- Khí chất ? Từ Hải tỏ ra không hiểu cho lắm: - Khí chất là cái gì?
Thẩm Mặc cười khẽ: - Chính là đặc điểm phong cách và khí độ của một con người.
- .. Khí độ. Từ Hải hiểu được mỗi cái chữ này, chỉ vào những bầu rượu trong giỏ nói: - Đây toàn là danh tửu tại sao không hợp với khí độ của chúng ta.
- Đây tuy đúng là danh tửu thật, nhưng lại ngọt thuần là chính, vị cay không đủ, đều là rượu cho văn nhân mặc khách, nữ tử khuê phòng. Thẩm Mặc cười khà khà: - Chúng ta là nam tử hán đại trượng phu, sống sở trên đời này phải chú trọng một cái khí phách! Làm phải làm việc lớn, uống phải uống rượu mạnh. Cái thứ rượu này à ... Y khẽ lắc đầu: - Đều quá nhạt.
Từ Hải nghe vậy cười ha hả: - Lời này nghe hay lắm, vậy đại nhân muốn uống rượu gì?
- Lô Châu có một thứ rượu, tên gọi là Nhất Phẩm Hoành Đồ, Minh Sơn huynh đã uống chưa?
- Nhất phẩm hoành đồ à? Cái tên này thật là đặc biệt. Từ Hải lắc đầu: - Có điều nói thật là ta chưa nghe qua, càng chưa uống qua.
- Ha ha, tại hạ có đây. Thẩm Mặc như hóa phép lấy từ trong ống tay áo ra một vò rượu, đặt ở trên bàn nói: - Huynh góp thức ăn, ta góp rượu. Công bằng hợp lý, không ai chiếm lợi của ai.
Từ Hải cầm bình rượu kiểu cổ đó lên, hỏi: - Thứ rượu này vị thế nào.
- Uống vào là biết mà, rót đầy, rót đầy nào.
- Được. Từ Hải bị y khơi lên hào khí, tháo nút xi, rót hai chén: - Hôm nay thưởng thức xem món Nhất Phẩm Hoành Đồ này rốt cuộc có vị gì.
- Mời! Thẩm Mặc cùng hắn chạm cốc, Từ Hải liền ngửa cổ đổ cả chén rượu vào cổ học, tức thì sắc mặt đỏ bừng bừng, ngũ quan nhăn nhúm lại, không kìm được "khà ..." Một tiếng lớn.
Thẩm Mặc nhìn hắn quan tâm hỏi: - Minh Sơn huynh không sao chứ?
Từ Hải lắc đầu một hồi, lau nước mắt bên khóe mắt, há miệng vọt ra một câu chửi tục: - Thật là sướng con bà nó. Rồi găp mấy miếng rau cho vào miệng: - Mới uống vào cổ hỏng như bị đao cắt, uống xuống bụng thì như có cục than nóng ... Nhưng hiện giờ thấy toàn thân ấm áp, làm người ta cảm giác hào tình vạn trượng, dư vị vô song.
- Thứ rượu này mới đủ hứng chứ hả? Thẩm Mặc hỏi.
- Đúng thế! Người sống phải khoái, rượu uống phải đã, đúng là chỉ có thứ rượu này mới hợp. Từ Hải giơ ngón tay cái lên nói: - Từ rượu nhìn nhân phẩm, đại nhân uống loại rượu này, nhất định là đại hán đường đường chính chính. Hôm nay chúng ta uống cho thật thống khoái.
- Đúng thế. Thẩm Mặc cười dài: - Xưa nay thánh hiền đều tịch mịch, chỉ kẻ uống rượu để lại tiếng tăm. Hôm nay chúng ta hãy uống cho thật đã đời.
Hai người mời lẫn nhau cùng uống rượu, Từ Hải là kẻ mê rượu, đổi lại là bình thường bị Thẩm Mặc dỗ cho như thế, ắt hào tình nổi lên, uống cho trời nghiêng đất ngả thì thôi. Nhưng hôm nay hắn tới đây chẳng phải là để uống rượu. Vò rượu mới vơi được một nửa, hắn cuối cùng không nhịn được nữa nói: - Thẩm đại nhân, chúng ta người ngay không nói lời gian trá, ngài nói đi, muốn tìm ta làm gì? Yên tâm, hôm nay bất kể nói gì ta cũng không nổi giận.
