Khi thuyền đến nam Trường Giang, Thẩm Mặc không thể không dừng lại, bởi vì Hồ Tôn Hiến phúng viếng từ Võ Tiến trở về đã phái người ngăn y lại.
Một canh giờ sau, y xuất hiện ở trên quan thuyền của Hồ Tôn Hiến, đương nhiên không phải bởi vì khéo, mà là Hồ tổng đốc chờ y rất lâu rồi.
Hai người nhìn nhau cười khổ, đều ở trên mặt đối phương thấy được vẻ uể oải và bất đắc dĩ. Hồ Tôn Hiến mặc trường sam bằng vải đay màu lam ngồi dựa trên ghế phía sau bàn. Có lẽ đã nhiều ngày chưa cạo mặt, hốc mắt cũng bởi vì gầy gò mà hóp sâu xuống.
Hồ Tôn Hiến vung tay nói với vệ đội trưởng: - Không cho bất kỳ ai đi vào.
Đợi mọi người lui ra ngoài, hai người liền ngồi ở hai đầu bàn hai bên. Hồ Tôn Hiến lim dim mắt, Thẩm Mặc cũng cúi đầu, đều không nói lời nào.
Cuối cùng là Hồ Tôn Hiến mở miệng, hắn khàn giọng nói: - Chuyết Ngôn, chúc mừng ngươi, cuối cùng được giải thoát rồi.
Lời mở đầu bi quan như vậy làm cho Thẩm Mặc hầu như không thể liên hệ với nhau được giữa hắn cùng với người nam nhân kiên nghị tám năm trước ba lần đến nhà mời Từ Vị.
Thẩm Mặc lắc đầu cười khổ nói: - Nhưng ta cảm thấy là mới ra khỏi hang sói, lại vào hang hổ. . . Nói thật ra, nếu có thể lựa chọn thì ta vẫn ở Tô Châu đợi, trong kinh đã bắt đầu không yên ổn rồi.
- Đúng vậy, lần này Vương Bản Cố cũng không phải tự cho là thông minh! Giọng của Hồ Tôn Hiến trầm thấp, nhưng lộ ra vẻ phẫn hận và bi thương: - Chuyện quan hệ đến đại kế quốc gia, nếu như không có người ở phía sau chống đỡ, cho dù có ba lá gan hắn cũng không dám làm vậy.
- Phía sau hắn là ai? - Thẩm Mặc trầm giọng hỏi.
- Ai biết là vị các lão nào, vị vương gia nào, lại là tên nào đố kị ghen ghét. - Hồ Tôn Hiến uể oải lắc đầu nói: - Ao nước triều đình này quá sâu, quá đục, ta cũng nhìn không thấu.
- Bộ đường không phải là nhìn không thấu. Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Mà là không dám nhìn thấu. Vị trí của ngài cao quá, quyền lực quá lớn, không quản ai công kích thì cũng đều nhịn được. Một khi phản kháng đó chính là ương ngạnh; hơn nữa. . . có vết xe đổ của Tăng bộ đường, mấy đại lão ấy cũng không dám nói thay ngài.
Tăng Tiển và Hạ Ngôn chính là bị vu oan tội 'biên tướng kết giao cận thần', bị xử tử mà không phân tốt xấu, khiến các quan viên sau đó lúc nào cũng cảnh giác, không dám vượt qua lôi trì nửa bước.
- Đúng vậy, người hiểu ta cũng chỉ Chuyết Ngôn. Hồ Tôn Hiến hai mắt mờ mịt gật đầu: - Gần đây ta mới phát hiện, quan càng làm càng lớn nhưng lại càng bó tay bó chân, tỷ như chuyện trước mắt cũng đã đến cùng đồ mạt lộ. Ta đã vô kế khả thi rồi.
~~
Từ khi Vương Trực bị bắt, tâm tình của Hồ Tôn Hiến trở nên rất tồi tệ. Đời này hắn vẫn chưa bao giờ phải bó tay đến vậy. Hắn lấy kinh nghiệm phong phú có thể nói rất chắc chắc, chỉ cần Uông Trực vừa chết, vô số giặc Oa mất đi ràng buộc sẽ chạy lên bờ, tha hồ làm bậy, giết người cướp của. Cục diện kháng Oa tại Đông Nam phải lùi lại đến 10 năm, tâm huyết nhiều năm của mình tự nhiên cũng phó mặc cho dòng nước.
