Kết quả cuộc nói chuyện ngày hôm đó, trừ ba người bọn họ ra thì không ai biết cả. Kỳ thực hai người Thẩm Mặc có đồng ý hay không cũng không có vấn đề gì, bởi vì thị giảng của Dụ vương tức là leo lên thuyền giặc của Cao Củng rồi, chỉ có thể theo ông ta cùng chung hoạn nạn, chớ mong bỏ thuyền giữa đường.
Ngày hôm sau Thẩm Mặc tới Quốc tử giám làm việc, còn chưa bắt tay vào việc thì đã bị Cao Củng gọi đi: - Tạm thời bỏ công việc đấy đã, theo ta đi tấn kiến điện hạ.
- Vội vậy sao? Thẩm Mặc hơi chút giật mình: - Chẳng phải đại nhân nói đợi hai ngày nữa hẵng hay sao?
- Ha ha ha, vương gia nghe nói ngươi sắp tới thì hết sức vui mừng, sáng hôm nay sai thái giám của vương phủ tới giục. Cao Củng chỉ ngón tay về phía tán cây đằng xa, quả nhiên thấy một thái giám áo tóm đứng đó.
- Vậy thì đi mau thôi. Thẩm Mặc không dám chậm trễ, chắp tay với thái giám kia, hắn liền mỉm cười đi tới, thi lễ với Thẩm Mặc: - Ngài chính là Thẩm đại nhân phải không? Nô tài Phùng Bảo xin ra mắt.
- Tại hạ chính là Thẩm Mặc, Phùng công côn đa lễ rồi.
Phủng Bảo nhìn qua Cao Củng, dáng vẻ chừng như rất sợ hãi, hỏi nhỏ: - Cao công, giờ đã đi được chưa?
Cao Củng hừ một tiếng, gật đầu nói: - Đi trước dẫn đường đi. Hiển nhiên là không coi hắn vào đâu cả.
- Vâng. Phùng Bào mặt cười siểm nịnh đáp lời, dẫn hai người rời khỏi Quốc tử giám, mời bọn họ lên kiệu chuyên biệt của vương phủ.
Thẩm Mặc nói: - Ta ngồi kiệu của mình là được rồi.
- Thẩm sư phụ ngày đầu tới vương phủ của chúng tôi, nên ngồi kiệu vương phủ thì hơn. Phùng Bảo nói.
Cao Củng cũng gật đầu: - Đó là quy của của bọn họ, ngươi cứ kệ chúng đi.
Thẩm Mặc không nói gì nữa, ngồi lên chiếc kiệu vàng của vương phủ, nhìn bên trong trang trí cực kỳ nghèo khó, chỗ ngồi chẳng hề thoải mái chút nào, so với tưởng tượng của y chênh lệch cực lớn --- Y vốn tưởng rằng được cảm thụ tọa giá hào hoa một hồi chứ.
Dọc đường kiệu rung rinh, xóc nảy làm cả cái kiệu cũng rên hừ hừ, khiến Thẩm Mặc hết sức lo lắng, liệu nó có tan ra hay không, thế là thầm nghĩ :" Sao chúng là chơi ta như thế? Chẳng lẽ muốn dằn mặt ta?"
Nhưng khi tiến vào vương phủ rồi thì nghi vấn của y biến mất ... Cột lớn sơn đỏ thật, nhưng không che đi được chất liệu gỗ rẻ tiền, tường thì thấp lùn, nào có giống phủ đệ của vương gia?
Thì ra không phải Dụ vương cố ý chơi y, mà là cả cái vương phủ đều nghèo túng hết sức, làm người ta không khỏi hoài nghi, cha hắn không phải là cha ruột hắn, mẹ hắn không phải là mẹ ruột hắn.
Chỉ đi vào chính điện mới khá hơn được một chút ... Cái đại điện này bài bố trang trí, ít nhất cũng đạt được trình độ địa chủ trung đẳng của Giang Nam.
Một nam tử trên ba mươi tuổi mặc vương phục vàng, không ngừng đi đi lại lại trong sảnh, ngược lại hai quan viên trung niên mặc lam bào thì ngồi vững như núi Thái Sơn, ngồi đó nét mặt có chút cổ quái, càm giác có chút bất mãn.
Đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới, vị vương gia kia liền đến của nhìn, quả nhiên thấy Cao Củng, Phùng Bảo dẫn một quan viên thanh niên lạ mặt đi tới.
