Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 182: A man



Tiếng nữ nhân thét sợ hãi đó cũng làm Thẩm Mặc giật mình, y vội đi nhanh tới, một khuôn mặt nhỏ nhắn như phấn ngọc từ sau hòn giả sơn thò ra, đôi mắt long lanh như cánh hoa ngậm sương mai, chiếc miệng nhỏ mím chặt, hiển nhiên là bị sợ hãi cực độ.

Thẩm Mặc thấy cô bé để tóc kết thành hai bím nhỏ sau đầu, cuối bím tóc buộc khăn lụa, trên cổ đeo vòng giống trăng non, hiển nhiên không phải trang phục thường thấy của cô gái người Hán, thầm nhủ :" Cô bé này từ đâu ra nhỉ?" Lòng càng tò mò hơn, y bày ra nụ cười mà y tự cho là thuần khiết nhất, nói:
- Tiểu muội muội, ra đây đi, đừng sợ...

Cô bé kia dáng vẻ chừng bảy tám tuổi, còn mang chút phúng phính đáng yêu của trẻ nhỏ, nghe thế lắc đầu quầy quậy, mặt thì nhìn sang đống lửa , ở đó còn có cá nướng.

Nó đấu tranh tâm lý kịch liệt một hồi, cuối cùng vẫn tiếc con cá, mới từ trong khe hở của hòn giả sơn dè dặt bò ra, Thẩm Mặc thấy cô bé mặc áo lụa hồng xinh đẹp, hông thắt đai lưng gấm, váy xếp tầng dài quá gót chân, đi một đôi hài nhỏ nhắn.

Cái váy kia cũng khác thứ thường thấy, không có cổ áo, vạt áo từ trên vai ké xuống, dùng cúc áo bằng đồng bộc lại. Loại trang phục này làm Thẩm Mặc nhớ tới lính Tráng tộc ngoài thành, cuối cùng hiểu ra lai lịch của cô bé này....

Nhưng lần này y không dám tới gần, vì trong cánh tay nhỏ bé trắng mịn kia cầm một bộ cung tiễn nhỏ, mặc dù chắc là chẳng mạnh lắm, nhưng ánh sáng xánh lóe lên mũi tên, hiển nhiên không đơn giản là trò chơi trẻ con.

Y sợ cô bé nhất thời kích động, không khéo cho y một phát, lỡ chẳng may là thứ độc dược thấy máu mất mạng gì đó thì toi đời. Y không muốn trở thành quan viên đầu tiên trên lịch sử Đại Minh vì trêu trẻ con mà chết, cho nên nặn ra nụ cười thân thiết nhất nói:
- Tiểu muội muội, người lớn trong nhà muội nhất định là nói với muội, không nên tùy tiện dùng cung tên chĩa vào người khác đúng không? Cho nên muội đừng chĩa vào ta nhé?

Cô bé kia tựa hiểu tựa không, ngẹo cái đầu nghĩ hồi lâu, mới cong cánh môi hồng nhỏ lên nói:
- Ngươi .. Gần... Không được.
Một câu đơn giản thôi cũng nói rất khó khăn, nhưng nghe uyển chuyển như đang hát vậy.

May là Thẩm Mặc nghe hiểu, y vội đầu:
- Ta đứng im ở đây nhé.

Lần này câu ngắn, cô bé nghe hiểu ngay, lúc ấy mới buông cây cung chết người xuống. Nó nhìn đống lửa, không khỏi thét lên, ném cung tên sang bên, chạy ngay tới lật cá tên bếp lửa, vừa lật vừa khẽ thút thít. Làm Thẩm Mặc thấy kỳ quái, y len lén tới gần, té ra là bị cháy một mặt. Nhìn đôi mắt chực khóc của cô bé, y tực thì thấy mình phạm sai lầm lớn rồi.

Một lúc sau cô bé kia hít sâu một hơi, lấy cá từ trên giá xuống, không biết lấy từ đâu ra một thanh đao nhỏ sáng loáng, cẩn thận cắt phần bị cháy, chỉ để lại thịt mềm màu trăng. Nhưng vừa rồi đễ lỡ quá lâu, khiến cho phần cháy nhiều hơn phần lành. Con cá cô bé nướng lớn không qua ba ngón tay, cắt xong xem lại, tổng cộng còn lại chưa tới hai lạng.

