Quân Cưới

Chương 40: Nhật Ký



Sau khi ăn xong cơm trưa, Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc ngồi lại một chút rồi mới rời đi. Thật ra thì Hàn Mai một chút cũng không muốn đi, cô một lòng đều muốn dính vào trên người đứa bé, ôm con gái nuôi không muốn buông tay, nếu không phải người bên cạnh đang bày ra khuôn mặt thối, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn mình thì ngay cả cơm tối cô cũng muốn ăn luôn ở nhà Thạch Đầu.

Ra khỏi nhà Thạch Đầu, Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc cũng không về ngay Hàn gia, mà lấy chìa khóa vào căn nhà cũ của Triệu gia.

Hàn Mai nghĩ sau này cô và Triệu Kiến Quốc cũng không có mấy cơ hội trở về ở căn nhà này nữa, mấy lần về quê đều ở tại nhà mẹ, dù sao căn nhà này quanh năm suốt tháng cũng không có người ở, muốn thu dọn nhanh chóng cũng phiền toái, hơn nữa cô và Triệu Kiến Quốc cũng chỉ ở lại mấy ngày là về bộ đội rồi, cho nên Triệu Kiến Quốc tính thừa dịp hôm nay đến nhà Thạch Đầu ăn cơm, thuận tiện đem đồ còn dùng được mang về nhà mẹ.

Trong nhà thật ra cũng không có thứ gì đáng giá, lúc kết hôn Hàn Mai cũng bởi vì kế hoạch nửa năm sau sẽ tới theo quân, nên cũng không mua thêm nhiều đồ, chỉ mua một chút đồ dùng hàng ngày cần đến mà thôi. Hơn nữa, trước khi đến bộ đội, cô đã thu dọn chút đồ mang về nhà mẹ, hiện tại trong nhà này ngoại trừ chăn bông mới lúc cô kết hôn mang theo ra cũng không có thứ gì đáng cầm đi nữa.

Triệu Kiến Quốc đi trước mở cửa, Hàn Mai đi theo phía sau. Cỏ dại trong sân đã cao đến eo người, vào mùa đông tất cả đều khô lại càng làm căn nhà thêm hoang vu. Hàn Mai nghĩ nhà không có ai ở, đi vào cũng cảm thấy lạnh trong lòng. Cô đứng trong sân, theo bản năng quay đầu nhìn về phía góc tường hướng đông bắc, trong đầu tự nhiên nghĩ tới chuyện xảy ra vào buổi tối trước khi lên đường tới bộ đội, hai hàng dấu giày nông sâu lại hiện lên trong đầu, Hàn Mai không tự chủ nắm thật chặt góc áo. Sự kiện kia Hàn Mai chưa nói với Triệu Kiến Quốc, cô cũng không biết Thạch Đầu có viết thư nói với anh hay không, nếu như có, Thạch Đầu đã nói với anh như nào, có phải chỉ nói đơn thuần là vụ trộm đêm hay không, những điều này Hàn Mai muốn biết nhưng không dám hỏi, trong lòng cô vẫn mơ hồ tồn tại chút lo lắng. Nhưng Triệu Kiến Quốc cũng không hề hỏi đến chuyện này nên Hàn Mai cũng thả lỏng đôi chút.

Triệu Kiến Quốc rút ra một thanh củi trong góc tường, mở cửa đi vào, châm củi đốt mạng nhện trong phòng. Bận nửa ngày, đến khi quay đầu nhìn lại thì thấy vợ đang ngẩn người nhìn chằm chằm góc tường, anh thở dài nói, “Em còn lo lắng làm gì! Đến phòng bên tìm sợi dây, sợi nào chắc một chút, để anh buộc hai cái chăn mang về.” Triệu Kiến Quốc nói xong, kéo một cái bàn tròn ra giữa phòng, trèo lên trên cởi nút buộc cái chăn lúc trước Thạch Đầu treo trên xà nhà xuống.

Nghe được giọng Triệu Kiến Quốc, Hàn Mai mới phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, lặng lẽ cúi đầu xoay người đi tới phòng bên. Cô không nhìn thấy ở một khắc khi cô xoay người, Triệu Kiến Quốc dừng lại công việc trên tay, nhìn bóng lưng cô như có điều suy nghĩ.

