Câu đối thơ của cử nhân Phúc Kiến vừa đưa ra, tức thì được mọi người reo hò, nhưng Thẩm Mặc lại biến sắc, Từ Vị hỏi nhỏ: - Làm sao thế?
- Không sao cả... Thẩm Mặc lắc đầu, kỳ thực ở Dụ vương phủ, y từng đối qua câu có bảy tám phần tương tự, trong đó có mấy câu giống hoàn toàn, chẳng lẽ trên đời có chuyện trùng hợp như thế?
Lúc này Nam Trực Đãi cũng nghĩ ra: - Ta phải có tất cả các số, đó là một tới mười, còn thêm vào trăm, ngàn, vạn. Nghe nhé --- bách xích lâu tiền trượng bát khê, tứ thanh khương địch lục kiều tây. Truyện thư vọng đoạn tam xuân nhạn, ỷ chẩm sầu văn ngũ dạ kê. Thất tịch nhất phùng ngưu nữ hội, thập niên không thuyết án mi tề. Vạn thiên tâm sự tràng hồi cửu, nhị nguyệt hoàng ly hướng khách đề. Quả nhiên là cho tất cả mọi số vào không thiếu số nào.
Cử nhân Tứ Xuyên tính đủ mọi trò vẫn đành thất thểu lui xuống. Vì thế còn lại tứ đại cao thủ, lần này cử nhân Nam Trực Đãi ra đề, hắn nghĩ một lát rồi nói: - Ta ra một vịnh xuân mười chữ, hoa chi lộng ảnh chiếu song sa ánh nhật tà, các vị có đói được không?
- Để ta trước. Phúc Kiết đang chiến đấu hăng, không khiêm tốn nữa: - Ta đối bằng mười chữ vịnh hạ, liên tân trường thủy thiếp thanh tiễn sổ điểm viên.. *** Cành hoa chiếu bòng rèm thưa dưới ánh chiều tà. Sen mới chồi mặt nước phủ xanh mấy ao tròn.
- Mười chữ của ta là một bài thơ. Nam Trực Đại nói: - Hoa chi lộng ảnh chiếu song sa, ảnh chiếu song sa ánh nhật tà , tà nhật ánh sa song chiếu ảnh, sa song chiếu ảnh lộng chi hoa. Câu đầu tiên là 7 chữ trước, câu thứ hai là 7 chữ sau, câu thứ ba đảo 7 chữ đầu, câu thứ tứ đảo bảy chữ sau, trong lần thi này, độ khó cao nhất.
- Kháo thật! Của ta cũng là một bài thơ. Cử nhân Phúc kiến reo lên: - Liên tân trường thủy thiếp thanh tiễn, thủy thiếp thanh tiễn sổ điểm viên , viên điểm sổ tiễn thanh thiếp thủy, tiễn thanh thiếp thủy trường tân liên. Hoàn toàn phù hợp với Nam Trực Đãi, hiển nhiên là từng chơi loại thơ văn này.
Nam Trực Đãi ngạc nhiên nhìn Phúc Kiến: - Lão huynh cũng quá là lợi hại đấy.
Phúc Kiến cười: - Chẳng qua không gặp được địch thủ mạnh thôi. Hắn nói làm người phía dưới tức điên, mọi người mặt đầu biến sắc.
Nhưng Chiết Giang và Hồ Quảng không để ý, bọn họ đang vã mồ hôi moi chữ trong bụng, để đắp thành một câu mưới chữ phù hợp.
Cử nhân Chiết Giang cao hơn một bậc, cao giọng nói: - Ta cũng có rồi, ta dùng 10 chữ tả cảnh ngày thu. Du vân bạch nhạn qua nam lâu bán sắc thu. *** Mây trôi nhạn trắng qua nam lâu nửa trời thu.
Liều có người học theo cách thức vừa rồi đọc: - Du vân bạch nhạn quá nam lâu, nhạn quá nam lâu bán sắc thu , thu sắc bán lâu nam quá nhạn, lâu nam quá nhạn bạch vân du! Tiếng reo hò vang dội.
Thế là ánh mắt đổ dồn về phía Hồ Quảng, hắn nghĩ một lúc nữa, cuối cùng lắc đầu: - Vừa rồi mùa thu còn có chút ý tưởng, giờ tới mùa đông thì thực sự là quá sức. Vì thế chắp tay, cúi đầu ủ rũ đi xuống.
Mọi người tiếc nuối cho hắn, rồi nhìn Phúc Kiến: - Vậy ngươi có làm được bài cho mùa đông không?
