(Sinh nhật đầu tiên của trẻ con sau khi sinh không phải là ngày sinh ra một năm sau mà là 100 ngày sau khi sinh, tục xưng "Trăm tuổi", ý là nguyện hài tử sống lâu 100 tuổi.)
Đợi đến khởi thảo hoàn tất, Từ Giai mới duyệt lại, vê râu vui mừng nói: - Rất tốt! Rất tốt! Lần này rốt cuộc không còn sai sót gì rồi!
Lưu Đảo và Hoàng Quang Thăng cũng cười nói: - Chấp cái đầu Nghiêm Thế Phiên hắn có thông minh tới đâu, lần này cũng phải xa cách thân thể thôi!
Việc này không nên chậm trễ, Từ Giai lập tức triệu Trương Cư Chính tới, lệnh hắn vào mật thất để chỉnh sửa, đợi viết xong mới coi lại một lần. Hoàng Quang Thăng, Lưu Đảo lập tức đóng dấu gia phong, hoàn thành một quyển mật tấu. Từ Giai hai tay đưa nó cho Hoàng Quang Thăng, cũng đưa bản nháp trước kia cho hắn.
- Thứ vô dụng này suýt nữa hại người! Trở lại hạ quan sẽ hủy nó! - Hoàng Quang Thăng chỉ vào bản nháp nói.
Từ Giai lắc đầu cười nói: - Nhưng cũng không phải hoàn toàn vô dụng -- Nghiêm thị như bách túc chi trùng, tử nhi bất cương, cựu đảng còn ở kinh rất nhiều, không ít người trong lòng đang buồn lo vì Thế Phiên. Những người này có mặt khắp nơi, tai mắt đông đảo, tất sẽ do thám biết hồ sơ của các vị, cho rằng đối sách. . .
- Các lão nghĩ rất đúng. - Hai người nghe vậy gật đầu nói: - Ý của ngài là?
- Sao các vị không đem phần phán quyết này mà tuyên dương ra, làm Nghiêm thị cựu đảng lơ là, thả lỏng cảnh giác. - Từ Giai hạ giọng nói: - Về phần phán quyết mới của chúng ta, đợi ngày thượng trình sẽ lặng yên đổi thành bản thật, nhất định có thể giải quyết dứt khoát, đánh cho Nghiêm Thế Phiên trở tay không kịp!
Hai người nghe vậy đại hỉ: - Hay cho một chiêu minh tu sạn đạo! Có các lão xuất mã, lần này Nghiêm Thế Phiên sẽ không còn chút hy vọng rồi!
- Còn chưa thấy cái đầu Nghiêm Thế Phiên rơi xuống đất thì vẫn chưa thể sơ suất chút nào được. - Từ Giai trịnh trọng nhắc nhở Hoàng Quang Thăng: - Đến lúc đó Hoàng đại nhân đích thân đến Tây Uyển đệ trình, đại nhân là khâm sai, ai cũng không dám ngăn cản, trực tiếp giao tận tay hoàng thượng!
- Tuân mệnh!
Hoàng Quang Thăng chấn hưng tinh thần. Hắn biết thời khắc danh thùy thanh sử của mình đã sắp đến rồi.
Từ Giai tiễn hai người đi ra ngoài, khi trở lại trị phòng thì thấy Trương Cư Chính đã đợi ở đó rồi: - Học sinh có một chuyện không rõ, xin lão sư chỉ dạy.
- Nói đi. - Từ Giai đỡ bàn ngồi xuống.
- Có phải là mỗi một thủ phũ, - Trương Cư Chính đè thanh âm xuống cực thấp: - Đều phải đi trên con đường này hay không?
- Đường gì? - Từ Giai nhìn hắn nói.
- Con đường đối nghịch với hoàng đế.. . - Trương Cư Chính từng chữ nói.
Từ Giai bình tĩnh nhìn hắn một lát, đột nhiên cất tiếng cười to: - Thái Nhạc a Thái Nhạc, trước đây ta vẫn còn lo lắng ngươi sẽ bị Thẩm Chuyết Ngôn khi dễ, hiện tại xem ra lão phu đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Rồi chỉ tay vào hai mắt hắn: - Hai mắt của ngươi cái gì cũng có thể nhìn thấu!
