Phương đông hơi lộ ra màu trắng bạc, tiếng bàn tính vang lên suốt đêm cuối cùng cũng ngừng lại vào lúc gà gáy lần đầu.
Thẩm Mặc không biết đã ngủ lúc nào, khi tiếng gõ châu với tiết tấu rất mạnh dừng lại thì y mới thoáng tỉnh giấc, nhìn mình đã cởi giày nằm ngủ trên giường phòng trong, trên người còn đắp chăn. Y dụi mắt, cách bức rèm che thấy được bóng lưng của Nhược Hạm đang ở gian ngoài, đang nói cái gì với mấy nữ tử tính sổ sách.
Thẩm Mặc trong lòng đã hiểu bảy tám phần, đêm qua thấy y buồn ngủ, Nhược Hạm liền lừa ý nói rằng nàng học được một loại phương pháp xoa bóp đầu có thể đề thần thanh não, cả đêm không buồn ngủ. Thẩm Mặc nghe vậy đại hỉ liền nằm xuống để cho Nhược Hạm biểu hiện một phen, ai ngờ bị nàng vừa nhẹ nhàng xoa lên đầu thì rất nhanh đã chìm vào ngủ say.
Suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, trong lòng Thẩm Mặc chợt thấy ấm áp, trên mặt cũng nóng lên, thầm nghĩ: 'Rõ ràng ta mới là người bị hại, nhưng lại thành người duy nhất ngủ say như chết.' nghe bên ngoài sắp kết thúc, sợ bị mấy nữ tử ấy chê cười, vì vậy y tiếp tục giả bộ ngủ không thức dậy.
Ở gian ngoài, Nhược Hạm nhỏ nhẹ nói với mười nữ tử sắc mặt uể oải đã bận rộn một đêm: - Mọi người vất vả rồi, tối nay không còn việc của các ngươi nữa, đợi lát nữa đến chỗ Thẩm An, mỗi người lãnh 10 lượng bạc, ta sẽ cho mọi người nghỉ thêm ba ngày để nghỉ ngơi.
Bọn nữ tử tuy lương rất cao, tiền lương mỗi tháng 20 lượng, hiện tại thoáng cái đã được thưởng tới nửa tháng lương thì đương nhiên hết sức hài lòng, vì vậy nhỏ giọng tạ ân, vô cùng cao hứng đi ra ngoài.
Đợi họ ra ngoài hết rồi Nhược Hạm mới chỉnh lý lại sấp giấy trên bàn, cầm trong tay rồi cẩn thận vén rèm lên, thấy Thẩm Mặc còn đang ngủ say, chăn đã bị đá qua một bên, nàng bèn nhẹ nhàng đi qua, khom lưng muốn đắp chăn cho Thẩm Mặc. Ai ngờ y lại mở mắt cười gian với mình, còn chưa có kịp phản ứng thì Nhược Hạm đã bị y kéo ôm chặt vào lòng.
Nhược Hạm đầu tiên là xấu hổ, lại nghe y ở bên tai mình ôn nhu nói: - Cảm ơn nàng, vất vả cả đêm chắc mệt chết rồi.
Nhược Hạm chịu không nổi nhất là loại dỗ ngon dỗ ngọt không lưu tâm này, tức thì tay chân vô lực, chỉ nghĩ cùng y dính sát vào nhau. Đương nhiên, trước khi nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ôn tồn này chỉ chốc lát, nàng vẫn dùng ánh mắt nhìn ra cửa gian ngoài, thấy đóng chặt mới yên tâm.
Thời gian ngọt ngào luôn trôi qua nhanh, đảo mắt gà đã gáy lần ba, Nhược Hạm sợ y bị lỡ việc công nên dùng nghị lức rất lớn đứng dậy khỏi người y và nói: - Lão gia dậy rửa mặt chải đầu đi, ăn chút điểm tâm rồi tiến cung.
Thẩm Mặc lại không hề nóng vội, hai tay ôm sau đầu, mỉm cười nói: - Nói như vậy, nan đề của vi phu đã được phu nhân giải quyết rồi?
- Đại lão gia phân phó, thần thiếp nào dám chậm trễ? Nhược Hạm khẽ cười một tiếng, đem sấp giấy kia đưa đến trước mặt Thẩm Mặc: - Toàn bộ khoản tiền xuất nhập đều đã liệt kê ra đây, lão gia phải đi hỏi những kẻ đó, mang hết tiền của triều đình đến nhà mình, lẽ nào không sợ bị báo ứng sao?
