Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 723: Tháng giêng



- Ca, sao lúc nào cũng hung dữ thế.
Dã Nhi bất mãn véo tay ca ca:
- Muốn ăn thịt người à?
Thấy hai bên muốn đánh nhau, Dã Nhi thấy mình phải tách bọn họ ra.

Bị nàng phá đám, thanh niên áo gấm mặc dù mặt vẫn hầm hầm, đồng thời kéo nàng tới bên cạnh, nhưng khí thế đã giảm xuống:
- Ngươi, ngươi nói chiến thư gì?

Thẩm Mặc không trở lời ngay, ánh mắt hướng xa xa, nói:
- Tiêu Cần thật ra chưa đi xa phải không?

- Hả, ông ta nói thân phận với ngươi rồi ?
Thanh niên há hốc mồm.

- Hắn đã nhận ra ta, sao ta không nhận ra hắn.
Thẩm Mặc lạnh nhạt nói:

Lời này vô lý, nhưng có sức thuyết phục, ít nhất thanh niên kia cũng tin:
- Sao ngươi biết ông ấy chưa đi xa.

- Vì cái này.
Thẩm Mặc huơ lá thư:
- Hắn để lại thứ có thể chọc giận ta, tên gia hỏa chứa dã tâm này muốn chúng ta đánh nhau ...hắn bày ra chuyện vui như thế, sao có thể không xem.

Thanh niên bị y làm cho hồ đồ:
- Vì sao cái này có thể chọc giận ngươi? Thiên Tâm Thủ Mễ, là gì?

Thủ hạ của hắn trừ võ sĩ cũng có người hiểu chữ nghĩa, nhưng không thể trả lời hắn.

- Một lũ ngốc.
Thanh niên mắng.

- Thiên là ông trời, là thiên triều.
Nhân lúc hắn không chú ý , Dã Nhi nhảy ra, chỉ từng chữ nói:
- Thiên Tâm, chắc là nói tới vùng trung tâm của thiên triều, hẳn chỉ Trung Nguyên, còn "thủ mễ", thủ là lấy, mễ là gạo, tức là lấy lương thực.

Lúc này với trí lực của ca ca nàng cũng hiểu ra , la thất thanh:
- Tới Trung Nguyên lấy lương thực.
Lời này làm phát ra tiếng cười, hiển nhiên mọi người chẳng lạ gì việc này.

Thẩm Mặc nói:
- Tâm địa của Tiêu Cần các ngươi hiểu rồi chứ?

- Ông ta muốn ta giết các ngươi.

- Ngươi thấy giết ta sẽ có hậu quả gì?

- Nơi này hoang vu, bên ta đông người, giết ngươi chẳng ai biết được.
Thanh niên kia khinh khỉnh:
- Sợ rồi hả?

- Nếu ta sợ có công bố lá thư này không?
Thẩm Mặc trấn tĩnh nói:
- Không có gan gấu, không dám lên Tuyết Sơn, có phải các ngươi có câu nói này?

Thanh niên tỏ ra khẩn trương:
- Ngươi dựa vào cái gì?

- Ngươi đoán thử xem.

Thẩm Mặc cố làm ra vẻ cao thâm khiến hắn không khỏi hồi hộp, thật ra hắn cũng không muốn gây chuyện vì lần này ra ngoài chỉ muốn tìm muội muội bảo bối về, cho nên mới mang ít người thâm nhập biên cảnh địch.
Nơi này còn cách Trường Thành 200 dặm, nên để quan quân Đại Minh biết, bằng vào nhúm người này có lắp cánh cũng không thoát.

- Ngươi muốn thế nào?
Thanh niên kia ngoài mạnh trong yếu rồi.

- Hành động của họ Tiêu là muốn chúng ta đánh nhau, tốt nhất các ngươi giết ta, sau đó lại bị quân Minh tiêu diệt, hắn vừa báo được thù, lại khơi lên chiến hỏa đôi bên.
Thẩm Mặc cười nhạo báng:
- Hạng phản bội đáng thương như hắn, chỉ có thể sinh tồn trong chiến hỏa liên miên, không đánh nhau, hắn không có giá trị tồn tại.

