Gia Tĩnh hỏi: - Khanh có thuốc hay gì có thể chứa được tâm bệnh của trẫm.
Thẩm Mặc liền lấy trong lòng ra một quyển sách mỏng, dùng hai tay trình lên: - Đây là nhật ký trước khi qua đời của sư huynh thần, bệ hạ anh minh, chỉ cần liếc mắt qua là có thể biết được huyền cơ bên trong.
Trần Hồng đứng ở bên cạnh y, tất nhiên không cần phiền tới Lý Phương, liền nhận lấy quyển nhật ký, chuyển cho hoàng đế. Trước khi hắn quay đi, ánh mắt phẫn hận như muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Mặc.
Nào ngờ vừa quay người đi được hai bước, liền nghe Thẩm Mặc ở đằng sau nói: - À, quyền sách này chỉ là bản sao, bản chính bị Đông Xưởng thu mất rồi. Trần Hồng nghe thấy cứng người lại.
Ánh mắt Gia Tĩnh đế chuyển sang Trần Hồng, không đợi hoàng đế hỏi, hắn đã vội khai nhận: - Đúng là có một quyển sách như thế, nhưng mấy ngày qua chủ nhân long thể bất an, cho nên nô tài không dám trình lên.
Giải thích như thế cũng hợp lý, Gia Tĩnh liền không truy cứu nữa, sau đó giống đọc tấu chương trước kia, bảo Lý Phương cầm sách, bắt đầu xem từ ngày đầu cho tới ngày cuối. Kỳ thực nội dung rất nhiều trang đầu Gia Tĩnh đã biết, bởi vì Lục Bỉnh đem tình hình báo lên thường xuyên, cho nên Gia Tĩnh biết rõ phản ứng sau khi dùng thuốc của ông ta.
Điều này tương đương với diễn lại quá trình từ lúc "nhận thuốc" cho tới khi "uống thuốc", xem thêm một trang, day dứt hối hận trong lòng tăng thêm một phần, càng từ trách bản thân, vét mặt cũng mỗi lúc một nặng nề đau đớn.
Trần Hồng thấy thế "đau lòng" nói: - Chủ nhân, người vừa mới khỏe, phải kiềm chế bi thương, chúng ta tạm thời đừng xem nữa.
Gia Tĩnh đế cứ như không hề nghe thấy, Trần Hồng thầm thở dài, chỉ đành tiếp tục lật sách, một lúc sau liền tới trang cuối.
Ngày 05 tháng 11, Lục Bỉnh dùng thuốc xong, hô hấp kịch liệt, toàn thân mất sức, đầu đau như xé, đầu lưỡi tê dại, mũi miệng chảy máu ...
Nhật ký dừng ở đó, Lục Bỉnh hôn mê nửa ngày trời, đột nhiên buông tay bỏ đi. Nhưng ông ta cố chịu đựng đau đớn dày vò, giữ vững hình tượng tận trung , viết phản ứng của thuốc ra, làm Gia Tĩnh đế càng thêm nhớ thương, nước mắt chan hòa: - Trời không có trẫm, cướp trái tim của trẫm mất rồi.
Thấy hoàng đế bi thương vô hạn, không thể chịu đựng thêm kích thích nữa, Lý Phương nhìn mọi người trong tinh xá nói: - Trước tiên lui cả đi, có gì đợi chủ nhân khỏe lại rồi hẵng nói.
Thẩm Mặc và Trần Hồng nhìn nhau một cái, chỉ đành lui ra trước.
Trong tinh xá chỉ còn lại Lý Phương hầu hạ hoàng đế.
Lý Phương khổ công khuyên nhủ mới làm Gia Tĩnh đế bình phục lại tâm tình, ông ta yếu ớt nằm trên long sàng, ánh mắt thất thần nhìn trần đại điện, lẫm bẩm: - Ngươi nói xem, trẫm làm sao thế này? Năm xưa thái hậu hoăng, tựa hồ cũng không bi thương như thế.
*** Vua chết là băng, quan lớn quý nhân chết là hoăng.
Lý Phương không biết phải trà lời ra sao, may Gia Tĩnh đế tự hỏi tự đáp: - Xem ra đúng là già thật rồi, con người khi già, không còn hào khí như năm xưa nữa. Hiện giờ trẫm cảm thấy sát phạt quyết đoán, nắm trọn càn khôn gì đó , đều không bằng một bình rượu lâu năm, mấy cố nhân cùng ngồi nói chuyện cổ kim, thư thái tán gẫu chuyện nhà.
