Đối với quan viên phía dưới mà nói, trên đời này chuyện thống khổ nhất không gì hơn tiếp xúc với Nghiêm Đông Lâu. Bởi vì tên gia hỏa này là quái thái ngàn năm khó gặp, không biết Nghiêm các lão làm sao sinh ra được hắn, rồi dạy dỗ hắn thế nào.
Tên gia hỏa này kiêu xa dâm dật, thảo đủ ngón ăn chơi, suốt ngày tắm mình trong ao rượu rừng thịt, sống cuộc đời hoang dâm quá đế vương, nhưng lại thông minh cái thế, tuyệt đối không phải hạng bất học vô thuật, đạo quan trường hắn nắm rõ như lòng bàn tay, lại giỏi mưu mô tính kế, tâm trí hơn người, còn nắm rõ suy nghĩ người khác tới mức đăng phong tạo cực, là hạng không ai có thể lừa bịp được.
Tùy tiện lấy một ví dụ là đủ cho ngươi không thể không phục, vì như sau khi hắn lên làm công bộ thượng thư, chủ quản việc xây dựng trong toàn quốc. Trong mắt của hắn, công trình tức là tham ô, công trình càng lớn, tiền tham ô được càng nhiều. Cho nên hơn 20 năm qua, Nghiêm Thế Phiên tiên sinh kiên thủ công bộ, quyết không đi nơi khác ... Sau khi thành tổng thủ lĩnh công trình toàn quốc, Nghiêm Thế Phiên đưa ra bảng giá công khai, công trình lớn cỡ nào ngươi được ăn bao nhiêu, phải nộp cho hắn bao nhiêu, tất cả viết rõ ràng rành mạch, không phân biệt giả trẻ.
Có một lần, có vị tuần phủ không chịu tin điều này, muốn kiếm ăn trong miệng hộ, kinh thành phát xuống 10 vạn lượng bạc nạo vét sông, cuối cùng làm xong, dùng mỗi 5 vạn, còn thừa 5 vạn. Vị tuần phủ này hiến lên cho Nghiêm bộ trưởng 2 vạn, 3 vạn còn lại đút vào trong túi của mình.
Nghiêm Thế Phiên nhận được tiền nổi giận ngay tại chỗ: - Vì sao ít như thế này, vậy 3 vạn lượng kia ngươi ăn hết rồi à?
Tuần phủ kia kinh hãi, chỉ đành thành thực giao lên. Nhưng ngoài kinh ngạc vẫn muốn biết tại sao đối phương thần kỳ tới mức độ đó? Thấy viên tuần phủ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ rồi, Nghiêm Thế Phiên dương dương đắc ý lấy ra một bản báo cáo khảo hạch, nói với hắn, là do tờ báo cáo này bán đứng hắn.
Tuần phủ kia xem qua, chẳng qua chỉ là một bản báo cáo khảo hạch công trình, căn bản không có bất kỳ liên quan nào tới phương diện tiền bạc, càng nhìn không ra bị lộ bí mật nơi nào. Thấy hắn không hiểu, Nghiêm Thế Phiên lúc này mới công bố đáp án: - Mỗi lần ta thẩm tra bảo cáo đều hết sức để ý, quan sát tỉ mỉ, lâu dần tổng kết ra được một quy luật: Kỳ thực từ trước tới nay, tổng dự toán công trình báo lên toàn là báo cáo láo, nói cách khác, tiền triều đình cung cấp làm công trình luân dư dả. Thậm chí chỉ cần lấy một nửa là có thể hoàn thành khảo hạch, nếu dùng bảy phần tiền thì kết quả khảo hạch sẽ là ưu tú.
Nói rồi chỉ vào đánh giá trên bản khảo hạch, nói: - Thành tích khảo hạch của ngươi chỉ là hợp cách, chẳng lẽ tiền ngươi dùng vượt quá được một nửa?