Thẩm Mặc tiếp nhận sấp giấy đó rồi tỉ mỉ xem, chẳng mấy chốc sắc mặt liền hết sức nghiêm túc, xem xong mới thở dài nói với Nhược Hạm: - Có thứ này, có thể đưa Nghiêm đảng xuống đài rồi.
~~
Sáng Gia Tĩnh không có tảo triều, sự vụ thông thường đều là quân thần thông qua chỉ dụ cùng tấu chương, tiến hành văn bản giao lưu, chỉ có gặp phải một số việc rất quan trọng, hoặc là yêu cầu ngay mặt câu thông thì các đại thần mới có thể tới Tây Uyển cầu kiến hoàng đế. Nhưng Gia Tĩnh lại rất nhác, mỗi ngày nhiều nhất gặp vài ba đại thần, có đôi khi mất hứng thì một người cũng không gặp. Cho nên đại thần muốn tấu sự đều chạy đến trước khi Tây Uyển mở cửa vào giờ Mẹo, sớm một chút đến ngoài cửa cung, chờ đợi bên trong trị phòng thấp bé đơn sơ để mong có được thứ tự tốt.
Đồ Lập tới hơi trễ, khi hắn đi vào trị phòng thì bên trong đã ngồi ba bốn đại thần. Mọi người đều biết mục đích mà hắn diện thánh nên liền nói bóng nói gió thử ý của hắn, muốn biết vụ án của tiểu các lão cuối cùng xử lý ra làm sao, để mà khi diện thánh có điều biểu thị.
Nhưng Đồ Lập giữ miệng rất chặt, một câu hữu dụng cũng không chịu tiết lộ, làm cho mấy vị đại nhân ngứa tâm khó nhịn, càng muốn biết được kết quả. Đúng lúc này, Thẩm Mặc với vẻ mặt mỉm cười cũng tới rồi.
Đồ Lập hết sức kinh ngạc đối với sự xuất hiện của y: - Thẩm đại nhân, ngươi tới làm gì?
Thẩm Mặc cẩn thận hành lễ với hắn: - Đồ công thực sự là quý nhân hay quên chuyện, ngài đã quên chúng ta đã hẹn ngày hôm nay cùng nhau diện thánh sao?
Đồ Lập có chút mơ hồ: - Chúng ta hẹn trước rồi sao?
- Đương nhiên. - Thẩm Mặc cười nói: - Lẽ nào hạ quan còn bịa đặt hay sao?
Gặp gỡ loại người vô lại này, Đồ Lập còn có thể nói cái gì, vì bảo trì phong độ của bộ đường quan lớn hắn đành phải ngậm miệng không nói.
Đồ Lập trầm mặc trong mắt những người khác chính là cam chịu, vì vậy họ vây lấy Thẩm Mặc hỏi han: - Thẩm đại nhân, tiết lộ một chút đi, lần này tiểu các lão là hung hay là cát?
Thẩm Mặc lại lắc đầu nói: - Hạ quan không biết ai là tiểu các lão.
Mọi người thầm nghĩ: 'A, còn già mồm cãi láo nữa chứ. . .' nhưng nói còn tốt hơn không nói, vì vậy giải thích: - Chính là Công bộ thượng thư Nghiêm Thế Phiên, chắc đại nhân biết vị này chứ?
- Biết. - Thẩm Mặc gật đầu, nhìn Đồ Lập một cái mới nói: - Cái này phải để Đồ công nói mới chuẩn hơn.
- Cái này. . . Mọi người khen ngược: - Đồ đại nhân là Từ Thứ tiến quân doanh, nhất ngôn bất phát, chúng tôi mới hỏi đại nhân.
- Nếu đồ đại nhân không nói. . . Thẩm Mặc cười áy náy nói với mọi người: - Vậy hạ quan cũng không thể nói rõ, gợi ý vậy, bảy chữ, vân tại thanh thiên thủy tại bình. . . Lý giải thế nào còn là chuyện của chư vị, không quan hệ gì với hạ quan.
Mọi người nghe vậy suy nghĩ một hồi, đều nói: - Xem ra tiểu các lão là bình yên vô sự rồi. Liền nhìn về phía Đồ Lập nói: - Có đúng hay không Đồ đại nhân?