- Nói một cách dung tục thì ... Thẩm Mặc rót rượu cho Từ Hải: - Tất cả đã có ở trong rượu rồi.
- Có ở trong rượu rồi? Từ Hải không hiểu: - Lời này có ý gì?
- Thứ rượu này tên là gì? Thẩm Mặc cười hỏi.
- Nhất Phẩm Hoành Đồ ... Từ Hải không hiểu cho lắm.
- Ta tới vì tiền đồ nhất phẩm của Minh Sơn huynh đó... Ta muốn tặng huynh tiền đồ cả một đời.
Nghe y nói như vậy, hơi rượu trong người Từ Hải bay sạch, trầm giọng nói: - Đại nhân, lời không hay chúng ta nói trước, tránh lát nữa không vui ... Từ Minh Sơn lần này tới gặp đại nhân là ý kiến cá nhân, nhưng bất kể đưa ra quyết định gì cũng cần mấy huynh đệ ngồi xuống thương lượng mới được.
- Ài, Minh Sơn huynh quá lo rồi. Thẩm Mặc chép miệng nói: - Lần này tại hạ tới đây chủ yếu là chiêm ngưỡng phong thái của Từ tướng quân, sau đó còn thuận đường đem lời chuyển cho tổng đốc đại nhân.
Nếu như đã đem cuộc gặp mặt này hạ xuống mức phi chính thức, Từ Hải tất nhiên chẳng cần phải cố kỵ gì nhiều : - Ý tứ của đại nhân là bảo Từ mỗ nộp vũ khí đầu hàng với Hồ Tôn Hiến?
Thẩm Mặc nghe thế thì thầm nghĩ :" Quả nhiên là không coi ta ra gì." Bề ngoài vẫn ung dung cười nói: - Lời này của Minh Sơn huynh sai rồi, ta mời huynh quy thuận triều đình, không phải là đầu hàng Hồ bộ đường.
- Đó chẳng qua là đốt lò gặp phải kẻ bán gạch, chẳng qua cùng một đường sao? Từ Hải mặt trầm xuống: - Đầu hàng và quy thuận thì khác gì nhau chứ?
- Khác nhau lớn ấy chứ. Thẩm Mặc xỏe quạt trong tay phe phẩy: - Đầu hàng là dùng cho những kẻ chiến bại, khi kẻ đó cùng được hết lối rồi thì chỉ còn cách đầu hàng. Lúc đó thành tù phạm mặc cho người ta xử lý. Cho nên theo tại hạ thấy, so với đầu hàng, chẳng bằng oanh oanh liệt liệt chiến tử, như thế dẫu sao mặt cũng có thể ngẩng lên.
- Lời này nói rất có lý... Từ Hải chậm rãi gật đầu: - Vậy quy thuận thì sao? Hơn được cái gì?
- Hơn một trời một vực ấy chứ. Thẩm Mặc xoạch một cái gấp quạt lại, tiếng gọn mà chắc, rất có sức cảm nhiễm: - Nếu như là quy thuận, Minh Sơn huynh sẽ thành đại tướng triều đình, ngoại trừ được phong quan phong tước ra, còn có thể giữ lại bộ đội hiện giờ.... Đương nhiên huynh đệ của tướng quân cũng trở thành quan quân, được hưởng thụ bổng lộc của triều đình, nhưng vẫn chỉ nghe lời một mình Minh Sơn huynh rồi. Nói tới đó còn mừng thay cho hắn: - Đến khi ấy ta gặp Minh Sơn huynh còn phải gọi một tiếng đại nhân, ở cả vùng đông nam này có thể ngồi ngang hàng với huynh chỉ có tổng đốc đại nhân nữa mà thôi.
Từ Hải bị y dụ dỗ cho sắp chảy nước rãi ra rồi, nhưng hắn là ai cơ chứ, chớp mắt một cái đã tỉnh lại, cười rộ lên: - Loại chuyện như thế này phải để Hồ Tôn Hiến tới nói với ta chứ nhỉ. Lời này ý tứ là, ngươi chỉ là một tri phủ nho nhỏ, căn bản chẳng quyết được.
Thẩm Mặc lắc đầu, mở quạt ra nói: - Không phải đâu, không phải đâu.
- Sao lại không phải? Từ Hải nhìn thẳng vào hắn.