- Ta hỏi ngươi muốn thế nào?
Than niên kia nghiến răng hỏi:

- Con người ta ghét bị kẻ khác tính kế.
Thẩm Mặc nở nụ cười có thể hòa tan băng tuyết, ấn kiếm của Thiết Trụ vào võ:
- Hắn muốn ta giết các ngươi, ta càng muốn thả các ngươi về... Đi đi, ta xem như chưa từng gặp các ngươi.

- Ngươi không phái người truy sát bọn ta chứ?
Câu nói này tiết lộ hết sự thiếu trưởng thành và thiếu tự tin của thanh niên.

- Không, nếu ta muốn gây bất lợi cho các ngươi thì nói nhiều làm gì? Âm thầm triệu tập binh mã không phải là lựa chọn tốt nhất sao?

Thanh niên kia sắp cắn nát môi rồi, cuối cùng gật đầu:
- Ta tin ngươi một lần! Chúng ta đi thôi.

- Chậm đã.
Thẩm Mặc giơ tay lên:
- Mang cái này về.

- Xé đi là xong.
Thanh niên kia thấy lá thư của Tiêu Cần, hừ một tiếng:
- Mang về làm gì.

- Đây là thư trả lời của ta.
Thẩm Mặc mỉm cười.

- Hả Cao Thủ đại ca cũng trả lời bằng bốn chữ đó?
Da Nhi xem một cái, đột nhiên thốt lên:
- Oa, khác rồi.

Không biết từ khi nào Thẩm Mặc dùng than củi vạch thêm mấy nét, thành : Chắc - Gì - Dám - Tới.

天…心…取…米 : Thiên Tâm Thủ Mễ:
未—必—敢—来—: Chắc gì dám tới.

Khi Thẩm Mặc về kinh thành đã là ngày 29 tháng 12, không khí năm mới tràn ngập khắp kinh thành. Dù năm qua xảy ra bao chuyện không vui, với người dân mà nói, tất cả sắp qua hết rồi.

Thẩm gia không thể bày vẽ phô trương, vì Thẩm Luyện mới qua đời,năm mới rất lãnh đạm, ngay cả bọn nhỏ cũng mặc áo thẩm, biểu thị thương nhớ sư công.

Ngày mùng 1 tết, trời tờ mờ sáng đã có vô số học sinh, cấp dưới, thậm chí là cả những người không quen biết gì mang danh thiếp đỏ đến trước cửa Thẩm phủ, hi vọng tới chúc tết Thẩm thị lang trước đồng nghiệp. Trên quan trường, ngươi tới chúc tết càng sớm càng tôn trọng, tới muộn chẳng có mặt mũi nào nữa.

Có điều năm nay tình huống ở Thẩm phủ có hơi đặc thù, quan viên tới chúc tết đều nhìn thấy trên cửa lớn có viết "thận chung truy viễn, thứ bất hạ niên", mọi người liền hiểu chủ nhà có sư trưởng qua đời, liền ngừng cười nói, hỏi gác cửa người nào qua đời.

Gá cửa mặc áo hiếu nói rõ chuyện, đại bộ phận mọi người dâng thiếp ngỏ lời chia buồn rồi rời đi. Quan viên quan hệ bình thường tới nhà khác chúc tết, người có quan hệ sư đồ với Thẩm Mặc, hoặc hi vọng có thêm quan hệ mật thiết, quay về đổi hiếu phục, tới phủ thỉnh cầu bái tế sư công.

Thẩm Mặc ra từ chối mãi, nhưng bọn họ tỏ ra chân thành, đành sai người lấy bàn, mời bài vị sư phụ ra, thắp nến đốt hương, xếp đồ cúng.

Các học sinh xếp hàng tới khấu đầu, Thẩm Mặc đứng bên cảm tạ, có học sinh đích hệ tới giúp sư phụ tiếp khách. Đến trưa vẫn có lác đác người tới bái tế, Thẩm Mặc mới học sinh giúp đỡ ra phòng khách ăn cơm.

