"Tuyết càng lúc càng lớn, sợ là đêm nay không về được đâu."
Vĩnh Vương vừa nhìn ra ngoài trời vừa nói.
Đường Ngọc hết sức khẩn trương, vội vàng hỏi: "Vậy phải ngủ qua đêm ở đây sao ạ?"
"Xem ra chỉ có thể như vậy thôi." Vĩnh Vương gật đầu rồi trêu chọc y, "Dù sao khoai môn ngươi đi trên đất tuyết sẽ bị lún tới cổ cho xem."
Đường Ngọc không biết làm sao, y do dự nói: "Hay là Vương gia về phủ trước đi, tiểu nhân chờ ngày mai tuyết ngừng rơi sẽ tự về sau."
"Không có cửa đâu." Vĩnh Vương lập tức bóp nát ý nghĩ của y từ trong trứng nước, "Ngươi tưởng mình lợi hại lắm à? Tay chân khẳng khiu, muốn tự vệ cũng khó. Lẽ ra trước đây phải bắt ngươi học võ chung với bản vương mới đúng, cũng vì sư phụ mềm lòng thấy ngươi đáng yêu nên mới để ngươi ngày ngày đi mò cá thôi."
Đường Ngọc sờ mũi ấm ức đáp.
"Thế thì đành làm phiền gia vậy."
Trời rất mau tối, hai người ăn qua loa lương khô rồi chuẩn bị ngủ.
Vĩnh Vương chỉ vào vòng tròn bên trong nói.
"Khoai môn, lát nữa ngươi ngủ ở đây đi, gió không thổi đến chỗ này đâu."
Đường Ngọc gật đầu rồi cởϊ áσ choàng xuống cho Vương gia mặc tránh gió.
"Gia, áo choàng này trả lại ngài."
"Đừng rộn, ngươi mới hết bệnh được mấy ngày đã bắt đầu cậy mạnh rồi hả? Phủ Vĩnh Vương không có dư bạc để xem bệnh cho quản gia đâu." Quả nhiên y lại bị Vĩnh Vương đẩy về, "Mau ngủ đi, bản vương canh chừng nửa đêm đầu, nửa đêm sau đến lượt ngươi đấy."
"Gì?"
Khoai môn quản gia mở to mắt thì thầm.
"Ngủ ngon."
Vĩnh Vương chỉ nhìn y một cái chứ không trả lời.
Đường Ngọc cũng chẳng thèm để ý mà nghe lời nhắm mắt ngủ.
——————
Đêm dài sương nặng, lửa cháy lách tách trong hang núi nhỏ hẹp.
Nam tử cao lớn ngồi cạnh đống lửa cặm cụi cầm than vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất.
Người phía sau hắn ngủ hết sức ngon lành, cả người được áo choàng bọc kín mít, trên mặt phản chiếu ánh lửa hồng hồng đáng yêu cực kỳ.
"Hừ." Vĩnh Vương lẳng lặng nhìn mỹ nhân ngủ say rồi khẽ hừ một tiếng, lại tiếp tục bôi bôi vẽ vẽ.
Mặt đất gồ ghề nhấp nhô bị hắn xem như vải vẽ, dùng than củi phác hoạ ra một giai nhân thanh tú.
Giai nhân này không phải ai khác mà chính là khoai môn nhỏ đang ngủ say sưa.
Hắn lại đưa tay vẽ một vòng tròn lớn và mấy vòng tròn nhỏ, chỉ với mấy nét bút đã vẽ ra một con rùa to.
Vĩnh Vương cúi đầu nhìn người đang ngủ say, chẳng có vẻ gì là muốn gọi y dậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn những đốm lửa trong không khí rồi cười khẽ.
"Nhóc ngốc."
Hắn tự lẩm bẩm.