Đoạn kết của câu truyện, Nghiêm bộ trưởng vẫn dựa theo tiêu chuẩn của mình chia cho vị tuần phủ kia một phần tiền, bên trên ăn thịt, phía dưới cũng có canh húp, mọi người đều vui cả.
Nhưng nếu ngươi vì thế mà cho rằng Nghiêm Thế Phiên còn xem như trượng nghĩa thì ngươi sai rồi, bởi vì tiền hắn cho ngươi, hắn sẽ kiếm lại từ chỗ khác.
Biện pháp của hắn chính là lấy thật nhiều vợ.
So với cha hắn giữ mình ở phương diện này thì Nghiêm Thế Phiên đúng là không giống nhi tử của Nghiêm Tung. Nghiêm các lão cho tới nay chỉ có duy nhất một vị phu nhân, kiên quyết không cưới thêm tiểu thiếp. Còn Nghiêm Thế Phên, riêng thê thiếp có danh phận của hắn đã là 27 người, còn về các thị nữ nha hoàn khác phục vụ cho sự dâm dục của hắn càng không sao kể siết.
Viện tử của hắn chiếm diện tích lớn nhất trong tướng phủ, cũng là nơi xa hoa nhất; kiều thê mỹ thiếp của hắn sống xung quanh phòng chính của hắn, trang phục bọn họ dùng đều mang hoa văn rồng phượng, đính trân châu bảo thạch, vượt xa quy chế của thê thiếp quan viên. Thậm chí còn hoa lệ hơn cả phi tần trong cung, đúng là quá không còn coi ai vào đâu.
Người dân bình thường nghe thấy điều này chỉ biết vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nói :" Sống như thế thực sướng hơn cả hoàng đế." Nhưng các quan viên Đại minh thì đám thê thiếp thành bầy của Nghiêm Đông Lâu quả thực là một cơn ác mộng. Cứ nghĩ mà xem, khi ngươi từ ngoài làm việc về kinh thành, nhất định phải hiếu kính cho nhà các lão phải không? Phu thê Nghiêm các lão thì dễ rồi, chẳng qua chỉ cần một bức vẽ của danh nhân, một số đặc sản địa phương là xong.
Nhưng phía Nghiêm Thế Phiên, trừ hối lộ cho hắn ra còn phải chuẩn bị quà cho thê thiếp của hắn, bết kể là thứ gì cũng phải chuẩn bị 27 phần, đảm bảo đủ khiến cho ngươi muốn nhảy sông tự tử.
Ví như năm xưa Triệu Văn Hoa từ Giang Nam trở về, chưa tính quà cho Nghiêm Thế Phiên, mỗi thê thiếp của hắn được tặng cho một bộ trang sức Giang Nam, mỗi bộ trị giá hơn 4 ngàn lượng bạc, 27 bộ, làm hắn hao tốn hơn 10 vạn lượng bạc, thiếu chút nữa thì ăn lẹm luôn cả vào vốn liếng.
Triệu đại nhân làm đề đốc Giang Nam vơ vét tiền vô số mà còn thiếu chút nữa hộc máu, các quan viên khác càng thiếu điều phá sản, thậm chí còn phải đi vay mượn đề tặng quà cho thê thiếp y. Kiếm tiền tới cái mức như Nghiêm Thế Phiên thật đúng là cổ kim chưa từng có.
Nghiêm Thế Phiêm tham ô hối lộ đã thế, sinh hoạt lại càng cực kỳ dâm dục, trong căn phòng chính của hắn, có một cái giường dài hai trượng, rộng một trượng, làm bằng ngà voi. Quanh giường buông rèm tơ vàng, trải chăn lụa, Nghiêm Thế Phiên ở trên đó ngày đêm ca múa, sống hoang đường hết ngày này tới ngày khác.
Ngày hôm qua Nghiêm Thế Phiên gần như đi ngủ cùng giờ với Nghiêm Tung, nhưng hắn không phải bị đau khớp dày vỏ cho không ngủ được, mà vì hôm qua ở dưới tiến cống cho vài món đồ chơi tình dục mới, Nghiêm Thế Phiên muốn thử trò chơi mới, kết quả dày vò tới tận quá nửa đêm mới mệt mỏi lăn ra ngủ.