Phòng bên cạnh này bình thường đều dùng để chứa đồ, có đồ là do lúc Hàn Mai gả tới mua thêm, cũng có đồ là do năm xưa cha mẹ Triệu Kiến Quốc lưu lại.

Trước khi hai người kết hôn, Triệu Kiến Quốc đều ở bộ đội không trở về, sau khi kết hôn rồi mới tính ở lại nhà cũ của Triệu gia. Căn nhà này cũng phải hơn hai mươi năm rồi không có người ở, trong lúc nhất thời muốn chỉnh trang lại cũng không dễ, thời gian Triệu Kiến Quốc nghỉ kết hôn lại có hạn, cho nên căn nhà này đều là do người của Thạch gia giúp đỡ quét dọn.

Lúc ấy bởi vì thời gian có chút gấp rút, người Thạch gia cũng chỉ sửa sang lại phòng ngủ chính, phòng bếp, phòng khách và một khoảng sân phía ngoài, còn căn phòng nhỏ bên cạnh này cứ thế trở thành nhà kho, đồ dùng trước kia của cha mẹ Triệu Kiến Quốc để trong phòng ngủ chính đều dọn hết qua bên này.

Trước kia khi còn ở nhà, Hàn Mai cũng ngại trong phòng vừa bẩn vừa loạn, cộng thêm chuyện cô sẽ sớm theo quân, nên cũng không có tâm tư để ý tới căn phòng này, căn phòng này trước kia như thế nào thì bây giờ vẫn y thế đó.

Hàn Mai ở trong phòng tìm mãi cũng không tìm được sợi dây nào đủ chắc để buộc chăn, ngược lại phát hiện ra trong rương lớn cũ kỹ ở góc phòng có một hộp gỗ hết sức tinh sảo.

Hàn Mai tò mò mở hộp gỗ ra, thấy bên trong có hai túi lớn, túi bên trên đặt chỉnh tề mười mấy phong thư, túi phía dưới là một quyển sổ bìa da nhỏ. Hàn Mai cầm quyển sổ nhỏ kia lên lật một tờ, chỉ thấy bên trên giấy có ghi một đoạn.

“Ngày chín tháng sáu, hai mươi bảy tháng năm âm lịch.

Bốn giờ sáng hôm nay, Tú Tú đột nhiên lay tôi tỉnh dậy, cô ấy kêu đau bụng, có thể là sắp sinh. Tôi lúc ấy liền hoảng hồn, không biết phải làm gì mới phải, thật lâu mới phản ứng lại được, vội vã mặc quần áo tử tế sang gõ cửa nhà Thạch Trung. Mẹ hắn làm bà đỡ hơn 30 năm, giao Tú Tú cho bà cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Chỉ mong là không có chuyện gì xảy ra! Mặc dù đứa bé Tú Tú mang trong bụng không phải con ruột của tôi, cũng không phải là đến trong sự mong chờ, nhưng tôi hi vọng nó có thể bình an từ trong bụng mẹ đến nhân gian, tôi sẽ yêu thương nó như con ruột…”

Đọc đến đây Hàn Mai bất chợt khép sổ lại, tay đang nắm quyển sổ cũng run lên, lòng bàn tay không tự chủ toát mồ hôi, trái tim cũng đập lọan lên trong ngực. Nếu không phải cô đang ngồi, nói không chừng hiện tại đã không thể đứng vững rồi. Hiện tại trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, không ngừng lặp lại dòng chữ “không phải con ruột của tôi” , “không phải con ruột của tôi”….

Những chữ này không ngừng nhảy ra trong đầu Hàn Mai, tựa như đơn khúc tự động tuần hoàn tái diễn từng lần một.

Hàn Mai cứ như vậy ngồi bên cạnh hòm gỗ lớn, cố gắng hít sâu mới từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần. Cô nỗ lực thật lâu mới bình ổn được tâm trạng, từ từ suy nghĩ rõ ràng từng điểm một.