Hoàng đế nói những lời này, Lý Phương không dám đáp một câu nào. Ông ta là người biết chừng mực, lại ở bên hoàng đế lâu, thật sự hiểu quá thấu đáo vị đế vương thông minh tuyệt đỉnh lại mẫn cảm vô cùng này rồi. Những lời này Gia Tĩnh đế tự nói ra không sao, nhưng ông ta mà phụ họa vào một câu, có thể dẫn đến họa diệt vong bất kỳ lúc nào.
Lý Phương thậm chí ân hận vừa rồi không đi theo đám Thẩm Mặc.
Phát tiết cảm khái xong, Gia Tĩnh đế hồi lâu không lên tiếng. Lý Phương cho rằng hoàng đế đã ngủ rồi, liền lấy một tấm chăn mỏng định đắp lên cho chủ nhân, nhưng thấy hai mắt Gia Tĩnh mở trừng trừng, ông ta vội vàng quỳ xuống: - Chủ nhân thứ tội.
Gia Tĩnh đế không để ý tới ông ta, mà lạnh nhạt nói: - Lục Bỉnh không phải do ta hại chết. Giọng nói âm lãnh mà kiên định, vị đế vương độc đoán nắm giữ mọi thứ đột nhiên trở về mà không có chút dấu hiệu nào báo trước.
- Đương nhiên không phải. Lý Phương vội đáp: - Sao chủ nhân lại nói thế được chứ. Từ đầu cho tới giờ ông ta không dám nói thừa một câu, chỉ sợ nhất thời lỡ miệng, cho nên nói toàn lời vô dụng.
- Đừng có chối cãi, trong lòng các ngươi đều nghĩ như thế. Gia Tĩnh đế chậm rãi nói: - Các ngươi cho rằng Lục thái bảo vì uống đan dược trẫm ban cho nên mới chết bất đắc kỳ tử, có phải thế không?
- Chủ tử, người oan uổng cho nô tài rồi, nếu nô tài có chút suy nghĩ như thế thôi thì để thiên lôi đánh chết nô tài. Lý Phương quỳ xuống đất kêu than.
- Không, các ngươi nhầm rồi. Gia Tĩnh đế căn bản không để ý tới ông ta, tự nói một mình: - Ban đầu huynh ấy không sao, nói rõ đan dược của trẫm không có vấn đề, là thuốc bị người ta đánh tráo, mới làm huynh ấy bị trúng độc mà chết! Đúng rồi, là như thế, nhất định là thế. Gia Tĩnh thình lình ngồi bật dậy, hai mắt trợn tròn, nắm tay khô gầy siết chặt lại, đấm mạnh lên chăn, gầm gừ: - Ca ca trẫm bị người ta hại chết. Nói xong nằm xuống thở hồng hộc.
Lý Phương vội vàng bò dậy, vuốt ngực thuận khí cho hoàng đế: - Chủ nhân bớt giận, chủ nhân bớt giận, hiện giờ đang tra xét mà, sớm muộn gì cũng làm hai năm rõ mười.
- Ai đang tra? Gia Tĩnh nhìn chằm chằm vào ông ta.
- Trần Hồng ạ, không phải người hạ chỉ bảo Trần Hồng nghiêm tra chuyện này sao? Mấy ngày qua hắn dẫn phiên tử Đông Xưởng sắp lật tung cả kinh thành lên rồi, còn giới nghiêm trong cung, đạo sĩ, thái giám, cung nữ đều bị thẩm tra. Nhìn tình thế này, chắc không bao lâu nữa là phá được án ... Ông ta càng nói giọng càng nhỏ lại, vì sắc mặt Gia Tĩnh đế càng lúc càng khó coi.
- Ai cho hắn cái quyền lực đó? Gia Tĩnh đế chất vấn xong, tức giận nhìn Lý Phương: - Sao ngươi không quản chế hắn? Ngươi làm đại nội tổng quản kiểu gì thế?
- Hắn lấy thánh chỉ ra ép nô tài. Lý Phương mặt trắng bệch, nước mắt lã chã: - Nô tài nào dám trái ý chủ nhân. Ngay cả lần này gặp được chủ nhân cũng là đều do nô tài xin Thẩm đại nhân mang Hoàng Ngọc Như Ý ra, mới khiến Trần Hồng lui bước..
- Già vô dụng. Gia Tĩnh đế tức giận hừ một tiếng: - Người xem lại một trăm năm trước, thậm chí hai trăm năm trước có đại nội tổng quản nào kém cỏi như ngươi không? Chỉ có mỗi cái danh không thì có tác dụng gì? Vào lúc quan trọng phải trấn áp được thế cục chứ.