Vừa nhìn thấy vậy, khuôn mặt khẩn trương của vương gia lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, lên tiếng: - Sư phụ, vậy là rốt cuộc thì người cũng đã tới.
Cao Củng cười khổ hành lễ với hắn: - Điện hạ, thần không còn là giảng quan của vương phủ, nếu không nhờ đưa Thẩm ti nghiệp đến thì lần này cũng không thể tới gặp điện hạ.
Vương gia đó mặt ảm đạm nói: - Thứ quy củ chết tiệt, muốn hành chết người ta đây mà.
Cao Củng cũng than vãn cùng hắn vài câu rồi lấy tinh thần quay lại nói: - Giang Nam, mau mau tới bái kiến Dụ vương điện hạ.
Thẩm Mặc hành đại lễ với Dụ vương, Dụ vương hiền hòa nói: - Giang tiên sinh mau mau đứng dậy.
Thẩm Mặc vã mồ hôi :"Đây là nói với ai vậy? Ta đổi họ bao giờ thế?"
Cao Củng mặt đầy xầu hổ nói : - Điện hạ, đây là Thẩm Mặc mà thần đã nhắc với người, tự là Chuyết Ngôn hiệu là Giang Nam, người đúng là quý nhân hay quên.
- Ồ.. Xem cái trí nhớ của ta kìa. Dụ Vương cười ngượng ngập: - Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh, bản vương xin lỗi tiên sinh vậy. Nói rồi không ngờ chắp tay với y thật.
Thẩm Mặc vội vàng dập đầu: - Đại hạ làm tiểu thần tổn thọ mất.
- Mau mau đứng dậy đi.
- Vâng. Thẩm Mặc đứng dậy rồi lại ra mắt hai vị quan viên kia, một là người quen, y đã tới nhà hắn làm khách rồi, là Ân Sĩ Chiêm, tự Chính Phủ, hiệu Đường Xyên, người Tế Nam Sơn Đông, đồng niên với Trương Cư Chính, tuổi tác cũng tương đương. Người còn lại là Trần Dĩ Cẩn, tự Dật Phụ, hiệu Tùng Cốc, người Nam Sung Tứ Xuyên, nhiều hơn Ân Chiêm Sĩ mười tuổi, đăng khoa cũng sớm hơn sáu năm.
Trần Dĩ Cẩn, Ân Sĩ Chiêm, Trương Cư Chính thêm vào Thẩm Mặc mới tới, hiện giờ chính là tứ đại giảng quan của vương phủ.
~~~~~~~~~
Mọi người vào phòng ngồi xuống, Dụ vương bỏ ba người Trần, Ân Thẩm qua một bên, kéo tay Cao Củng nói hết chuyện này tới chuyện kia, từ chuyện phi tử họ Lý mà hắn mới nạp, cho tới mấy ngày trước mưa to làm sập mấy căn phòng trong phủ, may mà không một ai bị thương ... Thôi thì đủ cả, kể với ông ta không sót một chuyện nào, tựa như nói mãi không hết chuyện.
Mấy người Thẩm Mặc không xen vào được câu nào, lại không thể tùy tiện nói chuyện với nhau, chỉ có thể ngồi đó uống hết chén trà này tới chén trà khác, sau đó chỉ còn biết mở to mắt ra nhìn.
Thẩm Mặc hiểu ra, viên thái giám sáng nay gặp, căn bản không phải là đợi mình, mà là phụng mệnh mời Cao Củng mà thôi, còn bản thân chẳng qua là cái cớ.
Trong lòng tự trào :" Ài, té ra là ta tưởng bở."
May là Cao Củng tính cẩn thận, không dám ngồi lâu, nghe Dụ Vương kể lễ nửa canh giờ liền không dám ngồi nữa, đứng dậy cáo từ.
Chỉ thấy Dụ vương mặt đầy quyến luyến nói: - Còn chưa ngồi bao lâu mà, sư phụ ăn cơm xong hãy đi.
Cao Củng cười khổ: - Thần hiện giờ không phải là giang quan vương phủ nữa, ngồi lâu dễ bị người ta bàn tán.
Dụ vương rất nghe lời sư phụ, mặc dù không muốn, nhưng cũng không dám giữ lại nữa.
Cao Củng và Dụ vương cùng đứng dậy, ba người Thẩm Mặc cũng đi theo, nhưng bị ông ta ngăn lại: - Ba vị dừng bước, không cần tiễn xa. Ba người biết hai bọn họ có lời riêng muốn nói, liền thức thời không đi theo nữa.