Rất rõ ràng, đây là một quyển nhật ký, nếu như không có gì nhầm lẫn thì chính là của cha Triệu Kiến Quốc, người cha chồng mà cô chưa từng được gặp mặt. Bởi vì mẹ chồng Lưu Tú không biết chữ, hơn nữa đoạn văn vừa rồi rõ ràng là ghi chép lại chuyện lúc mẹ chồng sinh Triệu Kiến Quốc. Nhìn chữ viết cũng biết người viết ra có trình độ văn hóa không thấp, mỗi chữ viết ra đều có lực, chỉnh tề thẳng hàng, tự tin, không thể nào là do một người ở nông thôn viết ra được. Lần trước cô nghe lén cha mẹ nói chuyện cũng đã nghe cha nói qua, cha của Triệu Kiến Quốc là thanh niên tri thức, là người đọc sách. Cho nên, hiện tại có thể xác định quyển sổ này nhất định là của cha chồng Triệu Hoài Minh.

Như vậy nội dung bên trong không thể là giả rồi, nhưng nếu sự thật là thế, Triệu Kiến Quốc không phải là con trai của Triệu Hoài Minh, vậy anh là con của ai?

Mẹ chồng Lưu Tú có con riêng với người đàn ông khác?

Nhưng có người đàn ông nào bị đội nón xanh lên đầu còn có thể hào phóng nói sẽ yêu thương con của người khác như con ruột của mình đây? Người như vậy, cho dù có cũng tuyệt đối hiếm thấy.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Hàn Mai vừa định mở nhật ký ra đọc tiếp thì nghe thấy tiếng Triệu Kiến Quốc gọi từ phòng bên.

“Vợ, em tìm được dây chưa?”

“Bên này hình như không có, hay là anh sang nhà Thạch Đầu xem, chắc là có đấy!” Hàn Mai vừa nghe thấy giọng Triệu Kiến Quốc, theo bản năng đem đồ trên tay ném vào rương, đóng lại, đặt mông ngồi lên trên.

“Vậy anh đi xem một chút, em cũng đừng tìm nữa, ở trong sân chờ anh là được rồi.” Triệu Kiến Quốc vốn là muốn chạy sang với Hàn Mai, nhưng nghe thấy Hàn Mai nói như thế liền chạy sang nhà Thạch Đầu mượn dây buộc.

Hàn Mai cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người ngồi trên rương cũng mềm nhũn ra. Hiện tại trong lòng cô rất loạn, không biết có nên nói chuyện này cho Triệu Kiến Quốc biết hay không, dù sao cũng là chuyện thân thế của anh, nhưng Hàn Mai không xác định sau khi Triệu Kiến Quốc biết rồi sẽ như thế nào. Đau lòng? Khổ sở? Hay là muốn tìm ra cha đẻ của mình?

Suy nghĩ một hồi, Hàn Mai quyết định tạm thời không nói chuyện này cho Triệu Kiến Quốc, chờ cô đọc hết nhật ký, đem mọi chuyện sắp xếp rõ ràng rồi mới quyết định nói hay không nói với anh sau. Cô tìm bên cạnh ra một cái túi vải sạch sẽ, lần nữa mở cái rương ra, đem quyển nhật ký cùng một ít thư tín bỏ vào, sau đó trở về phòng ngủ chính mở tủ quần áo ra, đem một ít vải tốt làm tạp dề lúc trước xếp chung vào.

Vừa làm xong những thứ này thì Triệu Kiến Quốc cũng trở lại.

“Anh mượn được rồi, xong ngay đây,” thấy vợ cầm một túi đồ, liền thuận miệng hỏi thăm, “Cầm cái gì trên tay đấy? Như bảo bối vậy.”

“Không phải bảo bối gì đâu, chỉ là ít vải làm tạp dề trước đây thôi. Em thấy cái kia anh mặc cũng chật rồi, lấy về làm cho anh cái mới, như vậy sau này anh nấu cơm cũng có tạp dề đeo.”

Kể từ khi Hàn Mai bị bỏng, Triệu Kiến Quốc nấu cơm cho cô hơn một tháng, liền thật sự thích, vừa có thời gian là vào bếp nấu ăn, sau đó ngồi ở ghế đối diện nhìn Hàn Mai qua bàn ăn, trừng mắt bắt cô ăn hết. Có thể cũng chính vì như thế Hàn Mai mới đem chuyện hông cô thời gian này có thêm không ít thịt trách tội trên người Triệu Kiến Quốc, mà không hề nghĩ tới còn có thể là do một nguyên nhân khác.