- Điều này có gì mà khó. Phúc Kiến ung dung cười: - Các ngươi nghe đây này --- mai chi kỷ điểm tuyết hoa khai xuân tín lai. Mai chi kỷ điểm tuyết hoa khai, điểm tuyết hoa khai xuân tín lai , lai tín xuân khai hoa tuyết điểm, khai hoa tuyết điểm kỷ chi mai. *** Kìa mai điềm tuyết hoa nở báo xuân về.
Mọi người nghe xong, thấy hắn đúng là có vốn liếng cuồng ngạo, văn chương thực sự hơn người.
Còn lại ba người cuối cùng, lần này là cử nhân Chiết Giang ra đề: - Ta có một câu đố, đó là một bài thơ, đáp án là bốn tên người, mời mỗi vị đoán hai cái tên, đoán ra được ta lui xuống, nếu không đoán ra, mời lui xuống.
- Ngươi nói đi! Tới nước này rồi không ai chịu thua kém, hai người kia đồng thanh: - Không đoán được là xuống ngay.
- Mời hai vị nghe rõ đây - Giai nhân dương túy tác nhân phù, lộ xuất hung tiền sương tuyết phu , tẩu nhập trướng trung tầm bất kiến, nhâm tha phong thủy mãn giang hồ.
Giai nhân vờ say nhờ người đỡ. Lộ làn da tuyết trước ngực thơ. Đi vào trong màn tìm không thấy. Mặc cho phong thủy mãn giang hồ.
Vụ này đúng là có chút khó khăn, làm sảnh đường tức thì chìm vào yên tĩnh, Thẩm Mặc và Từ Vị nhíu chặt mày, cuối cùng Từ Vị nói nhỏ: - Ta đoán ra rồi. Thẩm Mặc gật đầu, bỉnh thản nói: - Đừng nói ra, mất vui.
Nhưng cử nhân Phúc Kiến đoán ra cũng không chậm, có điều không biết hắn có mưu tình gì mà lại nhịn không nói ra. Điều này làm cho Nam Trực Đãi đợi đáp án để thuận dấu về tìm theo hết đường xoay xở , nín lặng hồi lâu cuối cùng phải nhận thua: - Ta đoán không sai. Nói rồi hỏi cử nhân Phúc Kiến: - Lão huynh, đừng giấu nữa, nói ra để ngu đệ mở rộng tầm mắt nào.
Phúc Kiến lúc này mới ra vẻ mực thước: - Ta cũng không không biết là mình đoán đúng hay không, giai nhân dương túy tác nhân phù, là "ngã vờ" tức Cổ Đảo, lộ xuất hung tiền sương tuyết phu, là trong trắng tức Lý Bạch.
- Vậy hai câu sau? Mọi người giục: - Ngươi nói hết ra đi , đừng để bọn này bị nghẹn.
- Tẩu nhập trướng trung tầm bất kiến, hẳn là La Ẩn, nhâm tha phong thủy mãn giang hồ, chắc là Phan Lãng, không biết tại hạ nói có đúng không?
- Đúng, quá đúng! Mói người nghe vậy lòng trở nên sáng suốt, đều ồ lên, có có người rót rượu cho Phúc Kiến, mời cao thủ uống.
Chỉ còn lại hai vị cử nhân Chiết Giang và Phúc Kiến, quyền ra đề trong tay Phúc Kiến, hắn nhìn Chiết Giang đang có vẻ căng thẳng: - Câu đó của lão đệ, chỉ e là không phải tự mình nghĩ ra.
- Đúng thế. Chiết Giang thành thực gật đầu: - Tại hạ xem được trên một cuốn sách cổ, nói là câu đố thời Đường, tới ngay không một ai đoán được.
Thời đại đó, trừ mấy thứ sách tứ thư ngũ kinh, chu cử ra thì những thư tịch khác có phạm vi lưu truyền rất hẹp, đại đa số là tàng thư tư nhân, vì thế mà cách tuyệt với nhau. Cho nên hắn lấy câu đố từ trong sách ra, cũng không sợ bị người ta chê cười.
- Hay lắm, vậy ta cũng lấy một câu xem từ trong sách ra, nếu như lão đệ có thể đối được thì là thắng. Nếu không đoán được thì cuộc tỷ thỉ này, người Phúc Kiến bọn ta thắng rồi.
- Lão huynh ra thượng liên đi. Chiết Giang đồng ý, thầm nghĩ mình đối dù thế nào cũng giỏi hơn đoán đố nhiều.
