Đại Minh có hai hồ Mạc Sầu, một ở phủ Ứng Thiên, một ở phủ Thừa Thiên, cái sau nổi tiếng không bằng cái trước, nhưng lại đẹp đẽ không kém gì.
Trên mặt hồ trong xanh, thuyền hoa đọ sắc, khắp nơi là cảnh ca múa thanh bình, những đại thần theo thánh giá nam tuần, không kiềm chế được cảnh đẹp cuốn hút, hẹn nhau lên hồ uống rượu hành lạc, tức thì làm người ta nhầm rằng, đây là hồ Mạc Sầu trong thành Kim Lăng.
Một chiếc thuyền hoa hai tầng không có gì nổi bật trôi nổi không mục đích trên thuyền, bên trên có tiếng nhạc, có ca cơ, nhìn qua không khác gì du thuyền khác. Nhưng nếu vào tầng hai sau tấm rèm trùng trùng, phát hiện ra ra không khí khác hẳn cả mặt hồ, chỉ có hán tử nai nịt gọn gàng, vẻ mặt nghiêm túc, và một nam tử trẻ tuổi đang rửa dịch dung.
Đó là Thẩm Mặc và các hộ vệ của y, vì trong thành toàn phiên tử Đông Xưởng, không phân biệt được đâu là người dân thường, đâu là mật thám, cho nên bọn họ đông người như thế dù thuê khách sạn hay nhà dân đều bị chú ý, Thẩm Mặc bao luôn cả một chiếc hoa thuyền, vừa tiện di chuyển lại tách rời khỏi sự giám thị kia, chỉ là tốn kém một chút.
- Đại nhân, vì sao chúng ta thay đổi kế hoạch? Hầu hạ Thẩm Mặc rửa mặt xong, Tam Xích cuối cùng không kìm được nghi vấn trong lòng.
- Ta quan sát một lúc, thấy hai nhóm quẩn thần muốn vào cung đều bị ngăn lại. Thẩm Mặc bình tĩnh nói: - Nhìn tâm tình của bọn họ rất kích động, trong cung tựa hồ xảy ra chuyện gì rồi, vì thế để cẩn thận, ta tạm thời không tiến cung. .. Trên hồ này có không ít quan viên du ngoạn, ngươi nghĩ cách điều tra, xem xem có phát hiện điều gì không.... Còn nữa, thử liên hệ với Cao bộ đường, chí ít tìm hiểu rõ tình hình của ông ta.
- Vâng. Tam Xích trầm giọng đáp.
Nhân thời gian đợi báo cáo của Tam Xích, Thẩm Mặc tranh thủ chợp mắt hồi phục tinh lực, ai ngờ vừa nhắm mắt lại liền mơ thấy núi xương biển máu, làm y trằn trọc mãi, rồi đành nằm đó, trơ mắt nhìn lên trần, suy nghĩ khả năng phát triển sự việc.
Nhưng y căn bản không tìm ra được đầu mối, vì trong âm mưu và biến hóa này, y bị chặn ở bên ngoài, bản thân không được ban quyền, không sao biết được tình hình, cảm giác nhỏ bé bất lực. Ngoài tức giận, còn hả hê :" Lần này nếu ông toi đời thì do reo gió gặp bão." Ông ở đây tất nhiên là chỉ hoàng đế rồi.
Khi trời sắp tối, Tam Xích mang về tin tức thăm dò được Gia Tĩnh đế về quê mười ngày trước, bái tế Hiển lăng, về chơi Hưng vương phủ, dạo hồ Mạc Sầu, thậm chí tiếp kiến hương thân phụ lão, tuyên bố miễn thuế ba năm .. Ngày nào cũng xuất hành, không hề có gì khác thường.
Ba ngày trước , hoàng đế tuyên bố có lĩnh ngộ, sẽ bế quan ba ngày, đáng lẽ sáng nay phải xuất quan. Các đại thần cũng vui vẻ làm biếng, hẹn nhau tới hồ du ngoạn, có lẽ đó là nguyên nhân ngoài thành nghiêm ngặt bên trong lại thả lỏng.
Nghe Tam Xích báo cáo xong, Thẩm Mặc hỏi: - Gặp Cao đại nhân chưa?