Ngồi bên cạnh y là ái đồ Vương Tích Tước và Từ Thời Hành.

Năm ngoái Từ Thời Hành về quê, chính thức đề xuất đổi họ với Từ gia, đây là đả kích không nhỏ với Từ gia, vì khi hắn trúng trạng nguyên, họ ăn mừng tưng bừng, còn lập bia lớn, ở Tô Châu ai chẳng biết Từ gia có trạng nguyên. Thậm chí chỉ cần là người họ Từ khi giới thiệu mình đều nói là cùng họ tộc với Từ trạng nguyên.

Nhưng giờ Từ Thời Hành nói, không mang họ các ngươi nữa. Từ gia mất mặt vô cùng, đã viết vào tộc phổ rồi, sao có thể biến thành người ngoài? Chẳng lẽ phải xé tộc phổ đi viết lại? Từ gia ở Tô Châu là họ lớn, sao chịu nổi mất mặt như thế?
Người già trong tộc quyết định không đồng ý, bọn họ muốn dùng thái độ cứng rắn để Từ Thời Hành thấy khó mà lui, cả đời mang họ Từ.

Nhưng Từ Thời Hành rất nhiều mưu kế, hắn không muốn xung đột chính diện với Từ gia, không phải vì không có năng lực.
Ở Tô Châu từ tri phủ tới huyện lệnh ai chẳng thuộc Thẩm hệ, thấy môn sinh của ân chủ bị bắt nạt, liền có huyện lệnh Trường Châu muốn dằn mặt Từ gia, để họ biết phủ Tô Châu là thiên hạ của ai.

Nhưng Từ Thời Hành tuổi trẻ không kích động, hắn từ chối ý tốt đó:
- Từ gia có ân sâu với học sinh, sao có thể lấy thế chấn áp?

Chủ sự đã nói thế, các quan viên khác chẳng cần "vua chưa lo, thái giám đã lo" nữa, Ai ngờ tới khi hắn về, Từ gia chủ động đề xuất cho hắn tới Thân gia nhận tổ quy tông, hắn cũng biểu thị cả đời không quên ơn Từ gia, thế là mọi người cùng vui cả.

Về sau các quan viên mới biết, Từ .. À phải gọi là Thân Thời Hành viết một bài văn, kể lịch sử từ đời tổ phụ tới ở nhờ Từ gia, dùng văn chương hoa mỹ biểu đạt cảm kích ân giáo dưỡng của Từ gia, đồng thời khen nhân nghĩa lễ hiếu của Từ gia tới tận mây xanh.
Thậm chí nói mình có ngày hôm nay do trưởng bối Từ gia nắm tay dạy bảo, dát vàng lên mặt Từ gia.

-o0o-





Văn chương trạng nguyên tất nhiên được truyền tụng khắp thành, thanh danh Từ gia cũng theo nó tăng lên vòn vọt.
Thân Thời Hành ở các loại trường hợp ra sức biểu đạt lòng cảm kích với Từ gia, nhiều người nể mặt cũng phụ họa theo, Từ gia như trở thành nhà đại thiện ở Tô Châu.

Cao trào của quá trình này xuất hiện khi hắn về quê, hẹn đồng khoa không niên, long trọng mang tấm hoành phi " Ân như tái tạo" tới từ đường của Từ gia, người già trong Từ gia chối từ mãi mới nhận.
Ba ngày sau cho phép hắn nhận tổ quy tông.

Vương Tích Tước nói Thân Thời Hành lợi hại, Thẩm Mặc nói:
- Đó là do tính cách mỗi người, đổi lại là người, có khi tới thằng từ đường Từ gia ở lỳ, họ không đồng ý không chịu đi.

Làm sư đồ bao năm, Thẩm Mặc biết Vương Tích Tước dám nghĩ dám làm, mạnh mẽ quyết đoán, Thân Thời Hành thì dùng như khắc cương, âm thầm toan tính.

Trong hai người Thẩm Mặc thích Vương Tích Tước hơn, nhưng y cho rằng Thân Thời Hành có thể vươn lên tầm cao hơn.