Cao Củng và Dụ Vương đi ra ngoài, tới chỗ xung quanh không có ai, ông ta liền nhỏ giọng căn dặn: - Điện hạ, người chớ sơ xuất với Thẩm Giang Nam, người này thần phải dùng không biết bao nhiêu công sức mới kéo tới được cho ngài đấy.
- Hả? Y lợi hại vậy sao? Du vương chẳng tán đồng lắm: - Nhin y trẻ như thế, hình như còn ít tuổi hơn cả ta nữa ấy chứ.
Cao Củng lắc đầu: - Điện hạ, không thể nhìn tướng mạo đánh giá con người. Những lời trước kia thần nói với người, chẳng lẽ người quên rồi sao?
- Nói gì? Dụ vương không hiểu: - Sư phụ nói gì với ta nhỉ?
Cao Củng thầm nghĩ :" Vị vương gia này cái gì cũng tốt, chỉ có điều chẳng biết cả ngày suy nghĩ cái gì, nói chuyện gì với hắn cũng chẳng đề vào trong lòng." Liền thở dài, nói: - Y là người bệ hạ coi trọng.
" Ồ..." Dụ vương hồn vía như treo trên cây: - Ta biết rồi.
Cao Củng chỉ đành dùng thuốc liều cao: - Y có khả năng thần toán có thể so bì với Lưu Bá Ôn, có thể tiên tri dự đoán, tránh hại đón lợi cho bệ hạ.
Hai mắt Dụ vương tức thì sáng lên, kích động nói: - Thần kỳ như vậy sao.
- Đúng là rất thần kỳ. Cao Củng gật mạnh đầu: - Thần đã đích thân lãnh giáo rồi, không cần nghi ngờ gì cả.
- Quá tốt rồi. Dụ vương cuối cùng cũng có hứng thú: - Ta phải hỏi y cho thật kỹ càng.
- Phải thế chứ. Cao Củng cười nói: - Muốn thành đại sự phải biết chiêu hiền đãi sĩ.
- Ta hiểu rồi. Dụ vương cười vui sướng, hắn nóng lòng muốn gặp tên Thẩm Mặc kia lắm rồi.
Cao Củng thầm thở dài, thấy mình giáo dục thất bại, vì sao không dạy ra được một vị vương giả chân chính?
Tiễn chân Cao sư phụ đi, Dụ vương hưng phấn quay trở về chính điện, nói với Trần Dĩ Cẩn và Ân Sĩ Chiêm: - Trần sư phụ, Ân sư phụ, bài giảng của hai vị trước tiên gác lại sau đã, cô muốn nghe Thẩm sư phụ giảng một buổi trước.
Trần Dĩ Cẩn và Ân Sĩ Chiêm có chút ấm ức, thầm nghĩ đợi uống công mất một buổi sáng, một câu khách sáo cũng chẳng được, toàn ngồi làm nền cho người ta. Trong lòng mặc dù không vui, nhưng chỉ đành gỡ gạc lại sau này, còn hiện giờ rầu rĩ cáo lui.
Trong đại điện chỉ còn lại hai người, Dụ vương nói với Thẩm Mặc: - Thẩm tiên sinh, mời rời bước sang thư phòng.
- Vâng. Thẩm Mặc theo Dụ vương tới trong thư phòng hậu viện, Dụ vương ngồi ở chủ vị, Thẩm Mặc hành lễ với hắn xong, ngồi xuống phía đối diện, suy nghĩ qua một lúc, y hỏi: - Vi thần phụng thánh chỉ tới giảng Mạnh Tử cho hoàng thượng, không biết điện hạ cảm nhận bộ sách này như thế nào?
- À, ta đã học qua cùng Cao sư phụ rồi. Dụ vương kiên nhẫn đáp: - Mặc dù không dám nói là tinh thông , thâm hiểu những lời đại nghĩa, nhưng cũng xem như thuộc nằm lòng.
- Rất tốt. Thẩm Mặc mỉm cười: - Lời của Mạnh Tử đối với quân vương mà nói mỗi một câu một tử đều đáng nghiền ngẫm nhiều lần, mới có thể cảnh tỉnh bù đắp sai sót, hướng thiện bỏ bạo. Cho nên mặc dù điện hạ đã học thuộc lòng, nhưng chúng ta vẫn cứ cần ôn lại.
- Tiên sinh nói rất có lý. Dụ vương háo hức nói: - Có điều so với (Mạnh Tử), cô vương còn có vấn đề hứng thú hơn muốn hỏi tiên sinh trước đó.