Hắn ngủ liền một lèo đến khi mặt trời lên tận ba cây sào mới mở mắt. Thấy Nghiêm Thế Phiên mở mắt ra, mấy chục cơ thiếp của hắn liền cởi hết y phục trên người, trần chuồng quỳ trước giưởng, ngửa cổ lên, há to miệng. Nghiêm Thế Phiên ho vài tiếng, khạc ra chút đờm, nhổ vào trong miệng cơ thiếp Lệ Nương mà hắn sủng ái nhất. Thứ trò chơi kinh tởm này hắn gọi là "hương thỏa hồ". Nhưng không phải do hắn phát minh ra , mà là mô phỏng lại trò thịnh hành từ thời Nam Bắc triều. Đương nhiên với đầu óc thiên tài và sự chịu khó của Nghiêm Thế Phiên, y còn sáng tạo ra nhiều trò như Ngọc bình phong, Ôn nhu y, v..v..v.. Tất cả đều dâm uế không kém gì cái trò khạc đờm kia.
Đợi cho Nghiêm Thế Phiên hoàn toàn tỉnh hẳn rồi, ả Lệ Nương kia vỗ tay, từ phía sau bình phong liền có ba bốn nữ tử ngực cao vút lặng lẽ đi ra, những nữ tử đó xếp thành hàng, tới trước rường ngà voi, đưa bầu ngực lớn tới bên miệng Nghiêm Thế Phiên, nói nhỏ: - Lão gia, mời dùng bữa sáng.
Nghiêm Thế Phiên liền dùng một tay vịn lấy cổ nữ tử, há miệng ngậm lấy núm vú, rồi ung dung mút. Phải nói hắn dâm dục cả ngày, thân thể sớm bị khoét rỗng, tới mức không tẩm bổ không còn sức mà hành lạc nữa. Trừ dùng đủ các loại đồ bồ tráng dương cường thận ra, không biết hắn nghe được từ đâu ra một cách kỳ lạ, nói sửa người là bổ nhất, có thể làm củi khô mọc lá, cải lão hoàn đồng. Cho nên mới mê bú sữa người.
Chỉ đáng thương cho không biết bao nhiêu nữ tử, bị Nghiêm phủ dùng danh nghĩa tuyển vú nuôi lừa vào trong phủ, nhưng để cho tên Nghiêm Thế Phiên bốn năm chục tuổi đầu bú.
Vừa bú sữa, Nghiêm Thế Phiên vừa đắc ý nói với Lệ nương: - Đêm qua lại là ba hồng trù, nếu cứ duy trì tốc độ này thì mục tiêu một năm thế nào cũng đạt được phải không? Vì nữ tử cho hắn chơi bời thực quá nhiều, dù là Nghiêm Thế Phiên đầu óc thiên tài cũng chẳng nhớ nổi rốt cuộc đã chơi bao nhiêu nàng.
Nhưng hắn làm ở công bộ, sở trường nhất là các con số, hắn liền lệnh người làm một loại "dâm trù", là tấm lụa trắng rộng chừng hai xích vuông, có thêu hoa.
Hắn lại chuyên môn phái cơ thiếp sủng ái nhất nắm giữ "dâm trù". Đương nhiên hắn gọi là "hồng trù", mỗi một lần dâm ô một phụ nữ, hắn liền để lại một tấm hồng trù làm kỷ niệm. Đồng thời những cơ thiếp kia không chỉ để cho hắn tính toán tổng số, mỗi năm mỗi tháng mỗi ngày, chơi bao nhiêu nữ tử, đều phải ghi chép lại thật kỹ.
Căn cứ vào cơ thiếp chưởng quản dâm trù của hắn, từ năm Gia Tính thứ 33 phát minh ra thứ trò chơi này, bình quân mỗi năm tổng số dâm trù của Nghiêm Thế Phiên là chừng 600; năm nay Nghiêm Thế Phiên hứng thú nổi lên, định ra mục tiêu một năm 1000 dâm trù.