Cái này thì Đồ Lập cần phải có điều biểu thị rồi. Hắn có chút không hài lòng nhìn Thẩm Mặc một cái, rồi gật đầu ý bảo không sai.
Trong lúc nhất thời, hai đại thần thuộc về Nghiêm đảng đều mặt lộ vẻ mừng rỡ, mà một người còn lại của Từ đảng thì có chút chán nản hỏi Thẩm Mặc: - Vậy Trâu Ứng Long làm sao đây? Hắn là của khoa Bính Thần.
Ngôn ngoại chi ý, sao ngươi có thể vì nịnh bợ Nghiêm Thế Phiên mà bán rẻ đồng niên chứ? Không sợ người trong thiên hạ chế nhạo ngươi ư?
- Hạ quan đều nói rồi, vân tại thanh thiên thủy tại bình. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Mọi người nói hắn có việc gì không?
- Lẽ nào hắn cũng không sao?
Giờ thì mọi người hồ đồ, buộc tội người không phải là trò chơi, mà là đấu tranh chính trị ngươi chết ta sống, nếu Nghiêm Thế Phiên không sao, vậy kẻ buộc tội hắn là Trâu Ứng Long đương nhiên sẽ không may rồi.
Thẩm Mặc cười nói: - Vân tại thanh thiên thủy tại bình, tại sao lại đều không sao chứ?
Mấy người vẫn không rõ, nghĩ hỏi lại, nhưng Thẩm Mặc không trả lời.
~~
Giờ mẹo đến, các đại thần bắt đầu lần lượt yết kiến, nói chuyện đã đến giai đoạn kết thúc nên trong triều phòng yên tĩnh. Chẳng mấy chốc, trong trị phòng chỉ còn lại có hai người Thẩm Mặc và Đồ Lập. Đồ Lập lúc này mới cả giận nói: - Thẩm đại nhân, ngươi có hơi vọng ngôn quá rồi không?
- Hạ quan không hiểu ý đại nhân. - Thẩm Mặc cười nói: - Lẽ nào hạ quan nói cái gì không nên nói sao?
- Vì sao ngươi đem kết quả sớm nói cho bọn họ! Đồ Lập tức giận nói: - Mục đích bọn họ hỏi chính là muốn biểu hiện ở chỗ hoàng thượng, nếu như đều nói tốt cho tiểu các lão, hoàng thượng chắc chắn trách chúng ta khẩu không nghiêm!
- Không đâu. - Thẩm Mặc rất khẳng định cười nói.
- Thế vân tại thanh thiên thủy tại bình của ngươi ý là gì? - Đồ Lập hỏi, thầm nghĩ đợi lát nữa ta sẽ cáo trạng với hoàng thượng.
- Vân là Vân Khanh, tự của Trâu Ứng Long. Thẩm Mặc cũng không úp úp mở mở với hắn, thản nhiên nói: - Trâu Ứng Long bay thẳng lên mây xanh, người bị hắn buộc tội thì như nước mưa từ đám mây rơi xuống, bị nhốt vào trong chai.
Giờ thì Đồ Lập nghe hiểu rồi, lập tức mất đi phong độ nói: - Chúng ta không phải đã nói rồi sao, tất cả điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, là Trâu Ứng Long vu cáo sao? Hôm qua kết án không phải ngươi không có dị nghị gì đúng không?
- Chiều qua không có, không có nghĩa là tối hôm qua không có. Thẩm Mặc mặt không đổi sắc nói: - Tối hôm qua ta chỉnh lý lại sổ sách tương quan, thực sự là không tra không biết, vừa tra liền khiến ta giật mình, ta đã bắt được mấy con mọt to kềnh!
Đồ Lập thoáng chốc biến sắc mặt, khó có thể tin nhìn Thẩm Mặc chằm chằm: - Đừng coi ta như đưa trẻ ba tuổi, nhiều sổ sách như vậy mà ngươi có thể xem hết trong một đêm?
- Mặc dù bởi vì thời gian hữu hạn, không có điều tra rõ toàn bộ toàn bộ tài chính chảy đi đâu, nhưng ít ra chân tướng của 80 vạn lượng bạc trong đó hạ quan đã hiểu rõ. Hiện tại đơn giản ghi lại, thuật lại cho Đồ công.