Tam Xích lắc đầu: - Thấy thì thấy rồi, nhưng Đông Xưởng theo dõi gắt quá, không tiếp xúc được. Còn cả mấy vị đại nhân khác, tình hình cũng tương tự. Rồi đột nhiên nhớ ra một việc: - À còn nữa, cái tên nguyên sư Hùng Hiển gì đó rất được hoàng đế tin cẩn, hoàng đế cần nói gì, đều thông qua hắn truyền ra ngoài, các đại thần đều có y kiến, nói hoàng thượng sủng tín hắn hơn cả với Thiệu Nguyên Tiết, Đào Trọng Văn trước kia.
- Vậy Trần Hồng thì sao?
- Đang định bẩm bảo với đại nhân đây, hành động của Trần Hồng, hắn gần như đem tướng lĩnh bộ đội theo cùng thay hết rồi, hiện giờ trong ngoài đều là người của hắn.
- Ừ, biết rồi.
Thẩm Mặc đứng dậy mở cửa sổ ra, trời sao lấp lánh, mặt hồ lấp chấm ánh lửa. Người dân Đại Minh không hề giảm hứng thú du hành, muốn tiếp tục chơi qua đêm. Tất cả những gì xảy ra ở An Lục tựa hồ không có gì khác biệt, hoàng thượng vẫn sa lầy vào tu đạo, tiểu nhân vẫn lộng quyền, đại thần vẫn dửng dưng, giống như bao nhiêu năm trước kia.
Nhưng Thẩm Mặc ngửi được rõ ràng mùi âm mưu, một số chuyện đang âm thầm diễn ra. Y ao ước có đôi mắt lửa ngươi vàng nhìn xuyên sương mù, thấu suốt sự việc ... Đáng tiếc, đây là nguy cơ lớn nhất từ khi y xuất đạo tới nay, cảm thấy lực bất tòng tâm.
Suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Mặc quay về khởi điểm, một mình chiến đấu là tuyệt đối không được, phải tìm người trợ giúp mới có tiến triển. Một hảo hán còn phải có ba người giúp huống hồ là y.
Y tin, đám người Trần Hồng lộng quyền tất làm cho một số người bất mãn, thậm chí nhiều người cảnh giác ngửi ra mùi âm mưu trong đó, việc tiếp theo mình phải làm là tìm ra những người đó, đoàn kết lại, hợp lực với nhau.
Nhưng dùng phương pháp nào để đạt được mục đích lại không khiến Đông Xưởng chú ý? Ánh mắt Thẩm Mặc dừng trên hoa thuyền tiếng ca múa réo rắt, bật cười: - Thì ra phương pháp ở ngay trước mắt.
- Đại nhân có biện pháp hay rồi?
- Ừ, thắp đèn mài mực.
- Vâng. Tam Xích mau lẹ thắp đèn, Thẩm Mặc ngồi ngay ngắn trước bàn, bắt đầu học theo ngữ khí ai đó, vi mấy tấm thiếp mời, nhân lúc tối trời bảo Tam Xích gửi đi.
Sáng hôm sau, mấy quan viên đều xem được thiếp mời, mấy tấm thiếp đó rất bình thường, nhưng không ai thấy thất lễ, thậm chí còn hớn hở đắc ý, vì vị gửi thiếp mời đó không tầm thường, Quốc tử giám tế tửu Từ Vị.
Ai cũng biết Từ Vị trán cao hơn trời, thường ngày khinh thường không thèm qua lại với đồng liêu, lọt vào mắt xanh của hắn không ai không là bậc tài tuấn ưu tú, giờ hắn mời tham gia tiệc sinh nhật, là phần thể diện đáng giá hơn vàng, ai nấy vui ra mặt, chuẩn bị lễ vật, ra ngoài dự tiệc từ sớm.
Lỳ kỳ hơn nữa, Từ Vị cũng nhận được thiếp mời, mở ra xem liền cười toe toét: - Ta mời người ăn cơm lại gửi thiếp cho chính mình thế này?
Hắn vốn cho rằng ai đó đùa ác, nhưng nhận ra là bút tích của Thẩm Mặc liền biết bên trong có vấn đề, vội xem rõ địa điểm rồi tới đó, sớm hơn tất cả mọi người.
Theo miêu tả trên thiếp mời, hắn dễ dàng tìm được chiếc thuyền kia, nhìn một cái nhận ra ngay vệ sĩ của Thẩm Mặc, càng xác định có chuyện xảy ra, lên thuyền, được chỉ dẫn của vệ sĩ, tới thẳng tầng hai.