Thẩm Mặc đón nhận ánh mắt của hắn, thản nhiên nói: - Từ xưa tới nay "quy thuận" là đại lễ quốc gia, không thể làm loạn bược nào, nếu làm sai không chỉ thành trò cười cho thiên hạ mà còn để lại ẩn họa. Dù sao Từ Hải cũng không hiểu mấy thứ này, y cứ thỏa sức lừa dối.
- Ẩn họa gì? Từ Hải quả nhiên hỏi tới.
- Khả năng đám ngự sự ngôn quan phiền phức kia về sau sẽ lấy cớ trình tự phi pháp, chất vấn tính hữu hiệu của việc quy thuận. Cho nên mỗi một bước phải làm theo đúng quy chế, để không một ai có thể bới móc được gì hết.
- Quy củ đó như thế nào?
- Hồ công là tổng đốc do đích thân thánh thượng phong cho, ông ấy chỉ có thể ở trong thành, đợi tới ngày đó thay thế thiên tử tiếp nhận sự quy thuận của các vị mà thôi. Thẩm Mặc nói y như thực: - Tất cả mọi sự tiếp xúc riêng tư trước đó đều là phá hỏng quy củ.
Từ Hải cuối cùng bị Thẩm Mặc nói cho mê muội, hắn quyết định không vòng vo nữa, vì ở phương diện này căn bản không phải là đối thủ của người ta, liền nói thẳng: - Đàm phán thì không sao, nhưng chẳng may ta vừa vào thành, các ngươi bắt luôn lấy ta thì sao?
- Thế này nhé, đợi Hồ công từ Chiết Giang tới Tô Châu, ta sẽ rời thành vào doanh trại của tướng quân làm con tin. Tất cả đều nằm trong dự liệu của Thẩm Mặc, cho nên hắn chẳng hề do dự nói: - Ta chính là quan lớn tứ phẩm mới trên hai mươi, Minh Sơn huynh hẳn là phải biết, loại người như ta sợ nhất là chết đấy. - - Kha kha ka... Đại nhân thật là thích nói đùa. Từ Hải vừa cười cừa thầm tính toán không ngừng, cuối cùng sắp cười tới đứt hơn rồi mới ra được quyết định, nói: - Đại nhân quá xem thường Từ Minh Sơn này rồi, người giang hồ chúng ta làm việc, nói tin là tin, không tin là thôi, chẳng chơi trò bắt con tin như vậy đâu. Nói rồi vỗ hai tay, mặt đầy hảo sảng nói: - Ta tin đại nhân.
Thẩm Mặc không kìm được vui mừng trên nét mặt, khen: - Minh Sơn huynh đúng là trang tuấn kiệt.
- Hơn nữa, để bày tỏ thành ý. Từ Hải tiếp tục làm ra vẻ thô hào: - Ta quyết định bắt sống Diệp Ma và Tân Ngũ Lang dâng lên cho triều đình, xem như là quà ra mắt, đại nhân thấy sao?
Thẩm Mặc nghĩ :" Không thuận lợi như vậy chứ?" Liền cầm chén rượu lên, dựa vào động tác uống rượu liếc nhìn Thẩm Mặc. Quả nhiên thấy nét mặt hắn thiếu tự nhiên, ánh mắt láo liên, hiển nhiên là nói không thật lòng.
Thẩm Mặc lập tức hiểu ra, tên gia hỏa này cực kỳ giảo hoạt cố ý ném ra miếng bánh thơm ngon để dụ dỗ mình, nếu như mình vội vã đồng ý, tức là có lòng lợi dụng hắn, như vậy đoán chừng tên gia hỏa này sẽ lập tức trở mặt hỏi mình muốn ăn "mỳ nước" hay "dao phay".
Nghĩ tới đây y cười khẽ: - Minh Sơn huynh anh minh hơn người, cũng xem như chư hầu một phương rồi, tất nhiên là tự mình định đoạt, là tiến hay là lui, không cần phải người khác chỉ điểm thay. Nhẹ nhàng chụp cho một cái mũ thật to, rồi đá quả cầu trở lại.
Từ Hải không chịu buông tha, hỏi dồn tới: - Vậy nếu nhất định ta muốn hỏi ý tứ đại nhân thì sao? Tới đó toét miệng cười: - Yên tâm, đại nhân có nói gì thì ta cũng không giận đâu.
