- Đương nhiên không phải. Thẩm Mặc lắc đầu: - Từ thủa ban đầu đời Tần dùng nhiệt suối nước nóng, tới Tây Hán dùng nhiệt bếp lò rồi tới Đông Hán đào hầm tăng nhiệt, phát triển tới ngày hôm nay đã có nhiều cách thức phù hợp từng vùng .... Nói rời gập ngòn tay kể về từng loại nhà ấm cho Nhược Hạm nghe.
- Trạng Nguyên công thật là tài. Nhược Hạm thấy y liếm cánh môi hơi khô vì nói nhiều, liền rót trà cho y: - Ngay cả công việc nhà nông cũng biết.
- Đương nhiên. Thẩm Mặc uống một ngùm trà, vuốt ve cánh tay nhỏ của nàng: - Tướng công nàng là ai chứ.
- Lão gia, thiếp thân luôn muốn hỏi, sao chàng lại hứng thú với việc nhà nông. Nhược Hạm để y nắm tay, miệng lại đề xuất nghi vấn: - Năm đời nhà ta có ai làm nông đâu.
Thẩm Mặc hàm hồ đáp cho qua: - Sở thích cá nhân ấy mà, Đường Bá Hổ thích trồng hoa đào, ta không thể trồng rau được sao?
- Sở thích này thật đặc biệt. Chuyện của Thẩm Mặc nàng chưa bao giờ can thiệp vào, chỉ tò mò hỏi rồi thôi: - Có điều trong nhà ấm sao có nhiều thứ hoa quả kỳ lại? Thiếp hỏi người phụ trách, họ bảo là bảo bối của chàng, nhưng cũng không biết tên là gì?
- Cái đó hả? Không phải là thực vật trung thổ, mà vượt qua hải dương tới đây, ta phí bao nhiêu công sức mới có được, đang trồng thử, đương nhiên coi như bảo bối rồi.. Thẩm Mặc mặt đầy tự hào: - Đừng thấy nó là thứ không có gì bắt mắt, nhưng nó nhất định sẽ viết lại lịch sử nông nghiệp Đại Minh ta đấy.
- Thiếp thân rửa mặt đợi ngày được ăn "kỳ hoa dị thảo" lão gia trồng. Nhược Hạm cười ngọt ngào rồi chuyển đề tài: - Chuyện trong kinh đã xong rồi chứ?
- Coi như là xong. Thẩm Mặc ôm lấy eo nàng, áp mặt vào cái bụng nhỏ, hít hương thơm trên cơ thể kiều thê: - Hai ngày nay trong kinh loạn lắm, nha môn lễ bộ cũng bị tấn công.
"Á.." Nhược Hạm che miệng kinh hãi: - Chàng không sao chứ?
- Nàng nói xem, ta có thể làm sao được.
Nhược Hạm đứng thẳng dậy, xem xét y từ trên xuống dưới, thấy y còn nguyên vẹn mới thở phào: - Ài, sao nha môn lục bộ cũng dám phá, đám tông thất này thật không còn biết pháp lễ gì nữa.
- Đúng thế, có điều bây giờ ổn rồi, bọn chúng ngoan ngoãn rồi, thế giới này cũng thanh tịnh rồi. Từ khi Lâm Nhuận dâng thư, Thẩm Mặc bị đám tông thất luân phiên quấy nhiễu, tức giận không ít.
Vì mùa đông ngày ngắn, giờ trở về kinh thành không còn kịp nữa, cho nên ở lại trang viên một đêm, ngày mai mới xuất phát.
Thẩm Mặc thực sự mệt rồi, sức khỏe cũng không tốt lắm, nói chuyện với Nhược Hạm một lúc rồi lăn ra giường ngủ say như chết, đến khi bị nàng gọi dậy thì đã tới giờ cơm.
Vặn lưng một cái, quả nhiên người nhẹ nhõm hơn nhiều, Thẩm Mặc khoác áo lông cừu tới tiền sạch, thấy vợ con ngồi vây quanh bàn, ba đứa bé đang ngóng đợi y.
Thẩm Mặc ngồi vào chỗ, Nhu Nương lấy nước ấm cho y rửa tay, Thẩm Mặc nhìn bàn ăn thịnh soạn, chẳng trách ba con mèo nhỏ thèm chảy nước giãi, liền cười nói: - Chà, nhiều món ngon quá nhỉ.