Triệu Kiến Quốc nghe vợ nói, dương dương hả hê trả lời, “Thì ra cái người này thích người đàn ông của em nấu ăn! Đừng có gấp, kiên nhẫn một chút, mấy ngày nữa về sẽ lập tức nấu cho em, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu, bảo đảm đủ cho em ăn no!” Sau khi nói xong, tâm tình rất tốt đi buộc lại hai cái chăn bông.

Hàn Mai nghe xong mấy lời phía sau, da đầu bắt đầu tê dại, ót giống như bị người ta đập cho một đập, trong đầu hiện lên hình ảnh Triệu Kiến Quốc ngồi ở bàn ăn, trong tay cầm đùi gà đưa tới miệng cô, nói, “Vợ, ăn cái này.”, mà cô miệng thì bị nhét đầy, nuốt không nổi, nhả không ra, muốn nói chuyện cũng không thể mở miệng, chỉ có thể lắc đầu…

Trong lúc nhất thời một cỗ ghê tởm dâng lên từ dạ dày Hàn Mai, cảm giác ê ẩm trong nháy mắt từ trong cổ họng xông thẳng lên chóp mũi, Hàn Mai khó chịu chạy ra khỏi phòng, một tay bám trên tường, một tay cầm túi vải đè trước ngực, nôn ra.

Triệu Kiến Quốc một khắc trước còn đang âm thầm trộm vui sướng, một khắc sau đã nhìn thấy vợ vội vã chạy ra bên ngoài dựa vào tường nôn ra, việc này lập tức khiến anh bị dọa sợ, bỏ lại dây buộc trong tay, cũng vọt ra ngoài.

“Làm sao vậy? Hay là ăn đồ gì nên đau bụng rồi hả?” Triệu Kiến Quốc đỡ vai Hàn Mai, vừa nói vừa vỗ lưng cho cô.

“Không… Không biết…Ọe…” Lời còn chưa nói hết, Hàn Mai lại nôn ra, khắp mũi đều ê ẩm, đem thức ăn buổi trưa phun sạch ra ngoài, cuối cùng dạ dày trống rỗng, ngay cả nước chua cũng bắt đầu nôn ra.

Triệu Kiến Quốc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ vì nôn mà trắng bệch, khóe mắt còn đầy nước, đau lòng nhưng không nghĩ ra cách gì, chỉ có thể ở một bên gấp gáp đến độ dậm chân.

Chờ Hàn Mai rốt cuộc nông xong rồi, dạ dày cũng dễ chịu hơn một chút, Triệu Kiến Quốc không nói hai lời trực tiếp bế cô chạy sang nhà Thạch Đầu, còn chưa vào cửa đã bắt đầu kêu lên.

“Thím! Thím! Thím mau ra xem vợ cháu bị làm sao….”

“Có chuyện gì?” Bị anh kêu la như vậy, thím Thạch đang dọn dẹp trong bếp chạy ra ngoài, trên tay vẫn đang cầm khăn lau, thấy Triệu Kiến Quốc ôm ngang Hàn Mai kêu như mất hồn cũng bị sợ giật mình.

“Cháu cũng không biết, đang tốt lành tự nhiên lại bị nôn, mặt mũi cũng trắng bệch!” Triệu Kiến Quốc vừa nói vừa đặt Hàn Mai lên ghế dựa trong phòng khách.

“Có phải ăn đồ linh tinh gì không?” Tiểu Thúy vừa mới ru con ngủ nghe được giọng Triệu Kiến Quốc, lo lắng liền rời giường ra ngoài hỏi thăm.

“Không thể nào. Đồ ăn buổi trưa là do mẹ nấu, không thể nào có vấn đề được! Nếu như thực sự có vấn đề, sao chúng ta lại không việc gì?” Thím Thạch nghi ngờ nói. Bà nhìn Hàn Mai, lại hỏi, “Mai Tử, có cảm thấy nơi nào không thoải mái không? Cháu nôn xong rồi có cảm thấy tốt hơn không?”