- Ngươi là một câu vạch trần thiên cơ. Từ Giai chậm rãi nói: - Nói đến thì quan hệ giữa thừa tướng và hoàng đế cũng không chỉ như vậy đâu. . . Rồi nghiêm mặt nói: - Một quốc gia, chính trị muốn thanh minh ổn định, quan trọng nhất là có quy củ, tất cả mọi người giữ quy củ, quốc gia sẽ không thể loạn được -- quy củ của chúng ta là cái gì?
- Tam cương ngũ thường. - Trương Cư Chính nhẹ giọng đáp.
- Đúng, nhưng có vấn đề, không thể quản được mọi người. - Từ Giai trầm giọng nói: - Quân vi thần cương, phụ vi tử cương, phu vi thê cương, có thể nói bao gồm toàn bộ người trong thiên hạ, duy chỉ sót một người.
- Ý của lão sư là. . . Trương Cư Chính khẽ hỏi: - Hoàng đế.
- Không sai. - Từ Giai chậm rãi gật đầu nói: - Trời tạo ra vạn vật có công tạo hóa, sinh một vật thì sẽ có một vật khắc nó. Mà tể tướng chính là dùng để khắc chế hoàng đế, cổ đại xưng tể tướng tiền nhiệm là bái tướng, hoàng đế của Hán triều phải hành lễ với tể tướng của mình, khi đến Đường triều, tể tướng còn có thể ngồi trước mặt hoàng đế, chuyển tới Tống triều cũng chỉ có thể đứng, lại đến Đại Minh ta, tể tướng đã dứt khoát bị xóa bỏ. ..
- Nhưng thiên đạo hữu thường, không phải chỉ dựa vào ý nguyện cá nhân là có thể thay đổi được. - Từ Giai trầm giọng nói: - Dù cho anh minh thần võ như Thái tổ hoàng đế, có thể vĩnh viễn xoá bỏ danh hiệu thừa tướng, nhưng không cản nổi quyền của tể tướng lấy một hình thức khác để trùng sinh.
Nói đoạn ông ta khẽ vuốt ve cái chặn giấy bằng ngọc trên bàn, thản nhiên nói: - Đó chính là nội các, trải qua sự nỗ lực của mấy đời Đại học sĩ, quyền hành bị Thái tổ hoàng đế phân tán cho lục bộ đã trở lại nội các một lần nữa, hiện tại quyền uy của thủ phụ còn vượt xa lưỡng Tống, đuổi kịp Hán Đường. Điều này chỉ sợ là Thái tổ hoàng đế tuyệt đối không nghĩ tới đâu?
Thuyết pháp đại nghịch bất đạo này nói ra từ trong miệng Từ các lão, người mà trước nay luôn kính cẩn cẩn thận, bước đi cũng sợ giẫm chết kiến thì càng khiến người sợ hãi hơn. Bỗng làm người ta nghĩ khởi một câu châm ngôn là: 'Chu Công khủng cụ lưu ngôn nhật, Vương Mãng khiêm cung hạ sĩ thì, nhược thị đương thì thân tiện tử, thiên cổ trung gian hữu thùy tri'. (Chu công trong lúc bị gièm pha, Vương Mãng trong khi chiêu hiền đãi sĩ. Nếu lúc ấy cả hai đều chết cả, thì sau này ai biết ai là trung, ai là gian)
Nhưng trong ánh mắt Trương Cư Chính lại lộ ra vẻ hưng phấn, hắn quả thật có hơi hiểu ra: - Nhưng không phải là mỗi tể tướng đều ý thức được sứ mệnh của mình phải không?
- Đương nhiên, nếu muốn làm chức tể tướng này thoải mái lâu dài, một mực nghênh hợp hoàng thượng, đó là một lựa chọn không sai. - Từ Giai cười lạnh một tiếng: - Nhưng ngẫm lại Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung, Thái Kinh, Tần Cối. . . còn có Nghiêm Tung, những người này có lẽ hiển quý đương thời, nhưng đều bị để tiếng xấu muôn đời, bị vạn phu phỉ nhổ. . . Rồi mi mắt ông ta buông xuống: - Từ xưa quân cùng sĩ phu cộng trị thiên hạ, mà tể tướng chính là thủ lĩnh của sĩ phu.