Mặc dù việc vừa qua không lớn, nhưng Thân Thời Hành xử lý ung dung, bố cục thong thả, cuối cùng dùng cái giá thấp nhất giải quyết khó khăn, đẹp lòng các bên, Thẩm Mặc tán thưởng đó là tiềm chất người làm tể tướng, đương nhiên câu này y không nói ra.

Cơm xong, Thẩm Mặc tất nhiên chuyện trò với các học sinh, vì năm nay đa số bọn họ kết thúc học tập ở Thứ thường quán, người có thành tích tốt sẽ ở lại viện hàn lâm, còn lại cấp quan chức, bắt đầu cuộc đời tòng chính.

Thời khắc quan trọng này, đám học sinh non nớt rất cần sự chỉ điểm và nâng đỡ của y, đây là nghĩa vụ của sư phụ.
Thẩm Mặc kiên nhẫn lắng nghe suy nghĩ từng người, đồng thời đưa ra kiến nghị, nếu cần y giúp là sẵn lòng. Vì thế đám học sinh càng kính trọng, tình sư đồ càng sâu nặng.

Nhưng làm mọi người bất ngờ là y lại đối đã rất vô tình với hai môn sinh đắc ý, không chỉ gạt bỏ ý muốn ở lại viện hàn lâm của Thân Thời Hành, còn nói đã xin lại bộ đưa hắn tới Tuyên Phủ làm thông phán. Đối với Trạng Nguyên tiền đồ sáng sủa mà nói, đây là sự ngược đãi cực lớn.

Vì thời đó, Hàn lâm là quan viên thanh quý, trừ khi phạm sai lầm, rất ít khi bị điều tới làm lang trung lục bộ, đa phần ở lại Hàn lâm viện nghiên cứu chế độ, tới Chiêm sự phủ dạy học ...
Đường đi bằng phẳng, tối đa chỉ tới địa phương làm phong cương một nhiệm kỳ, rồi thăng lên làm quan lớn bộ đường, nhập các làm tướng. Giải thích hoãn mỹ hai chữ "thanh quý".

Thử hỏi lịch sử có hàn lâm lão gia nào bị phái tới biên cương làm công tác hình danh? Trạng nguyên cao quý như hoa thủy tiên, phải tới chỗ hỗn loạn phức tạp như thế, chẳng bị đám lang hổ nuốt chửng sao?

Vương Tích Tước mạnh mẽ yêu cầu đi cùng, hắn cho rằng mình có nghĩa vụ bảo vệ huynh đệ nhu nhược, nhưng Thẩm Mặc nghiêm khắc từ chối, an bài hắn tới quốc tử giám dạy học.
Đương nhiên Thẩm Mặc không cưỡng ép, nếu không thích cứ ở lại hàn lâm viện tu sử, sư phụ vẫn vui vẻ.

Bắt Vương Tích Tước tu sử thì không bằng về nhà cầy cấy cho thống khoái, so sánh hai bên một hồi, hắn chấp nhận vận mệnh chịu sự lãnh đạo của Từ Vị. Thân Thời Hành cũng rầu rĩ, hai tên cứ như trẻ con bị bắt nạt, ấm ức ngồi im một chỗ.

Thẩm Mặc không quan tâm, dặn dò các học sinh:
- Có tin tức tốt, các ngươi vào chính đàn, Nghiêm đảng chiếm cứ triều cương đã thành lịch sử, thời hạng a dua xu nịnh nắm quyền cao, người hiền tài trung trinh bị bãi phế qua rồi. Có thể dự kiến, trong thời gián ngắn ở tương lai, chính trị triều đình sẽ giữ được trong sạch, chỉ cần cần mẫn chấp chính là có thời cơ tốt vươn lên.

Lời này làm đám học sinh phấn chấn, nhưng Thẩm Mặc lại đổi giọng:
- Có điều không phải sĩ đồ bớt hung hiểm, nếu như cuốn vào tranh đấu bè phải vẫn phải về nhà dưỡng lão sớm đấy.
Đám học sinh cười, không hiểu được nổi khổ tâm của sư phụ.

