Phản ứng của lão Lưu làm Thẩm Mặc cả kinh, tên quản gia này cũng quá đáng, lại không cho ta vào, chẳng lẽ ... Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Chẳng lẽ cảnh ngộ của Ngọc Kỳ Lân diễn ra ở nhà ta? Cha ta bị người ta hùa nhau ức hiếp?"
*** Vợ và quản gia của Ngọc Kỳ Lân Lư Tuấn Nghĩa hợp mưu cướp gia sản của ông ta - Thủy Hử.
Nghĩ như thế, y liền vội vãn đi vào trong, liền thấy một khuôn mặt tươi cười xuất hiện, Thẩm Mặc vội dừng bước, khom người thi lễ: - Nhạc phụ. Thì ra là cha vợ của y.
- Úi chà chà, đúng là con rể ta rồi. Ân lão gia mừng rỡ: - Chuyết Ngôn, sao con không nói tiếng nào đã về?
- Tiểu tế theo thánh giá nam tuần, xin phép giữa đường, chỉ muốn về nhà thăm hai vị phụ thân đại nhân, không muốn quấy nhiễu địa phương, cho nên không để lộ ra.
- Ồ, kỳ thực nói một tiếng thì tốt hơn. Ân lão gia lẩm bẩm: - Làm ông thông gia sợ tới mức chui xuống gầm bàn rồi.
- Hả? Nhạc phụ nói cha con làm sao?
- Không sao, không sao, ta nói là bọn ta không kịp chuẩn bị gì cả. Ân lão gia vội nói: - Làm ta cuống cả lên, thiếu chút nữa chui xuống gầm bàn.
- Nhạc phụ nói gì thế, con có phải người ngoài đâu, cần gì phải chuẩn bị? Cha con có ở bên trong không? Chúng ta vào thôi.
- Có... Ân lão gia gật đầu, Thẩm Mặc liền đi vào, chưa kịp đi mấy bước đã nghe ông quát: - Đứng lại.
Thẩm Mặc sợ đứng sững tại chỗ: - Nhạc phụ có gì giáo huấn?
- Giáo huấn ... Vẻ mặt Ân lão gia bối rối, thầm mắng :" Đúng là chuyện quái quỷ." Nhưng đã nhận lời người ta , đành nói: - Đúng là có giáo huấn.
- Tiểu tế cung kính lắng nghe.
" Giáo huấn gì đây nhỉ?" Ân lão gia gãi đầu gãi tai, nghĩ ra chuyện thật: - Mùi trên người con là sao hả?
- À... Thẩm Mặc liền giải thích: - Thuyền biển quá lớn không đi vào đường sông được, chỉ đành đỗ ở bến tàu, hài nhi lên một cái xe cá về.
- Ái dà, làm sao như thế được. Ân lão gia trừng mắt lên, nói như thật: - Người con mùi tanh thối như thế mà đi bái kiến lệnh tôn, đúng là .. Đúng là không ra gì cả.
" Có tới mức đó không? Dù có thối tới mức ruồi nhặng bâu quanh thì vẫn phải gặp cha chứ?" Liền cười: - Cha con một nhà, cần gì câu nệ vậy ạ, con thỉnh an trước, sau đó đi tắm rửa. Nói xong định bước vào trong ...
- Đúng là không cẩn câu nệ... Có điều còn có một vị nữa, phải chú ý một chút ... Ân lão gia cuống lên giữ lấy cánh tay Thẩm Mặc, vừa nói vừa len lén nhìn Thẩm Mặc, chỉ sợ tên tiểu tử có tiền án này nổi khùng.
- Uầy, con tưởng là chuyện gì chứ! Thẩm Mặc nhớ tới chuyện Nhược Hạm nói, liền hiểu ra: - Nhạc phụ nói đúng, thế này có chút thất lễ.
- Đúng đấy. Ân lão gia mừng húm, kéo y ra ngoài: - Cho nên đi tới chỗ ta, tắm rửa sạch sẽ trước, mai hãy chính thức tới nhà.
