chỉnh tề một cốc lưu lý trong suốt đực nức, một cái bồn đồng nhỏ, một cái hộp xinh xinh chứa kem đánh răng màu trắng, một cái bàn trải dùng lông lợn đồ mềm vừa phải. Bàn chải đánh răng thì chẳng hiếm, Thẩm Mặc vốn dùng một cái bằng bạc. Nhưng kém đánh răng thì khá hiếm, ít nhất dùng muối làm kém đánh răng, sạch thì sạch đấy, nhưng hại răng, sau khi đổi sang kém đánh răng, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.

Vì sau này thoát khỏi nỗi đau đánh rằng chảy máu, hôm qua y hỏi thứ kem đánh răng này làm sao chế thành, thị nữ bảo sẽ về hỏi. Hôm nay y vừa đánh răng, thị nữ bê khay kia vừa ôn nhu nói:
- Hồi bẩm đại nhân, nô tỳ đã hỏi cho ngài rồi, loại cao tham này dùng hai cân rưỡi trầm hương, năm lạng Bạch Đàn hương, hai lạng Tô Hợp, một lạng Giáp Hương, nửa cân Long Não, nửa cân Xạ Hương, giã thành bột, dùng mật chín điều chế thành.

Thẩm Mặc nghe mà nhức cả đầu, nhổ nước vào trong bồn, nói:
- Thôi vậy, về nhà cứ dùng muối cho xong, cái thứ hương cao này miễn vậy.


Thị nữ đó thong thả cười nói:
- Nô tỳ đã đi hỏi cho đại nhân rồi, còn có phương pháp đơn giản hơn, lấy long não, nhũ hương, muối cùng nghiền thành bột, nấu chính với mật, có thể làm được. Có điều không có mùi thơm, nhưng đánh răng hiệu quả càng tốt hơn.

Thẩm Mặc bất giác nhìn lại nàng, thấy nàng tướng mạo ôn nhu, da dẻ mịn màng, trông hết sức thích mắt. Thị nữ khác thì đưa khăn trắn cho y lau miệng. Thẩm Mặc khẽ nói:
- Rất chu đáo, không tệ.
Rồi vờ như vô ý nói:
- Tên ngươi là gì?

- Bẩm đại nhân, nô tỳ tên Nhu Nương.

- Nhu Nương?
Thẩm Mặc cười:
- Chính là Nhu Nương trong tiện nhân gian trác ngọc lang, thiên giáo phân phó điểm tô nương?

Nhu Nương má ngọc ửng hồng, cúi đầu lí nhí:
- Nô tỳ không phải là Nhu Nô cũng không phải là Ngụ Nương.

Thẩm Mặc càng ngạc nhiên, "í" một tiếng:
- Ngươi cũng biết chuyện Vương Cùng và Nhu Nương sao?

- Là Nhu Nô...
Nhu Nương đáp nhỏ như muỗi kêu.

- Đều như nhau cả...
Thẩm Mặc cười ha hả, đứng dậy đi dẫm chân lên kê chân bằng gỗ hoa lê, thị nữ còn lại vội đi một đôi giày êm vào chân y.

Nhu Nương giúp Thẩm Mặc mặc áo, chỉnh trang vạt áo cổ áo chỉnh tề, Thẩm Mặc nhìn thấy tay áo của nàng trễ xuống cổ tay, lộ ra đoạn cánh tay sương hờn tuyết thẹn, vội chuyển ánh mắt đi nới khác, ngửi thấy hương thơm thoảng thoảng trên người thiếu nữ. Đánh nhín thở lại nốt, tránh chỗ vị trí nào đó để lộ lòng hưu dạ vượn.

Nhu Nương giúp y chỉnh trang y phục xong, lại tỉ mỉ chải tóc, động tác nhẹ nhàng vô cùng, làm Thẩm Mặc cảm thấy hết sức thoải mái. Làm xong hết rồi, nàng mới nói khẽ:
- Đại nhân, mời sang phòng bên dùng bữa.