Ngay lúc vô kế khả thi, hắn nghĩ tới Thẩm Mặc, bởi vì kinh nghiệm trước nay nói cho Hồ Tôn Hiến, trong đầu người thanh niên này có vô cùng vô tận chủ ý hay, và đã giúp hắn giải quyết không biết bao nhiêu vấn đề nhìn như khó giải.
Nhưng thế sự nào có tuyệt đối, lần này rốt cuộc ngoại lệ, nghe xong Hồ Tôn Hiến oán giận, Thẩm Mặc lâm vào trầm mặc, một tiếng cũng không nói.
Lúc đầu Hồ Tôn Hiến muốn kiên trì chờ đợi, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Thẩm Mặc hé răng, hắn rốt cuộc không chịu nổi nói: - Trước mắt thế cục nguy cấp, phải ứng đối thế nào?
Thẩm Mặc lại trầm mặc chốc lát, mới chậm rãi nói: - Hiện giờ. . .hoà đàm chính thức đã không còn hi vọng, trước mặt chúng ta có hai con đường.
- Hai đường nào? - Hồ Tôn Hiến cấp thiết hỏi.
- Đầu tiên, buông tay đánh một trận. - Thẩm Mặc trầm giọng nói.
- Cái này không được, nếu có thể đánh, ta hà tất phải thừa hơi đi chiêu an Vương Trực? - Hồ Tôn Hiến lắc đầu nói: - Con đường thứ hai thì sao?
- Thả hổ về rừng? Hồ Tôn Hiến thiếu chút nữa níu đứt râu của mình, trừng mắt to nói: - Ngươi nói là thả Vương Trực trở về?
- Nếu không có cách nào danh chính ngôn thuận đạt thành giải hòa, vậy chỉ có thể làm lén lút. Thẩm Mặc gật đầu nói: - Sở dĩ Vương Trực đến đại lục đàm phán, chính là nói rõ hắn đã không có ý muốn đối kháng với quan phủ rồi. . . Có đầu lĩnh hải thương như vậy, đối với sự ổn định của vùng duyên hải Đông Nam chỉ có lợi mà không có hại.
Hồ Tôn Hiến cười khổ một tiếng nói: - Nói dễ vậy sao? Không nói đến có thể dưỡng hổ di hoạn hay không, chỉ nói hiện tại hắn đang trong tay Vương Bản Cố, ta không có cách thả hắn đi được.
- Có thể cướp ngục mà. Thẩm Mặc mặt không đổi sắc nói. Thiếu chút nữa Hồ Tôn Hiến bị dọa đến té ghế, mặt biến sắc nói: - Lời này không thể nói lung tung. . .
Thẩm Mặc lại lơ đểnh nói: - Nếu Vương Bản Cố không án quy củ xuất bài, chúng ta cứ lập mưu một lần.
- Lão đệ, vạn nhất bị người biết. - Hồ Tôn Hiến cười khổ nói: - Đây chính là phải rơi đầu.
- Không sao. Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Bộ đường đại nhân chỉ cần liên tục tạo áp lực với Vương Bản Cố, yêu cầu thẩm lí và phán quyết Vương Trực. Hắn tất nhiên sẽ không chịu nổi, đành phải áp giải Vương Trực vào kinh, mặc kệ củ khoai phỏng tay này, còn yên tâm là công lao đã rơi vào túi. Rồi thản nhiên cười nói: - Sau đó lại để lộ ra tin tức cho Mao Hải Phong, hắn đương nhiên có thể nửa đường cứu người. . .Để hắn đến vùng Sơn Đông rồi mới động thủ. Như vậy từ đầu chí cuối chúng ta không nhúng tay vào, cũng không có chút quan hệ với chúng ta, không để lại chút chứng cớ nào, ai có thể làm gì được chúng ta?