Thẩm Mặc nói rồi móc ra nhất tấm giấy, chậm rãi đọc lên: - Tháng 3 năm Gia Tĩnh thứ 38, Nghiêm Thế Phiên phê công trình năm vạn lượng, lấy danh nghĩa mua quan từ*, thông qua tiền trang Nhật Thăng Xương gửi vào Giang Tây Cảnh Đức trấn, từ đó trong một năm lại lấy cùng danh nghĩa phân ra ba lần gửi tiền vào Giang Tây, tổng cộng 15 vạn lượng, tới khi hoàn thành, Công bộ chỉ thu được một đợt quan từ Cảnh Đức trấn yết giá là 5 vạn lượng, nhưng trên sổ sách kết toán của Công bộ thì lại đánh dấu tiền hàng thanh toán xong, xóa bỏ đi khoản dư 15 vạn lượng! (quan từ: đồ sứ ngụ dụng)
Nhìn một cái Đồ Lập mặt đã tái nhợt, Thẩm Mặc tiếp tục đọc: - Tháng hai nắm Gia Tĩnh thứ 37, Công bộ chi 50 vạn lượng, lệnh Vân Nam Bố chính sử ti mua các loại gỗ quý, khi công trình hoàn thành, Vân Nam Bố chính sử ti tổng cộng đã gửi đến kinh thành 25 vạn lượng, cũng thông qua phương thức dân gian hải vận, quân thuyền hộ tống vận đến kinh thành, tiền trả phí dụng tương quan cho hải thương cùng thủy sư Mân Quảng 5 vạn lượng, khoản dư 30 vạn lượng thì chuyển sang Nam Xương Nhật Thăng, người thu tiền là Nghiêm Thế Đạc, đường điệt của Nghiêm các lão!
Nếu như nói đoạn đầu đã làm cho Đồ Lập đứng ngồi không yên, vậy đoạn này đã làm hắn suýt chết ngất. Bởi vì nó trực tiếp đã chứng minh, bài luận 'phí tạo thuyền tương đối lãng phí' trong lòng Đồ Lập đã không thể đứng vững. Thấy Thẩm Mặc còn muốn đọc tiếp, hắn rốt cuộc không nhịn được, khàn giọng la: - Đừng đọc nữa!
Trên mặt Thẩm Mặc vẫn mang theo nụ cười mỉm ấm áp vạn năm bất biến, nghe vậy y liền thu thanh, lẳng lặng nhìn Đồ Lập.
Hai người đối diện hồi lâu, chỉ là một người ánh mắt bình tĩnh như nước, một người khác lại tràn ngập sợ hãi do dự. Rốt cuộc, cái sợ sệt đã chống đỡ không được, vẻ mặt cầu xin chắp tay thi lễ với Thẩm Mặc, nhỏ giọng nói: - Thẩm đại nhân, ngài không thể ngọc thạch câu phần a.
- Ai là ngọc, ai là thạch? - Thẩm Mặc thản nhiên nói.
- Đương nhiên ngài là ngọc, những người đó là thạch rồi. - Đồ Lập đầu đầy mồ hôi nói: - Trong lòng mọi người biết rõ, ngài có thể nói rõ ràng 80 vạn lượng kia, bọn họ cũng có thể nói rõ 70 vạn lượng khác, nếu như ngài làm sự tình ầm ĩ, bọn họ khẳng định cũng sẽ vạch trần ra mọi chuyện, tuy họ sẽ không may, nhưng thể diện trong cung ở đâu? Lúc đó hoàng thượng tức giận, chúng ta cũng không yên thân?
- Lời này của Đồ công thứ cho hạ quan không thể gật bừa! Không biết khi nào Thẩm Mặc đã thay bằng bộ mặt ngay thẳng vô cùng, nghĩa chính ngôn từ nói với Đồ Lập: - Khổng nói xả thân, Mạnh nói thủ nghĩa, thánh nhân dạy chúng ta làm chính nhân quân tử, há có thể bởi vì họa phúc của cá nhân mà vi phạm nhân cách của bản thân, tổn hại lợi ích quốc gia?
Đồ Lập thầm nghĩ: 'Thật không nhìn ra, đây còn là người thanh niên nhiệt huyết. . .' năm ngoái tại thành Tuyên Phủ, hắn đã lĩnh giáo qua cái điên của Thẩm Mặc, không ngờ lần này lại thấy nữa.