- Xin điện hạ cứ nói. Thẩm Mặc điềm đạm nói:
- Nghe nói tiên sinh thông âm dương, hiểu bát quái, có tài tiên tri đoán số. Dụ vương tò mò hỏi.
- Là ai nói thần như vậy? Thẩm Mặc bật cười.
- Là Cao sư phụ, ông ấy nói tiên sinh đoán mệnh rất chuẩn xác.
Thẩm Mặc cười: - Hạ quan không có bản lĩnh tiên tri tính số, chẳng qua biết một chút thuật xem tướng mặt mà thôi, Cao đại nhân quá khen rồi.
- Tướng mặt? Vậy cũng giỏi lắm rồi. Dụ vương khá là hưng phấn: - Tiên sinh mau mau xem cho cô.
Thẩm Mặc biết không lộ chút bản lĩnh không làm vị vương gia này coi trọng được, liền cười nói: - Trước tiên xin điện hạ thứ cho thần thất lễ.
- Ta là người rất hiền, thường ngày tiên sinh có nhìn ta chằm chằm cũng chẳng sao? Dụ Vương cười: - Mau xem đi.
Thẩm Mặc lúc này mới chuyển ánh mắt lên mặt Dụ vương, thấy mặt hắn vàng vọt vô cùng, hai mắt lớn hơi phù, không hề có thần, môi cũng hơi xám. Lại nhìn toàn thân gầy gò, lưng hơi cong cong, vai trái hơi thõng xuống, đầu gối khép chặt, hai chân chĩa ra ngoài, nhìn có chút câu nệ.
Nhìn Dụ vương từ trên xuống dưới khắp một lượt, Thẩm Mặc liền đưa ra phán đoán sơ bộ về tính cách và tình hình sức khỏe của người này. Từ dáng ngồi, hiển nhiên là người cần thận mềm yếu, loại người này hay nghe lời người khác, nhưng năng lực tự quyết cực kém, nói trắng ra là hạng dễ mềm lòng, không có chut ý, thiếu khí phách của nam nhân.
Căn cứ vào lý luận của Đường Thuận Chi, người có dáng ngồi thế này cho dù là nam nhân, hắn cũng là nam nhân bị nữ tính hóa, nếu như ngươi gửi quá nhiều hi vọng vào hắn, thì kết quả là càng thất vọng nhiều. Nhưng ngược lại, ngươi tỏ ra mạnh mẽ thì có thể khống chế hắn, mà không sợ bị báo thù, dù hắn có là cấp trên của ngươi.
Lòng ra quyết định, Thẩm Mặc bình thản nói: - Thần nói thực tình, điện hạ chớ trách nhé.
- Cô muốn nghe lời nói thật của tiên sinh chứ lời dễ nghe thì có tác dụng gì? Lời tuy rằng như thế, Dụ vương vẫn có chút khẩn trương.
- Nói thật lòng, tình hình gần đây điện hạ không được tốt lắm.... Thần nhìn ấn đường của điện hạ ảm đạm, sắc mặt tái xám, nhất định gần đây liên tục bị đả kích, tâm tình u uất, lo lắng quá nhiều, khiến cho mất hứng ăn uống, tinh thần hoảng hốt, ác mộng liên miên, đổ nhiều mồ hôi trộm, là tổn hại cực lớn với sức khỏe.
Dụ vương thấy y nói đúng lên, gật đầu liên tục: - Tiên sinh nói không sai, gầy đây sức khỏe của ta không được như trước nữa.
Thẩm Mặc khéo léo nói: - Điện hạ đang chính vào tuổi xuân thu đỉnh thịnh, kỳ thực có chút lo lắng cũng không tới mức tổn hại thân thể, nguyên nhân chủ yếu ở chỗ ... Không tiết chết.
Dụ vương mặt đỏ lên: - Tiên sinh hiểu lầm rồi, tiểu vương đâu phải là hạng hoang dâm vô dộ ... Hắn ngập ngừng: - Có điều gần đây ... Chuyện đó đúng là hơi nhiều một chút... Nhưng cô có nỗi khổ trong lòng, chẳng phải là vì tìm khoái lạc.