- Cái này. . . Hồ Tôn Hiến rốt cuộc động tâm. Lá gan của hắn vốn cũng lớn, cảm thấy nếu như không bị nắm phải nhược điểm, chuyện này không hẳn không thể làm. Hắn suy nghĩ một chút mới nói: - Ngươi có thể bảo đảm Vương Trực nhất định sẽ được cứu chứ?
- Đến lúc đó hắn muốn binh hộ tống thì bộ đường cứ phái binh cho hắn từ Hàng Châu vệ. Thẩm Mặc cười nói: - Có đám binh này hộ tống, trừ phi Mao Hải Phong muốn giết Vương Trực để tự lập, bằng không thì nhất định sẽ cứu được.
- Được thôi, một vấn đề cuối cùng. - Hồ Tôn Hiến hỏi: - Một Vương Trực trở lại trên biển thật sự sẽ có tác dụng lớn hơn một Vương Trực đã chết sao?
- Lớn hơn. - Thẩm Mặc gật đầu nói chắc chắn: - Từ trên bản chất Vương Trực vẫn là một thương nhân, trước đây hắn sở dĩ nhiều lần công kích đại lục là muốn khiến cho triều đình mở hải cấm, để cho mình có thể tự do mậu dịch, hiện tại hải cấm đã mở, động cơ hắn tiến công đại lục đã không còn tồn tại nữa rồi. . . Hiện tại vùng duyên hải Đông Nam đã trở thành thị trường và nơi nhập hàng cuối cùng của hắn, hắn chỉ biết tận hết sức lực mà bảo vệ, mà sẽ không phá hủy nó. Bộ đường không ngại hồi tưởng lại xem, từ sau khi Tô Châu khai phụ, Từ Hải quy thuận, vùng Giang Chiết có phải không xảy ra giặc Oa xâm lấn nữa không? Rồi thản nhiên cười nói: - Hiện tại Oa loạn tập trung tại vùng Mân Quảng, chính là những kẻ không chịu thế lực của Vương Trực khống chế quấy phá. . . Chúng ta một mặt có thể xuất thủ toàn lực tiêu diệt những người này, một mặt phát triển mạnh thuỷ quân của chúng ta. Đợi Mân Quảng bình định rồi, thuỷ quân cường đại cũng đã được thành lập, đến lúc đó hoặc chiến hoặc hòa, tất cả chỉ một ý niệm của đại nhân.
Hồ Tôn Hiến trầm tư một lúc lâu. Trong ánh mắt lấp lóe tinh quang: - Được, cứ quyết định như thế đi!
~~
Thẩm Mặc trở lại thuyền, qua sông, tiếp tục đi về hướng Bắc. Đại khái qua ba ngày sau, nửa đêm đang ngủ thì đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng gõ cửa rất nhỏ, sau đó là giọng trầm thấp của Thiết Trụ: - Đại nhân, tới rồi.
Thẩm Mặc và Nhược Hạm đồng thời tỉnh lại, hắn đè lại và bảo thê tử đang muốn đứng dậy: - Tiếp tục ngủ đi, coi như cái gì cũng không xảy ra.
Nhược Hạm mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu, nhắm mắt lại.
Thẩm Mặc cầm lấy bộ y sam mỏng trên đầu giường, vừa vội vàng mặc vào, vừa đi ra ngoài, khi tới cửa thì y phục đã chỉnh tề, liền đẩy cửa ra, nhìn Thiết Trụ bên ngoài nói: - Đang ỡ đâu?
- Trong phòng ta. Thiết Trụ nói: - Đại nhân yên tâm đi, là ta tự mình đi tiếp, không ai nhìn thấy mặt hắn.
- Ừh. Thẩm Mặc gật đầu, liền đi theo Thiết Trụ ra cửa.
Lúc này là nửa đêm, trăng sao đều không có, trời tối đen như mực. Hai người Thẩm Mặc lén lút đi xuống căn phòng tối om ở đuôi thuyền. Đóng lại cửa phòng, Thiết Trụ lắc lư cây hỏa chiết tử, đốt sáng lên một ngọn đèn nhỏ.
Khi trong phòng có tia sáng, Thẩm Mặc liền thấy được một hắc y nhân sớm ở trong phòng, chỉ thấy hắn đầu đội nón tre, cầm trong tay Oa đao, cong người cảnh giác quay về mình.