Qua giờ Tỵ, khách lục tục tới, quả nhiên thấy Từ Vị tươi cươi đứng tiếp khach, vội chắp tay vấn an. Từ Vị khách khí mời vào trong khoang.
Khách mời có cả quan văn võ tướng, thậm chí thái giám trong cung, thành phần phong phú, thoát khỏi quy tắc "người tụ theo bầy", cho thấy sự độc đáo của chủ nhân .. Đương nhiên mọi người nghĩ tới quái nhân như Từ Vị mời khách liền không lạ nữa.
Đợi mọi người tới đủ, Từ Vị sai thuyền rời bờ, tới lòng hồ, hắn nói với khách khứa: - Chư vị tới đây, tại hạ cảm kích vô cùng ...
Mọi người liền khiêm tốn đáp: - Được lời mời của Văn Trường tiên sinh, chúng tôi vinh dự vô cùng.
Từ Vị lắc đầu: - Ta không mời các vị, hôm nay cũng không phải sinh nhật ta...
- Hả? Mọi người đưa mặt nhìn nhau: - Ai lấy danh nghĩa của ngài mời khách thế?
Lời vừa dứt một giọng nói ôn hòa vang lên: - Ta. Mọi người nhìn lên, thấy Thẩm Mặc thong thả bước xuống lầu.
- Thẩm đại nhân. Mọi người bật cười: - Ngài quá khách khí rồi, ngài mở tiệc, ai không dám không tới góp vui, cần gì Từ đại nhân ra mặt.
Thẩm Mặc không cười, trầm giọng nói: - Ta làm thế vì che mắt kẻ khác.
Khoang thuyền liền trở nên yên tĩnh, mọi người không hiểu ý y thế nào?
Lại nghe Thẩm Mặc phát ra lời kinh thiên động địa: - Vì ta hoài nghi có kẻ muốn mưu phản.
Lặng ngắt, lặng ngắt như tờ, các quan viên nhìn nhau, thái giám Mã Toàn vừa đi ra ngoài, vừa lẩm bẩm: - Ai chà, suýt quên mất hôm nay ta phải trực. Lập tức Đông Ninh Bá Tiêu Anh đi theo: - Ta cũng thế ... Nhưng bọn họ đi tới cửa bị hai võ sĩ cao lớn, vẻ mặt bất thiện ép trở về.
Không khí trong khoang thuyền rất quái dị, người sợ hãi, người khẩn trương, người lúng túng, người sợ tới tái mặt.
- Ngồi cả đi. Từ Vị quát: - Trước tiên nghe Thẩm đại nhân nói hết.
Mọi người không chú ý tới hắn, vẻ mặt bất an nhìn Thẩm Mặc : - Thẩm đại nhân, ăn bừa thì được, nói bậy thì không, mưu phản là phải tru di cửu tộc đó.
Thẩm Mặc không nhịn được cười: - Có ai bảo chư vị làm phản đâu, mà là cùng ta dẹp loạn, lập công cần vương.
Mọi người cười ngượng ngập, thái phó tự thiếu khanh Từ Cổn nói: - Thẩm đại nhân nói đùa sao? Hiện giờ thiên hạ yên bình, vô duyên vô cớ ai dám mưu hản? Chúng ta uống rượu thôi ... Cả đám cười khan hưởng ứng ...
Thẩm Mặc không cười, nghiêm nghị nói: - Các vị không biết rồi, ngự sự Lâm Nhuận thỉnh cầu diện thánh ở Dương Châu, muốn đàn hắc chuyện bất pháp của Y Vương, nhưng bị người ta ngăn lại, không được toại nguyện. Rồi lấy ra một bản tấu chương: - Ông ấy nhờ ta trình lên cho hoàng thượng. Y đưa cho mọi người truyền nhau xem.
Bên trong đó trừ tội ác bạo ngược, tham tàn ra thì là chuyện vương phủ tự lập Đông Xưởng, thu mua vong mệnh, điên cuồng mở rộng quân đội, hơn nữa từng điều đều có con số chính xác làm bằng chứng, không có chút mơ hồ nào.
Khi nhìn thấy con số đáng sợ đó, ai dám nói Y Vương không phải mưu đồ làm phản? Những kẻ nhận tiền của Y Vương là đồng bọn.
- Các vị ngồi đây đều là người thông minh, tất biết bản tấu này không thể tới được chỗ thánh thượng là có ý gì. Thẩm Mặc bình tĩnh nói.
