Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo

Chương 30



Nguy rồi!

Triệu nhị công tử phủ Bình Dương Hầu bị người ta lột quần đánh đòn ngoài đường, gào to đến nỗi ở cách ba dãy phố cũng nghe thấy.

Đây là lần đầu tiên ông trời con này bị sỉ nhục như thế nên ai cũng nói người đánh hắn sẽ thảm lắm đây.

Phủ Bình Dương Hầu xưa nay hống hách, từ trên xuống dưới Hầu phủ chẳng ai tốt lành, Triệu nhị công tử được Hầu gia cưng chiều nên lần này bị mất mặt ngoài đường tất nhiên sẽ không bỏ qua!

Kết quả ngày hôm sau người hầu phủ Vĩnh Vương đã thông báo.

Triệu nhị công tử có hành vi lỗ mãng, đùa giỡn ca nhi ngoài đường bị Vương gia bắt quả tang, Hầu gia bận chính sự nên lần này Vương gia tốt bụng dạy con giùm hắn để mai sau khỏi càn rỡ phạm tội nặng hơn.

À hiểu rồi.

Lời vừa nói ra, Hầu phủ có ủy khuất cỡ nào cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng những không dám trách Vĩnh Vương mà còn nén giận đến nhà tạ tội.


Nên nhớ đây chính là đất phong của Vĩnh Vương, còn Bình Dương Hầu chỉ có thực ấp chứ không có đất đai, nói thẳng ra là phải dựa hơi Vĩnh Vương sống qua ngày.

Thế tử Hầu phủ Triệu Bất Tuyên giờ đang ở lì trước cổng phủ Vĩnh Vương không chịu đi.

Triệu Bất Tuyên là mỹ nam tử nổi tiếng gần xa, ngọc thụ lâm phong ôn tồn lễ độ khác hẳn đệ đệ hỗn thế ma vương kia của mình, dù bị vương phủ làm ngơ thì vẫn giữ vẻ cung kính trên mặt.

Hắn dẫn người hầu đứng đây một canh giờ, có không ít đại cô nương và tiểu ca nhi lặng lẽ nhìn ngó, ai cũng thương cảm cho mỹ nam tử chịu khổ.

Đường Ngọc mới từ cửa hàng của Vương gia trở về, còn chưa tới đầu ngõ đã phát hiện hôm nay trên đường náo nhiệt lạ lùng.

"Đám người kia tụ tập ở đây làm gì?"

Nghe y hỏi người hầu vội đáp.


"Bẩm Ngọc quản gia, thế tử phủ Bình Dương Hầu là Triệu công tử cầu kiến, Vương gia từ chối nhưng hắn không đi mà cứ đứng lì ở đây."

Đường Ngọc nhìn sang, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đa tình của Triệu Bất Tuyên.

"Vị này chắc là quản gia đại nhân đúng không." Triệu Bất Tuyên khiêm tốn cúi đầu, áo gấm lung linh óng ánh càng làm tăng thêm vẻ tuấn tú, "Phiền quản gia đại nhân báo giùm Triệu Bất Tuyên đến đây tạ tội."

Đường Ngọc sững sờ rồi cười nói.

"Đưa thế tử vào tiền sảnh chờ đi, để ta đi báo một tiếng."

Đường Ngọc vừa bước vào cổng vừa nghĩ.

Vải này đẹp thật, phải may cho gia một bộ mới được.