Nếu ngày hôm nay nói đến điều này, Từ Giai muốn nói cho học sinh của ông ta, một khóa học quan trọng nhất trên con đường quyền thần. Ông ta thấm thía nói: - Khi ngươi ngồi trên vị trí này thì nhất định phải gánh chịu phần trách nhiệm đó, lấy thiên hạ thương sinh là nhiệm vụ của mình, gạt bỏ họa phúc cá nhân ra bên ngoài, giúp giang sơn tổ tông, bách tính Đại Minh, văn võ cả triều, để ý hoàng đế, còn có đám tay sai của hoàng gia, đó mới không thẹn với cái danh thủ phụ!
- Học sinh thụ giáo.
Trương Cư Chính thi lễ thật sâu. Những lời nói hôm nay đã khắc sâu trong lòng hắn, cũng khiến hắn có thể đứng ở vị trí càng cao hơn để suy nghĩ trạng thái phức tạp của chính trị, chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai!
~~
Cái nóng tháng tám của Bắc Kinh đã qua, cuối thu nhạn bay về Nam trong không khí trong lành, thời khắc tốt đẹp nhất trong một năm cuối cùng cũng đến.
Trên đình thôi ba ngày trước, Thẩm Mặc lấy ưu thế áp đảo không chút lo lắng được đề cử làm Lễ bộ hữu thị lang, chính thức trở thành quan lớn bộ đường trẻ tuổi nhất của Đại Minh triều. Người toàn gia tự nhiên vô cùng cao hứng, Nhược Hạm sai người suốt đêm làm quan phục, nghi thức tất cả xuất hành cũng phải chuẩn bị. . .Mặc dù giới quyền quý của thành Bắc Kinh nhiều như chó, quan viên ngũ phẩm còn phải chạy bộ, nhưng quan lớn cấp bộ đường vẫn là số ít, xuất hành phải ngồi kiệu loại gì, mang theo hộ vệ và tùy tùng thế nào đó cũng phải hết sức chú ý.
Thẩm Mặc lại ít có hứng thú đối với việc này, mấy ngày qua cứ hay chạy đôn chạy đáo ra ngoài, ngay cả vườn rau mà y để tâm nhất cũng bỏ đó không lo. Nhược Hạm biết gần đây tâm tình y không tốt, cho nên cũng không lấy việc này mà làm phiền y. Mãi đến buổi tối mùng 9 nàng mới nói với Thẩm Mặc: - Ngày mai qua vương phủ uống rượu trăm tuổi, dù sao cũng phải thử xiêm y mới chứ.
Thẩm Mặc không yên lòng nói: - Không cần đâu, ngày mai hoàng thượng muốn đích thân tới, ta phải mặc quan phục, y phục khác mặc không được.
- Đó cũng đâu phải y phục khác, - Nhược Hạm kéo ống tay áo y đi đến bên giường: - Là quan phục mới làm cho lão gia mà.
Thẩm Mặc nhìn quan phục tam phẩm ửng đỏ mới tinh. Trước ngực thêu chim công, hai vai thêu đẩu ngưu, kiểu dáng hoa mỹ, chất liệu đỉnh cấp, chính biểu lộ thân phận hiển quý của y gần đây. Nhưng y chối từ nói: - Lúc này mới có thăng quan mà đã chuẩn bị sẵn quan phục rồi, mặc ra ngoài khó tránh khỏi bị người nói huyên thuyên.
- Mặc xiêm y của mình để cho người khác ước ao thôi mà. - Nhược Hạm cười nói: - Đây cũng không phải là trộm cướp gì, là bản thân tướng công tranh được.
- Hoãn hai ngày nữa đi. - Thẩm Mặc vẫn lắc đầu nói: - Không vội tại nhất thời. Nhưng thấy Nhược Hạm thất vọng ra mặt, y vội vàng sửa lời: - Nhưng ta đợi không được phải mặc thử mới được. . .
- Đáng ghét. - Nhược Hạm đổi làm vui nói: - Không mặc thì không mặc, đỡ phải làm hư đại sự của đại lão gia, tiểu nữ tử không chịu nổi trách nhiệm này.
Thẩm Mặc bất đắc dĩ cười nói: - Ở cái thành Bắc Kinh này, người để ý đến nàng nhiều lắm, càng thăng quan lại càng phải khép mình, vi phu cũng hết cách.
Thử mặc quan phục kia một lần, dài ngắn béo gầy một phân không kém. Thẩm Mặc tự nhiên khen không dứt miệng.