Thẩm Mặc thở dài, nói nặng hơn:
- Hôm nay chúng ta đóng cửa nói chuyện, ta cố gắng thẳng thắn, để các ngươi tránh thành Khoa đạo ngôn quan, không phải không cho các ngươi lên tiếng chính nghĩa. Mà hi vọng các ngươi biết, trước thị phi phải dũng cảm tỏ rõ thái độ. Nhưng trước đấu tranh vô vị, đừng có xen vào, thành dê thế tội cho người ta.
Lời này đủ để học sinh tâm tư linh hoạt nghe ra hàm ý trong đó.

Với người còn mơ hồ, Thẩm Mặc không giải thích thêm, vì với những người đó mà nói, đấu tranh chính trị quá nguy hiểm, không bằng làm tròn bổn phận thích hợp hơn. Nên cuối cùng Thẩm Mặc nói:
- Tóm lại, làm việc cho tốt, đừng ôm rơm rặm bụng.

Đám học sinh mang tâm tình khác nhau rời đi, kỳ thực chẳng ai trong số bọn họ hiểu lời y, dù Vương, Thân cũng chỉ cho rằng sư phụ nói đừng tỏ thái độ trong chuyện vừa qua. Không biết Thẩm Mặc nói tới cuộc đại chiến giờ vẫn chưa có dấu hiệu nào.

Có điều chẳng thể trách bọn họ, dù sao họ không đứng ở tầm cao như Thẩm Mặc, không cảm thụ được dòng chảy ngầm cuồn cuộn.

Cảm thụ sát sườn của bọn họ, là chuyện nhìn thấy được, như vấn đề tông thất, vấn đề phương nam.

Thẩm Mặc biết bọn họ chẳng đề lời mình trong lòng, chắc chắn quay đầu đi là uống rượu ăn chơi rồi, chuyện gì để qua năm mới hẵng hay.