Thẩm Mặc nghĩ cần gì phải thế, nhưng nhạc phụ cưỡng chế kéo đi, y đành ngoãn ngoãn đi theo. Chậm chân một chút còn bị chất vấn: - Có phải là lừa được con gái ta rồi không muốn tới nhà ta nữa? Sao năm xưa lật đật tới nhà ta, đuổi cũng không đi?
"Lại còn thế nữa" Thẩm Mặc cười méo xẹo: - Nhạc phụ bỏ tay ra đi, hai bên đều là nhà con, đêm nay con ở bên kia, thế là được chưa?
- Ta không ép con đâu đấy. Ân lão gia lên xe ngựa, không quay đầu lại.
- Hì hì, không miễn cưỡng chút nào, con thật lòng thật ý. Thẩm Mặc lên xe, nói với xa phu: - Đi nào.
Nhìn cử chỉ khác thường của nhạc phụ, hiển nhiên là cha y có gì đó băn khoăn, không muốn gặp y, cho nên Thẩm Mặc chiều ý, tới nhà nhạc phụ tăm rửa, thay bộ đồ sạch sẽ. Khi ra phòng ăn, Ân lão gia đã bày bàn tiệc thịnh soạn đợi y.
Nhìn trên bàn có cá có thịnh, Thẩm Mặc thốt lên: - Nhạc phụ không ăn chay nữa à?
Ân lão gia nhìn y: - Chuẩn bị cho con đấy.
Thẩm Mặc cười hăng hắc: - Làm người phải phá lệ rồi, thật xấu hổ quá.
Ân lão gia cười mắng: - Người ta nói, mẹ vợ thương con rể, con không có mẹ vợ, chỉ có cha vợ, nếu không hầu hạ cho tốt, lại ra ngoài nói ta đối xử thế này thế nọ, không thèm đến nhà nữa...
Thẩm Mặc dù mang tới cho ông thể diện cực lớn, nhưng lại lừa mất người thân duy nhất của ông đi, làm ông nếm đủ tư vị người già cô độc, cho nên Ân lão gia thương đứa con rể này nhưng không chịu nói chuyện dễ nghe với y. Thẩm Mặc hỏi: - Nhạc phụ còn khỏe chứ? Ông trả lời: - Còn sống được mấy năm nữa. Thẩm Mặc hỏi: - Nhạc phụ ăn uống tốt chứ? Ông trả lời: - Chưa lẫn, đói biết ăn, khát biết uống. Thẩm Mặc hỏi: - Nhạc phụ, bệnh cũ có tái phát không? Ông trả lời: - Chưa chết ngay được. Nói chung là ... Làm người ta rất là ... Ài...
Nhưng Thẩm Mặc bao năm mới về nhà một lần, tất nhiên không để ý, bất kể ông nói gì, y đều cười tít mắt, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, làm Ân lõa gia cũng mất hứng chọc tức y, nói: - Phòng của con đã thu dọn xong, ăn no uống say rồi thì đi nghỉ đi.
- Như vậy sẽ không tốt cho tiêu hóa. Thẩm Mặc vẫn cười: - Cha con ta nhiều năm chưa gặp, con thường nhớ tới năm xưa ở biệt thự Tây Khê, chúng ta nói chuyện trên trời dưới biển, đánh cờ tướng, đó đúng là những ngày tháng thần tiên.
Y nói thế, liền khơi lên hứng trí của Ân lão gia, liếc xéo y một cái nói: - Sao, muốn đấu vài ván à?
Ông ta đánh cờ thối không ngửi nổi, bình sinh thắng nhiều nhất là khi đánh cờ với Thẩm Mặc... Đương nhiên, với sức cờ của Thẩm Mặc, có nhắm mắt lại cũng không thể thua ông ta, nhưng ai bảo y muốn lấy lòng cha vợ tương lai, cho nên khi chém giết thảm liệt, hoặc là thắng hiểm, hoặc là tiếc nuối cúi đầu ... Làm Ân lão gia tưởng rằng gặp được kỳ phùng địch thủ, có cơ hội là muốn đánh cờ với y.