Thẩm Mặc hiểu ý tứ của Dụ vương ...đó là bản lĩnh kẻ xem bói, có thể liên tục moi móc tin tức của đối phương, nhưng đối phương hoàn toàn không ý thức được, còn cho rằng là ngươi có tài tiên tri, liền nói nhỏ: - Trong mạng có thì thế nào cũng có, mạng không thì cố cầu cũng vô ích. Điện hạ nóng lòng cầu con, nhưng không phải liên tục cầy bừa, năng suất không được cao.
Bị y nói trúng phóc, mặt Dụ vương càng đỏ hơn, nhưng cũng càng bội phục Thẩm Mặc hơn, hai mắt nhìn Thẩm Mặc chăm chú: - Vậy tiên sinh nói phải làm thế nào? Nếu tiên sinh có thể giúp cô sinh con trai, cả đời này cô ghi nhớ ân đức của tiên sinh. Nói rồi vái Thẩm Mặc thật sâu: - Cầu tiên sinh đó.
Thẩm Mặc vội đỡ Dụ vương dậy: - Thần chỉ biết đoán số, không phải là Quan Âm tặng con, điện hạ chớ vái nhần thần thánh.
- Vậy tiên sinh nói xem... Mệnh ta có nhi tử không? Dụ vương nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Mặc.
- Ngày sinh điện hạ thế nào? Thẩm Mặc rụt tay mà không rụt lại được, đành mặc cho hắn nắm lấy.
- Tiểu vương sinh năm Gia Tĩnh thứ 16, năm Đinh Dậu tháng 2 ngày 3 giờ Mão. Dụ vương nói.
"Ồ..." Thẩm Mặc nghĩ :" Bằng tuổi ta, sao trông già thế này?" Đúng là hai người bọn họ nếu chỉ nhìn khuôn mặt thì chênh nhau tới bảy tám tuổi. Vờ vờ vịt vịt bấm đốt tính toán một hồi, y nói: - Chuyện này không thể nói quá kỹ nếu không thì không còn linh nữa, thần chỉ có một câu tặng cho điện hạ "hoa khai tam đóa, cô độc nhất chi", người chỉ có thể tự nghiền ngẫm thật kỹ, tới khi đó có thể tìm thần.
- Hoa khai tam đóa, cô độc nhất chi. Dụ vương nhẩm đi nhẩm lại, hồi lâu mới nói: - Nói như vây ta sẽ có ba nhi tử?
Thẩm Mặc cười lắc đầu: - Không thể nói, không thể nói.
Y không lo tương lai tính hụt, vì bất kể Dụ vương có sinh một , hai, ba , bốn thậm chí là nhiều hơn cũng có cách giải thích cho khớp, chẳng qua là hơi gượng ép mà thôi, nhưng khi đó hẳn Dụ vương cao hứng còn không kịp, làm gì có chuyện tính toán với y.
Nếu Dụ vương bất hạnh không có nhi tử thì càng chẳng phải sợ, đoán chừng khi đó hắn chỉ còn biết lo đệ đệ leo lên ngôi báu hại chết, còn có lòng dạ nào truy cứu chuyện này nữa...
Đối với đáp án này, Dụ vương cực kỳ cao hứng, vẫn không biết đủ hỏi: - Vậy nhanh nhất là khi nào?
Thẩm Mặc nghiên nghị nói: - Điều này thần biết cũng không thể nói được, bởi vì thế tử của điện hạ rất có thể là người mang thiên mệnh, nếu thần nói bừa, sợ rằng bị thiên lôi đánh chết tại chỗ.
- Ngươi nói là hai đứa con trước của ta cũng bị nó khắc chết à? Dụ vương có chút tức giận: - Tên nhãi này, vì vị trí thế tử mà huynh đệ cũng không tha.
Thẩm Mặc toát mồ hôi hột, vội vàng giải thích: - Số mạng là thứ không thể lựa chọn, không phải là điện hạ cũng khắc hai vị sao?
- Ý tiên sinh nói ta cũng là người mang thiên mệnh? Dụ vương mặt tức thì phấn khích, nuốt nước bọt ừng ực, mắt như muốn lồi ra: - Thật sao?
- Lời này không thể nói bừa... Thẩm Mặc thấy đã lừa hắn đủ rồi, liền dừng tay đúng lúc: - Hơn nữa chỉ có mệnh không cũng chưa đủ, cho ù mệnh có tốt bản thân không thuận theo thiên mệnh, không tu tâm dưỡng tính là không được.
- Tu thân dưỡng tính thế nào? Du vương vội hỏi.
- Điện hạ cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, cách xa tửu sắc, bồi bổ cái gốc, nếu không ... Mãi mãi không tới..