- Lão gia, năm nay đã có được 630 tấm hồng trù rồi. Chỉ nghe Lệ nương thuộc lòng nói: - Hiện giờ là tháng tám, cách năm mới còn tới bốn tháng nữa, tổng cộng 134 ngày ngày, bình quân 10 ngày có 28 tấm hồng trù là được.
"Ồ.." Nghiêm Thế Phiên nghe thế xụ mặt xuống: - Thì ra nhiệm vụ còn rất gian nan. Rồi ngửa cổ cười lớn: - Có điều như thế mới có thách thức, ta thích, ha ha ha...
Hắn đang cười khùng khục điên cuồng thì bên ngoài truyền bào tiếng gõ cửa công cốc. Nghiêm Thế Phiên bị phá hứng thú, cực kỳ khó chịu, lớn tiếng quát tháo: - Chuyện gì đấy? Dám quấy nhiễu mộng đẹp của bản công, trời sập xuống rồi à?
-o0o-
Kỳ thực Nghiêm Niên đã tới từ sớm rồi, cho tới tận khi nghe thấy tiếng cười ma quỷ của Nghiêm Thế Phiên, hắn mới dám gõ cửa gọi. Nếu là bình thường nghe Nghiêm Thế Phiên nói như vậy ông ta sẽ cười bồi vài tiếng, nhưng lần này Nghiêm Niên thực sự không có tâm tình gì hết, hạ thấp giọng gọi: - Thiếu gia, lão gia bảo người tới ngay.
- Ừ. Nghiêm Thế Phiên bò dậy mặc áo ngủ, dụi mắt còn lờ đờ, vác cái bụng phệ từ phòng ngủ đi ra, làu bàu: - Lão già lại có chuyện gì thế?
Trên đường tới thư phòng của Nghiêm Tung, Nghiêm Thế Phiên được Nghiêm Niên kể lại câu chuyện, mặt hắn âm trầm, không còn được thoải mái như khi ở trong phòng ngủ.
Tới trước cửa thư phòng, hắn hít sâu một hơi, gõ cửa gọi: - Cha. Bên trong không có phản ứng, đánh gõ thêm mấy cái nữa mới nghe thấy một giọng già nua bảo: - Vào đi.
Nghiêm Thế Phiên đẩy cửa đi vào, gọi một tiếng "cha" nữa rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Nghiêm Tung, nhưng nghe lão ta trầm giòng quát: - Quỳ xuống. Nghiêm Thế Phiên ngẩn ra tại chỗ.
Nghiêm Tung lại quát : - Quỳ xuống. Hắn chỉ đành hết sức miễn cưỡng quỳ xuống trước mặt cha, nhỏ giọng lẩm bẩm: - Có gì nói chuyện tử tế không được hay sao? Cứ nhất định phải quỳ, ông già này đúng là mệt người.
- Câm miệng. Nghiêm Tung đột nhiên râu tóc dựng đứng, vỗ tay vịn ghế, đùng đùng nổi giận : - Tên súc sinh thiếu quản giáo ngươi mà còn dám lắm mồm ta xé nát miệng ngươi ra.
- Cha, người giận dữ như vậy làm cái gì? Con lớn chừng nào rồi mà cha còn muốn đánh? Hơn nữa cha có đánh nổi không?
Mấy năm qua Nghiêm Tung tuổi quá cao, không còn sức lực quản chuyện gì nữa, chuyện trong nội các đều do Nghiêm Thế Phiên làm thay, từ việc xem tấu chương, viết thanh từ, nắm giữ quyền lực thực tế rồi, huống chi là chuyện gia đình. Ở trong tướng phủ, tất cả con người, tất cả mọi chuyện đều nghe Nghiêm Thế Phiên an bài, sau đó mới dám đi làm. Thế là Nghiêm Thế Phiên cho rằng Nghiêm Tung chỉ là lão già hết thời sống dựa dưới sự che chở của hắn, cho nên càng ngày càng mất đi sự cung kính với lão ta.