- Hải phong huynh.
Thẩm Mặc khẽ gọi. Hắc y nhân kia đúng là nghĩa tử Mao Hải Phong của Vương Trực đóng giữ Sầm Cảng! Hắn nghe vậy cũng không thả lỏng, mà lại nói giọng lạnh như đao: - Lừa đảo! Các ngươi đều là lừa đảo!
Hắn nói hơi lớn, Thẩm Mặc vội vàng làm ra động tác chớ có lên tiếng, ý bảo Thiết Trụ lui ra ngoài giữ cửa. Thiết Trụ lo lắng cho an toàn của y nên chần chờ. Thẩm Mặc đẩy hắn một cái, giả vờ cả giận nói: - Ta và Hải Phong huynh tình như thủ túc, hắn còn có thể hại ta sao?
Lúc này Thiết Trụ mới cúi đầu lui ra.
- Ngươi đã quen hoa ngôn xảo ngữ, ta sẽ không tin! Mao Hải Phong nhấc đao lên, trở tay gác lưỡi đao lên cổ Thẩm Mặc, trầm giọng nói: - Ngày hôm nay ta cần cái mạng chó của ngươi, mang nghĩa phụ ta ra đây trao đổi!
Lưỡi đao sắc bén gác ở trên cổ làm cho Thẩm Mặc lạnh cả nửa người, y cười khổ một tiếng nói: - Nếu như có thể thì quá tốt rồi, nhưng hiện tại ta không còn là tuần phủ, mà là Ti kinh Tẩy mã, tiểu quan như vậy thì ai còn xem ra gì?
- Tẩy mã? Đầu óc Mao Hải Phong vẫn chưa phản ứng kịp, lắc đầu không tin: - Dù sao ngươi cũng là một tuần phủ, cho dù bỏ đi chức quan của ngươi, cũng sẽ không để ngươi làm việc kia.
Thẩm Mặc móc ra lệnh bổ nhiệm của Lại bộ, đưa cho hắn: - Tự ngươi coi đi.
Mao Hải Phong nửa ngờ nửa tin chậm rãi cầm lấy, mở ra nhìn thì quả nhiên là lệnh bổ nhiệm 'Thẩm Mặc làm Chiêm sự phủ Ti kinh cục Tẩy mã'. Hắn nuốt nước bọt nói: - Từ người đứng đầu một tỉnh, trực tiếp giáng đến mã phu rửa ngựa cho nha môn người ta? Ngươi phạm vào chuyện gì?
Thẩm Mặc liếc hắn một cái, mặt không đổi sắc nói: - Còn không phải là vì cha ngươi. Y quá thấu hiểu anh bạn Tiểu Mao này, biết tiểu tử này là một hán tử trọng tình nghĩa, cho nên mới dám đơn độc đối mặt với Mao Hải Phong đang phẫn nộ. Chỉ nghe Thẩm Mặc thở dài một hơi nói: - Từ khi biết được cha ngươi bị tên Vương Bản Cố chết dẫm kia bắt, ta liền nhiều mặt nghĩ cách cứu viện, lớn tiếng kêu gọi, yêu cầu thả cha ngươi ra. Rồi ngả hai tay nói: - Kết quả ngươi cũng thấy đấy, ta bị cách chức, từ đường đường tuần phủ Tô Tùng, Thị bạc đề cử, đã thành Ti kinh Tẩy mã, nhưng còn bị ngươi lấy đao chỉ vào, thực sự là làm ta đau lòng quá.
~~
Sự thực sớm đã vô số lần chứng minh, chỉ số thông minh của anh bạn Tiểu Mao này vẫn không thể đối kháng nổi với loại cáo già như Thẩm Mặc. Hắn nghe vậy lập tức triệt đao, gãi đầu ngượng ngùng nói: - Lẽ nào ta oan uổng ngươi rồi?
- Vậy ngươi cảm thấy còn thế nào? - Thẩm Mặc ngả hai tay nói.