Lý Phương vâng vâng dạ dạ nhận giáo huấn, nhưng ông ta không trấn áp nổi cục diện sao? E rằng không phải rồi, cho dù không có Hoàng Ngọc Như Ý, nếu như ông ta muốn vào, đám thái giám thị vệ kia không dám ngăn đại nội tổng quản hơn ba mươi năm này.
Sở dĩ ông ta tỏ ra yếu hèn như thế là để mặc cho Trần Hồng ngông cuồng ngạo ngược. Ông ta có tính toán riêng của mình, quy cho cùng lập trường một người quyết định thái độ của người đó. Bản thân Lý Phương cũng là thái giám, nhìn vấn đề nghĩ vấn đề tất nhiên là phía đứng từ lập trường của thái giám. Mà đối với thái giám mà nói, Đông Xưởng chấn hưng là điều phù hợp với lợi ích chỉnh thế, Lý Phương tất nhiên muốn thấy điều đó.
Cho nên khi Đông Xưởng mở rộng quyền thế, đàn áp Cẩm Y Vệ, ông ta im lặng đứng nhìn, mặc cho Trần Hồng ra ngoài để người ta ghét, ông ta chỉ đợi thờ cơ chín muồi, hạ Trần Hồng, hái lấy quả đào ngọt.
Nói chúng là thế giới này kẻ tử tế không có nhiều, nhất là ở nha môn và trong cung.
Hiện giờ Lý Phương thấy Đông Xưởng đã đắc thế, Cẩm Y vệ không thể gượng dậy được nữa, tới lúc mình hài đào rồi, liền đem việc làm quá đáng của Trần Hồng khi ông ta thả lòng, nói hết cho Gia Tĩnh đế nghe. Thực tình hi vọng trong lúc sức khỏe Gia Tĩnh đế không tốt, tâm tình thiếu ổn định, giúp mình trừ khử đi tên đối thủ dã tâm bừng bừng này.
Ông ta tính, chỉ riêng tội bao vây cung cấm, ngăn cản tiếp cận thánh thượng là đủ Trần Hồng chết mười tám lần rồi, tới khi đó không còn ai đối đầu với mình nữa.
-o0o-
Nhưng ông ta xem thường Gia Tĩnh đế mất rồi, cho dù bệnh có nặng hơn nữa, đầu óc Gia Tĩnh cũng không hồ đồ, hai mắt ánh lên vẻ thâm thúy, thần sắc khó nắm bắt, nhìn Lý Phương: - Ngươi đọc qua Thái Tổ Thật Lục chưa?
- Nô tài đọc rồi, khi học chữ trong nội thư phòng, mỗi ngày nô tài đều đọc. Lý Phương không hiểu Gia Tĩnh có ý gì.
- Còn nhớ rõ không?
- Bẩm chủ nhân, nô tài vẫn còn nhớ.
- Vậy trẫm thử ngươi hai đoạn. Gia Tĩnh đế nhắm mắt lại: - Thái tổ viết :" Trẫm xem lễ thời Chu, yểm không tới trăm người." Phía sau viết thế nào nhỉ? " yểm tử chính là "thái giám" ấy.
Vừa nghe thấy thế, khuôn mặt mới có chút huyết sắc của Lý Phương tức thì lại trắng bệch, gian nan đọc tiếp: - Hậu thế dùng yểm tử quá nghìn, nguyên nhân cũng rối loạn. Loại người này chỉ dùng để quét nhà, sai bảo. Đừng ủy thác trọng trách ...
Mặc dù là giữa mùa đông rét mướt, mồ hôi của Lý Phương lại nhỏ tong tong, gần như muốn sụp xuống đất: - Nô tài quản lý kẻ dưới không nghiêm, để bọn chúng kiêu căng, ngàn vạn cái sai đều là của nô tài, xin chủ nhân xử phạt. Trong lòng lạnh ngắt, thầm than lần này đúng là vác đá đập chân mình.
Ai ngờ Gai Tĩnh lại nói: - Nhưng anh minh như thánh tổ gia lại khai sáng ra Đông Xưởng, cho các ngươi quyền lực tư pháp, duệ trí như Tuyên Tông gia lại lập ra "nội thư đường", dạy cho đám thái giám các ngươi đọc sách, để các ngươi có kiến thức tòng chính, cho dù là thái tổ gia phản đối thái giám can dự chính sự nhất cũng thiết lập ngự mã giám ngay từ khi khai quốc, cho các ngươi thống lĩnh cầm quân. Thái tổ, thánh tổ, tuyên tông là thần võ, anh minh, duệ trí không ai bằng, không thể không nhìn thấy cái hại của thái giám can dự chính sự, vì sao còn sáng tạo cơ hội cho các ngươi?