- Trong trang biết lão gia về, lại chẳng ra sức lấy lòng sao? Vì bữa cơm này, các tẩu tử phí công không ít. Nhược Hạm vừa xới cơm cho ba đưa bé vừa nói.
Vương thị, lão bà của Thiết Trụ là quản sự của nông trang này, bê một đĩa bánh vàng ruộm lên, cười nói: - Coi đại nãi nãi nói kìa, toàn là thứ thô bỉ ở trang hộ, mùa đông chẳng có gì ngon, đại lão gia không chê đã là ân đức rồi.
- Tẩu tử nói gì thế, bữa cơm thịnh soạn thế này không thể tốt hơn rồi. Thẩm Mặc mở nắp bầu rượu ra, ngửi một hơi, ngạc nhiên thốt lên: - Hương thơm thật thuần.
- Đó là rượu trong trang tự nấu. Được Thẩm Mặc khen, Vương thị rất vui vẻ: - Lão gia dùng tạm.
Thẩm Mặc mời nàng ngồi ăn cùng, Vương thị chối từ nói còn việc, liền biết điều lui xuống.
Thấy mấy đứa bé mắt đờ ra, Thẩm Mặc đưa đũa gắp một miếng hành xào trứng cho vào bát của mình, nói: - Ăn thôi. Ba đứa bé nhìn sang phía mẹ, thấy Nhược Hạm gật đầu mới reo hò , ăn rau ráu.
Trẻ con thích ăn thịt, thường ngày trong nhà làm thức ăn thanh đạm, hôm nay cuối cùng được ăn thỏa thuê, nhưng với Thẩm Mặc mà nói thì quá nhiều mỡ, thêm vào mấy hôm nay vốn không muốn ăn, liền chuyên tâm gắp rau uống rượu.
Lúc sau phát hiện ra Nhược Hạm cũng ăn rất kém, liền quan tâm hỏi: - Mỡ quá à?
Nhược Hạm gật đầu: - Gần đây ghét nhất là đồ ăn mỡ màng.
- Bảo nhà bếp làm mấy món thanh đạm nhé. Nhu Nương nhói:
- Thôi, người ta bận cả ngày rồi. Nhược Hạm lắc đầu: - Ta uống ít canh là được.
Thẩm Mặc cũng nói thôi, vì thế không làm thêm nữa.
Mọi người tiếp tục ăn cơm, A Cát và Thập Phần hết sức ân cần, luân phiên rót rượu cho Thẩm Mặc, làm Nhược Hạm thấy mà vui mừng, thầm nghĩ con mình đã lớn.
Ăn xong cơm, A Cát và Thẩm Mặc lau miệng xong muốn chuồn, nhưng bị Thẩm Mặc ngà ngà say gọi lại: - Tưởng chuốc say ta là xong chuyện hả?
Hai đứa bé đứng lại, Thập Phần ngượng ngùng nói: - Cha, bọn con đi lấy bài tập cho cha xem mà.
- Thế hả? Thẩm Mặc cười tủm tỉm: - Đi nhanh về nhanh. Hai đứa bé chạy vội đi.
- Có chuyện gì thế? Nhược Hạm nhìn ra ba người có vấn đề.
- Đừng hỏi, chuyện của nam nhân thôi, dọn bàn đi. Thẩm Mặc không nói, tránh Nhược Hạm buồn.
Nhu Nương mời hai người vào phòng, nàng ở lại gọi hạ nhân dọn cơm.
Hai vợ chồng vào phòng, mới ăn cơm xong chưa muốn lên giường, liền ngồi bên lò nói chuyện, nha hoàn mang lên ấm trà ướp hoa, đĩa quả khô thập cẩm. Nhược Hạm vừa bóc đỗ tương vừa nói: - Chẳng phải thiếp nói lão gia, nhưng coi tiểu tử miệng còn hôi sữa đối đãi như người trưởng thành là một loại sai lầm.
- Chưa chắc. Thẩm Mặc bĩu môi: - Đó là cách giáo dục nhà họ Thẩm, nhất định sẽ thành công.
- Thiếp không cho chàng lấy con mình ra thí nghiệm. Nhược Hạm tức giận: - Làm hỏng chúng, chàng sẽ hối hận cả đời.
- Không đâu, con nhà người khác ta không dám nói, nhưng con ta , ta nhìn chúng lớn lên, biết chúng chịu cách này, không tin nàng cứ đợi mà xem..