So với hồi nãy, Hàn Mai đã cảm thấy tốt hơn nhiều, chỉ còn chút chóng mặt, nghe thím Thạch hỏi như vậy liền đỏ mặt, ấp úng trả lời, “Cháu… Cháu cũng không biết, đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, dạ dày sôi trào gay gắt, liền nôn ra, hết rồi thì cảm thấy tốt hơn nhiều.”

Sau khi nói xong liền lặng lẽ sám hối trong lòng, cô cũng không phải là cố ý muốn nói láo, chỉ là không thể nói ra cô là bị chồng mình dọa được. Đoán chừng nói ra lời này thì không phải là một bàn thức ăn, Triệu Kiến Quốc sẽ bắt cô ăn một bàn tiệc Mãn Hàn một trăm lẻ tám món.

Hàn Mai vẫn còn đang suy nghĩ thì thím Thạch cùng Tiểu Thúy đã sáng tỏ mọi chuyện, nhìn Triệu Kiến Quốc cười nói, “Vợ cháu có thể là mang bầu rồi cũng nên, ngày mang đưa nó lên bệnh viện trên trấn kiểm tra đi. Tiểu Thúy, con còn ô mai không? Còn thì lấy cho Mai Tử một ít.”

“Lần trước vẫn còn một ít, để con đi lấy.” Nói xong liền bỏ chạy vào trong phòng

“Để thím đi lấy cho cháu cốc nước, uống vào sẽ cảm thấy đỡ ghê miệng.” Thạch thẩm cũng chạy xuống bếp rót nước cho Hàn Mai, trong phòng khách lập tức chỉ còn sót lại hai vợ chồng Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc.

Triệu Kiến Quốc vừa rồi còn đang lo lắng cho thân thể Hàn Mai, đột nhiên lại biết vợ mang thai, bản thân sắp làm cha! Trong lúc nhất thời không dám tin, ngơ ngác ngẩn người tại chỗ, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bụng Hàn Mai, không nói nên lời.

Hàn Mai cũng đến lúc này mới phản ứng lại, trong lòng thầm mắng bản thân quá sơ ý, đứa nhỏ tới cũng không có cảm giác. Lại nghĩ đến đứa bé vô duyên với mình trong kiếp trước, chóp mũi liền ê ẩm, không kìm lòng được dùng tay lòng bàn tay phải nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng. Cô không thể tin được cả hai kiếp, đứa nhỏ cô vẫn mong đợi đều im hơi lặng tiếng mà đến, hơn nữa còn ở trong bụng cô, cùng cô huyết mạch tương liên.

Nước mắt bất chợt chảy ra, xoay đầu lại nhìn cha đứa bé vẫn đang ngây ngô, giống như sợ sẽ dọa vật nhỏ trong bụng cô bỏ chạy, nghẹn ngào nói, “Kiến Quốc, em… Chúng ta có con, con.. Thật sự… Rốt cuộc con cũng chịu đến…”

Triệu Kiến Quốc nhìn Hàn Mai rơi nước mắt, đau lòng, suy nghĩ có phải bản thân đã tạo cho vợ áp lực quá lớn không? Thật ra thì sinh hay không sinh đứa bé không quan trọng, chỉ cần có vợ ở bên cạnh, anh cũng thỏa mãn rồi. Ban đầu vội vã muốn vợ sinh con là vì nghe Thạch Đầu nói có đứa bé rồi, lòng của cô cũng định xuống, mới có thể ổn định ở bên cạnh anh, anh mới gấp gấp nghĩ cách khiến vợ sớm mang thai. Đều do Thạch Đầu, để cho vợ anh đau lòng như vậy!

Thạch Đầu lúc này đang đi trên đường đột nhiên hắt hơi hai cái, trong lòng lẩm bảm người nào đang mắng mình. Thạch Đầu thế nhưng không nghĩ được mình tốt bụng nói một câu cư nhiên lại bị Triệu Kiến Quốc ghi hận! Thế mới nói việc tốt cũng không thể tùy tiện làm!

Triệu Kiến Quốc đau lòng nhìn vợ, nắm tay cô nhẹ giọng an ủi, “Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc, đã làm mẹ rồi còn thích khóc như vậy! Ngoan! Đừng khóc!”

