Cả đêm Thẩm Mặc ác mộng liên tục, lúc thì mơ y bị Thanh Lưu chỉ trích đày tớ đáng kinh; lúc thì mơ Nghiêm đảng liệt mình vào Trương đảng, bị Cẩm Y Vệ đưa lên kinh thành cùng Trương Kinh, đày vào trong ngục tối, bị đủ các loại hình tra tấn tàn khốc, làm y đau tới hét lên: - Ta khai, ta khai...
Cho tới tận khi trước mặt sáng lên, có người khẽ gọi bên tai, mới từ trong ác mộng tỉnh lại, mở choảng mắt ra, liền thấy Nhu Nương đang nhìn mình đầy quan tâm.
Vừa thấy khuôn mặt dịu dàng này, cùng với rèm chướng xa hoa, Thẩm Mặc mới thở phào.
Nhu Nương thấy y toát hết mồ hôi lạnh, vội lấy khăn lông, hơ ấm qua rồi khẽ lau cho y. Được nàng vỗ về êm ái như nước, trái tim Thẩm Mặc đập dữ dội cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khẽ hỏi: - Mấy giờ rồi.
Nhu Nương nhìn đồng hồ cát trên bàn, nhẹ giọng đáp: - Đại nhân, sắp tới giờ Mão rồi.
- Mới ngủ được hai canh giờ? Thẩm Mặc lẩm bẩm: - Ta cảm giác dài dằng dặc.
Nhu Nương nói: - Ngủ không ngon sẽ thấy đêm.
- Đúng thế. Thẩm Mặc thở dài: - Đêm nay ta ngủ không ngon. Rồi cười: - Xin lỗi, làm quấy rầy giấc ngủ của cô.
Nhu Nương vội lắc đầu: - Đại nhân nặng lời rồi, chăm sóc đại nhân là bổn phận của nô tỳ, sao có thể nói là quấy rầy.
- Dù sao cũng sắp sáng rồi, không ngủ nữ, hay là cô nói chuyện với ta vậy. Thấy nàng ngồi ở bên giường, trên người chỉ có một một cái áo lụa trắng, liền đá chăn ra nói: - Chúng ta mỗi người một đầu, đừng để bị lạnh.
Y đã quyết định, thịt dâng tới miệng, không ăn cũng phí. Có điều y không muốn cưỡng ép, vì với tâm lý tuổi tác của nam nhân trung niên mà nói, thích hưởng thụ quá trình ám muội hơn.
Nhu Nương không ngờ Thẩm đại nhân luôn nho nhã đúng lễ, lại đề xuất ra yêu cầu đường đột như thế, không khỏi vừa thẹn vừa sợ. Mặc dù nàng biết đây là chuyện sớm muộn cũng tới. Nhưng dù sao lần đầu tiên , thân thể không nghe sai bảo, bất giác cuộn mình lại, run rẩy nói: - Nô tỳ không lạnh.
- Bảo cô đắp thì cứ đắp đi. Thẩm Mặc thấy nàng quả nhiên khẩn trương, thầm nghĩ :" Nàng đừng đầu hàng quá sớm nhé, nếu không mất hay đi." Lấy chăn bọc lấy bản thân, vờ như không hề có chuyện kia nói: - Hôm nay tuyết rơi, trong phòng vẫn lạnh lắm.
Y làm như thế, khiến Nhu Nương xấu hổ, nghĩ :" Té ra mình nghĩ bậy, Thẩm đại nhân là chính nhân quân tử." Trái tim thiếu nữ căn thăng mới thả lỏng, nói: - Nô tỳ chuẩn bị cho ngài một cái lò sưởi nữa." Nói rồi muốn xuống giường, nhưng Thẩm Mặc ngăn lại: - Đễm khuya thế này đừng làm gì nữa, chui vào chăn là ấm rồi. " Làm phòng nóng như hấp heo, sao chơi được trò chăn lớn đắp chung nữa." Đó mời là điều y muốn nói.
Nhu Nương chỉ đành từ đầu kia chui vào chăn, che kín lấy người, cả đầu không dám ngẩng lên.
Cái giưường này cũng lớn chăn cũng lớn, hai người mặc dù ngồi đối diện, nhưng không ai chạm vào ai, Thẩm Mặc vờ trách: - Cô không ngẩng đầu lên chúng ta nói chuyện ra sao?
Nhu Nương lúc này mới hơi ngẩng đầu lên, mặt dỏ dừ, lí nhí nói: - Nô tỳ chẳng biết gì hết, sợ làm mất hứng đại nhân.