Mọi người thầm gật đầu, nhất định có kẻ không muốn làm hoàng đế biết, mà làm được điều này chỉ có hai ba người thôi.
Mọi người đang suy đoán thân phận kẻ đó thì Thẩm Mặc tiếp tục nói: - Ta từ Thiệu Hưng quay về, trên hồ Bà Dương gặp được một cuộc truy sát, bên truy kích là võ sĩ Nghiêm Thế Phiên, bị truy sát là dị hiệp Hà Tâm Ẩn. Vì Hà Tâm Ẩn phát hiện chuyện giống như của Y Vương. Khi ông ta lén vào phủ còn to hơn vương phủ của Nghiêm Thế Phiên, phát hiện đám võ sĩ hoàn toàn biến mất , còn Nghiêm các lão bị nhi tử của ông ta .. giam lỏng.
Tất cả tin tức đều không chấn động bằng cái cuối cùng, mọi người tức thì lo sốt vó, Từ Cổn run run nói: - Đại nhân đùa à? Tiểu các lão giam lỏng Nghiêm các lão.
Không khí trở nên nặng nề, nếu như nói chuyện Y Vương còn có chút xa xôi, nhưng nếu Nghiêm Thế Phiên mà giam lỏng cha hắn thì chuyện ngay trước mắt rồi.
- Có lẽ nói giam giữ càng chính xác hơn. Thẩm Mặc nói: - Hiện giờ Hà đại hiệp đang truy tung đám võ sĩ biến mất, còn ta thì ngày đêm tới đây cảnh báo cho hoàng thượng. Kết quả ta thấy Đông Ninh Bá bị giải trừ binh quyền, Mã công công bị chèn ép khỏi cung, mấy vị đại nhân muốn tiến cung cũng bị chặn bên ngoài ....
Mọi người gật gù: - Đại nhân nói đúng , gần đây chúng tôi thật xui xẻo.
- Không phải các vị xui xẻo. Thẩm Mặc lắc đầu: - Hiện giờ trong ngoài cung , quân đội xưởng vệ đều nắm trong tay ba người Viên Vĩ, Trần Hồng và Hùng Hiển, mà ba kẻ này đều có dây mơ rễ má với Nghiêm Thế Phiên ...
Hai kẻ đầu không cần phải nói, kẻ thứ ba làm mọi người ngạc nhiên: - Hùng Hiển có liên quan tới Nghiêm Thế Phiên?
- Ta đã tra xét thông tin về Hùng Hiển, hắn là người Cát An Giang Tây, năm xưa vào kinh đi theo Nghiêm Thế Phiên, nhờ đó mới phất lên, mặc dù hai mươi năm qua nhìn tựa như không có liên hệ gì. Nhưng Hùng Hiển đột nhiên thăng tiến vòn vọt, thành nhân vật không kém gì Đào Trọng Văn, Thiệu Nguyên Tiết năm xưa, đằng sau không thiếu thao tác của Nghiêm Thế Phiên.
Ánh mắt Thẩm Mặc quét qua mọi người, nói: - Tổng hợp tình huống các phương diện, rất có khả năng có kẻ đang sắp đặt một âm mưu kinh người ... Giọng y cao lên: - Chư vị, chúng ta nhận ân sâu của hoàng thượng, vinh nhục cá nhân sớm gắn liền với hoàng thượng, hiện giờ hoàng thượng có chuyện, chúng ta không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Nghe Thẩm Mặc nói thế, mọi người khơi lên lòng chung kẻ thù, chuyện này chẳng tầm thường, nếu chỉ bằng vài câu nói của y khiến bọn họ bất chấp hậu quả đi theo thì đã chẳng làm tới chức vụ ngày hôm nay.
Cho nên sau một hồi im lặng, Tiêu Anh người có thân phận tôn quý nhất ở đây: - Thẩm đại nhân, không phải các huynh đệ không tin ngài, nhưng những tin tức đó đều do ngài nghe được, không tính là xác đáng, không khéo bị hoàng thượng trách tội đấy ....
Thẩm Mặc sớm dự liệu được phản ứng này của bọn họ, y tìm những người này, nhân phẩm bình thường. Nhưng không còn cách nào khác, vì hoàng đế thích dùng hạng tiểu nhân xu nịnh hầu hạ bên mình, dùng con cháu thế gia thống lĩnh cẩm y vệ. Đám người này học vấn không có, suy nghĩ lại quá nhiều, mong bọn họ mang nhiệt huyết theo y thật sự là không thể.