Một đêm không có chuyện gì, buổi sáng hôm sau trời cao mây nhạt. Đêm qua gió thu tắm cây xanh, giục hoa cúc đưa hương từng đợt. Các tùy tòng của Thẩm Mặc đã chuẩn bị xong, chuẩn bị hộ tống đại nhân qua Dụ Vương phủ tham dự tiệc rượu trăm tuổi của thế tử gia.
Thẩm Mặc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là quyết định mặc yến phục dự tiệc. . . Yến phục, Trung tĩnh quan phục là Thế Tông Gia Tĩnh hoàng đế noi theo chế độ thời cổ Huyền đoan phục(lễ phục màu đen thời cổ) mà chế định, có ý là động viên bách quan, tiến tư tận trung, thối tư bổ quá*. Năm đó khi Thẩm Mặc còn chưa trúng tiến sĩ cũng được thưởng qua loại trang phục này. Hiện tại quan cư tam phẩm rồi, hình thức cũng không có thay đổi, chỉ là trước kia dùng sợi tơ màu nhạt quấn bên khung nón, giờ sửa thành viền vàng. Y phục cũng dùng vải tơ màu xanh đậm may, mặc dù trên tam phẩm dệt vân văn, tứ phẩm trở xuống không có. Nhưng nhìn qua cũng không có gì khác biệt. (*khi tại chức thì trung thành tận tâm, khi về hưu thì hối lỗi bù đắp khuyết điểm)
Trung tĩnh quan phục
Đợi thay y phục xong, khi đi cùng với Tam Xích đến trong sân, nhìn thấy quan kiệu màu lam bốn người khiêng hằng ngày mình ngồi đã đổi thành màu lục tám người khiêng, hộ vệ đi theo cũng thêm bốn người.
Thẩm Mặc biết, điều này đối với tam phẩm đại quan mà nói là thoả đáng, nhưng cũng không phải là quy định cứng nhắc. Nếu như quan viên đạt được phẩm cấp mà thu nhập không sung túc thì có thể lượng sức mà làm, không tính trái quy định, đương nhiên nếu không đạt phẩm cấp mà hưởng thụ trước thì coi như là trái quy định, sẽ phải chịu buộc tội, nhẹ thì bị xử phạt, nặng thì phải bãi quan.
Thẩm Mặc cũng không định ngồi cỗ kiệu màu lục này, bởi vì đây không chỉ là vấn đề tăng thêm vài kiệu phu, còn phải có quan dẫn kiệu, quan đỡ kiệu, vô cùng phô trương. Mình khó khăn mới thu liễm quang hoa, làm cho đồng liêu không quá đố kị, nhưng hiện tại đảo mắt đã được gọi là quan lớn bộ đường trẻ tuổi nhất, tất nhiên trong lòng rất nhiều người lại khó chịu rồi. Cho nên y hạ quyết tâm nhất định phải khép mình, để tránh thượng cấp và đồng liêu bất mãn. . . Phong mang quá thịnh sẽ làm cho người lo lắng có người tranh quyền, làm cho người sau ghen tỵ trong lòng, lúc đó sẽ làm cho bầu sinh thái chính trị của mình lại trở nên ác liệt.
Cho nên Thẩm Mặc đuổi đi kiệu phu cùng với cái kiệu màu lục mà Thẩm An hảo tâm an bài, lại chọn cái kiệu cũ màu lam. Thẩm An lầm bầm: - Mình cũng không phải không nuôi nổi, tội gì khiến người ta xem thường.
- Nói cái gì. - Thẩm Mặc nhíu mày nói: - Ta thấy gần đây ngươi thay đổi rất nhiều rồi đấy, cái vẻ trầm ổn khi mới vào kinh đi đâu hết rồi?
Nghe đại nhân nói nghiêm khắc như thế, Thẩm An vội vàng thụt cổ lại nói: - Được rồi, hoàn toàn nghe đại nhân nói còn không được sao? Hắn phải ảo não đi xuống chuẩn bị lại.
Nhìn bóng lưng hắn đi khỏi, Thẩm Mặc lắc đầu, nói với Thiết Trụ ở bên cạnh: - Hắn thật có mười hai phòng di thái thái? Thiết Trụ trầm mặc gật đầu.
- Vô liêm sỉ. - Thẩm Mặc khẽ mắng một tiếng: - Không thể để hắn ở Bắc Kinh được nữa, qua vài ngày nghĩ cách đưa hắn về Thượng Hải, để cho Thẩm Kinh quản chế hắn.