Thẩm Mặc lắc đầu: - Cô biết Vương Củng và Tô Thức là không phải nữ tử nhà bình thường, sao lại nói không hiểu gì.
Nghe y nói câu này, Nhu Nương mới ngẩng đầu lên, lại cúi xuống lần nữa, một lúc sau mới nói với nuỗi buồn xa xăm: - Nhà tan cửa nát rồi, không còn nhà nữa.
Thấy vẻ mặt nàng thảm thương, Thẩm Mặc không hỏi tới nữa, khẽ an ủi: - Dù sao cũng đã qua rồi, nên nhìn về phía trước.
Ý thức được mình thất thố, Nhu Nương vội lấy tay lau nước mắt ,gượng cười: - Nô tỳ thật đáng chết, khiến cho đại nhân không vui.
Thẩm Mặc lắc đầu: - Không sao đâu mà. Rồi hỏi nàng đã đọc qua sách gì, Nhu Nương đáp: - Đều đọc khi nhỏ, nữ hài tử không hi vọng được đi học, xem sách chỉ coi như tiêu khiển, nên xem rất tạp nham, nhất thời khó nói ra được.
Thẩm Mặc hất hàm ra bên ngoài, cười: - Sách trên giá đọc hết rồi phải không?
Nhu Nương mặt thoáng vẻ bối rối, đợi thấy Thẩm đại nhân vẫn mỉm cười mời yên tâm, thè lưỡi nhỏ ra: - Làm sao đại nhân biết.
Thẩm Mặc đắc ý cười: - Ta nhìn thấy nhiều vệt đỏ nhạt trên sách, hẳn là cô trong lúc xem sách vô ý vạch lên phải không? Nói rồi nhìn bàn tay Nhu Nương lộ ra khỏi chăn, không ngờ ngây người, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ, cánh tay nhỏ nhắn đó thật mềm mại như không xương vậy, được nước móng tay màu phấn hồng trên móng tay nổi bật, càng trắng bóng hơn tuyết.
Nhu Nương cũng nhận ra ánh mắt nóng bỏng của y, bất giác rụt tay lại, rồi ý thức được thân phận của mình, chỉ đành cố nén xấu hổ, để tay ở bên ngoài, cho Thẩm Mặc nhìn thoải mái. Ai dè Thẩm Mặc lại trở nên xấu hổ, cười: - Xem ra đúng là cô vạch lên rồi.
Thấy y dời ánh mắt đi, Nhu Nương cũng thở phào, nói nhỏ: - Nô tỳ sau khi vào phủ, luôn ở trong viện tử này, không được ai an bài công việc, nên rảnh rỗi lấy sách ra đọc, xin đại nhân thứ tội.
- Có phải ta trả lương cho đâu mà xin ta thứ thội. Nói xong tỏ ra khó tin: - Cô nói sau khi cô tới nơi này, đây mới là lần đầu hầu hạ người khác?
Nhu Nương gật đầu: - Ở đây một năm, hai năm ở Nam Kinh, cơ bản không có chuyện gì để làm.
Thẩm Mặc giật mình: - Cô nói thế làm ta cũng muốn tới phủ tổng đốc làm việc rồi, trên đời có việc ngon lành như thế à?
- Đại nhân thật biết nói đùa. Nhu Nương che miệng cười: - Đương nhiên không phải ai cũng như thế, chỉ có những ... Tới đó sắc mặt u ám, đem lời vốn muốn nói nuốt lại, giọng nhỏ đi: - Dù sao sau này cũng không được nhàn hạ như thế nữa.
Thẩm Mặc biết ý tứ của nàng, những thị nữ như nàng chuyên môn được bồi dưỡng để tiếp khách quý, phải là xử nữ thuần khiết, lại am hiểu phong tình, có phẩm cách mới đáng quý , không tùy tiện sử dụng. Nhưng sau lần bồi tiếp này, không còn tư cách tiếp tục ở đây chờ đợi nữa, mà giống như những thị nữ khác, phải làm những việc như dọn phân, bưng nước tiếp, quét dọn. Cứ như từ trên trời rơi xuống đất vậy.