Nhìn số thịt cá ít tới đáng thương còn sót lại non nửa phải vất vả suốt một buổi sáng, cô bé cuối cùng thương tâm òa khóc.

Thẩm Mặc cảm thấy mình phạm tội ác lớn, xấu hổ vô cùng, thấy không còn mặt mũi nào đối diện với cô bé nữa, cho nên quyết định lủi đi.

Ngay lúc y âm thầm xoay người, nhẹ nhàng rời đi thì cô bén kia mang cá chén nhỏ tới trước mặt.

Thẩm Mặc không tiện đi nữa, đành đứng đó chịu cho cô bé phạt, y cảm thấy cả đời này chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy.

Ai ngờ cô bé vừa nghẹn ngào vừa nói:
- Ăn.. Ngươi .. Ăn ...

Mới ban đầu Thẩm Mặc còn cho rằng tiểu muội muội của Tráng tộc này nói ăn không no thì ăn ngươi để phát tiết. Qua một lúc mới hiểu ra, người ta nhường mình ăn. Sao mặt dày thế được? Y vội chối từ:
- Cám ơn tiểu muội muội, ta không đói, muội tự ăn đi.

Cô bé vừa khóc vừa nói:
- A ma nói, có đồ ngon, phải mời khách ăn trước.

Thẩm Mặc cười đáp lại:
- Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh.
Nói xong thấy cô bé mặt rất mù mịt, vội sửa lời:
- Vậy ta ăn trước.

Cô bé môi run run, nhưng vẫn gật đầu kiên quyết.

Thẩm Mặc thấy nó rõ ràng là tiếc lắm, nhưng vẫn không quên lời dạy của người lớn, liền khen:
- Đúng là cô bé ngoan biết nghe lời.

Cô bé nghe thế gật mạnh đầu, rồi bật cười, dùng mu bàn tay lau nước mắt, kết quả khuôn mặt phấn hồng bị bôi lên mấy vệt đen, trông như con mèo nhỏ.

Thẩm Mặc sao dám làm cô bé khóc nữa? Liền vờ như không thấy , mỉm cười nhóm một miếng cá cho vào miệng ăn, giật mình giơ ngón cái lên:
- Ngon ngoài sức tưởng tượng.

- Ngoài tưởng tượng tức là sao?
Cô bé dè dặt hỏi, tựa hồ rất chú ý tới đánh giá của vị thực khách này.

- Chính là làm người ta không ngờ tới.

- Rốt cuộc là ngon hay không chứ?
Cô bé vẫn không hiểu.

- Ngon lắm.
Thẩm Mặc cười khổ.

- Biết vậy mà.
Cô bé tức thì cao hứng lắm, liền nâng cái đĩa cao lên:
- Của ngươi hết.
Lấy này nói rất sảng khoái không có chút luyến tiếc nào.

Thẩm Mặc lại nhón một miếng cá nữa cho vào miệng, vỗ bụng:
- Ta nói rồi, ăn nữa nứt bụng mất.

Cô bé gật đầu rất thành thật:
- May quá, ta còn một chút.
Thế là bắt đàu thưởng thức số cá còn lại trong đĩa, nhưng số lượng quá ít, chăng bao lâu đã hết sạch...

Thẩm Mặc thấy cô bé thè lưỡi ra liếm đĩa có vẻ thèm thuồng, thấy mình nên bồi thường một chút, nói:
- Lần này muội muội mời ta ăn cá nướng, ta cũng muốn mời muội ăn, nói đi, muội muốn ăn gì?

Cô bé nghe thế con mắt sáng ngời, nhưng không đáp ngay, ngồi trên mặt đất, suy nghĩ rất lâu mới ngẩng đầu lên:
- Cá nướng, ếch nướng, tôm nướng, cá chạch nướng, sò nướng, cá nướng, ốc nướng...