Qua chuyến đi Thượng Hải, ấn tượng của Thẩm Mặc đối với Thẩm Kinh phải nói quá sâu sắc, đó tuyệt đối là một ác quan tâm ngoan thủ lạt, thiến Thẩm An chắc cũng có thể.
~~
Trên con đường đi thông đến phố Tây Trường An, Thẩm Mặc phát hiện người cùng đường khá là nhiều, kiều màu lục, lam các kiểu nhiều đến mức đếm không hết, có người mang theo nghi thức, có giản đơn. Hơn nữa y còn phát hiện một hiện tượng thú vị, kiệu màu lục thì đều đi nhanh chóng ở giữa đường, kiệu lam thì phải dựa vào bên lề một chút, nhưng cũng hùng hồn phết so với bộ hành. . . Trong kinh quan nghèo cũng rất nhiều, ngồi không nổi kiệu thì không thèm cưỡi ngựa, chỉ có thể đi bộ, còn tự đặt cho một cái tên khá kêu là, đi bộ còn hơn. . .
Rốt cuộc đã đến trước cửa Dụ Vương phủ, thấy trên con đường trước phủ rộng rãi, lấy cửa phủ làm ranh giới chia làm hai thiên địa, phía tây ngựa xe như nước, chật như nêm cối, phía đông lại vải đỏ trải ra đất, vàng bạc tranh nhau khoe sắc, ngự lâm sâm nghiêm, nhàn nhân miễn tiến vào. . . Bởi vì đó là phương hướng hoàng đế giá lâm.
Thẩm Mặc đi xuống cỗ kiệu cũ màu lam của y, quả nhiên không khiến người chú ý, tiếp đó lặng yên từ cửa hông đi vào, nhưng vẫn để Phùng Bảo trông thấy, hắn niềm nở sáp lại gần nói: - Đại nhân đã rất nhiều ngay rồi không đến đây, chúng tiểu nhân mong ngài lắm đấy.
- Ài, hiện tại toàn bộ tâm tư của vương gia đều đặt trên người thế tử. - Thẩm Mặc như đang oán giận, thực ra vui vẻ nói: - Nào còn có tâm tư nghe giảng bài, ta tự nhiên vui vẻ lười biếng rồi.
- Đại nhân ngài thì nhàn hạ rồi. - Phùng Bảo cũng như đang kể khổ, thực ra hưng phấn nói: - Chúng nô tài lại ngày ngày bận rộn, chỉ sợ hôm nay xảy ra sự cố gì.
Bởi vì đây là lần đầu tiên hoàng đế giá lâm sau khi Dụ Vương phủ khánh thành, cho nên trong vương phủ từ thân vương cho tới cung nhân bình thường đều rất khẩn trương, chỉ sợ mất lễ nghi, khiến người chê cười, chọc hoàng đế tức giận.
Vẫn là Thẩm Mặc tìm Hoàng Cẩm tới từ trong cung cho họ, giảng giải cho mọi người vương phủ rằng hoàng đế sẽ thay y phục ở đâu, yến tọa nơi nào, nhận quà tặng nơi nào, khai yến nơi nào, nghỉ ngơi ở đâu, khách nên lui đến chỗ nào, quỳ chỗ nào, tiến thiện nơi nào, thông báo nơi nào, đủ loại nghi thức. Cũng bày biện ra tất cả các vật dụng cần thiết để bọn họ chiếu theo mà chuẩn bị. Nhưng đó lại là nhiệm vụ vô cùng gian khổ -- các món đồ cổ đồ chơi văn hoá, chim tước tiên hạc, dụng cụ yến ẩm, nguyên liệu nấu ăn đều phải chọn mua đặt mua, thậm chí còn phải mời sáu gánh hát, diễn xuất hí khúc các nơi trong phủ, mua hơn trăm tiểu đạo cô, dạy họ niệm kinh chú. . .Bất cứ một việc nào trong đó, đặt tại bình thường đều là chuyện khổ sai rắc rối rồi, hiện tại đồng thời ập tới, thật khiến Phùng Bảo và Mạnh Xung có cả ý nghĩ tự sát.