- Cái ta có cũng chẳng phải là câu tuyệt đối, mà là một bài thơ, nghe cho ký nhé. Phúc Kiến e hèm đọc: - Tiêu diêu cận đạo biên, khế tức úy bại muộn. Tình huy thì hối minh, hước ngữ hài đảng luận. Thảo lai hoang mông lung, thất ốc ủng trần bộn. Đồng phó thị xướng trắc, kính vị thanh trọc hỗn!
Mọi người xôn xao, câu này quá khó, vừa chú ý tới nội dung chỉnh thế bài thơ vừa chú ý đối tới tám câu khác nhau, độ khó rất lớn, căn bản không thể nào mà đối được.
Chiết Giang chỉ nghĩ một lúc là bỏ, chuyện này đối với hắn thật quá khó, vẫn không phục : - Ngươi đối được không?
- Ha ha ha, hiện giờ không phải là ta đối được hay không, mà là ngươi có đối được hay không. Phúc Kiến nghiêm mặt hại: - Nếu như ngươi nhận thua, ta sẽ nói cho ngươi đáp án.
- Nói như vậy là ngươi biết?
- Ngươi phải nhận thua đã ta mới trả lời. Phúc Kiến khoanh tay trước ngực, nói rất đắc ý.
- Thua đi, thua đi, thua đi. Đám cử nhân phúc kiến tức thì đồng thanh: - Chiết không bằng Mân, Chiết không bằng Mân.
Trong tiếng cười đùa ngả ngớn đó, Chiết Giang mặt đỏ bừng, môi giật giật: - Ta làm sao có thể đại biểu cho toàn Chiết. Chiết Giang còn nhiều người lợi hại hơn ta lắm, cho dù ta thua cũng không có nghĩa là đại biểu Chiết Giang không bằng Phúc Kiến.
Đây đúng là cưỡng từ đoạt lý, nhưng hắn dứt khoát không thể chịu kém, nếu không sẽ bị hương thân phụ lão nhổ nước bọt nhấn chìm.
- Vậy ai có thể đại biểu được? Phúc Kiến cao ngạo nói: - Trong phòng ai có thể đáp được, có thoải mái lên giúp hắn. Đám đồng hương Phúc Kiến cùng hò hét: - Sợ là chẳng ai giúp nổi. Tức thì trong phong toàn tiếng Mân, đúng là đắc ý cực kỳ.
Chính lúc đó, đột nhiên vang lên một giọng Chiết Giang: - Có gì mà khó...
Lập tức ánh mắt mọi người bị thu hút về phía đó, thấy được một tên béo trắng đội mũi da chó, đang nhìn cử nhân Phúc Kiến đầy vẻ gây sự: - Ta đối bừa một câu, ngươi xem sao nhé .... Tuần hồi đồ bàng hoàng, bồ vi lô thảo hoang , dũ niệm oán bi sầu, giang trọc cổn thương lãng , diêu điều viễn đạo phản, khách tiêu hàn song túc. Thiết tỏa trấn đồng chung, linh đình phật trắc quyện!
Hắn đọc xong, bên kia liền có người ghi chép, mọi người cùng xem, quả nhiên là hoàn toàn phù hợp từng vế đối, hơn nữa nội dung thống nhất.
Ý là, thi nhân tâm tình sa xút, đi ra ngoài lang thang tản bộ , nhìn thấy trước mắt là cảnh lau sậy khô héo, nước sông đục ngầu chảy cuộn cuộn. Làm tâm tình của hắn càng kém, nhưng nửa đường trời tối, chỉ đành vào một cái miếu tá túc, trong đêm vắng loặng, lòng người đau khổ, làm bạn với với Phật.
Mọi người đều khen thơ hay, tức thì không phân nam bắc đông tây, trừ sĩ tử Phúc Kiến ra thì đều khen hay. Mọi người cũng cố ý làm thế, vì ngừa mắt với đám cử nhân Phúc Kiến kiêu ngạo nên cố ý đàn áp. Cho nên tên béo lập tức át hết khí thế bên kia.
Chỉ có người trẻ tuổi bên cạnh hắn cười trộm, nghĩ :" Lời là tiếng lòng, xem ra Văn Trường huynh tương tư nữ nhân kia sắp thành bệnh rồi, ta phải mau chóng giúp huynh ấy tác thành chuyện này."
~~~~~~~~~~~~~~~
Phúc Kiến kia ngẩn ra một hồi, nhìn kỹ tên béo chốc lát, đột nhiên bật cười: - Thì ra là Văn Trường tiên sinh vang danh thiên hạ, học sinh thua cũng không oan. Nói rồi khom người thi lễ: - Học sinh Trịnh Đường Phúc Châu, ra mắt Văn Trường tiên sinh.
