Quan Đạo Vô Cương

Chương 330: Chương 320




Rõ ràng là bên kia muốn níu chặt chuyện này không buông, thậm chí còn muốn làm to chuyện lên. Tình hình hiện tại của Lương Quốc Uy không tốt, kinh tế huyện Song Phong nghèo nàn lại liên tục nảy sinh những vấn đề về sự ổn định. Sự kiện Vĩnh Tế và vụ án Chu Minh Khuê chết trên giường quả phụ Tùy sẽ nhanh chóng bị đồn đại ầm ĩ, Địa ủy rốt cuộc có thể nảy sinh ý định điều động Lương Quốc Uy hay không rất khó nói. Điều đó quyết định bởi ảnh hưởng về sau của hai sự việc này, cũng còn quyết định bởi sự thay đổi và quyết tâm của các bên trong Địa ủy đối với việc để Lương Quốc Uy đi hay ở. Nhưng phải nói ít nhất thì một thời gian sau cuộc sống của Lương Quốc Uy sẽ rất gian nan.
An Đức Kiện nói rất hay, chỉ cần một ngày Địa ủy chưa đưa văn bản xuống, Lương Quốc Uy vẫn sẽ là Bí thư Huyện ủy huyện Song Phong, y sẽ hoàn toàn xứng đáng là nhân vật số một của huyện Song Phong. Theo quan sát hiện nay của Lục Vi Dân, tuy Lương Quốc Uy ở huyện Song Phong có nhiều người trách, hơn nữa cũng có không ít công việc xảy ra vấn đề, nhưng nói chung Lương Quốc Uy vẫn nắm chặt được đại cục của Song Phong. Hơn nữa quan trọng nhất là tuy y để xảy ra chút vấn đề, nhưng y đại đa số chỉ có trách nhiệm lãnh đạo, chứ không chịu trách nhiệm trực tiếp. Vậy mà chỉ dựa vào điểm này mà muốn hạ bệ một Bí thư Huyện ủy, ít nhất là Lục Vi Dân cho rằng khả năng này chưa đủ lớn.
Đôi khi chọn phe phái cũng rất quan trọng. Đối với Lục Vi Dân mà nói, muốn Song Phong trở thành sân khấu thể hiện tài năng của bản thân, có được sự tán thành và ủng hộ của Bí thư Huyện ủy là điều quan trọng nhất. Hắn cần phải nhanh chóng hòa nhập và có chỗ đứng vững chắc ở Song Phong, về điểm này Lý Đình Chương không giúp được hắn nhiều.
Việc vi phạm nguyên tắc Lục Vi Dân đương nhiên sẽ không làm, nhưng làm thế nào để giải quyết linh hoạt một sự việc nào đó, Lục Vi Dân lại cảm thấy bản thân có thể phát huy tính năng động chủ quan.
- Tử Đạt, Chu Minh Khuê đã chết rồi, cố níu những vấn đề trước đây của Chu Minh Khuê không có nhiều ý nghĩa. Có một số người muốn lợi dụng điểm này để giở trò, tôi thấy xuất phát điểm này không đúng. Lúc này Song Phong đang ở thời buổi rối loạn, duy trì vững đại cục toàn huyện mới là việc cấp bách hiện nay. Trưởng phòng Bào chắc cũng phải giải thích cho anh rồi, về điểm này tôi cũng không nói nhiều nữa. Tôi cần anh phối hợp với tôi xử lí tốt chuyện này để Huyện ủy vừa lòng.
Lục Vi Dân cân nhắc từng câu từng chữ nói.
Ba Tử Đạt chỉ cảm thấy lưng mình ướt sũng, vô cùng khó chịu. Y không kìm được xoay người một cái, dường như muốn thoát khỏi bầu không khí có chút khiến người ta ngạt thở này.
Mặc dù y là do Bào Vĩnh Quý đề bạt lên, nhưng lại không tham gia nhiều vào cuộc đấu tranh của cấp cao. Y chỉ biết Bí thư Lương và Chủ tịch Huyện Lý rất không thích hòa hợp, nhưng trong huyện về cơ bản đều do Bí thư Lương định đoạt, còn thông gia của Chủ tịch huyện Lý lại là Chính ủy Đan. Điều bí ẩn trong đó quả rất sinh động.
- Ủy viên thường vụ Lục, cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?
Ba Tử Đạt nuốt một miếng nước bọt, nói một cách khó khăn.