Nhưng từ sau khi xác định quan hệ với Nhược Hạm, y liền đủn đẩy giơ cao miễn chiến bài, không né được mới miễn cưỡng đánh vài ván qua loa liền thu quân, làm Ân lão gia không bó thèm.
Thấy Thẩm Mặc lần này chủ động khiêu chiến, Ân lão gia mừng rỡ: - Nào nào đại chiến ba trăm hiệp. Thế là hai người cách sông dàn trận, xua quân chém giết nhau.
Hai người đánh qua mấy trận, Ân lão gia bõ thèm, mới phát hiện rằng tuy Thẩm Mặc nói rất nhiều nhưng đều vây quanh chuyện Nhược Hạm, hai đứa cháu trai, những đề tài mà ông thấy hứng thú, còn chuyện liên quan tới thông gia thì không hỏi lấy một câu. Mặc dù như thế ông bớt phiền lòng, nhưng ông có nghĩa vụ chia sẻ lo lắng cho thông gia, nghĩ một lúc liền hỏi: - Con không muốn hỏi ta chuyện gì nữa à?
- Nên hỏi đã hỏi hết rồi ạ, người muốn nói thì sẽ nói, không muốn nói, con hỏi cũng vô dụng. Thẩm Mặc tiếp tục bày cờ.
- Á à .. Tiểu tử thối có ý kiến rồi hả? Ý bảo ta không nói thật à?
- Tiểu tế không dám. Thẩm Mặc làm bộ sợ hãi nói.
- Được rồi, đừng đóng kịch nữa ... Ân lão gia ném cờ xuống, vặn lưng: - Ta nói với con vậy, chuyện là như thế này .... Thẩm Mặc tức thì giương tai lên , ai ngờ ông há miệng mấy lần, ngập ngừng cuối cùng chẳng nói ra được cái gì: - Chuyện này ta thật không tiện nói. Rồi phiền não xua tay: - Ngày mai con về hỏi cha con đi, chuyện hai cha con tự giải quyết với nhau, ta phải đi ngủ đây, con cũng ngủ sớm đi. Nói xong chạy biến mất.
Nhìn bóng lưng lão thái sơn, Thẩm Mặc chỉ biến nhún vai, trong bóng tối Tam Xích đi ra, hỏi nhỏ: - Đại nhân có cần điều tra không?
- Ta cái gì mà tra? Làm gì có chuyện đi tra cha mình? Thẩm Mặc trợn mắt lên: - Mau đi nghỉ đi, chạy theo xe cả đoạn dài, phải mệt lắm rồi.
- Đúng là hơi mỏi lưng đau chân rồi. Tam Xích thở dài: - Xem ra đúng là già thật rồi, nhớ lại năm xưa phi ngựa bảy tám ngày không ngừng, cũng chẳng thấy mệt ... Ấy, đại nhân, nói thật đấy, không phải bốc phét mà .. Đại nhân cho tiểu nhân nói hết đã ...
Ngày hôm sau Thẩm Mặc dậy thật sớm, nhưng vẫn không sớm bằng nhạc phụ, Ân lão gia đã đi quyền trong sân rồi, Thẩm Mặc cũng học theo múa may một hồi, liền nghe ông hỏi: - Thấy ta đi quyền thế nào?
- Có ý cảnh, có trình độ, không nhìn ra nhạc phụ đại nhân còn là cao thủ. Thẩm Mặc khen.
- Bớt nịnh bợ đi. Ân lão gia từ từ thu công: - Ăn xong thì về đi, cha con đêm qua hẳn không ngủ được đâu.
- Không có chuyện ấy. Thẩm Mặc lắc đầu: - Trời có sập xuống cha con vẫn ngáy khò khò.
- Làm gì có đứa con nào nói cha như thế ... Làm như ông ấy không biết lo biết nghĩ. Ân lão gia không nhịn được cười.
- Con không nói thế đâu nhé. Thẩm Mặc nhún vai, đỡ nhạc phụ vào nhà ăn, thong thả ăn sáng, lại ngồi thong thả trò chuyện, chẳng đề có chút ý muốn đi đâu.