~~
Thẩm Mặc thực sự điên sao?? Đương nhiên không phải, mà là y đã tìm được phương pháp đối phó với vô lại, đó chính là mình càng điên hơn hắn!
Nghiêm Thế Phiên ngươi không phải là nắm chuẩn hoàng đế sẽ không chịu mất thể diện, cho nên mới không sợ hãi mà áp chế quan lại, dám để lộ ra việc bê bối của ta, ta sẽ làm cho hoàng thượng bẽ mặt. Cách diễn xuất vô lại thuần túy trê phố, nhưng lại hết sức hữu hiệu, làm cho tất cả trí tuệ cao cấp đều mất công hiệu.
Đối phó với loại vô loại này, cũng chỉ có thể càng vô lại hơn hắn, nhưng loại thủ đoạn này là tối kỵ trên quan trường, sẽ bị người phỉ nhổ. Nhóm người Nghiêm đảng kiểu như thằng chân đất không sợ thằng đi giày, danh tiếng đã bại hoại rồi, đương nhiên không để bụng bị phỉ nhổ lần nữa, nhưng quan viên thẩm án đâu có chịu nổi, nào dám lấy độc trị độc?
Thẩm Mặc sau một đêm suy tư rốt cuộc nhớ tới còn có một loại người có thể trị được vô lại, đó chính là trực thần gián quan với tinh thần điên khùng không đạt mục đích thề không bỏ qua. Kỳ thật những người này trên bản chất cùng vô lại là dị khúc đồng công, nhưng chiếm đạo nghĩa cao độ, vô lại thì biến thành kẻ thấy chết không sờn, nhất vãng vô tiền! Chỉ cần việc ta nhận định thì sẽ tiếp tục kiên trì, chết cũng không quay đầu lại!
Không nhượng bộ đụng với không quay đầu lại, muốn so một lần coi ai cứng hơn, ai điên hơn.
Thẩm Mặc đương nhiên không có tinh thần thấy chết không sờn, nhưng không gây trở ngại cho y giả làm trực thần lòng son một lần, biểu diễn thử xem độ cứng của mình, so với Nghiêm đảng một lần coi ai có thể giữ vững được. Đương nhiên là y càng có thể chịu đựng được hơn, bởi vì với y thì chỉ biết làm hoàng đế tức giận, vẫn chưa xúc phạm luật pháp, cho nên kết quả xấu nhất chẳng qua là bãi quan về quê, cũng không liên luỵ thê tử, càng sẽ không thân bại danh liệt. Ngược lại, còn có thể thu được danh vọng thật lớn, từ đó sống trong sự kính ngưỡng của mọi người.
Nhưng Nghiêm đảng không thể tiếp nhận hậu quả này, bọn họ sẽ trong cơn tức giận của hoàng đế mà bị trượng trách hạ ngục, xét nhà mất đầu, thậm chí họa cho tử tôn thân bằng. . . Đây không phải là lo bò trắng răng, bọn Triệu Văn Hoa đã chết, gia sản đều bị tịch thu sạch, hoàng đế còn giao trách nhiệm con hắn tiếp tục bồi thường, không trả cho hết sẽ không tính là xong.
Hơn nữa càng đáng sợ chính là tường đổ mọi người xô, chuyện xấu đã làm trước kia khó tránh khỏi bị người thanh toán, vậy thật đúng là vạn kiếp bất phục rồi.
Thẩm Mặc thông qua một sự hoán vị xảo diệu, đem đối thủ đánh cờ của Nghiêm đảng, từ hoàng đế đổi thành bản thân, để cho Nghiêm đảng thoáng cái từ kẻ áp chế biến thành kẻ bị áp chế -- hơn nữa tuyệt không dám cùng y ngọc thạch câu phần!
Rất nhanh, Đồ Lập cũng suy nghĩ cẩn thận cái đạo lý bên trong, biết Nghiêm đảng tuy có thể áp chế hoàng đế, nhưng tuyệt đối không có cách nào áp chế Thẩm Mặc, nếu như Thẩm Mặc muốn đem sự tình công bố thiên hạ, vậy tổn thất thảm trọng nhất vẫn là chính họ.
Hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Mặc, buồn bã nói: - Thẩm đại nhân không giống như là loại người hồ đồ thế đúng không?