"Không giận mới lạ" Thẩm Mặc thầm cười lạnh trong lòng, bên ngoài lại tỏ ra thần bí hạ giọng xuống nói: - Có câu là "không nên mang lòng hại người, nhưng nên có lòng phòng người" cái thói đời này biến đổi vô chừng, nếu không tới lúc chắc cả mười phần thì không nên làm việc quá tuyệt tình. Đã là lời thăm dò của Từ Hải, đương nhiên là phải nói thuận theo tâm tư của hắn, mà không phải nói theo suy nghĩ của mình, liền tiếp tục: - Nếu như quy thuận thành công đương nhiên mọi việc đều tốt, nhưng nếu không thành, tướng quân vẫn cứ làm Soa Thiên Bình Hải đại tướng quân, vẫn cần đám sai vặt Diệp Ma, Tân Ngũ Lang. Cho nên theo ngu kiến tại hạ, không nên vội động thủ thì hơn.
Quả nhiên nghe Thẩm Mặc nói như thế, nét mặt Từ Hải trở nên hào hứng, ngả người ra phía sau dựa lưng vào gối, hiển nhiên là thả lỏng hơn rất nhiều, hắn giơ ngón cái lên: - Thẩm đại nhân rất nghĩa khí. Rồi vỗ ngực bồm bộp: - Từ Minh Sơn ta nói trước tại đây, cho dù lần này chuyến mua bán của chúng ta không thành, nhưng tình nghĩa vẫn còn đó. Sau này Thẩm đại nhân làm quan ở đâu, nơi đó dưới sự bảo hộ của Từ Minh Sơn này, không cho kẻ khác giương oai tác quái.
- Minh Sơn huynh quả nhiên rất được. Thẩm Mặc hoan hỉ nâng chén lên: - Ta kính huynh một chén.
Tiếp theo đó Thẩm Mặc không nói tới chuyện chính nữa, dẫn dắt đề tài tới chỗ nam nhân hứng thú ... Nói dần nói dần rồi tới nữ nhân, hai người đều đi nhiều thấy lắm, đều có kiến giải riêng với phương bắc sắc sảo phương nam quyến rũ, nói tới hai bên đều cười ha hả, không uống rượu ngon cảnh đẹp.
Lúc này Từ Hải mặt đã đỏ lên, đã uống kha khá rượu. Hắn vốn tửu lượng mạnh, nhưng Nhất Phẩm Hoành Đồ không phải thứ rượu thường, quá chén rồi mắt hoa lên, mồm miệng không còn giữ gìn được nữa, nghe hắn khoe khoang: - Thẩm huynh đệ, ngươi nói mỹ nhân nam bắc có đặc điểm riêng, lời này ta đồng ý. Nhưng ngươi nói chẳng có nữ tử nào có thể kiêm toàn ưu điểm nam bắc thì ta không đồng ý đâu.
Thẩm Mặc cười ha hả: - Ta biết chứ, ta nghe nói phu nhân của Minh Sơn huynh là người phương bắc, nhưng từng là Giang Nam đệ nhất phu nhân, hắn là nữ tử kiêm toàn ưu điểm nam bắc mà huynh nói là tẩu phu nhân rồi.
- Hử? Nụ cười trên mặt Từ Hải khựng lại: - Làm sao ngươi biết? Ai bảo cho ngươi? Quả nhiên hắn coi chừng lão bà rất kỹ.
- Đương nhiên là có người nói với ta rồi. Thẩm Mặc dường như nhận ra mình lỡ lời, vội vàng gạt đi: - Nào nào, chúng ta uống rượu.
Từ Hải thì bụng đầy nghi vấn, mở đôi mắt to như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào Thẩm Mặc nói: - Chuyện quá khứ của phu nhân ta, toàn thiên hạ không quá năm người biết được, tới cả huynh đệ theo ta nhiều năm cũng chẳng hay biết gì. Bởi vì hắn không muốn người ta biết Vương Thúy Kiều từng là kỹ nữ, cho nên giữ kín như bưng thân phận của nàng.
- Chuyện này quan trọng lắm hay sao? Thẩm Mặc bị hắn nhìn toàn thân sởn gai ốc.
- Đương nhiên. Từ Hải gằn giọng nói: - Cực kỳ quan trọng.