- Rất đơn giản, tôi muốn nói chuyện riêng với quả phụ Tùy. Anh điều những người khác ra ngoài giúp.
Lục Vi Dân bình tĩnh nói.
- Hả? Việc này không thích hợp, hơn nữa không đúng quy tắc. Anh em đội cảnh sát Hình sự sẽ....
Ba Tử Đạt lắc đầu theo bản năng.
- Không có gì không phù hợp, lẽ nào anh còn cảm thấy tôi sẽ có thể giở trò gì?
Lục Vi Dân cười:
- Nếu không thì thế này, anh cứ nói anh muốn cùng tôi thẩm vấn riêng người phụ nữ đó, tìm hiểu một số tình hình khác. Anh đứng bên ngoài cửa, để cửa mở, tôi sẽ ở bên trong nói chuyện với quả phụ Tùy một lát.
Lục Vi Dân cảm thấy những lời này của mình chứa đầy mưu đồ phạm tội, thậm chí rất giống việc đe dọa dụ dỗ nhân chứng trong phim.
Ba Tử Đạt thở một hơi. Y không biết mình làm thế này sẽ có hậu quả gì, y cũng không biết Lục Vi Dân vì sao phải làm như vậy, thậm chí y còn không muốn biết Lục Vi Dân muốn làm gì.

Dưới ánh sáng đèn huỳnh quang, Lục Vi Dân ngồi trước mặt đối phương rất tùy ý. Người phụ nữ đối diện hiển nhiên không ngờ Lục Vi Dân lại xuất hiện trước mặt cô ta vào lúc này. Điều này khiến cô ta có chút thấp thỏm không yên, nhưng cô ta cũng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
- Chú em, cậu muốn hỏi gì?
Quả phụ Tùy có chút lười biếng dựa vào ghế. Lục Vi Dân đổi một cái ghế khác cho cô ta. Việc này khiến cô ta rất vui.
- Không muốn hỏi gì. Bọn họ muốn hỏi, cô muốn trả lời, không phải đã xong rồi sao? Tôi chỉ muốn tán gẫu với cô thôi.
Lục Vi Dân nghĩ một lát rồi mới nói.
- Tán gẫu?
Người đàn bà mỉm cười, thực sự có vẻ “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh” (ngoảnh đầu lại cười mà mê hồn người), khiến tốc độ lưu thông máu Lục Vi Dân cũng có cảm giác chợt tăng nhanh.
- Những người làm quan như các cậu cứ rảnh rỗi như thế sao? Đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến đây tìm tôi nói chuyện phiếm à?
Lục Vi Dân có chút xấu hổ, hắn còn chưa suy nghĩ kĩ nên làm thế nào để nói đến chủ đề này với đối phương. Nhưng đối phương cũng đã hiểu ra nên mới suồng sã như vậy.

- Tôi nghe nói con gái cô mới mười lăm tuổi, vừa vào học lớp chín?
Lục Vi Dân suy nghĩ một chút rồi nói.
Nghe thấy Lục Vi Dân nhắc đến con gái mình, người phụ nữ luôn giữ tâm trạng khá thoải mái bỗng giống như mèo mẹ kinh hãi, đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Lục Vi Dân:
- Con gái tôi sao rồi? Cậu muốn làm gì?
Thấy đối phương phản ứng mạnh như vậy, vượt xa ngoài dự liệu của Lục Vi Dân. Vốn dĩ hắn chỉ muốn tìm một đề tài, không ngờ đề tài này lại làm cho đối phương nhạy cảm đến thế, hắn có chút động lòng:
- Không sao. Con gái cô rất khỏe. Chỉ có điều tôi nghĩ cô có một cô con gái xinh đẹp, dễ thương như thế, lẽ nào cô chưa từng suy nghĩ cho tương lai của con gái mình?
Người đàn bà đột nhiên thở dốc, đôi mắt đẹp lấp lánh nhìn chăm chú vào Lục Vi Dân:
- Rốt cuộc cậu muốn nói điều gì?
- Không có gì. Tôi chỉ nghĩ Chu Minh Khuê là một kẻ khốn kiếp, là quân hư hỏng, là loại súc sinh. Nhưng ông ta đã chết, con người không cần phải lo lắng áy náy vì một tên súc sinh đã chết. Làm như vậy sẽ chỉ hạ thấp, bôi nhọ chính mình, mà hãy nên nghĩ cho cuộc sống của mình và gia đình mình về sau.
Lục Vi Dân cân nhắc ngôn từ, suy nghĩ nói như thế nào mới không khiến đối phương hiểu nhầm, mà còn có thể khiến đối phương hiểu được ý đồ của mình:
- Sự sống chết của một tên súc sinh không cần khiến quá nhiều người phải dính lứu vào, làm nhốn nháo hết lên, bao gồm cả cô.