Nghe cô bé kể ra một loạt toàn món nướng, Thẩm Mặc lại thấy vui vẻ, y thích nhất là mấy món đó, nhưng người thời đại này lại cho rằng cách ăn đó quá thô bỉ, gống như tổ tiên thời ăn lông ở lỗ, cho nên tới tận hôm nay mới gặp được người đồng đạo. Mặc dù hơi nhỏ một chút, nhưng cũng là đồng chí phải không? Liền dỗ cô bé vui:
- Muội muội hình như đếm thứ gì đó hai lần rồi.

- Thế à?
Cô bé liền đếm lại lần nữa, nhưng vẫn đếm cá nướng 2 lần, Thẩm Mặc liền nhắc nhở, nghe cô bé rất chăm chú đếm:
- Một là cá sông nướng này, hai là cá biển nướng này ... Có nhầm lẫn đâu..

Thẩm Mặc đành thừa nhận cô bé đúng, ngồi xuống bên cạnh, cười hỏi:
- Chúng ta được coi là bạn chưa?

Cô bé nghĩ hổi lâu mới đáp:
- Phải về hỏi a ma trước..

Thẩm Mặc cười xấu hổ:
- Vậy tiểu muội muội tên là gì?

Cô bé lại nghĩ một hội, rất bẽn lẽn nói:
- Phải về hỏi a ma mới nói.

Thẩm Mặc thay đổi cách hỏi:
- Vậy ta phải gọi muội muội thế nào?

- A Man.
Cô bé lần này trả lời rất nhanh gọn.

Thẩm Mặc có chút đắc ý, nhưng lại thấy mình chơi thủ đoạn với một cô bé bảy tám tuổi chẳng phải chuyện vinh quang gì, liền cười khan nói:
- A Man, cái tên hay quá... Muội theo ai tới.

- Nãi nãi.

- Nãi nãi muội cũng tới à?
Thẩm Mặc thầm nhủ :" Phong tục người dân tộc thật kỳ quái, sao ra trận còn đưa theo lão nãi nãi?"

- A ma dẫn tất cả mọi người theo.
Nhắc tới nãi nãi của mình, cô bé mặt nghiêm trang, có vẻ như bày tỏ sự sùng kích nào đó.

- Cái gì? Nãi nãi của muội dẫn muội và mấy nghìn binh sĩ tới?
Thẩm Mặc không khỏi bật cười, thầm nghĩ :" Cô bé này chắc nói lung tung."

Nhưng A Man gật đầu nghiêm túc, dùng giọng múi đáp:
- Ừ.

Thẩm Mặc không tin:
- Vậy gia gia của muội đâu.
Y thấy Tráng tộc đâu phải âm thịnh dương suy.

A Man chắp tay bên tai, nghẹo đầu nhắm mắt nói:
- Ngủ rồi, ngủ trong hòm.

Thẩm Mặc áy náy hỏi:
- Vậy cha muội đâu.

- Cũng ngủ rồi.
Hai mắt A Man long lanh nước, miệng nhỏ chề ra:
- Các thúc thúc của A Man cũng ngủ rồi, không ai chơi với A Man cả...

Thẩm Mặc không muốn cô bé đáng yêu này đau lòng, vội chuyển hướng sang đại nghiệp đồ nướng, sức chú ý của cô bé bị thu hút, không lâu sau mây mù tan trời chuyển nắng.

Hai người quyết định đem tất cả những gì có thể nướng được là nướng tất, lại quyết định bắt đầu từ nướng chim, đang nói tới say sưa thì nghe thấy có tiếng nữ nhân gọi gần đó, hình như là gọi tên A Man. Cô bé giỏng tên lên một hồi, lè lưỡi nói:
- Gọi ta đấy.

Thẩm Mặc gật đầu cười ôn hòa:
- Muội đi đi.

- Thế bao giờ nướng chim?
A Man vẫn không quên chuyện này.

- Lúc nào cũng được.
Thẩm Mặc cười:
- Ta ở trong viện tử này, muội tới tìm ta là được... À muội còn chưa biết tên ta là gì.

- Muội không hỏi.
A Man nghiêm túc nói:
- Đợi về hỏi a ma đem tên nói cho ngươi, rồi ngươi nói cho ta.



+++

Chú thích: A Man không liên quan gì tới Tào A Man