- Bởi vì chúng nô tài trung thành. Lý Phương nghe ra ý tứ giả Gia Tĩnh đế, lòng bình tĩnh một chút, đáp: - Bọn nô tài là người không có gốc, nhà chỉ có mỗi hoàng cung, không nhiều suy nghĩ ham muốn như các đại thầm.
- Ha ha ha. Gia Tĩnh đế cười không rõ ý, nói: - Bởi vì hoàng đế là cô gia quả nhân, còn quan văn võ tướng thì đông đảo vô cùng, bọn họ có học thức, có mưu lược, có thủ đoạn còn có vô số đồng môn, đồng song, đồng niên. Để cho một mình hoàng đế phải đối phó với nhiều kẻ không biết nghe lời như thế thì trừ thái tổ hoàng đế ra không ai có bản lĩnh này. Nói rồi nhìn Lý Phương: - Cho nên mới cần các ngươi giúp, giống như ngươi đã nói đấy, các ngươi không có hậu đại, tiếng tăm không tốt, không kẻ nào có thể có lòng quá mức thần tử, chỉ có các ngươi mới tuyệt đối không có.
- Chủ nhân thánh minh. Lý Phương cười khổ: - Bọn nô tài rời khỏi cánh tay che trở của hoàng thượng thì không bằng con chó, cho nên vĩnh viễn không phản bội chủ nhân.
- Vì thế không nên hoài nghi Trần Hồng bất trung, hắn không có cái gan đó. Nhiều nhất cũng chỉ muốn áp đảo lại Cẩm Y Vệ, rồi thay thế chức đại tổng quản của ngươi mà thôi.
- Bệ hạ đuốc sáng soi cao, hiểu thấu đáo mọi việc. Lý Phương lòng thất vọng lắm, ông ta biết mình không động vào được Trần Hồng rồi, ai bảo Gia Tĩnh đế thích nhất trò chơi bình hành.
Nói thời gian dài như vậy, Gia Tĩnh đế mệt lắm rồi, nhưng vẫn chậm rãi tiếp tục: - Nhưng lời cảnh cáo của thái tổ vẫn vang bên tai :" Đám người này thiện thì chỉ có một trong một trăm một nghìn, kẻ ác thì cả trăm nghìn. Dùng làm tai mắt thì tai mắt bị che đậy, dùng làm tâm phúc thì mang họa bên trong. Đạo kiềm chế bọn chúng là dùng pháp tắc cho chúng sợ, không để chúng có công, khiến chúng kiêu ngạo... Rồi bảo Lý Phương: - Ngươi đã hiểu chưa?
- Nô tài ghi nhớ. Lý Phương dập đầu tới chảy máu: - Nô tài dẫn Trần Hồng đi lĩnh phạt.
- Phạt thế nào?
- Trần Hồng suy đoán thánh ý, tạo ra căng thẳng, lạm quyền, đánh tám mươi gậy, cấm túc một tháng để răn đe. Lý Phương run rẩy đáp: - Nô tài thân là đại tổng quản, mà quản kẻ dưới không nghiêm, nhận chung tội.
- Ngươi đã 70 rồi, cho dù bọn chúng không dám đánh mạnh cũng mất mạng. Gia Tĩnh đế lắc đầu, giọng dịu xuống: - Miễn cho tội này, thọ cung của trẫm ở Dương Thúy lĩnh không biết xây dựng ra sao rồi, ngươi tới đó theo dõi hộ trẫm.
Cái gọi là thọ cung là lăng tẩm của Gia Tĩnh đế, nằm ở núi thiên thọ rặng Dương Thúy cách kinh thành hơn trăm dặm. Hoàng đế bảo tổng quản thái giám đi tới đó giám sát, chẳng phải trục xuất thì là cái gì?
Lý Phương như bị sét đánh, ông ta chết lặng tại chỗ, không ngờ hoàng đế sau khi tỉnh lại, đạo chỉ dụ đầu tiên là xử phạt mình. Tức thì cảm thấy quá nửa đời phù hoa tan biến, chỉ còn lại thế giới u ám hoang tàn đổ nát, như ngày tận thế đã tới.
Gia Tĩnh đế thương hại an ủi: - Đại nội tổng quản vẫn là ngươi, nhưng thọ cung của trẫm phải tranh thủ xây dựng, không phái người tin cẩn đi thì trẫm không yên tâm.