Nhược Hạm đột nhiên nói: - Sao đi lâu thế còn chưa về? Thư phòng trong nhà chính, ngay sát vát, đi về chỉ trong chớp mắt.
Thẩm Mặc hớp ngụm trà nói: - Đi nhà xí thì sao? Chúng ăn nhiều như thế.
- Không thể nào, nhất định là có vấn đề.
- Hai huynh ấy chưa viết xong bài đã đi chơi... Bình Thường dựa vào bên người Nhược Hạm chơi đùa, bỗng nói.
- Cái gì? Nhược Hạm và Thẩm Mặc cùng hỏi:
Bình Thường nhìn hai người vô tội, nói nhỏ: - Hai huynh ấy còn thương lượng lấy chữ viết trước kia ra cho cha kiểm tra..
- Thiếp bảo mà. Nhược Hạm tức giận dậm chân: - Đó là cách giáo dục của chàng đấy.
- Đừng nóng, gọi chúng lại đây hỏi. Thẩm Mặc cũng rất bực mình, đứng dậy : - Thôi, để ta đi xem sao.
- Thiếp đi cùng chàng, lần này tuyệt đối không nhân nhượng được. Hai người liền "hùng hổ" ra khỏi phòng, vừa khéo gặp ngay hai đứa bé từ thư phòng ra.
Nhìn thấy trong tay bọn chúng đều cầm bản nháp, mặt Nhược Hạm tức thì sa sầm, Thẩm Mặc cũng không cười nổi: - Về phòng nói chuyện.
Trong phòng ấm nước trên bếp lò đã sôi, nhưng không ai để ý, vì Nhược Hạm đang nghiêm khắc phê bình hai đước bé xui xẻo, vạch rõ nguy hại của nói dối, hai đứa bé mấy lần muốn mở miệng, nhưng bị Nhược Hạm nghiêm khắc cắt ngang ... Nâng tầm mức độ từ gây hại cá nhân lên đến họa quốc hại dân rồi.
Không biết nói bao lâu, nước trong ấp đã sắp sôi cạn, Nhược Hạm mệt không mắng nữa, bi phẫn chỉ Thẩm Mặc: - Chàng cứ đóng vai người tốt đi, sớm muộn cũng có ngày hối hận.
- Bớt giận bớt giận. Thẩm Mặc bưng trà cho nàng: - Nàng nói xong rồi, ta cũng nói vài câu.
- Chàng phải nói từ lâu rồi. Nhược Hạm không nhận chén trà, tức tối nói: - Nuôi mà không dạy là tội của cha, không thể cứ để thiếp gánh hết trách nhiệm.
- Được được được. Thẩm Mặc đưa tay bảo hai đứa bé đưa bản nháp ra, Thập Phần ngoan ngoãn làm theo, A Cát ương bướng không hợp tác.
- Đưa ra đây. Nhược Hạm lại tức giận, đưa tay ra lấy, A Cát giấu nó sau lưng, bị ép quá, không ngờ nhân lúc Nhu Nương lấy ấm nước ra, ném vào trong bếp.
-o0o-
- Thằng bé này. Nhược Hạm giận dữ vung tay lên, A Cát không né mà con giơ mặt ra đợi đánh.
Nhược Hạm cực giận, định tát xuống thì Thẩm Mặc nói: - Đừng đánh... Nhưng không kịp nữa, bốp một tiếng, mặt A Cát đã lằn lên năm ngón tay đỏ rực.
Nước mắt đảo quanh, nhưng nó không khóc.
- Bảo nàng đừng đánh mà. Thẩm Mặc đưa tờ giấy của Thập Phân cho Nhược Hạm: - Nàng tự xem đi.
Nhược Hạm cầm lấy xem, ngẩn người, bên trên có một nửa bản Thiên Tự Văn, phía dưới có hơn trăm chữ viết rất tháu, hiển nhiên là vội vàng đối phó.
- Chuyện này là sao? Nhược Hạm hỏi:
- Đơn giản, chưa viết xong, có điều ít nhất không nói dối. Thẩm Mặc cười hỏi A Cát: - Con thì sao?
A Cát không nói, Thập Phần do dự mãi mới nói: - Ban ngày con chưa viết xong, vốn nói lấy bản viết mấy ngày trước ra đối phó, nhưng A Cát bảo nam tử hán đại trượng phụ, sai thì sai, không được lừa dối ... Bọn con liền tranh thủ viết một đoạn ...