Thẩm Mặc cúi đầu xuống suy nghĩ, tựa như đang cân nhắc gì đó, lâu lắm mới ngẩng đầu lên, tung ra một câu: - Huynh nói với Diệp Ma rồi chứ?
- Đương nhiên là rồi .. Hắn và ta có giao tình mười mấy năm, đương nhiên không lừa hắn. Mắt Từ Hải đảo qua đảo lại: - Ngươi nói hắn bảo cho ngươi biết?
- Trừ hắn ra còn ai được nữa, mấy ngày trước ta có gặp Diệp tướng quân, thuận miệng tán gẫu, hắn khen quý phu nhân không ngớt miệng, không tiếc mỹ từ.
Từ Hải tức tới mặt mày tím tái, ngực phập phồng nói: - Ngươi ... Ngươi cũng hẹn hắn sao?
- Không phải. Thẩm Mặc lắc đầu: - Là hắn hẹn ta.
Lòng Từ Hải trầm xuống, nhưng không tin hẳn :" Liệu kẻ này có lừa ta không?" Liền hỏi tới tướng mạo, vóc dáng, khẩu âm, thậm chí là câu cửa miệng của Diệp Ma, Thẩm Mặc hỏi sao đáp nấy, không sai chút nào.
"Đùng là vừa mới gặp nhau xong" Từ Hải khiếp sợ, mồ hôi trán tức thì toát ra, hắn không hề biết rằng do người trong nhà mình giở trò ... Hà Tâm Ẩn sớm đã đem đặc trưng mấy tên thủ lĩnh bọn chúng miêu tả tỉ mỉ, còn Thẩm Mặc thì đã xem tới nát vụn mấy tờ giấy rồi.
- Hắn gặp ngươi làm cái gì? Từ Hải cố áp chế lửa giận hỏi.
- Cũng chẳng có gì cả. Thẩm Mặc cười tươi: - Nhưng ta biết tâm tư của hắn, chẳng qua là muốn giữ lại đường lùi thôi, chẳng phải muốn phản bội Minh Sơn huynh.
Từ Hải hít sâu mấy hơi, khôi phục lại bình tĩnh, sắc mặt âm trầm nhìn Từ Hải: - Đại nhân nói với ta điều này rốt cuộc là có ý gì?
- Vẫn là câu nói đó thôi "không nên mang lòng hại người, nhưng nên có lòng phòng người". Còn có một câu khác là phòng ngày phòng đêm, giặc nhà khó phòng. Ta và Minh Sơn huynh rượu gặp tri kỷ, mến tài của nhau nên mạo muội nhắc một câu, chỉ cần trong lòng huynh biết để đề phòng là được, đừng làm tổn thương tình cảm huynh đệ.
Với lời này Thẩm Mặc, Từ Hải không tin lắm, mặc dù ngăn cách giữa hắn và Diệp Ma khá lớn, nhưng hai tên là huynh đệ mười mấy năm rồi, không thể nói thay đổi là thay đổi. Cười lãnh đạm: - Ta biết rồi, đa tạ đại nhân nhắc nhở.
Bị chuyện của Thúy Kiều xen ngang, không khí thân thiện trước đó không còn nữa, từ "rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn thấy ít", trở thành "nói không hợp lời nửa câu đã chê nhiều". Từ Hải không kiên nhẫn được nữa, chắp tay nói: - Rượu uống đã nhiều, lời cũng nói xong, trời không còn sớm nữa, chúng ta ai về nơi nấy thôi, nếu không phải cắm trại giữa đường đêm nay rồi.
Thẩm Mặc gật đầu: - Cũng được. Liền đứng dậy nói: - Chuyện chúng ta thảo luận, Minh Sơn huynh suy nghĩ cho kỹ, nếu như thấy được phái người nói với ta một tiếng. Nếu thấy không xong, hai ta vẫn là bằng hữu, sau này có cơ hội cùng phát tài.
- Được được. Nếu là loại thương nhân thuần túy như Vương Trực, nhất định sẽ ngồi xuống thân thiết với Thẩm Mặc như cũ, nhưng bản chất Từ Hải là một võ phu, thái độ xoay chuyển không kịp, chỉ nói cho có lệ: - Ta sẽ suy nghĩ quyết định sớm. Rồi sai người đặt ván thuyền tiễn Thẩm Mặc trở về thuyền, sau đó điều khiển thuyền nhỏ, biến mất trong lau sậy xanh mướt.