Thẩm Mặc không giận mà còn hâm mộ, vì tới vị trí của y, chẳng thể buông lỏng giây phút nào.

~~~~~~~~~~~~~

Sau ngày mùng 1, Thẩm phủ đóng cửa từ khách, nhưng Thẩm Mặc chẳng được yên, vì rắc rối không nghỉ phép, mà còn càng hoạt động tích cực trong không khí hân hoan năm mới.

Đầu tiên là vấn đề tông thất, Y Vương không sống được tới năm Gia Tĩnh thứ 43 đã bị treo cổ ngoài cửa tây, đồng thời còn có hơn 200 người trong vương phủ bị xử trảm.
Một trong thân vương được thái tổ phong vị, lui khỏi vũ đài Đại Minh bằng cách thê thảm.

Cái chết của Y vương làm tông thất trong kinh chấn động, thấy triều đình bất chấp huyết mạch hoàng đế, bọn chúng sợ rồi, nhưng biểu hiện khi sợ làm triều đình đau đầu vô cùng.

Dù sao bọn chúng ngông cuồng cả đời rồi, không thể dễ dàng chịu thua. Triều đình dám giết Y vương là vì hắn mưu phản, nhưng bọn ta có mưu phản đâu, gây chút chuyện là giết hết ả?

Vì thế có mấy phiên vương to gan liên kết với nhau gây chuyện ở địa phương, lên tiếng vì hai trăm tông thất bị nhốt trong chiếu phục.
Điều này trong dự liệu của Từ Giai rồi, ông ta hạ lên không được phát sinh xung đột với chúng, nhưng ngầm điều khiển binh mã, đề phòng bất trắc.

Gây chuyện dữ nhất là Hàn vương và Đại vương.

Hàn vương phủ ở Bình Lương, Đại vương phủ ở Đại Đồng, là phiên vương biên thùy, vốn là định dựa bọn họ trấn giữ biên thùy, nhưng đám bất tài vô dụng này chỉ nhiễm được thói tàn bạo, mang tới tai họa vô cùng cho bách tính biên cương.

Lần này tới lễ bộ gây chuyện bị bắt có thế tử Hàn vương và Đại vương, vì triều đình từ chối thả chúng về nhà ăn tết, đám tông thất này suất lĩnh mấy nghìn thân binh tới bao vây phủ nha, chửi rủa nhục mạ tuần phủ đương địa, làm bọn họ trốn thành trong đêm, chạy lên kinh thành khóc lóc kể lể.

Triều đình liên tục hạ chỉ lệnh hai tông phủ này rút lui, nhưng đám con cháu tông thất gan to hơn trời, nói triều đình không thả người không đi. Khiến đường phố không người, thương nhân không dám buôn bán, bách tính hai nơi kia không cách nào đón mừng năm mới.

Gia Tĩnh đế nổi giận, lệnh Từ Giai lập tức xử lý, Từ Giai lệnh Tông nhân phủ theo luật điều tra , tránh đệ chuyện lan đi.

Lý Xuân Phương và Thẩm Mặc đang nghỉ phép xuất hiện ở nhà Đường Nột. Với tình thế hiện nay Lý , Nghiêm cho rằng nên dùng cách mềm dẻo xoa dịu. Thẩm Mặc lại nói:
- Nếu đã ra điều lệ cứng rắn thì phải cứng rắn đến cùng, nửa đường đổi ý, càng làm bọn chúng thêm ngang ngược.

- Tục ngữ nói, đánh người một cái tát, cho một quả táo ngọt mà.
Nghiêm Nột thở dài:
- Dù sao là hoàng thất, chúng ta làm gì nổi? Đối phó cho có là được.

-o0o-





- Tiền đề là cái tát kia phải thật đau mới được.
Thẩm Mặc kiên nhẫn nói:
- Ít nhất đánh cho Đại vương phủ, Hàn vương phủ phải phục, nếu không còn ai để pháp lệnh triều đình vào mắt?

- Chẳng lẽ không có cách ôn hòa một chút à?
Lý Xuân Phương hỏi:

Thẩm Mặc cười khổ:
- Đập vỡ chén cơm của người ta có ôn hòa được không? Liên quan tới lời ích sát sườn, đám tông thất chắn chắn phản ứng kịch liệt, trừ đàn áp ra, không còn cách khác.

- Kịch liệt quá không khéo là hỏng hết cả.
Lý Xuân Phương lo lắng:

- Huynh nói đúng, đệ sẽ cẩn thận.

- Chuyện này đệ cứ thẳng tay mà làm.
Nghiêm Nột nói:
- Có chuyện ta gánh vác, dù sao ta sức khỏe không tốt, chẳng ham hố gì mấy nữa.

- Hạ quan không để liên lụy tới bộ đường đâu.
Thẩm Mặc vội nói:

Lễ bộ đưa ra biện pháp, Thẩm Mặc tranh thủ đi báo cáo với Từ Giai.