Ân lão gia giục y mấy lần, cho tới gần trưa Thẩm Mặc mới đủng đỉnh đứng dậy, ngồi xe về nhà.
Lần này đãi ngộ so với hôm qua hoàn toàn khác biệt, Thẩm Mặc vừa xuống xe, liền nghe thấy tiếng hò hét kích động, hưng phấn, vui mừng : - Thiếu gia về rồi. Tiếp đó cửa phủ mở ra, nô bộc trang phục thống nhất, chia làm hai hàng nam nữ, cùng hô vang: - Hoan nghênh thiếu gia trở về. Hô rất chỉnh tề, hiển nhiên đã huấn luyện qua.
Thẩm Mặc thì lại giật mình, thầm nghĩ :" Lại bày ra cái trò gì đây?"
Đang ngây ra thì cái mặt già của Lưu Lão Lục lọt vào mắt y, chỉ thấy lão gia hỏa này hết sức cung kính khom lưng nói: - Thiếu gia, mời về phủ, lão gia đang đợi bên trong.
Thẩm Mặc gật đầu đi vào bên trong, lần này không có ai ngăn cản, làm y thuận lợi đi vào, thấy cha già mặt mày tiều tụy nghển đồ nhìn ngó trong vườn .. Vừa mới thấy con trai, Thẩm Hạ kích động, sau đó lại sợ hãi.
Thẩm Mặc không có chút do dự nào, đi nhanh tới trước mặt ông, vén vạt áo, quỳ gối dập đầu ba cái: - Phụ thân đại nhân vạn an, nhi tử bất hiếu khấu đầu với người.
- Ôi, ôi, mau đứng lên. Thẩm Hạ vội đỡ y dậy: - Đã là đại quan nhân rồi, sao có thể tùy tiện quỳ được chứ?
- Con lạy cha mình cơ mà.
- Cha mình cũng không được. Thẩm Hạ lắc đầu: - Con ta phải giữ tôn nghiêm, trừ hoàng đế không được quỳ lạy ai hết.
Trong lời nói đơn giản đó hàm chứa sự kiêu ngạo, cưng chiều, kỳ vọng... Toàn bộ cảm tình của cha hiền với con, làm Thẩm Mặc mắt đỏ hoe, cười toét miệng: - Không được, lúc nào cha cũng ở trên, hài nhi nên khấu đầu. Nói xong lại muốn lạy, Thẩm Hạ ôm lấy, vờ giận: - Thằng bé này, tính khí không thay đổi chút nào.
- Cha cũng thay đổi chút nào đâu.
Hai cha con ôm lấy nhau, quan hệ cha con thân mật này là do Thẩm Hạ vừa làm cha vừa làm mẹ vất vả kiếm được, người khác hâm mộ cũng vô dụng.
Thẩm Mặc đỡ cha vào phòng, thấy bên trong bà biện trang nhã đơn giản, không còn vẻ nhà giàu xổi trước kia nữa, có thể thấy nhiều năm qua cha y ngoài sống an nhàn hưởng thụ, chú ý tu thân dưỡng tính, cảnh giới đề cao rất nhiều rồi, nhưng vẫn còn chỗ thiếu sót ..
Nhìn kỹ mấy bức tranh trên tường, ngoại trừ mấy bức non nước chim hoa lấy từ nhà Từ Vị , thì mấy tranh chữ của chính bản thân, toàn là " bách thiện hiếu đương tiên, tích thiện hữu dư khánh " " chịu được qua phong ba, trời quang mây tạnh ..." Toàn câu cũ rích, y luyện chữ thôi. Thẩm Mặc không khỏi xấu hổ: - Cha, chữ của con không thể gọi là đại gia, để cùng chỗ với tranh của Văn Trường huynh đúng là bêu xấu rồi.
Thẩm Hạ lại có cái nhìn khác, lắc đầu nói: - Đây mặc dù là do con ta tập viết năm 15 tuổi, nhưng đường đường chính chính, ngời ngời chính khí, ta thấy còn đẹp hơn của Từ Vị. Đúng là "vợ người thì đẹp, con mình thì hay", con mình luôn hoàn mỹ, không ai so được.