Nói tới nước này rồi Lý Phương còn biết làm sao được nữa, đờ đẫn gật đầu, nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào nói: - Nô tài tuân lệnh, vậy khi nô tài không có mặt, chủ nhân ngàn vạn lần phải bảo trọng, dùng cơm đúng giờ, đừng quên uống thuốc.
Gia Tĩnh đế cũng không dễ chịu gì, hít sâu một hơi, phất tay nói: - Đi đi, chúng ta còn ngày gặp lại, đi mau về mau.
Lý Phương dập đầu Gia Tĩnh ba cái: - Nô tài cái lui. Tốn hết sức lực toàn thân mới bỏ dậy được, đi một bước quay lại tới ba lần, chỉ hi vọng mấy chục năm hầu hạ tận tâm của làm hoàng đế thay đổi chủ ý, nói một câu "đừng đi nữa."
Nhưng Gia Tĩnh đế cho dù rất không đành lòng, nhưng mím chặt môi, tới tận khi Lý Phương đi ra tới cửa mới lên tiếng: - Thuận tiện gọi Trần Hồng và Thẩm Mặc vào đây.
Lý Phương nghe thấy Gia Tĩnh đế mở miệng, lòng sáng lên hi vọng, song nghe hết câu, hi vọng lại vỡ tan tàn, gật đầu ủ rũ nói: - Nô tài biết rồi.
- Còn nữa. Gia Tĩnh đế cứ như muốn vờn chết ông ta vậy, một câu chia làm mấy đoạn: - Mấy năm qua Hoàng Cẩm làm không tệ, bảo hắn quay về trong nom Ngự mã giám.
Lý Phương lòng được an ủi một chút, đáp: - Nô tài đi truyền chỉ ngay. Rồi lui khỏi chính điện hoàng cung.
Nhìn phương hướng ông ta biến mất, Gia Tĩnh đế lẫm bẩm: " Đừng trách trẫm, có trách thì rách ngươi tính toán quá nhiều, trách Trần Hồng còn xa mới đấu nổi ngươi, trách ngươi là lão tổ tông ấy ..."
Ông ta là một hoàng đế rất đề phòng thái giám, nhưng vì trước đó cỏ Lục Bỉnh, có Cẩm Y Vệ trấn giữ, không phải lo thái giám làm loạn. Nhưng hiện giờ Lục Bỉnh đã mất, Cẩm Y vệ suy yếu, ông ta không thể không đề phòng nội đình nắm giữ cả cấm vệ, Đông Xưởng và đóng dấu.
Mà Lý Phương làm tổng quản ti lễ giám mấy chục năm, được tất cả thái giám tôn xưng là "lão tổ tông", có quyền uy tuyệt đối với tất cả thái giám. Nhưng lại làm ra vẻ bị Trần Hồng ức hiếp, muốn lừa lấy sự thương hại của ông ta, để đạt được mục đích trừ khử Trần Hồng.
Đối với lão gia hỏa thấu hiểu quyền mưu này, Gia Tĩnh đễ rất đề phòng. Ông ta không chấp nhận bị lừa gạt, đối với con chó của mình, ông ta muốn chúng trung thành dễ khống chế, thà thay bằng hai con chó nhỏ còn hơn là dùng con chó già độc bá.
Trong cuộc quyết đấu này chỉ có cao thủ siêu cấp mới đủ năng lực tham dự, thực lực chỉ cần hơi kém một chút là chỉ có nước chấp nhận vận mệnh thất bại.
Lý Phương đi ra như cái xác không hồn, nhìn Trần Hồng và Thẩm Mặc , cười yếu ớt: - Vào đi, bệ hạ triệu kiến các ngươi.
Thẩm Mặc thấy ông ta như sắp chết, quan tâm hỏi: - Công công làm sao thế?
Lý Phương không để ý tới y, nhìn Trần Hồng nói: - Chúc mừng Trần công công, mong rằng sau này được chiếu cố nhiều hơn. Nói xong lảo đảo rời đi.
Trần Hồng trước tiên là ngạc nhiên, lập tức mặt mày hơn hở, thầm nghĩ :" Chẳng lẽ ta sắp thăng chức rồi." Thế là kích động chạy vào đại điện, khi qua cửa vì quá hưng phấn, thiếu chút nữa bị vấp vào ngưỡng cửa, cũng lảo đào vào tinh xá.
Thẩm Mặc nhìn bóng lưng cô đơn của Lý Phương đằng xa, lòng hỗn loạn, không biết chờ đợi mình là lành hay dữ.