Hàn Mai ôm chặt cổ Triệu Kiến Quốc, nằm trên bả vai anh khóc không ngừng.

“Anh không biết,em có bao nhiêu sợ hãi con sẽ không chịu đến giống kiếp trước đâu. Con ở trong mộng một mực khóc, nói em không muốn con, nhưng anh biết là em luôn mong đợi con! Con không cho em ôm, cứ như vậy đứng im lặng ở nơi đó, sau đó đột nhiên biến mất, em chỉ nghe được thanh âm của con gọi ‘Mẹ’, nhưng em không tìm thấy con, không tìm thấy… Con cứ như vậy mà đi..” Trong mắt Hàn Mai đều là khổ sở, hốc mắt ngập nước không nhìn rõ mặt Triệu Kiến Quốc.

Triệu Kiến Quốc không biết vợ đang nói cái gì, anh cho là cô vui mừng quá nên nói nhảm, cũng không biết nên làm sao, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng của cô.

“Làm sao đây? Sao cháu lại khóc? Mau nín đi, khóc nhiều tương lại đứa bé sinh ra cũng sẽ thích khóc đấy, đến lúc đó trông con lại cực khổ!” Thím Thạch từ phòng bếp đi ra thấy Hàn Mai đang khóc, vội vàng nói.

Vừa nghe nói sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo, Hàn Mai cũng nóng nảy, cố nén nước mắt không dám khóc lên, một lát sau nước mắt cũng dừng lại, chỉ còn không ngừng thút thít.

Triệu Kiến Quốc vội vàng nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, nhận lấy cốc nước trên tay thím Thạch đút cho Hàn Mai uống.

Uống hết nửa cốc nước ấm, Hàn Mai cũng bình tĩnh lại.

“Trông cô kìa, đã làm mẹ rồi còn ngượng ngùng như thế!” Tiểu Thúy cầm ra một túi ô mai đưa cho Hàn Mai, không nhịn được trêu ghẹo nói.

Lông mi Hàn Mai còn ướt nước mắt, nhặt một viên ô mai bỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt, trong miệng tiết ra rất nhiều nước miếng, nghe thấy lời Tiểu Thúy nói không tự chủ được đỏ mặt, bĩu môi lại muốn khóc.

“Tốt lắm, chúng cháu phải mau chóng trở về nói cho ba mẹ biết chuyện này, để cho hai cụ vui mừng.” Triệu Kiến Quốc vừa thấy vợ có điểm không đúng, vội vàng nói.

“Ừ. Cũng nên báo với cha mẹ vợ cháu một tiếng để họ vui mừng. Vậy hai đứa mau về đi, đường xấu, muộn quá cũng không dễ đi.”

“Mai Tử, cô đem ô mai về ăn đi, hiện tại tôi không còn thích ăn cái này nữa, nếu cô thấy buồn nôn thì ăn mấy viên là được..”

……….

Lúc về nhà, Triệu Kiến Quốc đều ôm Hàn Mai, Hàn Mai nói muốn xuống nhưng tính tình bướng bỉnh của anh lại tái phát, nói thế nào cũng không chịu để cô xuống. Hàn Mai nghĩ cũng chỉ có hơn mười phút đi đường, đành thỏa hiệp.

Dọc theo đường đi, Triệu Kiến Quốc càng nghĩ càng muốn cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Hàn Mai vùi trong ngực anh, lúc ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng cười khúc khích của anh cũng không nhịn được cười theo.

“Vui mừng như vậy?” Hàn Mai không nhịn được hỏi.

“Đương nhiên, vợ anh có thai, anh được làm cha, tiểu tử Thạch Đầu kia không còn lí do cười anh nữa, có thể không vui mừng sao?”

“Ừ, vui mừng! Nên vui mừng!”

“Ngày mai đi thăm mộ cha mẹ báo cho hai người một tiếng, nhà họ Triệu có hậu!”

Hàn Mai nghe xong lời này, nhíu mày, nắm thật chặt túi vải trong tay.

Nếu như Triệu Kiến Quốc biết anh không phải người nhà họ Triệu thì sẽ như thế nào?