- Giỏi, giỏi, giỏi ... Nghiêm Tung run rẩy chỉ hắn nói liền ba chữ giỏi, ngay cả tóc tai râu ria cũng run lên, tức thì xuất hiện triệu trứng trúng gió của người già.
Nghiêm Niên mặt lộ vẻ kinh hoàng, vội vàng chạy tới bên người Nghiêm Tung, đỡ lấy lão, vỗ lưng, nói: - Lão gia, ngàn vạn lần đừng nóng, sức khỏe quan trọng hơn.
Thấy cha già tức thành như thế, Nghiêm Thế Phiên không ương được nữa, hắn cũng sợ lão già này tức nằm lăn quay ra đó, một mình hắn không chống đỡ nổi thế cục, thành thực quỳ tại đó.
Nghiêm Niên vừa xoa bóp vừa đổ nước mới làm Nghiêm Tung ngừng run rẩy, nhưng hai mắt vẫn trơ ra đó, Nghiêm Thế Phiên thuận theo mắt lão ta nhìn thấy đạo chỉ dụ đặt ở trên bàn.
Nghiêm Thế Phiên nhích người tới đưa tay cầm lấy mở ra xem, tức thì mặt trắng bệch, thái độ hậm bực bình mình trước đó biến mất sạch sẽ, thay vào đó là sợ hãi vô bờ.
Lúc này thì Nghiêm Tung cũng đã hồi phục tinh thần, có câu biết con không ai bằng cha, thấy nhi tử không nhảy dựng lên chửi bới, biết ngay chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Nghiêm Thế Phiên. Liền buông một tiếng thở dài: - Tám mươi hai tuổi đầu rồi, cái mạng già này mất trong tay ngươi ... Nghiêm Thế Phiên nghe thế cúi gằm mặt xuống, không phản bác câu nào.
Thấy nhi tử nhận tội rồi, Nghiêm Tung lại nổi cơn tam bành: - Ta đã cảnh cáo ngươi biết bao nhiêu lần rồi, cách kiếm tiền có nhiều đường, có một số cách thoải mái, một số cách không được chạm vào. Chuyện bán đề thi này phạm vào kỵ húy của hoàng thượng, không được làm nữa, vì sao ngươi không nghe theo, lại còn càng ngày càng làm quá. Lão thở hổn hển: - Ngươi chê mình chết còn quá chậm phải không?
Nghiêm Thế Phiên là người không chịu nổi chút oan ức nào, bị cha già mắng cho một hồi, hắn rốt cuộc không kìm chế được, ngẩng đầu lên nói: - Trước khi thi, con đúng là có bảo Ngô Sơn chuyển cho con đề thi, chiếu cố cho mấy khảo sinh năm nay.
Nói tới đõ giọng cao hơn, ra chiều oan ức lắm: - Nhưng con đâu có tuyên truyền lung tung bao giờ? Con có phải là người không biết nặng nhẹ như vậy không? Cho dù chiếu cố mấy kẻ kia, cũng đều là hạng trung thành với chúng ta, ngại qua lại trước kia, con không tiện từ chối mà thôi. Nhưng khi con giao cho bọn chúng đề thi đã dặn dò tuyệt đối phải giữ bí mật, bọn chúng cũng thề cả rồi. Vả lại bọn chúng đều là người có thân phận, chuyện mua đề thi để đỗ đạt tất nhiên càng che giấu, cho càng ít người biết càng tốt, không thể vì kiếm vài đồng tiền mà đem đề thi bán đi.
- Giờ nói vậy còn có tác dụng gì? Nghiêm Tung lại lên cơn, chỉ thằng mặt hắn nói: - Sự thực đã bày ra đó rồi, những kẻ kia không tuân thủ lời hứa với ngươi, bọn chúng không ngừng mở rộng phạm vi tiết lộ đề, đương nhiên cũng có khả năng là Ngô Sơn, hắn học theo ngươi giở trò bán đề.