- Nếu như không có lỗi với lương tâm của mình chính là hồ đồ? - Thẩm Mặc cười lạnh nói: - Vậy hạ quan tình nguyện hồ đồ tới cùng!
- Ngài thực sự sẽ bất chấp tất cả ư? - Đồ Lập gian nan nói: - Ngài là lục thủ cập đệ, chưa đến 30 tuổi đã là đại quan tứ phẩm, có tiền đồ vô hạn tốt đẹp. . .
- Không cần phải nói nữa. - Thẩm Mặc khoát tay, cắt đứt lời hắn: - Tiền đồ có tốt đẹp cũng không thể bằng được tâm linh tốt đẹp!
Nói xong câu này y suýt nôn ra, thầm nghĩ sao mình lại nói lời buồn nôn thế chứ?
Nhưng Đồ Lập ở đối diện thì sắp khóc rồi, hắn gần như đang cầu xin, nếu như không phải là tùy thời sẽ có người đi vào, hắn không quỳ xuống với Thẩm Mặc không được. Thẩm Mặc lại vẫn xụ mặt, một chút phản ứng cũng chả cho.
~~
Đúng lúc này có nội giám đi vào, dè dặt nói: - Nhị vị đại nhân, đến phiên hai người rồi.
Thẩm Mặc cười nói với Đồ Lập: - Đồ công, mời.
Đồ Lập vẫn ngồi im không nhúc nhích, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng cắn răng, giậm chân một cái -- lại ôm bụng la oai oái, tiểu thái giám kia sợ quá vội vàng tiến lên đỡ lấy, thân thiết nói: - Đại nhân bị làm sao vậy?
- Có thể là buổi sáng ăn bậy gì rồi, quấy đau quá! Đồ Lập vừa nói vừa lén nhìn Thẩm Mặc nói: - Ta thật sự kiên trì không được, phải trở về thôi, làm phiền công công cáo lỗi giúp với trong cung cái, trở lại ta sẽ thượng thư thỉnh tội sau!
- Được rồi, được rồi. . . Tiểu thái giám tự nhiên đáp ứng, loại sự tình này mặc dù hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có, chung quy không thể để đại thần vừa diện thánh vừa kéo quần mà?
Được thái giám đồng ý, Đồ Lập liền vẻ mặt khẩn cầu nhìn qua Thẩm Mặc nói: - Thẩm đại nhân, hôm nay thật sự không được, chúng ta vẫn hẹn ngày mai đi.
Thẩm Mặc trong lòng cười nhạt, biết hắn muốn dùng 'thỉ độn' trốn qua một kiếp này, sau đó đi tìm bọn Nghiêm Thế Phiên, Hà Tân hỏi kế. Nhưng ngày hôm nay Thẩm Mặc ý định đánh Đồ Lập trở tay không kịp, đương nhiên không thể để cho hắn đi, phải rèn sắt khi còn nóng, cách đêm sẽ không linh mất! Y liền vẻ mặt thân thiết nói: - Đồ đại nhân bị bệnh thì nhanh về xem đại phu đi, ngài yên tâm nơi này có hạ quan, hạ quan sẽ giúp ngài nói rõ với hoàng thượng.
- Hả, ngươi không đi à?
Dưới sợ hãi Đồ Lập suýt nữa bị lộ tẩy, vội vàng 'Ai u ai u' che giấu.
- Đồ đại nhân bệnh đến hồ đồ rồi. Thẩm Mặc cười nói: - Hạ quan đâu có bị đau bụng, vì sao phải đi về. Rồi chắp tay nói với tiểu thái giám kia: - Hoàng thượng truyền triệu không dám chậm trễ, làm phiền công công săn sóc Đồ đại nhân, hạ quan đi trước đây.
Lời này hợp tình hợp lý, tiểu thái giám tự nhiên đáp ứng. Thấy Thẩm Mặc đi ra ngoài, Đồ Lập rốt cuộc cuống cuồng lên, hắn bật người xông lên trước kéo lại Thẩm Mặc: - Chờ một chút, ta đi cùng ngươi!
Hắn rốt cuộc biết là phải bỏ ý định ngăn cản Thẩm Mặc thôi, đành phải đuổi kịp rồi hãy tính.
- Đại nhân hết đau bụng rồi à? - Thẩm Mặc trêu tức.
- So với việc gặp hoàng thượng thì chút đau đớn ấy tính là gì! - Đồ Lập mặt mày dữ tợn nói.