Thấy cha coi trọng những bức tranh chữ đó, Thẩm Mặc ngậm miệng, cố không nhìn là được.
Hai cha con nói chuyện một hồi, Thẩm Mặc thấy vị kia còn chưa ra, Thẩm Hạ cũng không nhắc tới, đành chủ động hỏi: - Ừm, à.. Vị kia.. Ừ, tân phu nhân của người đâu? Y vốn định nói "vị di nương kia của con đâu?" Nhưng lời ra đến miệng thành ra như thế.
Thẩm Hạ nghe vậy vội đính chính: - Không phải tân phu nhân, cha không tục huyền, phu nhân của ta vĩnh viễn chỉ có mẹ con ... Càng nói càng nhỏ: - Ta chỉ .. Chỉ tìm một phòng thiếp làm bạn.
- Cũng thế cả thôi, dù sao người không phải là quan viên tại vị nữa. Mẹ con đã qua đời nhiều năm, cha để trong lòng là được, con tin mẹ cũng không muốn vật cản của cha.
Nghe Thẩm Mặc nói như vậy, Thẩm Hạ kinh ngạc há hốc mồm, lâu lắm mới phản ứng lại: - Nạp thiếp là được rồi, không cần lên chính thất.
- Đó là tự do của cha, con chỉ bày tỏ thái độ của mình, tuyệt đối không cản trở, nên như gặp phải rắc rối gì cha cứ nói, con sẽ giải quyết.
Thẩm Hạ nhìn con mình cứ như người không quen, nước mắt chảy ra: - Triều Sinh..
Thấy cha như thế Thẩm Mặc không dễ dịu chút nào, vì điều ấy nói lên, trước kia mình gây áp lực tâm lý cho cha quá lớn, thật không đúng chút nào. Vội chuyển đề tài: - Lần này có thể mời di nương ra cho con gặp mặt chưa?
- Ài, không may, nàng ấy về nhà mẹ đẻ rồi. Thẩm Hạ đỏ mặt lên: - Vài ngày nữa mới về, hay là, cha phái người đi đón nhé?
Thẩm Mặc thấy cha đỏ mặt biết ngay ông nói dối, trước kia toàn thế, không lần nào ngoại lệ ... Hơn nữa lần này nói dối rất kém, mai là sinh nhật ông rồi, vị di nương mới cưới kia sao có thể về nhà mẹ đẻ được?
Lòng y không khỏi nghĩ :" Chẳng lẽ hôm qua cha bảo nhạc phụ kéo mình đi là để giấu vị "di nương" này? Có cần phải thế không? Mình đâu phải không biết là cha lấy vợ chứ."
"Rốt cuộc là chuyện gì đây?" Thẩm Mặc ăn cơm xong về phòng nghỉ ngơi, nói với Tam Xích: - Đi tra xem vị di thái thái kia là người ở đâu, hiện giờ ở chỗ nào, có gì khác thường?
- Không phải đại nhân nói con không thể tra cha mình sao? Đối với vị đại nhân sáng nói chiều sửa này, Tam Xích không biết phải làm sao.
- Ta nói thế à?.. Thẩm Mặc day day trán, đầu óc hơi nhức: - Ta bảo ngươi đi tra vị di thái thái kia cơ mà, thế đã được chưa? Rồi còn tự giải thích cho mình: - Ta chỉ làm việc tốt hơn , chứ không xấu hơn đâu, mau đi đi, ta chờ tin.
- Vâng, đại nhân chờ tin tức của tiểu nhân. Tam Xích trầm giọng nói, xoay người rời đi.
- Hi vọng không phải chuyện xấu. Thẩm Mặc hít sâu một hơi: - Chỉ cần để phụ thân nửa đời sau được sống tốt hơn, ta chấp nhận làm tất cả. Sát khi thoáng qua làm đám chim nhạy cảm bay loạn lên, vỗ cánh phành phạch hoảng sợ nhìn Thẩm Mặc.
- Oh, ****, cái gì thế này? *** chim! Ôi, quần áo mới của ta...