- Sao không nói sớm. Thẩm Mặc hỏi:
- Vừa mới vào mẹ đã mắng rồi, căn bản không nói xen vào được. Thập Phần hết sức oan ức nói.
- Vì bị oan nên tức giận ném giấy đốt đi à? Tuổi còn nhỏ mà nóng tính thế? Thẩm Mặc vuốt mũi A Cát vẫn đang mặt mày xưng xỉa.
A Cát cuối cùng không kìm được nước mắt, thút thít nói: - Ai bảo không tin con.
Thẩm Mặc cười lớn: - Được rồi, được rồi, cha trách nhầm con, cha xin lỗi, được chưa?
- Còn con nữa... Thập Phần nói:
- Còn làm sao? Thẩm Mặc trừng mắt nhìn nói: - Nếu không phải A Cát ghìm cương trước vực thì hôm nay đánh nát đít con.
- Vậy thì thôi... Thập Phân bĩu môi: - Trách oan còn hung dữ..
- Đứng sang bên... Thẩm Mặc xoay đầu nó đi, nói với A Cát: - Nam tử hán đại trượng phu, sáng khoái chút, có tha thứ không?
- Tha thứ. A Cát hiển nhiên còn chưa hải lòng.
- Sao, còn muốn mẹ con xin lỗi à? Thẩm Mặc nhìn vẻ mặt của Nhược Hạm biết ngay là không thể, thời đại đó cha mẹ nhận sai trước mặt con là cực hiếm hoi, ít nhất Nhược Hạm không trong số đó, với nàng lời cha mẹ là trời, đúng cũng phải nhận, sai cũng phải chịu, làm gì có chuyện xin lỗi con.
- Yêu cầu này hơi quá đáng. Thẩm Mặc đánh tan suy nghĩ đó của bọn nhỏ: - Làm gì có chuyện mặc cả với cha mẹ... Hơn nữa hai đứa cũng sai, cho bài tập mà không làm, đi chơi trước, sắp đến giờ cơm mới làm qua loa đối phó, đó là hành vi của nam nhân à?
- Sửa rồi còn gì... Thập Phân lí nhí nói:
- Còn cãi, nhớ kỹ nam nhân sửa sai không phải vì tránh bị phạt. Mà là vì ... Cảm thấy nói thế quá mơ hồ, trẻ con chưa chắc đã hiểu, y sửa lời: - Dũng cảm đối diện với sai lầm, thừa nhận và sửa sai mới là nam tử chân chính, nhớ chưa?
Hai đưa bé chịu cách này của y, đều gật đầu: - Nhớ rồi.
- Vậy phải làm sao? Thẩm Mặc nhìn Nhược Hạm, hai đứa bé quỳ trước mặt nàng: - Mẹ, con sai rồi.
Nhược Hạm lúng túng, trừng mắt nhìn Thẩm Mặc quay đầu đi: - Cho qua, nam tử hán các người tâm đầu ý hợp, phận nữ nhi ta tránh xa là hơn.
Thẩm Mặc nghe vậy bật cười: - Đứng lên đi, mẹ tha cho các con rồi. Còn tỏ ra đắc ý: - Thế nào, cách giáo dục nhà họ Thẩm không tệ hả?
Nhược Hạm không nhận.
Thẩm Mặc có ý lấy thể diện cho hai đứa bé, liền làm bộ nói: - Chưa xong đâu, còn phải đọc thuộc Thiên Văn Tự nữa ..
- Không vấn đề. Lần này hai đứa bé đáp ứng rất thống khoái , thế là đọc thuộc làu làu, từ đầu tới cuối không sai một chữ.
Thẩm Mặc cao hứng nịnh vợ: - Đều do phu nhân dạy dỗ có phương pháp.
Mặt Nhược Hạm dễ coi hơn chút, hừ một tiếng: - Bọn chúng dùng bảy phần thông minh của mình vào chính đạo là thiếp không phải buồn lòng rồi.
- Chúng cố gắng lắm mà, Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Văn Tự đều đã thuộc lòng, còn thuộc hơn trăm bài Đường thi Tống từ, đúng là hai tiểu thiên tài.
Thẩm Mặc ôm hai đứa bé vào lòng, xoa đầu hỏi: - A Cát, Thập Phân, tương lai muốn làm gì? Đó là giai đoạn "lập chí" trong phương pháp giáo dục Thẩm thị, tạo dựng chí khí cao lớn.
Hai đứa bé ấp úng một lúc, A Cát thẳng thắn hơn, nói: - Con muốn đi lính, đánh Thát Đát, làm đại tướng quân như Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân...