Nghĩ tới đây, trong lòng y không nỡ, không thể vì một đêm vui vẻ mà hủy đi cuộc sống tốt đẹp của cô nương người ta. Nhìn chung mà nói, y là người có thể khắc chế dục vọng, mặc dù ở kiếp trước mang chút chủ nhĩa nam nhân, nhưng so với nam nhân thời đại này, có thể tính là người bạn của phụ nữ rồi. Dù hai kiếp làm người, y vẫn không thể chấp nhận coi phụ nữ làm đồ chơi, không thể không suy nghĩ ảnh hưởng tới Nhu Nương. Nghĩ ngợi một lúc, y khẽ nói: - Yên tâm đi, ta sẽ không động vào cô, như thế cô còn có ngày tháng nhàn nhã xem sách của mình rồi.
Nghe những lời ấm áp của y, nước mắt Nhu Nương trào qua bờ mi, vội dùng chăm gấm che lấy mặt, khóc không một tiếng động.
Biểu hiện của nàng như thế làm Thẩm Mặc rất ngạc nhiên :" Dù không mừng hớn hở, ít nhất cũng phải cám ơn mình chứ, sao lại khóc thương tâm như thế?"
Khóc không bao lâu, Nhu Nương ý thức được mình không có cái quyền được khóc, nàng lau sạch nước mắt, xuống khỏi giường, quỳ trước mặt Thẩm Mặc, lấy dũng khí lớn nhất, nói: - Nô tỳ xin nhận ân tình của đại nhân, nhưng số nô tỳ đã như vậy, qua được hôm nay chẳng qua được ngày mai, so với tương lai không biết bị ai chà đạp, chẳng bằng, chẳng bằng ... Mặt nàng đỏ như tôm luộc, lời phía sau không sao nói ra được.
Nhưng có một số lời chẳng nói cũng rõ, thấy Nhu Nương quỳ dưới đất xin mình sủng hạnh, Thẩm Mặc chẳng có chút đắc ý nào, người lại trong lòng đầy thương xót. Nếu ở thời đại kia, cô gái xinh đẹp như Nhu Nương, khẳng định được vạn người yêu quý, nhưng hiện giờ nàng chỉ có vận mệnh đê tiện hơn cả cây cỏ, không có chút quyền lựa chọn nào.
Thầm thở dài, y đưa tay đỡ nàng dậy, rồi rụt tay lại , nói: - Hai ta có thể nằm cùng giường nói chuyện qua đêm, là một duyên phận kỳ diệu rồi. Thôi vậy, để bản quan tận lực giúp cô.
Nhu Nương ngẩng đầu lên, nhìn y với vẻ không sao tin được, Thẩm Mặc lại không nói một lời... À không, Thẩm đại nhân đang thầm ân hận chửi mình trong lòng kìa :" Sao bỗng dưng nói lời cao thượng như thế, sao ngươi lại không hạ được quyết tâm chứ?"
Đợi tới khi trời sáng hẳn, hai người như không có gì xảy ra thức dậy, người nên hầu hạ thì hầu hạ, người nên hưởng thụ cứ hưởng thụ. Chính đang ăn sáng thì nghe bên ngoài ríu rít, không bao lâu sau Nhu Nương dẫn cô bé như phấn như ngọc vào, chính là Tiểu A Man đáng yêu.
Vừa thấy cô bé, Thẩm Mặc cười từ đáy lòng, nhưng vì còn đang húp cháo, phải nuốt vội mới chào hỏi.
A Man là cô bé ngoan lễ phép, vừa thấy Thẩm Mặc cũng rất vui, đôi mắt cười tít thành hình trăng cong, giọng trong vắt: - Đại thúc chào buổi sáng.
Nụ cười trên mặt Thẩm Mặc cứng lại, y thiếu chút nữa bị nghẹn, không để ý trong miệng còn có thức ăn, phụ ra: - Đại ca già như vậy à?
A Man hoảng sợ nấp sau lưng lưng Nhu Nương, nàng vội giải thích: - Đại nhân, đây là tiểu tôn nữ của Ngõa Thị phu nhân, nói muốn tới nướng .. chim.
Thẩm Mặc đâu cần nàng giới thiệu, vội đứng dậy chắp tay xin lỗi A Man, nói vừa rồi mình bị sặc, nên mới nói to như thế.
A Man rụt rè hỏi: - Vậy chúng ta đi nướng chim được chưa đại thúc. Cô bé này vẫn còn chưa hết hoảng sợ.
Thẩm Mặc không dám to tiếng nữa, chỉ đành bày ra nụ cười ôn hòa nhất: - Gọi là đại ca, đừng gọi là đại thúc, được không.
- Vâng thưa đại thúc: A Man gật đầu rất thành thực: - Vậy chúng ta đã đi nướng chim được chưa?
+++
Phải tay mình Nhu Nương có con rồi tiên sư chú Thẩm chỉ thích Thẩm