Cũng may Lý nương nương đã có thể trông coi công việc, nàng ở giữa chỉ huy, có phương pháp điều hành, an bài thỏa đáng, làm cho công tác chuẩn bị vận chuyển lên. Đến nửa đêm về sáng hôm qua, nàng và chính phi nương nương nơi chốn kiểm tra, rốt cuộc không còn một chỗ nào để sót không lo.
Vì vậy sáng sớm hôm nay Dụ Vương liền vào cung cung thỉnh phụ hoàng khởi hành, về phần trong phủ, đành phải do bọn thái giám trước tiên mời khách vào nhà dùng trà, cùng chờ đại giá của hoàng đế.
Thẩm Mặc thấy cung nhân gần chỗ mình qua lại tất bật, ai cũng không được nhàn rỗi, y liền cười nói: - Ta không ở chỗ này vướng chân vướng tay nữa, đi vào trước đi.
- Mời đại nhân vào trong. - Phùng Bảo cười chỉ chỗ ngồi cho y: - Bàn thứ nhất Đông điện.
Thẩm Mặc và hắn tạm tách ra, rồi quen đường đi tới đông đại điện. Nơi đây bên trong đã bày hơn 40 cái bàn, khách đã đến phân nửa, khi thấy y đến họ đều đứng lên hành lễ. Thẩm Mặc vội vàng nhiệt tình hoàn lễ, một đường hàn huyên đi vào trong, tự có thái giám dẫn y tới chỗ ngồi.
Thẩm Mặc vừa nhìn những người ngồi bên cạnh, tất cả đều là quan lớn hiển quý. . . Trong chính điện chỉ có hoàng đế, thân vương, vương phi, những người thiên gia này hưởng thụ thiên luân chi nhạc, những người còn lại thì tại đông tây thiên điện, thậm chí yến ẩm trong phối điện, góp vui cho thiên gia. . . Cho nên bàn của Thẩm Mặc ngồi toàn là quốc công, thượng thư nhất cấp, tam phẩm đại quan như y ngược lại trở thành con tép. Tuy nhiên Thẩm Mặc biết, Dụ Vương an bài như vậy là có ý mời mình tiếp khách, dù sao lão sư của vương phủ cũng coi như nửa chủ nhân rồi không phải sao.
Cũng may những người còn lại cũng không dám khinh thường y, thì ngay cả mấy ông quốc công thường ngày mắt cao hơn đầu cũng khách khí nói chuyện với y. Cũng đành chịu, ai bảo hiện tại số y đang đỏ chứ.
Chào hỏi với người một bàn xong, Thẩm Mặc cười hỏi: - Lúc nãy chư vị lão đại nhân đang nói chuyện gì vậy, nói ra để tiểu đệ đây vui với.
Tả Đô ngự sử Lưu Đảo bên cạnh y cười nói: - Thẩm đại nhân không biết sao? Hôm qua Binh bộ đã an bài một đợt quân diễn của Thích gia quân và kinh doanh cấm quân, nguyên ý là để cho cấm quân học hỏi Thích gia quân một chút. Thoạt đầu là 2000 đối 2000, kết quả nhoằng một cái đã bị đánh té ngửa rồi.
Thành quốc công gia bên cạnh lắc đầu nói tiếp: - Người của Binh bộ cảm thấy mất mặt quá, nên đổi thành 2000 đối 4000, nhân số gấp hai Thích gia quân, kết quả vẫn là bị đánh ngã.
- Sau đó lại tăng thêm 2000, vẫn bị đánh cho tè ra quần. Lưu Đảo đoạt lại phần mình nói: - Sau đó nữa Binh bộ cũng không dám tăng thêm, bởi vì thật sự đâu còn người nữa. Nói xong dẫn tới mọi người cười vang.
Mặc dù Thẩm Mặc cũng cười theo, nhưng trong lòng lại rất không dễ chịu, bởi vì y nghe ra được sự khinh thị của chúng quý quan nhân đối với quân đội và quân nhân, giống như đó không phải là vệ sĩ bảo vệ quốc gia, mà là một đám thằng hề mà thôi.
'Quân bị Đại Minh lỏng lẻo, vũ lực suy vi, nó có quan hệ trực tiếp với loại khinh thị này.' Trong đầu Thẩm Mặc xẹt qua câu này, đảo mắt lại đắp lên mặt nụ cười, cố nói cười với những vị đại nhân khác, mãi đến khi nghe một tiếng: - "Hoàng thượng giá lâm!" Mới đứng dậy cùng mọi người đi tiếp giá.