- Xem ra là ta oan uổng đại nhân rồi. - Tiểu mao tra đao vào vỏ, ôm quyền khom người nói: - Thẩm đại nhân ngài là người tốt, ta nhận lỗi với ngài. - Sau đó nói: - Oan có đầu nợ có chủ, ta sẽ đi Hàng Châu tìm Vương Bản Cố tính sổ, không thể trút giận lên đại nhân. - Nói rồi liền đi liễu cửa.
- Trở lại. - Thẩm Mặc dở khóc dở cười nói: - Ta tốn bao nhiêu công sức mới gọi ngươi tới đây được, lẽ nào chỉ vì biện bạch cho mình thôi sao?
Mao Hải Phong mới dừng bước, quay đầu lại nhìn Thẩm Mặc nói: - Ý của đại nhân là?
Thẩm Mặc gật đầu, vẫy tay nói: - Ghé tai qua đây.
Mao Hải Phong ghé đầu qua, nghe Thẩm Mặc phân phó một lúc, sắc mặt hắn biến đổi mấy lần: - Quả thật có chuyện này ư?
- Đây là ta bất chấp can hệ rất lớn tìm hiểu được cho ngươi đấy. - Thẩm Mặc híp mắt lại nói: - Rốt cuộc đi con đường nào thì tự ngươi lo liệu đi.
Mao Hải Phong suy nghĩ chốc lát, mới cắn răng nói: - Trung! Phải làm như thế! Rồi chắp tay với Thẩm Mặc: - Nếu như nghĩa phụ ta có thể đại nạn không chết, sau này chúng tôi sẽ không giao thiệp với đại lục nữa. Chuyên tâm buôn bán giữa Nam Dương và Nhật Bản!
- Như vậy rất tốt. Thẩm Mặc gật đầu nói: - Việc này không cần sốt ruột, ngươi trở lại chậm rãi chuẩn bị, nửa năm nay, trễ nhất nửa năm sau, đội tàu áp giải Ngũ phong thuyền chủ vào kinh mới có thể rời khỏi Hàng Châu. Rồi thản nhiên cười nói: - Nhưng ta có thể nói cho ngươi, thuyền của họ sẽ là thương thuyền do quân hạm cải trang, tổng cộng sẽ là chín chiếc, mũi hạm sơn màu đen, ngươi phái người theo dõi cho sát, xảy ra sai sót cũng đừng oán người khác.
Mao Hải Phong gật đầu nói: - Trốn không thoát con mắt chúng tôi đâu.
- Chín chiếc quân hạm hộ tống này sẽ chia làm ba đội tiền, trung, hậu. Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Cự ly giữa mỗi đội đều ngoài 3 dặm, nhưng khi đến buổi tối, chỉ cần tạo ra một chút bất ngờ thì không khó kéo dài cự ly này ra ngoài 5 năm. Rồi thở dài nói: - Lúc này, cũng đủ để các ngươi cứu người rồi đấy.
- Vậy sẽ ở trên con thuyền nào?
- Rất đơn giản, Vương Bản Cố ở trên thuyền nào thì lão thuyền chủ cũng sẽ ở trên thuyền đó. Thẩm Mặc nói: - Ngươi nhìn cho kỹ thì không khó tìm được. Rồi nghiêm mặt nói: - Nhưng mà, Vương Bản Cố phải an toàn.
- Vì sao? Mao Hải Phong nói: - Hắn hại các ngươi thảm như vậy, còn không bằng để chúng tôi kết liễu hắn cho rồi, để tiêu mối hận trong lòng mọi người.
- Ngươi thì sung sướng rồi, nhưng ai chịu tiếng xấu cho ta? Thẩm Mặc hừ một tiếng nói: - Vương Bản Cố chỉ có thể sống, không được chết!
- Được. Mao Hải Phong gật đầu đáp ứng.
~~
Âm mưu ấp ủ tròn một năm sau, rốt cuộc tại mùa xuân Gia Tĩnh năm thứ 41 mới động thổ nẩy mầm, rồi kết quả.
Không ngoài sở liệu của Thẩm Mặc, dưới bức bách nhiều lần của Hồ Tôn Hiến, Vương Bản Cố rốt cuộc không cản được, yêu cầu hắn phái binh, muốn áp giải Vương Trực vào kinh.