Từ Giai vừa xem ý kiến xử lý của lễ bộ đọc:
- Hàn vương Chu Dung Toại, Đại vương Chu Đình Kỳ, cùng kẻ thuộc tông thất , phế hết làm thứ dân à?

- Vâng.
Thẩm Mặc đáp.

Từ Giai không tỏ ý kiến gì, đặt báo cáo sang bên, mặt sầu lắng nói:
- Chuyết Ngôn, chúng ta xem thường sự ngang ngược của đám tông thất này rồi, bọn chúng không dễ đầu hàng đâu.

Dự liệu ban đầu của Thẩm Mặc, giết Chu Điển Lễ, bắt hơn 100 kẻ thuộc tông thất là đủ khiến tông phiên thiên hạ sợ hãi. Ai ngờ bọn họ đề cao trí thông minh những kẻ này, đồng thời đánh giá thấp sự điền cuồng của chúng. Chẳng những tới yêu cầu thả người , còn gây chuyện.

Từ Giai rất đau đầu, đám người này thân phận đặc thù, giở trò vô lại rất khó đối phó.

- Đám phiên vương này phân bố trong mười mấy tỉnh đông tây nam bắc, đều có thế lực ngầm, mặc dù thường ngày không dám làm loạn, nhưng đụng tới lợi ích căn bản của bọn chúng, nói không chừng mạo hiểm liên minh chống lại triều đình.

- Ừm, ta đang lo chuyện này.
Từ Giai thở dài:
- Nếu Đại Minh binh hùng tướng mạnh thì chẳng sợ gì, nhưng tình hình hiện nay chúng ta không có vốn liếng ưỡn thẳng lưng lên ..

" Thì thế uôn gối xuống à..." Thẩm Mặc mắng thầm, ngay từ đầu y chẳng thích gì với ( Nghị tông phiên lộc mễ sơ) của Lâm Nhuận và, ( Tông phiên điều lệ) của triều đình, chỉ là không may bị kéo vào đống rắc rối này.

Hiện giờ có cơ hội , y liền nói thật lòng:
- Thực ra chuyện tới ngày hôm nay liên quan trực tiếp tới việc triều đình quá nóng vội. Thứ học sinh nói thẳng, bất kỳ cải cách nào, phải cố gắng bớt độc chạm lợi ích của số đông, nếu nhất định phải động chạm, thì phải cố gắng rút gọn phạm vi, nếu không thường thường xuất hiện kết quả xấu nhất.

Từ Giai im lặng nghe y nói tiếp:
- Lâm Nhuận dâng thư cùng đình nghị sau này, đều không tiến hành phân tích lợi ích nội bộ của phiên vương, chỉ đơn giản coi bọn họ là một chính thế. Vì thế kết quả khiến toàn bộ tông thất coi như kẻ thủ, gây ra xung đột liên miên.

Từ Giai gật đầu, mặt dò hỏi như tỏ ý :"nếu ngươi hiểu rõ như thế, sao giờ mới nói?"

- Sư phụ cho học sinh nói, kỳ thực mới đầu học sinh tuy không tán thành, nhưng cũng không phản đối. Vì theo ngu kiến của học sinh, các phiên vương đã có địa vị cực cao rồi, nếu đối địch với triều đình, thì chẳng qua vì muốn làm hoàng đế. Song một phiên vương không có thể lực này, mà kẻ ngốc cũng biết hoàng đế chỉ có một người được làm, ai muốn mang mạng đi đánh cược giúp đỡ người khác? Nên học sinh thấy, phiên vương không thể liên kết, cũng không thể thành đại sự ... Tình thế hiện nay chúng ta đối diện tuy khó nhưng không tới mức trí mạng, cần phải thăm dò, không thăm dò vĩnh viễn không tìm được điều, giải quyết được.

- Tên tiểu tử này, đâu ra lắm mưu mô thế.
Từ Giai cười tủm tỉm nhìn y:
- Nói cách giải quyết của ngươi đi.

- Học sinh cho rằng, cải cách thành công nhất là làm cho tất cả hài lòng, nhưng cơ bản điều này không hiện thực. Vì cải cách ảnh hưởng tới phân phối lợi ích, tất nhiên phải tổn hại lợi ích ai đó.

- Đúng thế.
Từ Giai gật đầu, nhưng tỏ ra thất vọng:
- Điều này lão phu cũng biết.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Vấn đề lớn là phải bảo toàn lợi ich của ai, tổn hại lợi ích ai.

- Nói tiếp đi.