Thẩm Mặc gật đầu, loại phục vụ chu đáo tận tình này hôm qua y còn không quen, nhưng tới hôm nay thấy bình thường rồi.

Phòng ăn bên cạnh cũng ấm áp như vậy, mặc dù dùng tơ lụa và vàng ngọc bố trí, trông xa hoa nhưng lại tạo ra một không khí cao nhã thoát tục. Nơi này không có một món đồ bài trí nào dư thừa, cũng không thiếu thứ gì. Dù là một cái bình, mấy tua rèm, đều được lựa chọn kỹ càng, được đặt vị trí thỏa đáng, vừa thể hiện sự bất phàm, vừa thấy kỳ công ra sao.

Mặc dù là bữa sáng cũng chuẩn bị đầy đủ vẹn toàn, bốn món mặn bốn món canh bốn loại bánh, các thứ ăn vặt càng không thiếu. Chỉ là thức ăn tuy nhiều, song ăn một mình không có hứng. Thẩm Mặc nói với thị nữ kia:
- Gọi thư đồng của ta lại đây.

Sau đó nói với Nhu Nương:
- Gọi vệ sẽ trưởng của ta tới, còn cả cái ông đội nón nữa.

Hai thị nữ khẽ đáp lời, ra ngoài gọi người. Thị nữ không biết tên kia về rất nhanh, mặt đỏ dừ, nói nhỏ:
- Thư đồng của ngài. ... Tựa hồ không rảnh ra ăn cơm.

Thẩm Mặc thấy nàng thẹn đỏ mặt, biết ngay Thẩm An ở trong phòng làm chuyện hay ho kia rồi, không khỏi cau mày:
- Tên tiểu tử này đúng là sắc quỷ đầu thai.

Lúc này Nhu Nương cô nương cũng quay về, nàng cũng về một mình, bẩm báo:
- Đại nhân, thị vệ trưởng của ngài và vị đại hiệp kia không ở trong phòng.

- Bọn họ đi đâu rồi?
Thẩm Mặc lấy làm lạ:
- Không phải ta dặn họ không đi lung tung sao?

- Nghe nói bọn họ đi thẩm vấn gian tế.
Nhu Nương đáp.

- Gian tế...
Thẩm Mặc mơ hồ một lúc mới hiểu:
- Lộc cô nương.
Tức thì kiếm được mục tiêu hôm nay, ăn qua loa vài miếng, nói với hai thị nữ:
- Cho các ngươi nghỉ phép, thích làm gì thì làm cái đó.

Trong ánh mắt kinh ngạc của hai nàng, y bước nhanh khỏi cửa, vừa ra ngoài, nhiệt độ chênh lệch làm y rùng mình. Giờ Thẩm Mặc mới phát hiện mình mặc hơi ít.

Hai thị nữ đã mang áo choàng và dày đế cao tới cho y, lúc này mới cùng thi lễ:
- Cung tống đại nhân.

Thẩm Mặc cười với hai nàng rồi ra ngoài, hai vệ binh canh ở cửa. Vừa thấy y vội vàng thỉnh an.

Thẩm Măc khoát tay:
- Thiết Trụ và lão Hà đâu?

- Trong nhà kho hậu viện.
Một thân binh hỏi:
- Đại nhân, tiểu nhân dẫn ngài tới nhé.

- Nói thừa.
Thẩm Mặc mắng:
- Mau đi dẫn đường.
Rồi theo thân binh đó tới gian phòng chứa củi đồ lặt vặt ở hậu viện, chưa tới nơi đã nghe thấy giọng của Hà Tâm Ẩn:
- Ngươi có hét tới vỡ họng cũng không có đồng đảng tới cứu đâu.

+++

Thẩm Mặc nghiêm với cấp dưới, nhưng thả lỏng với người bên cạnh là không ổn, hạng như Thẩm An, sau này Thẩm Mặc mà làm lớn thế nào cũng chó cậy chủ làm càn … ấy là mình nghĩ thế.