Đối phương càng thêm hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía Lục Vi Dân càng thêm nghi ngờ bất định, hẳn những lời nói của nam thanh niên này đã khiến cô ta không có cách nào hiểu được hàm ý thực sự trong đó.
Người tới lúc trước không phải đã nói chuyện với mình rồi sao? Chỉ cần mình nói ra hết chuyện Chu Minh Khuê cưỡng hiếp mình, chuyện y nảy sinh ý định bất chính với con gái mình và cả những gì mình biết về chuyện Chu Minh Khuê hãm hiếp những cô gái khác thì vấn đề của bản thân sẽ không còn lớn. Chỉ có điều đối phương nửa muốn nửa không dụ dỗ mình nói cụ thể tình tiết chuyện mua rượu thuốc và chuyện vì sao muốn xúi giục khiến Chu Minh Khuê dùng rượu thuốc khiến cô ta có chút cảnh giác, cho nên không dám tiếp tục nói kĩ hơn. Cuộc đời này cô ta đã từng gặp quá nhiều kẻ khẩu Phật tâm xà, nghi ngờ lừa bịp lẫn nhau, cô ta không dám tin tưởng bất kì ai nữa.
- Những lời người khác hứa với cô đều không đáng tin, bao gồm cả tôi. Tôi cũng tin rằng bằng kinh nghiệm sinh tồn ngoài xã hội bao năm nay, cô sẽ không tin bất kì ai. Chỉ có bản thân là đáng tin hơn cả, vậy thì cũng không cần phải làm điều gì cho ai. Muốn phán quyết phạm tội thì cần phải có chứng cứ, sự thật như thế nào thì cứ nói như thế, nhất định không được tin vào lời hứa của ai mà làm hại bản thân mình và cả gia đình mình. Chẳng ai dám áp đặt sự việc lên người khác. Mức độ nặng nhẹ ở đây chắc cô cũng hiểu.
Lục Vi Dân chỉ có thể nói đến đây là đã có chút vi phạm quy định. Đặc biệt là bản thân vốn không phải là nhân viên trinh sát, đã tham gia vào lại, còn nói ra những lời này, đúng là một việc mạo hiểm.
Quả phụ Tùy bao nhiêu năm qua đã gặp nhiều thăng trầm như vậy, nhất định có nhiều kinh nghiệm xã hội, nhưng trước kỹ xảo thẩm vấn tinh vi của cơ quan công an vẫn có thể có những sai sót. Hơn nữa đối phương nhất định sẽ lợi dụng con gái cô ta để giở trò, khiến cô ta ngoan ngoãn vào tròng. Còn sự xuất hiện của hắn chỉ là để gợi ý cho cô ta, chỉ có cô ta mới có thể cứu chính mình. Chỉ cần cô ta kiên trì thì sẽ chẳng có ai làm gì được cô ta.
Hy vọng cô ta có thể hiểu được ý nghĩa thực sự trong đó!
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Lục Vi Dân nhìn thấy Ba Tử Đạt đang lặng lẽ đứng hút thuốc ngoài cửa. Có lẽ biểu hiện của mình đã gây kích thích lớn cho anh ta, song cũng là điểm có lợi cho hắn.
Lục Vi Dân rất thích Ba Tử Đạt. Nhưng hoàn toàn không phải bởi mối quan hệ với Đồng Lập Trụ. Ba Tử Đạt vốn xuất thân từ dân hình sự, nhanh nhẹn, giỏi giang, tính cách cũng khá điềm đạm. Chỉ là ở cấp của anh ta không có nhiều cơ hội tham gia vào những việc bí mật, không tiết lộ với bên ngoài. Lần này coi như là lần đầu tiên, điều này chắc hẳn cũng là hơi chấn động đối với tinh thần anh ta.
Nhưng Lục Vi Dân tin rằng đối phương sẽ nhanh chóng thích nghi được. Càng tiến bước lên cao, anh sẽ càng có thể nhìn thấy màu đen tối không ngừng lộ ra từ các ngóc ngách, các tầng bậc khác nhau. Có lẽ nó không xấu xa đến mức đó, cũng không phức tạp, xảo quyệt như trong trưởng tượng. Nhưng nếu nó hiện ra trước mặt anh, đặc biệt là khi đặt nó bên cạnh vô số những thứ chính diện tươi đẹp, sẽ khiến người ta có cảm giác sợ hãi.