Hồ Tôn Hiến cố ý hờ hững vài lần, bị buộc đến nóng nảy mới phái chín chiếc thuyền, hai nghìn sĩ tốt cho Vương Bản Cố, khi chín chiếc thuyền kia vừa đến bến tàu, liền lập tức khiến cho mật thám của Mao Hải Phong chú ý, đem tin tức thông báo cho Mao Hải Phong đang đợi sắp phát điên.
Vương Bản Cố không biết trúng kế, còn đang tỉ mỉ bày ra lộ tuyến, vì tránh khỏi bại lộ, lại cố ý chọn đi lúc nửa đêm. Suốt đường ngày đi đêm nghỉ, dè dặt, thậm chí không cho phép thủy thủ cùng binh sĩ rời thuyền, cũng không cho ăn thực vật mua ven đường, quả nhiên hơn nửa đường vẫn bình an vô sự.
Đến lúc ra khỏi Nam trực đãi, đi vào địa giới Sơn Đông, hắn không khỏi thở phào, bởi vì nơi này chưa bao giờ là phạm vi hoạt động của giặc Oa, càng đi về hướng bắc thì càng an toàn, nơi không ổn nhất chính là bến tàu của thành thị càng lúc càng thưa thớt, quy định ngày đi đêm nghỉ không thể chấp hành nghiêm ngặt được nữa.
Có lẽ là duyên cớ rời khỏi Chiết Trực, tâm tình của Vương Bản Cố thả lỏng rất nhiều, phân phó người phía dưới có thể ra ngoài buổi tối, tranh thủ trong một ngày phải đến được Đài Nhi Trang.
Điều này làm cho Mao Hải Phong vẫn luôn theo dõi sát cũng rốt cuộc thở phào một hơi. Ban đêm cùng ngày liền phát động công kích -- kỳ thực Vương Bản Cố không biết, ở đây mới là địa phương dễ dàng lọt vào tập kích nhất. Bởi vì càng về hướng Bắc thì lượng thủy lưu của Đại Vận Hà lại càng nhỏ, tắc nghẽn cũng càng nghiêm trọng, rất nhiều đường sông chỉ cho phép một con thuyền thông qua, thậm chí còn có khả năng mắc cạn. Lúc trước Hồ Tôn Hiến phái thuyền cho hắn, cố ý chọn mấy con thuyền cồng kềnh, nhìn qua còn uy vũ kiên cố hơn thuyền bè thông thường nhiều, nhưng chạy ở trong kênh đào thì cồng kềnh quá.
Vương Bản Cố thiếu kinh nghiệm, nào hiểu những đạo lý này, còn tưởng rằng Hồ Tôn Hiến sợ hắn trên đường gặp chuyện không may, cố ý tìm thuyền lớn hộ tống nữa chứ. Hắn liền vô cùng cao hứng xuất phát, tại vùng Chiết Trực đương nhiên không sao, nhưng đến Sơn Đông thì vấn đề đã nghiêm trọng, thuyền bị ép phải xếp thành một hàng dài, từ từ đi về hướng Bắc.
Đến nửa đêm, chiếc thuyền đang theo sát kỳ hạm đột nhiên mắc cạn, vài chiếc thuyền phía sau cũng bị chắn lại. Vương Bản Cố không hề phát giác, mãi cho đến bị thuyền nhỏ theo kịp từ phía sau cũng không biết đã trúng mai phục.
Khi vô số dây thừng từ các nơi bay lên mép thuyền, người trên thuyền không hề chuẩn bị, còn chưa kịp tổ chức chống đỡ, liền bị hắc y nhân nhảy lên từ bốn phương tám hướng hù cho ngẩn người, hầu như chỉ làm chút chống lại, liền quân lính tan rã, đều nhảy xuống sông chạy trốn.
Mao Hải Phong xách trường đao, tự mình lên thuyền cứu viện, ép hỏi ra nơi ở của nghĩa phụ, muôn trùng nguy hiểm cứu thoát Vương Trực từ trong tay Vương Bản Cố, quả nhiên cũng không thương tổn tới vị Vương tuần án kia. . .