Vừa nghe thấy tên béo kia là Từ Vị, người trong sảnh đứng cả dậy, tranh chấp vừa rồi vứt hết ra sau lưng. Tham quan danh nhân đương thế, Từ Vị thành danh từ nhỏ, chưa tới 20 tuổi đã nổi tiếng toàn quốc, cùng Vương Thế Trinh, Lý Phàn Long xưng là lãnh tụ văn đàn, có câu "nam Từ bắc Vương trung Phàn Long", trong mắt người đọc sách, là nhân vật thuộc cấp thần tượng.
- Không chơi, không chơi. Nếu như bị một đám cô nương nhìn đắm đuối, Từ Vì nhất định mười cái nguyện ý, nhưng bị đám nam nhân mắt nóng bỏng nhìn vào, toàn thân hắn sởn gai ốc, lắc đầu quầy quậy: - Ta tới để ăn cơm, các ngươi cứ coi ta như không tồn tại là được.
Nguyên vọng của hắn mau chóng thành hiện thực, vì hắn lên tiếng nên bàn hắn ngồi tất nhiên thành tiêu điểm, ngay cả Thẩm Mặc đang cười trên đau khổ của người khác cũng lọt vào tầm mắt.
Liền có người mắt tinh nhận ra y, thét lên: - Trời ơi, là ân sư.
Rất nhiên liên tiếp có tiếng kêu tương tự, có Nam Trực Đãi, có Chiết Giang, có Giang Tây .. Thậm chí còn có cả Phúc Kiến. Sau khi xác định là Thẩm Mặc, lần lượt rời bàn, kéo nhau chạy tới thành một đám đông, quỳ gối trước Thẩm Mặc đầy thành kính: - Học sinh bái kiến ân sư. Còn có rất nhiều người dễ xúc động, vành mắt đã đỏ hoe.
Thẩm Mặc xấu hổ, vừa rồi mới cười Từ Vị, giờ tới mình gặp phiền toái rồi.
Đó là vì trong năm năm ở Tô Châu, y tiêu phí cực nhiều tiền của mở rộng phủ học, vì các các học sinh liên hệ với thư viện lớn, mời danh sư chỉ dạy, không chỉ không thu học phí, còn trợ cấp cho học sinh khó khăn, thưởng cho học sinh ưu tú. Bản thân y cũng lấy mình làm mẫu, bất kể là công vụ bận rộn ra sao, mỗi tháng có bảy tám ngày tới thư viện, hoặc giảng bài, hoặc xử lý khó khăn trong cuộc sống cho học sinh, đáng quý hơn nữa là y không hẹp hòi quan niệm khu vực, hoàn nghênh sĩ tử nơi khác tới du học, hưởng đãi ngộ như học sinh bản địa. Vị sư trưởng tài đức kiêm toàn như thế, tất nhiên rất được các sĩ tử kính trọng.
Có lý do để tin, biểu hiện của các sĩ tử lúc này thể hiện chân tình.
Thẩm Mặc đứng dậy đỡ hờ: - Mau đứng dậy cả đi, đừng quẫy nhiều người ta làm ăn.
Đám học sinh nghe lời đứng dậy, nhưng vẫn quây quanh y không chịu đi.
- Vị này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tất nhiên đa phần không nhận ra Thẩm Mặc, thấy hắn tuổi trẻ, mặt mày thanh tú, trống như thế gia công tử, sao lại thành ân sư nhiều người như vậy? Không khỏi tò mò hỏi thăm.
- Nói cho ngươi giật mình. Liền có học sinh của Thẩm Mặc đắc ý nói: - Khoa cử ngàn năm, ân sư của bọn ta là người đầu tiên...
- Đầu tiên cái gì? Người bên cạnh càng tò mò.
- Đầu tiên trúng liền lục nguyên. Học sinh kia cằm sắp hếch lên trời rồi, có vẻ đắc ý lắm.
- A! Thì ra là Thẩm lục thủ. Thế là tất cả hiểu ngay, mọi người dùng ánh mắt nhìn Thẩm Mặc nóng bỏng hơn so với Từ Vị mười lần, vây kín lấy y không còn khe hở nào.
Chẳng phải vì Thẩm Mặc nổi tiếng hơn Từ Vị, mà là trước kỳ thi, có thể gặp được vua khảo thí trong truyền thuyết, mọi người đều muốn tới gần thêm một chút, kiếm lấy chút linh khí, tăng thêm chút vận may thi cử.