Nghiêm Tung nói nghe qua rất hợp tình hợp lý, nhưng Nghiêm Thế Phiên lại không nghĩ như thế, hắn hết sức tin tưởng vào phán đoán của mình, bất kể là Ngô Sơn hay là những kẻ mua đề của hắn, đều là kẻ nằm trong túi hắn, hắn hiểu rất rõ, không thể vì một chút xỉu lợi ích mà cược cả tiền đồ, thậm chí là cả tính mạng của mình vào. Hắn cho rằng trong này có vấn đề.
- Phụ thân cứ yên tâm. Nghiêm Thế Phiên vừa nói vừa đứng dậy: - Con đi tra ngay, xem xem nơi nào xảy ra vấn đề rồi mau chóng trả lời cho cha.
Nghiêm Tung gật đầu, rồi lại nói: - Vậy chỗ hoàng thượng ta phải trả lời ra sao?
- Trả lời ra sao? Đừng thấy Nghiêm Thế Phiên thường này hung hăng bộp chộp, nhưng một khi gặp phải chuyện thì tỉnh táo vô cùng, chỉ nghe hắn nói: - Hiện giờ không thể trả lời.
- Vì sao? Nghiêm Tung bất an nói: - Hoàng thượng nổi giận như thế, nếu như chúng ta giả vờ như không biết, sẽ khiến người càng thêm tức giận. Lão nhỏ giọng nói: - Nghe bảo hôm qua hoàng thượng nổi giận đá gãy cả móng chân.
- Đó là vì móng chân ông ta quái dài. Nghiêm Thế Phiên cười khẩy, nghiêm mặt nói: - Hiện giờ chuyện này chúng ta càng bôi càng đen, hoàng đế cũng thế, bách quan cũng vậy, đều đã cho rằng là chúng ta tiết lộ đề thi rồi. Bất kể là chúng ta tra ra kết quả thế nào, cái trái đắng này chúng ta phải nuốt xuống trước đã.
- Vậy sao còn tra? Nghiêm Tung đúng là đã quá già, đầu óc xoay chuyển chậm chạp, không còn sự lợi hại năm nào.
- Đương nhiên phải tra. Khuôn mặt béo phị của Nghiêm Thế Phiên ánh lên vẻ tự tin, cười nói: - Cha cứ yên tâm, cái trái đắng này không làm chết người đâu, chẳng qua khó chịu một chút mà thôi.
- Hả? Nghiêm Tung đợi hắn giải thích.
- Đạo lý rất đơn giản, cha cứ nghĩ đi, nếu như hoàng đế muốn trở mặt thật thì sớm đã phái quân bao vây trường thi, phái hình bộ, đại lý tự và đô sát viện tam đường hội thẩm rồi. Chứ làm sao lại dừng giữa chừng, hạ chỉ lời lẽ không rõ ràng với cha.
Nghiêm Tung gật gù: - Điều này nói rõ hoàng thượng còn chưa muốn động vào ta, chỉ muốn cho ta một bài học?
- Đúng là thế. Nghiêm Thế Phiên vỗ tay: - Có câu là nhịn một chút trời yên biển lặng, lùi một bước biển rộng mênh mông. Chúng ta bị thua thiệt vố này không sao, quan trọng là chúng ta vẫn còn đứng vững. Cho nên chúng ta đưa ánh mắt vượt qua chuyện này, nhìn xa hơn, nghĩ cho tương lai.
- Ngươi muốn làm cái gì? Nghiêm Tung không thể không thừa nhận, đầu óc của mình không theo kịp nữa, chỉ đành nghe nhi tử diễn giảng một mình.
- Tìm ra tên đầu sỏ, cho hắn đòn trừng phạt nghiêm khắc nhất. Nghiêm Thế Phiên nghiến răng ken két: - Để hả mối hận trong lòng, để răn đe kẻ khác.