Nhưng không phải y không nắm chắc được phần nào, vì những người này hoặc có thù với Viên Vĩ, hoặc bị Trần Hồng ghét, hoặc nếu hoàng thượng có chuyện sẽ mất đầu. Cho nên dù không muốn, bọn họ vẫn phải theo y.
Thẩm Mặc kiên nhẫn đợi, nhưng có người không kiên nhẫn được.
- Gặp hoàng đế đã rồi hẵng nói. Từ Vị cười lạnh: - Các ngươi có biết trong cung ba ngày qua rốt cuộc phát sinh chuyện gì không? Vì sao Trần Hồng có thể ngang ngược chèn ép các ngươi, vì sao không ai được vào cung! Thân là thần tử, điều phải quan tâm nhất là an nguy của hoàng thượng, chứ không phải là hoàng thượng trách tội.
Những lời này của y mặc dù khó nghe, nhưng không ai phản bác được, ai dám nói nhiều là không quan tâm tới sống chết của hoàng đế.
Thấy không khí hơi căng thẳng, Thẩm Mặc giảng hòa: - Các vị đều là huynh đệ của ta, ta tuyệt đối không hại huynh đệ. Ta không bảo mọi người theo ta xông vào cung cấm, cũng không bảo mọi người liều mạng với bọn chúng.
Đám kia cười nói: - Nếu có kẻ làm loạn thật, chúng tôi cũng không ngại liều mạng.
- Tốt lắm. Thẩm Mặc gật đầu: - Chuyện cấp bách hiện nay là, một làm rõ rốt cuộc đã xảy ra việc gì, hai là mau chóng truyền tín hiệu nguy hiểm cho hoàng thượng. Rồi hỏi vị trung niên ngồi cuối: - Thôi thái y, ngài có thể gặp được hoàng thượng không? Vì thái y là mục tiêu ít chú ý nhất, lại danh chính ngôn thuận có lý do tiếp kiến hoàng thượng, cho nên Thẩm Mặc mời ông ta.
Thôi Thái Y băn khoăn rất lâu mới nói: - Chắc là sẽ có cơ hội ... Cách ba ngày thái y viện đều chẩn mạch cho hoàng thượng, ta nói với viện trưởng, chắc là có thể kiếm được việc này?
Thẩm Mặc hỏi tới: - Khi nào?
- Chiều mai. Thôi thái y nuốt nước bọt.
- Tốt lắm. Thẩm Mặc lấy ra một tấm vải rộng: - Buộc cái này lên tay có thể thoát được soát người, đợi gặp được hoàng thượng thì tháo xuống trình lên.
Thôi thái y nhận lấy xem , là lời lẽ cảnh báo của hoàng thượng viết cho hoàng đế, liền trịnh trọng thu vào trong lòng: - Ta sẽ tận lực.
Mặc dù bản tính ông ta có chút hèn nhát, nhưng đối diện với lời trọng trách nặng nề này, ông ta vẫn thấy mình nên tiếp nhận và hoàn thành, nó sẽ là thời khắc huy hoàng nhất cuộc đời ông ta.
- Nhờ cậy vào ngài đó. Thẩm Mặc lại nói với mọi người: - Chư vị hay trở về theo dõi sát sao động tĩnh xung quanh, nếu không được hoàng thượng ủy quyền, ta sẽ không bắt các vị làm gì. Nếu như cuối cùng xác định được chỉ là báo động nhầm, tất cả trách nhiệm ta sẽ gánh vác, các vị đều một lòng bảo vệ thánh giá, hoàng thượng sẽ không trách tội đâu. Ngược lại, mọi người cùng chung hưởng, họ Thẩm này tuyệt đối không tham công.
Y nói tới nước này rồi, mọi người còn có thể nói gì được nữa? Đều trịnh trọng gật đầu.
Thẩm Mặc dặn: - Mọi người chú ý an toàn đó, ngày sau uống rượu mừng công.
- Cùng uống rượu mừng công. Mọi người đồng thanh.
Buổi chiều thuyền hoa về bến tàu, khách khứa tản đi, Từ Vị đứng trên mũi thuyền thay chủ nhân tiễn khách, quay về cười với Thẩm Mặc: - Bao năm rồi mới thấy đệ ngùn ngụt chiến chí như vậy.
Thẩm Mặc cười: - Gió đông thổi, trống trận rung, trên đời này, ai sợ ai.