Vật lành khoa cử Đại Minh, chắc chắn thuộc về Thẩm lục thủ.
Thẩm Mặc phí hết hết sức mới đuổi bọn họ được về chỗ, đó còn là vì học sinh của y nghe lời, kéo đồng hương trở về, mới để trước mắt y trở nên thanh tĩnh.
Thẩm Mặc nâng chén lên, chúc rượu mọi người: - Bản nhân Thẩm Mặc, may mắn thi trúng chẳng có gì lạ, hôm nay nhàn rỗi ở nhà, muốn hồi tưởng lại không khí thi cử năm xưa, nên mới kéo văn Trương Huynh cùng tới tửu lâu Quỳnh Lâm uống rượu. Y nói rõ thân phận trước, để trách chuốc lấy rắc rối không cần thiết, rồi cười nói: - Quả nhiên chuyến này đi không uống công, được chứng kiến màn văn đấu đặc sắc, thực là lợi hại. Làm người nghe thấy đã nghiền.
Y cũng biết những người bị mình đoạt mất sự chú ý trong lòng ắt khó chịu, nhưng một câu ca ngợi khéo léo tung ra, làm những kẻ kia lòng sướng rơn, cảm thấy được Thẩm lục thủ khen, ắt sẽ có vận may.
- Để biểu thị cảm tạ, ta muốn mời mấy vị bằng hữu ra tỷ thí một chén rượu, không biết có được vinh dự này hay không? Thẩm Mặc mỉm cười nói:
"Thật kiêm tốn, bịnh dị dễ gần." Mọi người thầm nghĩ :" Không biết là ai cho ai vinh dự ấy chứ." Nhưng cử nhân kia tất nhiên mừng rỡ đi tới trước mặt Thẩm Mặc. Lúc này không ai thấy y còn quá trẻ rồi, đều bị thân phận của y làm mê muội.
Thẩm Mặc thân thiết hỏi thăm họ tên quê quán bọn họ.
Cử nhân Phúc Kiến tên Trịnh Đường, tự Nhữ Ngang, hiệu Tuyết Tiều, người Phúc Châu.
Cử nhân Chiết Giang tên Dư Hữu Đình, tự Bính Trọng, hiệu Đồng Lộc, người Ninh Ba, có điều chưa tới Tô Châu bao giờ, càng chưa gặp Thẩm Mặc.
Cử nhân Nam Trực Đãi thì y quen, là Vương Thế Mậu đệ đệ Vương Thế Trinh, người Thái Thương Giang Tô.
Cử nhân Giang Tây tên Dương Thời Kiều, hiệu Nghi Thiên, hiệu Chi Am, người Nghi Châu.
Còn sĩ tử hài hước Hồ Quảng, tên Tôn Ứng Nguyên, đồng hương của Gia Tĩnh.
Ba người còn lại lần lượt báo tên họ, Thẩm Mặc thăm hỏi đúng phép, rồi cùng cạn chén.
Uống xong, Thẩm Mặc nói với cả chín người: - Chín người xem coi như không đánh không quen biết, ta đề nghị mọi người cùng mời rượu nhau, thế nào.
Chín người ai cũng đồng ý, liền mời rượu lẫn nhau, nhớ tới vừa rồi nóng nảy tranh chấp, đều cám thấy có chút xấu hổ. Thẩm Mặc vui vẻ nói: - Như vậy có tốt không, mặc cho là người ở đâu, đều là con dân Đại Minh. Thi tài với nhau phân cao thấp thì được, nhưng làm tổn hại tình cảm thì không nên, mọi người thấy có đúng không?
Mọi người đều gật đầu: - Đa tạ đại nhân giáo huấn.
- Giáo huấn gì chứ? Chỉ là vài câu đáy lòng thôi. Thẩm Mặc xua tay, đặt chén xuống nói: - Vì sao Đại Minh chúng ta nhiều người như vậy vẫn bị Yêm Đáp giặc Oa bắt nạt? Chính là vì chúng ta không đoàn kết, thích mình là nhất, như thế thì chẳng đánh nổi ai. Hôm nay ta không phải là đại nhân gì hết, câu này chỉ là tùy tiện mà nói thôi, mọi người thấy đúng thì nghe, thấy sai cứ coi như gió thoảng bên tai. Nói tới đó vỗ vai Từ Vị: - Chúng ta đi thôi, mọi người còn chưa ăn cơm, chúng ta ở đây ảnh hưởng tới họ.