Mặt Nhược Hạm vừa dễ coi hơn lại tối xuống, Thẩm Mặc ho khan: - Chí hướng này không tệ, có điều con nghĩ thêm xem, còn mộng tưởng xa hơn, to lớn hơn không?
- Hơn nữa à? A Cát nghĩ rất lâu mới nói ra một câu kinh hồn: - Vậy thì làm hoàng đế..
Vợ chồng họ Thẩm chết lặng rất lâu mới tỉnh mộng, lần này không đợi Nhược Hạm lên tiếng, Thẩm Mặc ngó quanh tìm roi, nhưng tìm không được, liền lấy hộp trà ném A Cát, vừa ném vừa chửi mắng: - Nếu còn dám nói năng lung tung, lão tử đánh gãy chân ngươi, để cả đời này ngươi không ra khỏi nhà được nữa.
Thấy Thẩm Mặc nổi giận, Nhược Hạm đứng ra khuyên: - Thôi thôi, trẻ nhỏ nói bậy, không ai coi là thật đâu. Rồi nghiêm túc bảo A Cát: - Câu này người khác nghe được thì cha, mẹ, đệ đệ, di nương sẽ rơi đầu hết, nhớ kỹ chưa?
A Cát chưa bao giờ thấy cha mẹ nổi giận như thế, vội trốn sau lưng mẹ, hoảng sợ nói: - Nhớ rồi, sau này con không nói nữa.
"***, ta còn không có chí hướng này, thật không bằng đứa trẻ" Thẩm Mặc tự trào trong lòng, liền hỏi Thập Phần: - Vậy con muốn làm gì?
Thấy A Cát gặp họa, Thập Phần gãi đầu cười lấy lòng: - Con nghe cha, cha bảo sao con làm vậy.
- Đúng thế con cũng nghe cha. A Cát vội nói theo.
Lúc này Nhược Hạm cũng nhìn sang phía chồng, đó là vấn đề nàng muốn biết.
Đèn trong phòng đã tắt, cả nhà nồi trong bóng tối, ánh lửa trong lò chiếu lên thành vầng hồng rất tròn, làm mặt ai nấy đỏ bừng. Ngoài chỉ có tiếng gió bắc ù ù, tiếng cho sửa thấp thoảng, bên trong chỉ còn lại sự ấm áp, chút không vui vừa rồi tan biến cả.
- Ta muốn gì? Mặt Thẩm Mặc lúc sáng lúc tối, giọng nói chuyện sang đầy yêu thương, y vẫy tay bảo A Cát cũng ngồi sang bên cạnh, xoa đầu hai đứa bé: - Cha hi vọng các con bình an sống hạnh phúc theo đúng mong muốn của mình...
Hai đứa bé mắt sáng như sao, kích động nói: - Thật sao? Bọn con muốn làm gì thì làm à?
- Đương nhiên là phải quy củ. Thẩm Mặc vuốt hai cái mũi nhỏ: - Nhớ lời cha vừa nói không? Hai đứa bé trịnh trọng gật đầu.
Nhược Hạm ban đầu thấy kỳ vọng của Thẩm Mặc quá thấp, nhưng nghĩ lại thì thấy chẳng dễ, mộng tưởng luôn tươi đẹp, hiện thực đầy gai góc. Ban đầu mỗi người đều lấy dũng khi hướng về phía mộng tưởng, cho rằng mình nhất định sẽ thành công. Nhưng đáng buồn đa số bị áp lực hiện thực làm vì bôn ba vì cuộc sống, thành bị đưa đẩy sống không mục đích.
Bình thường có lẽ không cảm thấy gì, nhưng đôi khi nghĩ lại mộng tưởng, ngươi giật mình nhận ra. Trái tim mình sớm đã mỏi mệt, mà một tưởng treo trên không ngày càng xa vời ...
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Nhược Hạm ngây cả người.
Sáng hôm sau, Thẩm Mặc liền dẫn vợ con về kinh, vừa tới phủ gặp ngay một kỵ sĩ bụi bặm đường đất, Thẩm Mặc vén rèm lên nhìn, liền giật mình: - Niên huynh..
Đó là Niên Vĩnh Khang thiên hộ Cẩm Y Vệ Tuyên Đại, vừa thấy Thẩm Mặc, mặt trào bi thương, run run nói: - Thẩm đại nhân, tiên sinh đi rồi.