- Trước tiên phải phân tích tình hình cụ thể, mỗi một hệ thống phiên vương có lợi ích khác nhau. Học sinh chia làm ba tầng, hạch tâm là hơn 40 vị thân vương, họ nắm quân đội, tài chính, với tất cả mọi thứ khác thuộc tông thất. Đó là phái nắm quyền trong tông thất, lợi ích những người này không thể tổn hại quá lớn, nếu kông làm gì bọn họ cũng phản đối, kết cục là thất bại. Thứ hai là quân vương, thứ tử thân vương, bọn họ có thể ảnh hưởng tới phái hạch tâm, lợi ích những người này không thể bị tổn hại, mà còn phải được lợi, như thế mới khiến bọn họ ủng hộ cải cách, rồi khuyên các thân vương không phản đối cải cách.

- Tiếp đó là đám tướng quân, trung úy trong thân tộc, số này nhiều nhất, tiêu hao lớn nhất, đám người này tuy đông, nhưng không có thế lực, các thân vương không ủng hộ, bọn chúng chẳng làm gì nổi.
Thẩm Mặc mặt không có chút tình cảm nào, nói:
- Cho nên nhìn từ phương diện nào, những kẻ này đều đáng bị hi sinh lợi ích, đổi lấy thỏa hiệp các phía.

*** Con cả thừa hưởng tước vị, con thứ thường được phong mấy chức tướng quân, trung úy của Cẩm Y vệ hay Cấm quân, chỉ là chức ăn lương không làm việc, không quyền, hay con các quận vương.

Từ Giai mắt sáng lên, đúng như Thẩm Mặc nói, trước kia nhắc tới vấn đề tông phiên, ông ta và đại bộ phận quan viên giống nhau, trong mắt lập tức hiện lên hình ảnh đám vương gia ngang ngược, cho rằng đó là hạch tâm của vấn đề.
Nhưng hiện giờ Thẩm Mặc nhắc nhở như thế, ông ta mới ý thức được, hao phí tiền lương của triều đình nhất là đám tướng quân , trung úy, mỗi người này tuy lĩnh số tiền ít, nhưng số người quá nhiều.

Chỉ cần giải quyết được đám người này, áp lực triều đình giảm mạnh.

- Ý tứ của ngươi lão phu hiểu rồi.
Từ Giai vuốt râu nói:
- Phải làm gì bọn chúng đây?
Đó là nghệ thuật lãnh đạo, lúc nào cũng để người khác thấy mình rất quan trọng, vắt óc suy nghĩ, tận lực làm việc, kết quả công lao thuộc về lãnh đạo.

- Đối với loại hoàng thân không thể được thế tập này mà nói, thứ dụ hoặc nhất là được nhận tước vị. Nếu như (tông phiên điều lệ) có thể đám bảo tất cả quận vương có thể bảo tồn vương vị, vương thứ tử có thể được tước, bọn họ sẽ thành tâm ủng hộ triều đình, chủ động giúp triều đình diệt trừ chướng ngại .. Dù thực tế về kinh tế có bị tổn thất cũng không oán hận.

- Ý ngươi là... Thôi ân lệnh.
Từ Giai cũng là cao thủ nên có thể nghe tiếng đàn hiểu nhã ý.

- Sư phụ anh minh, chính là lợi dụng thôi ân, làm thượng tầng tông thất không phản đối nữa. Sau đó trung hạ tầng , cũng không thể để bọn chúng không còn đường sống. Học sinh kiến nghị lấy năm nào đó làm hạn ... Ví dụ tông thất sinh trước Gia Tĩnh thứ 32 trở về, trên 60 thì cấp toàn bộ mễ lộc, mỗi mười tuổi ít hơn giảm đi hai phần ... Để người già được nuôi dưỡng, người trẻ phải dựa sức mình kiếm sống

Vẻ u sầu trên mặt Từ Giai mất hết, khen ngợi từ tận đáy lòng:
- Ngươi suy nghĩ rất toàn diện, cách này khả thi. Chuyết Ngôn thật tài.

Thẩm Mặc vội nói:
- Học sinh nói bừa, làm sư phụ chê cười.

Từ Giai lắc đầu:
- Lão phu không dễ khen ai, ngươi đúng là cho ta một bài học. Có người trẻ tuổi như ngươi, là may mắn của Đại Minh, may mắn của hoàng thượng, may mắn của lão phu.

Thẩm Mặc tạ ơn luôn mồm.

Thấy Thẩm Mặc khiêm tốn mãi, Từ Giai cười:
- Luận cải cách của ngươi rất là chững chạc, làm cởi bỏ một khối tâm bệnh của lão phu ...
Câu này của ông ta có thâm ý, ngay Thẩm Mặc cũng không hiểu lắm.

Trước giờ Từ Giai luôn coi Thẩm Mặc là nhà cải cách cấp tiến kiểu Vương An Thạch, gây nguy hiểm cho chế độ. Đó là nguyên nhân ông ta tìm đủ mọi cách kết thúc sĩ đồ của y, hoặc ít nhất làm y mãi mãi không thể vào được nội các, lên thủ phụ.